Chương : 210
"Dì Lam,thật ra thì, con...", Diệp An An mím môi, không biết phải nói gì, cô đã từngtrải qua một cuộc hôn nhân, tuy rằng, cuộc hôn nhân đó không được nhiều ngườibiết đến, nhưng dù sao đó cũng là sự thật trong quá khứ, đã như vậy, mọi người ởđây thật sự sẽ không bận tâm sao?
"Đứa ngốc,chuyện của con, Lance đã nói hết cho ta biết, quá khứ là chuyện đã qua, con chỉcần biết rằng, chúng ta đều rất thích con, rất thích Tiểu An là được rồi",có vẻ như bà đã nhìn ra nỗi băn khoăn trong lòng Diệp An An, vì thế nên đã lêntiếng an ủi cô, kỳ thật, bà lại cảm giác rằng chính con trai mình mới là ngườikhông xứng với cô gái này, dù sao, Lance bây giờ cũng....
"Con chờmột chút, ta đi lấy thứ này cho con xem", bà đứng lên, đi vào thư phòng, từbên trong lấy ra một xấp tài liệu, tay bà nắm chặt, trước kia đây là nỗi thốngkhổ lớn nhất của gia đình họ, nhưng hiện tại, tuy rằng thống khổ vẫn còn đây,nhưng họ đã có vị cứu tinh của mình, huyết mạch của gia tộc Corrine sẽ không bịđi vào con đường tuyệt hậu nữa, thế hệ tiếp theo của gia tộc vẫn tiếp tục đượcduy trì.
Con trai củabà, cũng được làm cha rồi. Bà mỉm cười, nụ cười mang theo những giọt lệ.
Đi ra ngoài,bà đem xấp tài liệu đặt vào tay của Diệp An An, "An An, chuyện này con hẳnlà nên biết, chúng ta không muốn giấu diếm con".
Diệp An An cúiđầu nhìn xấp tài liệu trong tay, cảm giác vô cùng nặng nề, cô lại nhìn sang HứaLam Thanh thấy vẻ mặt bà rất nghiêm túc, cũng biết được phần tài liệu này cực kỳquan trọng.
Cô lật từngtrang xem, đến khi xem đến trang cuối cùng, cô ngẩng lên nhìn Hứa Lam Thanh, đầungón tay khẽ run rẩy, "Đây là sự thật sao?", Lance thế nhưng lại...
Hứa Lam Thanhgật đầu một cái, con trai bà đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi, không ít lần,con bà như muốn chết đi sống lại, nhất là sau vụ tai nạn xe cộ kia, con traituy rằng đã tốt lên nhiều, nhưng là, mất đi khả năng sinh con, cả đời này conbà sẽ không bao giờ có được đứa con của mình.
Thế nhưng ôngtrời vẫn còn rất chiếu cố với gia đình họ, họ còn có một đứa cháu trên đời này.
Diệp An An cúiđầu, trong mắt có những dòng nước mắt sóng sánh, người đàn ông mạnh mẽ kia,thương tổn như vậy, đối với anh mà nói thật sự là điểm trí mạng, cô không biếtanh đã phải làm thế nào để trải qua những chuyện này.
Cô đã làm đúngkhi quyết định để bản thân sinh Tiểu An ra, lại càng cảm ơn ông trời đã cho côgặp được anh.
Người đàn ôngnày đã cho cô sinh mệnh, cũng cho cô Tiểu An.
______pingki________
Ban đêm, Lancetrở về, Diệp Tiểu An nằm trong lòng anh đã ngủ say sưa, Hứa Lam Thanh nhẹ nhàngđón lấy đứa nhỏ, cực kì cẩn thận ôm lấy bảo bối vào lòng mình.
Bên trongphòng khách giờ chỉ còn một mình Diệp An An. Lance ngồi lên sô pha, đem cô ômvào trong ngực mình, hung hăng hít lấy hương vị riêng biệt này của cô.
"Cảm ơnem, An", hôm nay đem con trai đến công ty mình, anh mới chính thức cảm nhậnmột cách rõ ràng được hạnh phúc của một người cha, khi nhìn đến ánh mắt kinh diễmcủa những người xung quanh nhìn con trai mình, anh liền cảm thấy hết sức kiêungạo.
Diệp An An ômchầm lấy thắt lưng của anh, gắt gao dựa vào lòng anh.
Cô sẽ yêuthương anh thật nhiều, yêu từng chút từng chút một.
Lance lại siếtchặt thêm vòng tay mình.
So với ấm ápnơi này, tình cảnh của Mục Nham quả thực có thể nói là cực kỳ bi thảm, Mục phunhân từ sau lần đó trở về liền ngã bệnh, luôn miệng gọi "cháu nội của tôi","cháu nội"...
Rõ ràng mọichuyện đều diễn ra một cách thuận lợi như vậy, nhưng bà thật sự không hiểu được,vì cái gì ngàn chờ vạn mong được ôm cháu của mình, đến cuối cùng làm sao lại xảyra chuyện được đây?
Mục Nham đãvài ngày rồi còn chưa xuất hiện, vẫn đang nhốt mình trong toà biệt thự kia, từđầu đến cuối cũng chưa từng lộ mặt lấy một lần, nhân viên của Mục thị ai cũngthấy lo lắng không thôi.
Thượng QuanThuyên chỉ biết lắc đầu thở dài, còn Giản Tiểu Phương từ khi biết bọn họ địnhcướp đi đứa nhỏ của An An, mỗi lúc bên cạnh Thượng Quan Thuyên đều không bày rađược bộ mặt dễ nhìn nào. Được rồi, lần này anh đuối lý, nhưng sao anh biết đượcđứa nhỏ kia không phải là của Mục Nham, Diệp An An lúc ấy rõ ràng yêu Mục Nhamnhư vậy thì sao nhỏ kia lại không phải. Giản Tiểu Phương nói đứa nhỏ trước kiacũng được bốn tháng rồi, vậy thì lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì mà anhchưa biết, anh đột nhiên lại có một dự cảm không tốt.
Bên trong biệtthự, Mục Nham đang ngồi trên sô pha, vài sợi tóc hỗn độn dán hai bên má, quầnáo trên người thì nhăn nhăn nhúm nhúm, đầu ngón tay hắn đang kẹp một điếu thuốchút dở, còn trên bàn xung quanh gạt tàn thuốc đã đầy những đầu lọc, có thể thấyđược mấy ngày nay hắn chỉ ở một chỗ này.
Những lời nