Chương : 18
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Nguyệt Quỳnh liền tỉnh dậy, người ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hắn nằm trong vòng tay của người nọ, cả người thực ấm áp, hắn ra một thân mồ hôi. Chậm rãi hướng ra phía ngoài từ trong lòng ngực Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh xốc chăn lên một chút, mát mẻ. Nghiêm Sát ngủ cũng không có tiếng ngáy điếc tai, thực yên tĩnh, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, tiếp tục hồ đồ.Hồi lâu sau, Nguyệt Quỳnh vừa thích ứng với bóng tối khẽ mặt nhăn mày nhíu, hắn nhớ rõ vật điêu khắc trên đỉnh giường của Nghiêm Sát là lão hổ a, khi nào lại biến thành rồng? Nguyệt Quỳnh cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm rồi, cả thiên hạ trừ bỏ đế vương, bất luận kẻ nào cũng không thể sử dụng “long”, cho dù Nghiêm Sát là Vương gia, nhưng nếu y dùng long thì chính là phạm đại tội mưu phản.
Dụi dụi mắt, Nguyệt Quỳnh lại cố mở mắt thật to, chau mày, hắn không có nhìn lầm, quả thật là một con rồng đối diện với vị trí của hắn. Trong lòng Nguyệt Quỳnh động một chút! Trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm.
“A!”
Người đang nhìn chằm chằm vào con rồng đột nhiên bị một bàn tay to kéo lại, tựa vào một ***g ngực cứng rắn, Nghiêm Sát tỉnh.
“Tướng quân, cái kia.” Người đang bối rối giơ tay trái chỉa chỉa đỉnh đầu. Người này cũng quá minh mục trương đảm[lộ liễu], sao lại dám cho điêu khắc hình rồng ở trên đỉnh giường! Lỡ như bị các công tử phu nhân khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.
“Ngủ!”
Kẻ còn chưa tỉnh ngủ vung chưởng lên, đem Nguyệt Quỳnh quấn chặt trong ổ chăn. Nguyệt Quỳnh mở miệng muốn nói, cuối cùng lại từ bỏ, hắn chỉ là một cái nam sủng nho nhỏ không quyền không thế, làm sao có thể đi quản chuyện của Nghiêm Sát. Nhưng mà, mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu bị Hoàng Thượng biết được, có thể hắn chưa kịp ra khỏi phủ đã bị chém đầu. Hắn không thể chết được.
Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang suy nghĩ nên nói như thế nào để không chọc giận Nghiêm Sát, chăn trên người hắn bị y xốc lên, có thể là vì thân thể hắn quá cứng, nghiêm trọng quấy rầy giấc ngủ của người nào đó.
Xuống giường, Nghiêm Sát thắp nến lên. Nguyệt Quỳnh trước tiên ngẩng đầu, sau khi hai mắt thích ứng với ánh sáng, hắn liền thầm hô: quả nhiên là rồng! Một con rồng đang trầm ngủ! Một tòa núi nhỏ tiến vào trong ổ chăn, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, đã thấy y nhắm mắt, trưng ra bộ dáng tiếp tục ngủ. Hắn liếm liếm môi, cảm thấy chính mình vẫn là không nên hỏi, nếu hỏi thì khẳng định người này sẽ sinh khí.
“Ngươi sợ ta mưu phản?” Kẻ đang ngủ đột nhiên lên tiếng.
Đầu lưỡi ngập ngừng một chút, Nguyệt Quỳnh thấp giọng nói: “Mưu phản. . . . . . chính là đại tội chém đầu.”
Lục mắt mở, nhìn về phía hắn: “Ngươi là sợ chém đầu ta, hay là chém đầu ngươi?”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. “Đều sợ.”
Tòa núi nhỏ xoay người nằm nghiêng, ngón trỏ kéo lấy cằm Nguyệt Quỳnh “Nếu ta mưu phản, ngươi sẽ ly khai[rời đi] hay là lưu lại?”
Đầu lưỡi di chuyển xung quanh một vòng, chỉ thấy môi Nguyệt Quỳnh khẽ động nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Nghiêm Sát nắm cằm hắn, thoáng dùng sức. Không thể không trả lời, Nguyệt Quỳnh mở miệng: “Hoàng Thượng coi trọng tướng quân, sao tướng quân lại phải làm việc thế nhân lên án kia?”
“Cái ta muốn nghe chính là ngươi ly khai hay là lưu lại.”
Cằm phát đau, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh khẽ sáng lên, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt. . . . . . Hồi lâu sau, hắn mở miệng: “Ly[rời đi]. Tê!” Cằm của hắn dường như muốn nát ra.
“Lá gan của ngươi, càng lúc càng lớn.” Giờ phút này, cho dù là kẻ trì độn nhất cũng có thể nhìn ra lửa giận của Nghiêm Sát.
“Tướng quân.” Tay trái Nguyệt Quỳnh đè lại bàn tay Nghiêm Sát đang niết[nhéo] cằm mình, Nghiêm Sát thả lỏng, nhưng không có buông ra. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh nhìn thẳng vào lục mâu đang bốc hỏa, hắn thực bình tĩnh nói: “Tướng quân muốn phản, nhất định phải có kế hoạch chu đáo, nắm chắc thắng lợi. Gần vua như gần cọp, hoàng cung cùng vương phủ, ta tình nguyện lựa chọn vế sau.”
Nghiêm Sát buông tay, nhíu mày nhìn chằm chằm cái cằm Nguyệt Quỳnh đã trở nên xanh tím, nhưng lửa giận tiêu thất. Nguyệt Quỳnh cố chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được, xoa xoa cằm, trong lòng tạm thời nhẹ nhàng thở phào.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Nào ngờ, Nghiêm Sát đột nhiên nói một câu. Nguyệt Quỳnh khó hiểu, những gì hắn nói chính là lời thật lòng. Bàn tay đang xoa cằm bị kéo ra, râu người nọ đến gần, sau khi cẩn thận đâm khắp mặt cùng cổ của hắn một lần, Nghiêm Sát xuống giường. Nguyệt Quỳnh phiêu mắt nhìn điêu long [vật điêu khắc hình rồng] trên đỉnh đầu rồi cũng vội vàng ngồi dậy mặc y phục, Vương gia đã đứng dậy, hắn là nam sủng, làm sao còn có thể tiếp tục nằm.
. . . . . .
Hai người cùng nhau dùng điểm tâm ở trong phòng, Nghiêm Sát đi ra ngoài, không có công đạo gì cả, chỉ nói với Nguyệt Quỳnh rằng hắn có thể đi ra ngoài một chút, nhưng không thể đi xa. Nguyệt Quỳnh nào dám đi ra ngoài a, vạn nhất làm cho những người khác trong phủ thấy thì sẽ thực phiền toái. Đối với hành động của Nghiêm Sát, hắn càng ngày càng hồ đồ, theo quy củ trong phủ, sau khi công tử phu nhân thị tẩm xong, không được ở trong phòng Nghiêm Sát qua đêm, như là hắn, cho dù bị ngất xỉu, cũng sẽ được người nâng về uyển.
Nghiêm Sát đưa hắn lên thuyền có thể giải thích là vì y cần tìm người tả hỏa[phát tiết], nhưng còn lưu hắn qua đêm ở trong phòng, cái này không thể nào hiểu nổi. Hắn dám khẳng định, chỉ cần hắn đi ra khỏi gian phòng này, lập tức sẽ có rất nhiều người đến uyển của hắn tìm hắn, đây là điều hắn kiêng dè nhất. Nghiêm Sát có bao nhiêu vị công tử phu nhân không liên quan đến hắn, nhưng nếu những người đó tìm đến hắn, thì sẽ trở thành chuyện của hắn .
Ở trong phòng chậm rãi bước đi, lo lắng đối sách, ánh mắt Nguyệt Quỳnh khẽ phiêu nhìn ghế đằng bên cửa sổ, hắn sửng sốt. Đi lên phía trước cẩn thận xem xét một phen, Nguyệt Quỳnh sờ sờ cằm, cái ghế này thực mới, đệm ghế cũng mới, tựa hồ là vừa mới thay đổi. Trong óc có gì đó chợt lóe rồi biến mất, hắn không bắt lấy kịp. Giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Nguyệt Quỳnh lại sửng sốt. Ngoài cửa sổ sao lại có hai cái cây nhỏ? Nghiêm Sát không thích bất cứ cái gì che chắn tầm mắt của y, y khi nào lại cho phép trồng cây ngoài cửa sổ? Cây tuy rằng không cao, đại khái chỉ cao hơn một chút so với Nghiêm Sát, nhưng rất không phù hợp với yêu cầu nhất quán của người nọ.
Lại có gì đó chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu hắn, Nguyệt Quỳnh bắt được cái đuôi. Ở trong phòng nhìn trái nhìn phải, lại nhìn một cái, hắn cẩn thận đi đến cửa phòng. Mở cửa ra, thăm dò bên ngoài, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, kẻ đang lúng túng đứng ở nơi đó ── Nghiêm Mặc, thế nhưng lại ở bên ngoài.
“Nguyệt Quỳnh công tử.” Nghiêm Mặc thấy hắn ra khỏi phòng, lập tức đi đến, “Vương gia sai thuộc hạ bồi ngài đi ra ngoài một chút.”
“A, không, không cần.” Nguyệt Quỳnh bước qua cửa, “Ta tự mình đi ra ngoài một chút là đến nơi.”
“Vương gia sai thuộc hạ mang công tử đi dạo chung quanh, bên ngoài gió lớn, Nguyệt Quỳnh công tử phải mặc nhiều một chút, đội mũ.” Nghiêm Mặc giữ vững phân phó của Vương gia.
“A, hảo, Nghiêm đại nhân chờ một chút.” Nguyệt Quỳnh lui về phòng, đóng cửa. Suy nghĩ một hồi, hắn bình tĩnh lại, nếu người nọ đã bảo Nghiêm Mặc dẫn hắn đi ra ngoài, chắc là không có gì nguy hiểm. Lấy miên bào cùng mũ treo trên giá áo, buộc chặt lấy chính mình rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Mặc thân thủ giơ tay hướng phía ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh đi theo sau hắn ra ốc. Vừa đi ra, hắn càng giật mình, trong viện không chỉ có cây, còn có hoa cỏ mà Nghiêm Sát ghét nhất, tuy rằng phần lớn đều chết héo. Nguyệt Quỳnh nhìn quanh sân một vòng, rất giống Tùng uyển của Nghiêm Sát, nhưng hắn hiện tại có thể khẳng định, nơi này không phải Tùng uyển.
Không có hỏi Nghiêm Mặc, Nguyệt Quỳnh theo Nghiêm Mặc ra khỏi uyển. Gió bên ngoài quả nhiên rất lớn, Nguyệt Quỳnh nheo mắt, kéo mũ xuống thấp, đem miên bào buộc chặt, chờ hắn mở to mắt, hắn hoàn toàn sửng sốt. Nghiêm Mặc tựa hồ đang đợi hắn nhìn thấy rõ ràng, ngừng lại.
Đường từ Lâm uyển đến Tùng uyển, Nguyệt Quỳnh không biết đã đi bao nhiêu lần, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hiện tại hắn có thể khẳng định nơi này không phải vương phủ. Mà, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, cái biển viết hai chữ “Tùng uyển” thật to treo tại lối vào. Nguyệt Quỳnh xoay người…, khom lưng cung kính. “Nghiêm đại nhân, làm phiền.” Nghiêm Mặc nhấc chân đi về phía trước, Nguyệt Quỳnh đi theo phía sau hắn, khẽ bĩu môi: người này thật đủ lười biếng, hại hắn hoảng sợ.
Không phải ở vương phủ, lá gan Nguyệt Quỳnh trở nên lớn hơn. Tuy không biết đây là thế nào, bất quá hưng trí của hắn rất cao. Ngoại trừ Tùng uyển của Nghiêm Sát cùng sân bố trí đại khái giống ở vương phủ, những địa phương khác không có chỗ gì tương tự. Điều khiến cho hắn tân kỳ chính là, ven đường chạm mặt rất nhiều người. Có lão nhân, cô nương, tráng tiểu khỏa[thanh niên trẻ khỏe], thậm chí còn có hài đồng. Bọn họ đều chào hỏi Nghiêm Mặc, rồi mới tò mò nhìn hắn, nhất là bọn nhỏ, chúng đều vây xung quanh, đi theo phía sau hắn. Nếu không phải cánh tay phải của hắn vô lực, hắn nhất định sẽ ôm lấy một đứa nhỏ mà xoa nắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, nhìn đã muốn nhéo.
Càng đi ra ngoài, gió càng lớn, Nguyệt Quỳnh bất chấp chính mình chịu không được lạnh, hết nhìn đông tới nhìn tây. Không giống quy củ khắc nghiệt của Lệ vương phủ, bầu không khí nơi này có vẻ hiền hoà hơn nhiều. Nghiêm Mặc rất khác so với ấn tượng bất cẩu ngôn tiếu[kiệm lời ít nói] ngày thường của Nguyệt Quỳnh về y, y đều lên tiếng trả lời với mỗi người chào hỏi mình, nếu là tiểu hài tử, y còn có thể cười với chúng. Bất quá tất cả sự tò mò của mọi người hiển nhiên đều đặt trên người hắn, khiến Nguyệt Quỳnh nguyên bản da mặt không quá dày có chút đỏ mặt.
Đi qua một cái sân rộng, tiếp tục vượt qua một cái hàng rào, Nguyệt Quỳnh lúc này mới tính là ra khỏi “phủ”. Gió thổi vù vù, Nguyệt Quỳnh lăng lăng đứng ở nơi đó. Trời âm u, nhưng bốn phía lại là cảnh tượng đầy bận rộn. Có người đang dệt vải; có người thì nâng một cái cây gỗ to, dường như là để dựng một gian phòng mới; có người đang từ trên thuyền đem tôm cá vừa mới vớt lên bờ; có người đang thét to, gọi người khiêng những hộp gỗ thật lớn từ trên quân thuyền xuống dưới.
Nguyệt Quỳnh tiến nửa bước chân, xoa bóp cái lổ tai, hắn thế nhưng lại không nghe thấy tiếng sóng biển, bằng không hắn đã sớm nên phát hiện nơi này không phải Lệ vương phủ. Hơn mười chiến thuyền lớn ở trên biển, còn có rất nhiều thuyền đánh cá nhỏ. Giống với những người trong “phủ”, đám người đang bận rộn kia sau khi nhìn thấy Nghiêm Mặc đều cao hứng hỏi thăm: “Nghiêm thị vệ.” Rồi mới tò mò nhìn hắn.
Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh không giấu được sự ngạc nhiên, hắn cảm thấy thực kỳ quái, những người này không giống người Hán, tóc xoăn, râu rậm, thể trạng bưu hãn[khỏe mạnh], giọng nói cũng có chút kỳ quái. Mà khi hắn rất dễ dàng nhìn thấy một ngọn núi ở bờ biển, hắn bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là thân thích của người này đi, khó trách hắn nhìn thấy quen mắt.
Tòa sơn kia tựa hồ phát hiện có người đang nhìn hắn, quay đầu lại. Nguyệt Quỳnh không hề động, Lí Hưu bọn họ đều ở, hắn không cần phải đi đâu. Nào ngờ, sau khi tòa sơn kia nói mấy câu với Nhâm Phữu xong, liền nhanh chóng sải chân đi về phía hắn. Đám người bận rộn kia khi y đi qua đều ngừng tay lại, cung kính hô to: “Vương.”
Nguyệt Quỳnh cúi đầu, kéo lại miên bào, bàn chân khẽ di di trên mặt đất, hắn có thể giả vờ chính mình không biết người này tự lập môn hộ làm sơn đại vương hay không?
Ngay tại lúc hắn đang tính toán xem nên như thế nào bảo trụ mạng nhỏ của chính mình, hắn cảm thấy Nghiêm Mặc đang đứng bên cạnh tránh ra, tiếp theo một chiếc áo choàng nặng nề chụp xuống trên đầu, thắt lưng khẽ căng lên, hắn bị người nâng lên ── mang đi. Không có mở miệng hỏi, Nguyệt Quỳnh im lặng rúc người trong áo choàng, gió thổi qua bên tai, hắn lúc này mới phát hiện chính mình rất lạnh. Chân cách mặt đất, nửa thân người hắn ở trên vai Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh mê mang, vì sao người này lại đưa hắn đến nơi đây? Vì sao phải cho hắn biết bí mật của y? Chẳng lẽ y không sợ hắn nói ra? Chỉ cần hắn tiết lộ chuyện Nghiêm Sát muốn làm phản ra ngoài, nói không chừng hắn có thể có được một tuyệt bút bạc, cũng không cần chờ Nghiêm Sát cho hắn ra phủ. Nói, Nghiêm Sát giá trị bao nhiêu bạc? Ít nhất cũng phải một vạn hai đi.
“Sợ?” Kẻ đang khiêng hắn trên vai lên tiếng.
Áo choàng giật giật, rất giống gật đầu.
“Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn .”
Áo choàng lại giật giật, rất giống lắc đầu, quả nhiên! “Không sợ.” Rõ ràng là lo lắng không đủ. Tiếng sóng biển dần dần xa, từ những tiếng gọi cung kính với người này, hắn nghe ra y đang đem hắn khiêng trở về. Không lâu sau, cửa mở ra, hắn bị rơi xuống dưới. Ló đầu ra từ trong áo choàng, hắn ở trên giường.
Nghiêm Sát đứng ở bên giường, một tay nâng cằm Nguyệt Quỳnh lên, làm cho hắn nhìn y. “Khi nữ nhân kia nhập phủ, tam vương kia sẽ phái người đến Giang Lăng chúc mừng, còn có những quan viên khác nữa, đây là cơ hội ra khỏi phủ duy nhất của người.”
Lời này hắn hiểu được. Chỉ cần Nguyệt Quỳnh nói cho một người trong đó tình huống hắn nhìn thấy ở đây, Nghiêm Sát sẽ phải bị tội nghịch mưu, bị chinh phạt hoặc là trực tiếp bị chém đầu. Là người có công, Nguyệt Quỳnh có thể có được một tuyệt bút bạc, thậm chí còn có thể có một chức quan, vĩnh viễn thoát ly cuộc sống nam sủng. Này cũng là những gì Nguyệt Quỳnh nghĩ đến. Đáng tiếc. . . . . .
“Ngươi sẽ để cho ta có cơ hội cùng người khác nói sao?” Vị nam sủng này thật sự là càng ngày càng lớn gan. Cằm bị xiết chặt, hắn hít hít cái mũi bị gió lạnh thổi đau: “Ta vẫn nghĩ rằng trên hải đảo, một năm bốn mùa đều thực ấm áp, không ngờ là cũng lạnh như Giang Lăng.” Cằm có được tự do, hắn nghe thấy người nào đó bất mãn.
“Khả năng thích ứng của ngươi có thể so với ốc sên.”
Nguyệt Quỳnh đem bất mãn giấu ở trong lòng, trong thiên hạ này có mấy người có thể so sánh được với khả năng thích ứng của y?
“Hắt xì!” Cái mũi thực ngứa. Nước mũi chảy xuống, Nguyệt Quỳnh hít mạnh, dưới cái trừng giận từ lục mâu, hắn tùy tay kéo lấy một khối vải lau lau nước mũi, sau đó hắn kinh ngạc, cái hắn lấy sao lại là áo choàng của Nghiêm Sát?
“Hắt xì! Hắt xì!”
“Nghiêm Mặc! Đi lấy canh gừng!”
Nguyệt Quỳnh còn đang cầm áo choàng bị người đẩy ngã, trên đầu chụp xuống một cái chăn bông, trong lòng buồn bực: người này sao lại sinh khí? Bất quá hắn đã có được miễn tử kim bài nên cũng không sợ Nghiêm Sát làm gì hắn.
“Hắt xì!” Hơn nữa hắn bị bệnh, Nghiêm Sát lại sẽ càng không làm gì hắn.
Trong phòng thực ấm áp, chỉ nhìn xem Nghiêm Sát mặc một kiện áo choàng ngắn cùng đan khố ở trong phòng đi tới đi lui, cũng đủ biết là rất ấm áp. Nguyệt Quỳnh cũng thấy thực ấm áp, thậm chí có thể nói là nóng, nhưng hắn không dám thoải mái đi ra ngoài giống Nghiêm Sát như vậy, chỉ dám dùng ngón trỏ kéo lấy chăn bông, tránh bớt cảm giác nóng bức trong ổ chăn, nhưng không dám để cho Nghiêm Sát phát hiện. Mồ hôi trên người thấm ướt chăn, nhưng hắn vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng. A, y đi đến! Nguyệt Quỳnh lập tức thu ngón tay về.
Bàn tay to lớn và thô ráp sờ lên trán Nguyệt Quỳnh, đã không còn nóng nữa, bàn tay to thuận đường chạm vào cổ hắn, nơi đó mồ hôi chảy ròng ròng, lục mâu trở nên sâu thẳm. “Nghiêm Mặc.”
Cửa mở.
“Chuẩn bị nước ấm, tắm rửa.”
Cửa đóng lại.
Chỉ chốc lát sau, cửa lại mở, Nghiêm Sát buông màn xuống. Sau đó là một trận tiếng động rất nhỏ, chính là âm thanh của nước. Lại qua một trận, cửa đóng, màn nhấc lên. Nguyệt Quỳnh mở to hai mắt nhìn, Nghiêm Sát không có mặc gì cả! Trên người ngay cả một khối nội khố cũng không có! Nghiêm Sát xốc một cái chăn lên, đợi một hồi, lại xốc lên một cái, Nguyệt Quỳnh chỉ còn đắp một cái chăn cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều. Lần này đợi thật lâu, đợi cho đến khi tất cả mồ hôi trên người hắn đều chảy xuống, Nghiêm Sát mới xốc chăn lên, bế hắn đi ra. Không chờ Nguyệt Quỳnh cảm thấy lạnh, hắn đã bị người “ném” vào trong một dục dũng thật lớn, sau đó núi nhỏ cũng vào theo, dục dũng liền có vẻ thập phần nhỏ hẹp.
Y phục của Nguyệt Quỳnh đều ướt, người ngồi đối diện hắn đưa mắt nhìn chằm chằm, hắn kéo kéo vạt áo: “Ngươi nói, một tháng.”
“Muốn ta động thủ?”
Nguyệt Quỳnh ma ma chít chít[chậm chạp] cởi y phục, nước thực nóng, chảy nhiều mồ hôi như vậy, hắn thật rất muốn tẩy rửa. Thân thể trắng nõn ngâm trong nước nóng dần dần trở nên phấn hồng, Nguyệt Quỳnh vừa uống canh gừng, lại ra nhiều mồ hôi nên đã muốn tốt hơn phân nửa, chẳng qua còn có chút chứng khí hư*[hơi thở yếu. Hắn dùng bố khăn che lấy chính mình, ánh nhìn chăm chú của đối phương làm cho hắn bất an, hắn còn bị bệnh a~.
So sánh với Nguyệt Quỳnh, thân thể Nghiêm Sát sẽ không đẹp được như thế. Mười hai tuổi lên núi làm sơn tặc, mười sáu tuổi nhập ngũ, hai mươi tuổi được hoàng đế Cổ Niên nhìn trúng, trở thành mãnh tướng dưới trướng hắn ta, hai mươi sáu tuổi phong vương, thân thể y lưu lại nhiều dấu ấn của kiếp sống huyết tinh[đẫm máu] nhiều năm như thế. Những vết sẹo loang lổ, một đường từ xương quai xanh đến bụng có đầy vết thương chí mạng, những vết sẹo lồi lõm làm cho Nghiêm Sát thoạt nhìn càng sát nhân. Chính là chỗ mi cốt của y có một vết sẹo, đơn giản là trên mặt có một vết thương như thế, bằng không y liền càng khó nhìn.
Thân mình Nghiêm Sát chính là một hòn đá thô sơ trên mặt đất**, còn thân thể Nguyệt Quỳnh chính là bạch ngọc hảo hạng ngàn năm. Khi còn trẻ cũng từng va chạm, nhưng rất may mắn, trên người hắn không hề lưu lại một vết sẹo nào, chỉ có cánh tay phải bị tổn thương đến mức huyết nhục mơ hồ, sau khi được ác y Từ đại phu trị liệu, cơ hồ nhìn không ra là đã từng thụ thương.
Nguyệt Quỳnh cúi thấp đầu, chân khoanh lại, dục dũng được đặc chế dựa theo dáng người của Nghiêm Sát, cho nên dù hắn chỉ khoanh tròn chân cũng có thể hoàn toàn ngâm mình ở trong nước. Hai đùi hắn đột nhiên đến gần hai bên trái phải của y, Nguyệt Quỳnh không dám để bản thân mình chạm đến, sợ sẽ rước lấy phiền toái.
“Buông chân xuống.” Giọng nói trầm đục.
Ngón chân Nguyệt Quỳnh khẽ giật giật, chậm rãi vươn. Rất muốn nhắc lại lời hứa một tháng kia, nhưng hắn lại sợ sẽ chọc đối phương nóng giận. Hai chân hắn bị chân của người nọ chèn ở giữa, Nguyệt Quỳnh tận lực dựa vào phía sau, bằng không chân hắn sẽ liền chạm đến củ cải của đối phương. =)))))
“Lại đây.”
Thân thể Nguyệt Quỳnh khẽ run lên một chút, bất động.
“Lại đây.” Thanh âm càng thô.
Nguyệt Quỳnh không thể không giương mắt nhìn, thấy lục mâu đang bốc hỏa, hắn nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi đi qua. Đột nhiên, bàn tay to chụp xuống, Nguyệt Quỳnh ghé vào trên một ngọn núi cứng rắn.
“Một cái . . . ngô!” Miệng bị ngăn chặn, ruột dê trong hậu huyệt bị người thuần thục lấy ra. Trước khi động khẩu còn chưa kịp hoàn toàn khép kín lại, một ngón tay liền xâm nhập vào.
“Ngô ngô ngô!” Một tháng.
Hai chân bị tách ra, khóa ngồi trên thắt lưng Nghiêm Sát, ngón tay đang ra vào trong cơ thể hắn lui ra ngoài, thay thế bằng một cây củ cải đáng sợ. Sao lại có thể nói không giữ lời? Tay trái của Nguyệt Quỳnh mạnh mẽ chụp lấy vai Nghiêm Sát, râu của người nọ đâm vào cổ hắn, thắt lưng bị chế trụ.
“Ngươi nói một tháng không chạm vào ta.” Người nào đó giãy dụa.
Trả lời hắn chỉ có cây củ cải tráng kiện từng chút từng chút xâm nhập động khẩu của hắn, từng chút chiếm lấy thân thể, từng chút xâm chiếm ý thức hắn.
Bọt nước văng khắp nơi, Nghiêm Sát một tay cố định gáy Nguyệt Quỳnh, chiếm lấy miệng hắn, một tay kéo lấy mông hắn, củ cải đáng sợ không ngừng ra vào nơi huyệt động đang khóc [tự hiểu :”>]. Tóc của hai người nổi trên nước, dây dưa cùng một chỗ, sau đó là một tiếng kêu phát ra từ cổ họng Nguyệt Quỳnh, cùng với tiếng gầm nhẹ của đối phương. Người đang thất thần còn chưa kịp bình tĩnh lại từ giữa tình cảm mãnh liệt, đôi môi sưng đỏ lại bị chiếm lấy.
Rốt cuộc, không tin y, Lệ vương Nghiêm Sát uy chấn bát phương cũng sẽ lật lọng! [giờ mới biết sao em? =))]
Dụi dụi mắt, Nguyệt Quỳnh lại cố mở mắt thật to, chau mày, hắn không có nhìn lầm, quả thật là một con rồng đối diện với vị trí của hắn. Trong lòng Nguyệt Quỳnh động một chút! Trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm.
“A!”
Người đang nhìn chằm chằm vào con rồng đột nhiên bị một bàn tay to kéo lại, tựa vào một ***g ngực cứng rắn, Nghiêm Sát tỉnh.
“Tướng quân, cái kia.” Người đang bối rối giơ tay trái chỉa chỉa đỉnh đầu. Người này cũng quá minh mục trương đảm[lộ liễu], sao lại dám cho điêu khắc hình rồng ở trên đỉnh giường! Lỡ như bị các công tử phu nhân khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.
“Ngủ!”
Kẻ còn chưa tỉnh ngủ vung chưởng lên, đem Nguyệt Quỳnh quấn chặt trong ổ chăn. Nguyệt Quỳnh mở miệng muốn nói, cuối cùng lại từ bỏ, hắn chỉ là một cái nam sủng nho nhỏ không quyền không thế, làm sao có thể đi quản chuyện của Nghiêm Sát. Nhưng mà, mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu bị Hoàng Thượng biết được, có thể hắn chưa kịp ra khỏi phủ đã bị chém đầu. Hắn không thể chết được.
Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang suy nghĩ nên nói như thế nào để không chọc giận Nghiêm Sát, chăn trên người hắn bị y xốc lên, có thể là vì thân thể hắn quá cứng, nghiêm trọng quấy rầy giấc ngủ của người nào đó.
Xuống giường, Nghiêm Sát thắp nến lên. Nguyệt Quỳnh trước tiên ngẩng đầu, sau khi hai mắt thích ứng với ánh sáng, hắn liền thầm hô: quả nhiên là rồng! Một con rồng đang trầm ngủ! Một tòa núi nhỏ tiến vào trong ổ chăn, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, đã thấy y nhắm mắt, trưng ra bộ dáng tiếp tục ngủ. Hắn liếm liếm môi, cảm thấy chính mình vẫn là không nên hỏi, nếu hỏi thì khẳng định người này sẽ sinh khí.
“Ngươi sợ ta mưu phản?” Kẻ đang ngủ đột nhiên lên tiếng.
Đầu lưỡi ngập ngừng một chút, Nguyệt Quỳnh thấp giọng nói: “Mưu phản. . . . . . chính là đại tội chém đầu.”
Lục mắt mở, nhìn về phía hắn: “Ngươi là sợ chém đầu ta, hay là chém đầu ngươi?”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. “Đều sợ.”
Tòa núi nhỏ xoay người nằm nghiêng, ngón trỏ kéo lấy cằm Nguyệt Quỳnh “Nếu ta mưu phản, ngươi sẽ ly khai[rời đi] hay là lưu lại?”
Đầu lưỡi di chuyển xung quanh một vòng, chỉ thấy môi Nguyệt Quỳnh khẽ động nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Nghiêm Sát nắm cằm hắn, thoáng dùng sức. Không thể không trả lời, Nguyệt Quỳnh mở miệng: “Hoàng Thượng coi trọng tướng quân, sao tướng quân lại phải làm việc thế nhân lên án kia?”
“Cái ta muốn nghe chính là ngươi ly khai hay là lưu lại.”
Cằm phát đau, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh khẽ sáng lên, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt. . . . . . Hồi lâu sau, hắn mở miệng: “Ly[rời đi]. Tê!” Cằm của hắn dường như muốn nát ra.
“Lá gan của ngươi, càng lúc càng lớn.” Giờ phút này, cho dù là kẻ trì độn nhất cũng có thể nhìn ra lửa giận của Nghiêm Sát.
“Tướng quân.” Tay trái Nguyệt Quỳnh đè lại bàn tay Nghiêm Sát đang niết[nhéo] cằm mình, Nghiêm Sát thả lỏng, nhưng không có buông ra. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh nhìn thẳng vào lục mâu đang bốc hỏa, hắn thực bình tĩnh nói: “Tướng quân muốn phản, nhất định phải có kế hoạch chu đáo, nắm chắc thắng lợi. Gần vua như gần cọp, hoàng cung cùng vương phủ, ta tình nguyện lựa chọn vế sau.”
Nghiêm Sát buông tay, nhíu mày nhìn chằm chằm cái cằm Nguyệt Quỳnh đã trở nên xanh tím, nhưng lửa giận tiêu thất. Nguyệt Quỳnh cố chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được, xoa xoa cằm, trong lòng tạm thời nhẹ nhàng thở phào.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Nào ngờ, Nghiêm Sát đột nhiên nói một câu. Nguyệt Quỳnh khó hiểu, những gì hắn nói chính là lời thật lòng. Bàn tay đang xoa cằm bị kéo ra, râu người nọ đến gần, sau khi cẩn thận đâm khắp mặt cùng cổ của hắn một lần, Nghiêm Sát xuống giường. Nguyệt Quỳnh phiêu mắt nhìn điêu long [vật điêu khắc hình rồng] trên đỉnh đầu rồi cũng vội vàng ngồi dậy mặc y phục, Vương gia đã đứng dậy, hắn là nam sủng, làm sao còn có thể tiếp tục nằm.
. . . . . .
Hai người cùng nhau dùng điểm tâm ở trong phòng, Nghiêm Sát đi ra ngoài, không có công đạo gì cả, chỉ nói với Nguyệt Quỳnh rằng hắn có thể đi ra ngoài một chút, nhưng không thể đi xa. Nguyệt Quỳnh nào dám đi ra ngoài a, vạn nhất làm cho những người khác trong phủ thấy thì sẽ thực phiền toái. Đối với hành động của Nghiêm Sát, hắn càng ngày càng hồ đồ, theo quy củ trong phủ, sau khi công tử phu nhân thị tẩm xong, không được ở trong phòng Nghiêm Sát qua đêm, như là hắn, cho dù bị ngất xỉu, cũng sẽ được người nâng về uyển.
Nghiêm Sát đưa hắn lên thuyền có thể giải thích là vì y cần tìm người tả hỏa[phát tiết], nhưng còn lưu hắn qua đêm ở trong phòng, cái này không thể nào hiểu nổi. Hắn dám khẳng định, chỉ cần hắn đi ra khỏi gian phòng này, lập tức sẽ có rất nhiều người đến uyển của hắn tìm hắn, đây là điều hắn kiêng dè nhất. Nghiêm Sát có bao nhiêu vị công tử phu nhân không liên quan đến hắn, nhưng nếu những người đó tìm đến hắn, thì sẽ trở thành chuyện của hắn .
Ở trong phòng chậm rãi bước đi, lo lắng đối sách, ánh mắt Nguyệt Quỳnh khẽ phiêu nhìn ghế đằng bên cửa sổ, hắn sửng sốt. Đi lên phía trước cẩn thận xem xét một phen, Nguyệt Quỳnh sờ sờ cằm, cái ghế này thực mới, đệm ghế cũng mới, tựa hồ là vừa mới thay đổi. Trong óc có gì đó chợt lóe rồi biến mất, hắn không bắt lấy kịp. Giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Nguyệt Quỳnh lại sửng sốt. Ngoài cửa sổ sao lại có hai cái cây nhỏ? Nghiêm Sát không thích bất cứ cái gì che chắn tầm mắt của y, y khi nào lại cho phép trồng cây ngoài cửa sổ? Cây tuy rằng không cao, đại khái chỉ cao hơn một chút so với Nghiêm Sát, nhưng rất không phù hợp với yêu cầu nhất quán của người nọ.
Lại có gì đó chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu hắn, Nguyệt Quỳnh bắt được cái đuôi. Ở trong phòng nhìn trái nhìn phải, lại nhìn một cái, hắn cẩn thận đi đến cửa phòng. Mở cửa ra, thăm dò bên ngoài, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, kẻ đang lúng túng đứng ở nơi đó ── Nghiêm Mặc, thế nhưng lại ở bên ngoài.
“Nguyệt Quỳnh công tử.” Nghiêm Mặc thấy hắn ra khỏi phòng, lập tức đi đến, “Vương gia sai thuộc hạ bồi ngài đi ra ngoài một chút.”
“A, không, không cần.” Nguyệt Quỳnh bước qua cửa, “Ta tự mình đi ra ngoài một chút là đến nơi.”
“Vương gia sai thuộc hạ mang công tử đi dạo chung quanh, bên ngoài gió lớn, Nguyệt Quỳnh công tử phải mặc nhiều một chút, đội mũ.” Nghiêm Mặc giữ vững phân phó của Vương gia.
“A, hảo, Nghiêm đại nhân chờ một chút.” Nguyệt Quỳnh lui về phòng, đóng cửa. Suy nghĩ một hồi, hắn bình tĩnh lại, nếu người nọ đã bảo Nghiêm Mặc dẫn hắn đi ra ngoài, chắc là không có gì nguy hiểm. Lấy miên bào cùng mũ treo trên giá áo, buộc chặt lấy chính mình rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Mặc thân thủ giơ tay hướng phía ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh đi theo sau hắn ra ốc. Vừa đi ra, hắn càng giật mình, trong viện không chỉ có cây, còn có hoa cỏ mà Nghiêm Sát ghét nhất, tuy rằng phần lớn đều chết héo. Nguyệt Quỳnh nhìn quanh sân một vòng, rất giống Tùng uyển của Nghiêm Sát, nhưng hắn hiện tại có thể khẳng định, nơi này không phải Tùng uyển.
Không có hỏi Nghiêm Mặc, Nguyệt Quỳnh theo Nghiêm Mặc ra khỏi uyển. Gió bên ngoài quả nhiên rất lớn, Nguyệt Quỳnh nheo mắt, kéo mũ xuống thấp, đem miên bào buộc chặt, chờ hắn mở to mắt, hắn hoàn toàn sửng sốt. Nghiêm Mặc tựa hồ đang đợi hắn nhìn thấy rõ ràng, ngừng lại.
Đường từ Lâm uyển đến Tùng uyển, Nguyệt Quỳnh không biết đã đi bao nhiêu lần, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hiện tại hắn có thể khẳng định nơi này không phải vương phủ. Mà, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, cái biển viết hai chữ “Tùng uyển” thật to treo tại lối vào. Nguyệt Quỳnh xoay người…, khom lưng cung kính. “Nghiêm đại nhân, làm phiền.” Nghiêm Mặc nhấc chân đi về phía trước, Nguyệt Quỳnh đi theo phía sau hắn, khẽ bĩu môi: người này thật đủ lười biếng, hại hắn hoảng sợ.
Không phải ở vương phủ, lá gan Nguyệt Quỳnh trở nên lớn hơn. Tuy không biết đây là thế nào, bất quá hưng trí của hắn rất cao. Ngoại trừ Tùng uyển của Nghiêm Sát cùng sân bố trí đại khái giống ở vương phủ, những địa phương khác không có chỗ gì tương tự. Điều khiến cho hắn tân kỳ chính là, ven đường chạm mặt rất nhiều người. Có lão nhân, cô nương, tráng tiểu khỏa[thanh niên trẻ khỏe], thậm chí còn có hài đồng. Bọn họ đều chào hỏi Nghiêm Mặc, rồi mới tò mò nhìn hắn, nhất là bọn nhỏ, chúng đều vây xung quanh, đi theo phía sau hắn. Nếu không phải cánh tay phải của hắn vô lực, hắn nhất định sẽ ôm lấy một đứa nhỏ mà xoa nắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, nhìn đã muốn nhéo.
Càng đi ra ngoài, gió càng lớn, Nguyệt Quỳnh bất chấp chính mình chịu không được lạnh, hết nhìn đông tới nhìn tây. Không giống quy củ khắc nghiệt của Lệ vương phủ, bầu không khí nơi này có vẻ hiền hoà hơn nhiều. Nghiêm Mặc rất khác so với ấn tượng bất cẩu ngôn tiếu[kiệm lời ít nói] ngày thường của Nguyệt Quỳnh về y, y đều lên tiếng trả lời với mỗi người chào hỏi mình, nếu là tiểu hài tử, y còn có thể cười với chúng. Bất quá tất cả sự tò mò của mọi người hiển nhiên đều đặt trên người hắn, khiến Nguyệt Quỳnh nguyên bản da mặt không quá dày có chút đỏ mặt.
Đi qua một cái sân rộng, tiếp tục vượt qua một cái hàng rào, Nguyệt Quỳnh lúc này mới tính là ra khỏi “phủ”. Gió thổi vù vù, Nguyệt Quỳnh lăng lăng đứng ở nơi đó. Trời âm u, nhưng bốn phía lại là cảnh tượng đầy bận rộn. Có người đang dệt vải; có người thì nâng một cái cây gỗ to, dường như là để dựng một gian phòng mới; có người đang từ trên thuyền đem tôm cá vừa mới vớt lên bờ; có người đang thét to, gọi người khiêng những hộp gỗ thật lớn từ trên quân thuyền xuống dưới.
Nguyệt Quỳnh tiến nửa bước chân, xoa bóp cái lổ tai, hắn thế nhưng lại không nghe thấy tiếng sóng biển, bằng không hắn đã sớm nên phát hiện nơi này không phải Lệ vương phủ. Hơn mười chiến thuyền lớn ở trên biển, còn có rất nhiều thuyền đánh cá nhỏ. Giống với những người trong “phủ”, đám người đang bận rộn kia sau khi nhìn thấy Nghiêm Mặc đều cao hứng hỏi thăm: “Nghiêm thị vệ.” Rồi mới tò mò nhìn hắn.
Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh không giấu được sự ngạc nhiên, hắn cảm thấy thực kỳ quái, những người này không giống người Hán, tóc xoăn, râu rậm, thể trạng bưu hãn[khỏe mạnh], giọng nói cũng có chút kỳ quái. Mà khi hắn rất dễ dàng nhìn thấy một ngọn núi ở bờ biển, hắn bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là thân thích của người này đi, khó trách hắn nhìn thấy quen mắt.
Tòa sơn kia tựa hồ phát hiện có người đang nhìn hắn, quay đầu lại. Nguyệt Quỳnh không hề động, Lí Hưu bọn họ đều ở, hắn không cần phải đi đâu. Nào ngờ, sau khi tòa sơn kia nói mấy câu với Nhâm Phữu xong, liền nhanh chóng sải chân đi về phía hắn. Đám người bận rộn kia khi y đi qua đều ngừng tay lại, cung kính hô to: “Vương.”
Nguyệt Quỳnh cúi đầu, kéo lại miên bào, bàn chân khẽ di di trên mặt đất, hắn có thể giả vờ chính mình không biết người này tự lập môn hộ làm sơn đại vương hay không?
Ngay tại lúc hắn đang tính toán xem nên như thế nào bảo trụ mạng nhỏ của chính mình, hắn cảm thấy Nghiêm Mặc đang đứng bên cạnh tránh ra, tiếp theo một chiếc áo choàng nặng nề chụp xuống trên đầu, thắt lưng khẽ căng lên, hắn bị người nâng lên ── mang đi. Không có mở miệng hỏi, Nguyệt Quỳnh im lặng rúc người trong áo choàng, gió thổi qua bên tai, hắn lúc này mới phát hiện chính mình rất lạnh. Chân cách mặt đất, nửa thân người hắn ở trên vai Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh mê mang, vì sao người này lại đưa hắn đến nơi đây? Vì sao phải cho hắn biết bí mật của y? Chẳng lẽ y không sợ hắn nói ra? Chỉ cần hắn tiết lộ chuyện Nghiêm Sát muốn làm phản ra ngoài, nói không chừng hắn có thể có được một tuyệt bút bạc, cũng không cần chờ Nghiêm Sát cho hắn ra phủ. Nói, Nghiêm Sát giá trị bao nhiêu bạc? Ít nhất cũng phải một vạn hai đi.
“Sợ?” Kẻ đang khiêng hắn trên vai lên tiếng.
Áo choàng giật giật, rất giống gật đầu.
“Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn .”
Áo choàng lại giật giật, rất giống lắc đầu, quả nhiên! “Không sợ.” Rõ ràng là lo lắng không đủ. Tiếng sóng biển dần dần xa, từ những tiếng gọi cung kính với người này, hắn nghe ra y đang đem hắn khiêng trở về. Không lâu sau, cửa mở ra, hắn bị rơi xuống dưới. Ló đầu ra từ trong áo choàng, hắn ở trên giường.
Nghiêm Sát đứng ở bên giường, một tay nâng cằm Nguyệt Quỳnh lên, làm cho hắn nhìn y. “Khi nữ nhân kia nhập phủ, tam vương kia sẽ phái người đến Giang Lăng chúc mừng, còn có những quan viên khác nữa, đây là cơ hội ra khỏi phủ duy nhất của người.”
Lời này hắn hiểu được. Chỉ cần Nguyệt Quỳnh nói cho một người trong đó tình huống hắn nhìn thấy ở đây, Nghiêm Sát sẽ phải bị tội nghịch mưu, bị chinh phạt hoặc là trực tiếp bị chém đầu. Là người có công, Nguyệt Quỳnh có thể có được một tuyệt bút bạc, thậm chí còn có thể có một chức quan, vĩnh viễn thoát ly cuộc sống nam sủng. Này cũng là những gì Nguyệt Quỳnh nghĩ đến. Đáng tiếc. . . . . .
“Ngươi sẽ để cho ta có cơ hội cùng người khác nói sao?” Vị nam sủng này thật sự là càng ngày càng lớn gan. Cằm bị xiết chặt, hắn hít hít cái mũi bị gió lạnh thổi đau: “Ta vẫn nghĩ rằng trên hải đảo, một năm bốn mùa đều thực ấm áp, không ngờ là cũng lạnh như Giang Lăng.” Cằm có được tự do, hắn nghe thấy người nào đó bất mãn.
“Khả năng thích ứng của ngươi có thể so với ốc sên.”
Nguyệt Quỳnh đem bất mãn giấu ở trong lòng, trong thiên hạ này có mấy người có thể so sánh được với khả năng thích ứng của y?
“Hắt xì!” Cái mũi thực ngứa. Nước mũi chảy xuống, Nguyệt Quỳnh hít mạnh, dưới cái trừng giận từ lục mâu, hắn tùy tay kéo lấy một khối vải lau lau nước mũi, sau đó hắn kinh ngạc, cái hắn lấy sao lại là áo choàng của Nghiêm Sát?
“Hắt xì! Hắt xì!”
“Nghiêm Mặc! Đi lấy canh gừng!”
Nguyệt Quỳnh còn đang cầm áo choàng bị người đẩy ngã, trên đầu chụp xuống một cái chăn bông, trong lòng buồn bực: người này sao lại sinh khí? Bất quá hắn đã có được miễn tử kim bài nên cũng không sợ Nghiêm Sát làm gì hắn.
“Hắt xì!” Hơn nữa hắn bị bệnh, Nghiêm Sát lại sẽ càng không làm gì hắn.
Trong phòng thực ấm áp, chỉ nhìn xem Nghiêm Sát mặc một kiện áo choàng ngắn cùng đan khố ở trong phòng đi tới đi lui, cũng đủ biết là rất ấm áp. Nguyệt Quỳnh cũng thấy thực ấm áp, thậm chí có thể nói là nóng, nhưng hắn không dám thoải mái đi ra ngoài giống Nghiêm Sát như vậy, chỉ dám dùng ngón trỏ kéo lấy chăn bông, tránh bớt cảm giác nóng bức trong ổ chăn, nhưng không dám để cho Nghiêm Sát phát hiện. Mồ hôi trên người thấm ướt chăn, nhưng hắn vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng. A, y đi đến! Nguyệt Quỳnh lập tức thu ngón tay về.
Bàn tay to lớn và thô ráp sờ lên trán Nguyệt Quỳnh, đã không còn nóng nữa, bàn tay to thuận đường chạm vào cổ hắn, nơi đó mồ hôi chảy ròng ròng, lục mâu trở nên sâu thẳm. “Nghiêm Mặc.”
Cửa mở.
“Chuẩn bị nước ấm, tắm rửa.”
Cửa đóng lại.
Chỉ chốc lát sau, cửa lại mở, Nghiêm Sát buông màn xuống. Sau đó là một trận tiếng động rất nhỏ, chính là âm thanh của nước. Lại qua một trận, cửa đóng, màn nhấc lên. Nguyệt Quỳnh mở to hai mắt nhìn, Nghiêm Sát không có mặc gì cả! Trên người ngay cả một khối nội khố cũng không có! Nghiêm Sát xốc một cái chăn lên, đợi một hồi, lại xốc lên một cái, Nguyệt Quỳnh chỉ còn đắp một cái chăn cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều. Lần này đợi thật lâu, đợi cho đến khi tất cả mồ hôi trên người hắn đều chảy xuống, Nghiêm Sát mới xốc chăn lên, bế hắn đi ra. Không chờ Nguyệt Quỳnh cảm thấy lạnh, hắn đã bị người “ném” vào trong một dục dũng thật lớn, sau đó núi nhỏ cũng vào theo, dục dũng liền có vẻ thập phần nhỏ hẹp.
Y phục của Nguyệt Quỳnh đều ướt, người ngồi đối diện hắn đưa mắt nhìn chằm chằm, hắn kéo kéo vạt áo: “Ngươi nói, một tháng.”
“Muốn ta động thủ?”
Nguyệt Quỳnh ma ma chít chít[chậm chạp] cởi y phục, nước thực nóng, chảy nhiều mồ hôi như vậy, hắn thật rất muốn tẩy rửa. Thân thể trắng nõn ngâm trong nước nóng dần dần trở nên phấn hồng, Nguyệt Quỳnh vừa uống canh gừng, lại ra nhiều mồ hôi nên đã muốn tốt hơn phân nửa, chẳng qua còn có chút chứng khí hư*[hơi thở yếu. Hắn dùng bố khăn che lấy chính mình, ánh nhìn chăm chú của đối phương làm cho hắn bất an, hắn còn bị bệnh a~.
So sánh với Nguyệt Quỳnh, thân thể Nghiêm Sát sẽ không đẹp được như thế. Mười hai tuổi lên núi làm sơn tặc, mười sáu tuổi nhập ngũ, hai mươi tuổi được hoàng đế Cổ Niên nhìn trúng, trở thành mãnh tướng dưới trướng hắn ta, hai mươi sáu tuổi phong vương, thân thể y lưu lại nhiều dấu ấn của kiếp sống huyết tinh[đẫm máu] nhiều năm như thế. Những vết sẹo loang lổ, một đường từ xương quai xanh đến bụng có đầy vết thương chí mạng, những vết sẹo lồi lõm làm cho Nghiêm Sát thoạt nhìn càng sát nhân. Chính là chỗ mi cốt của y có một vết sẹo, đơn giản là trên mặt có một vết thương như thế, bằng không y liền càng khó nhìn.
Thân mình Nghiêm Sát chính là một hòn đá thô sơ trên mặt đất**, còn thân thể Nguyệt Quỳnh chính là bạch ngọc hảo hạng ngàn năm. Khi còn trẻ cũng từng va chạm, nhưng rất may mắn, trên người hắn không hề lưu lại một vết sẹo nào, chỉ có cánh tay phải bị tổn thương đến mức huyết nhục mơ hồ, sau khi được ác y Từ đại phu trị liệu, cơ hồ nhìn không ra là đã từng thụ thương.
Nguyệt Quỳnh cúi thấp đầu, chân khoanh lại, dục dũng được đặc chế dựa theo dáng người của Nghiêm Sát, cho nên dù hắn chỉ khoanh tròn chân cũng có thể hoàn toàn ngâm mình ở trong nước. Hai đùi hắn đột nhiên đến gần hai bên trái phải của y, Nguyệt Quỳnh không dám để bản thân mình chạm đến, sợ sẽ rước lấy phiền toái.
“Buông chân xuống.” Giọng nói trầm đục.
Ngón chân Nguyệt Quỳnh khẽ giật giật, chậm rãi vươn. Rất muốn nhắc lại lời hứa một tháng kia, nhưng hắn lại sợ sẽ chọc đối phương nóng giận. Hai chân hắn bị chân của người nọ chèn ở giữa, Nguyệt Quỳnh tận lực dựa vào phía sau, bằng không chân hắn sẽ liền chạm đến củ cải của đối phương. =)))))
“Lại đây.”
Thân thể Nguyệt Quỳnh khẽ run lên một chút, bất động.
“Lại đây.” Thanh âm càng thô.
Nguyệt Quỳnh không thể không giương mắt nhìn, thấy lục mâu đang bốc hỏa, hắn nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi đi qua. Đột nhiên, bàn tay to chụp xuống, Nguyệt Quỳnh ghé vào trên một ngọn núi cứng rắn.
“Một cái . . . ngô!” Miệng bị ngăn chặn, ruột dê trong hậu huyệt bị người thuần thục lấy ra. Trước khi động khẩu còn chưa kịp hoàn toàn khép kín lại, một ngón tay liền xâm nhập vào.
“Ngô ngô ngô!” Một tháng.
Hai chân bị tách ra, khóa ngồi trên thắt lưng Nghiêm Sát, ngón tay đang ra vào trong cơ thể hắn lui ra ngoài, thay thế bằng một cây củ cải đáng sợ. Sao lại có thể nói không giữ lời? Tay trái của Nguyệt Quỳnh mạnh mẽ chụp lấy vai Nghiêm Sát, râu của người nọ đâm vào cổ hắn, thắt lưng bị chế trụ.
“Ngươi nói một tháng không chạm vào ta.” Người nào đó giãy dụa.
Trả lời hắn chỉ có cây củ cải tráng kiện từng chút từng chút xâm nhập động khẩu của hắn, từng chút chiếm lấy thân thể, từng chút xâm chiếm ý thức hắn.
Bọt nước văng khắp nơi, Nghiêm Sát một tay cố định gáy Nguyệt Quỳnh, chiếm lấy miệng hắn, một tay kéo lấy mông hắn, củ cải đáng sợ không ngừng ra vào nơi huyệt động đang khóc [tự hiểu :”>]. Tóc của hai người nổi trên nước, dây dưa cùng một chỗ, sau đó là một tiếng kêu phát ra từ cổ họng Nguyệt Quỳnh, cùng với tiếng gầm nhẹ của đối phương. Người đang thất thần còn chưa kịp bình tĩnh lại từ giữa tình cảm mãnh liệt, đôi môi sưng đỏ lại bị chiếm lấy.
Rốt cuộc, không tin y, Lệ vương Nghiêm Sát uy chấn bát phương cũng sẽ lật lọng! [giờ mới biết sao em? =))]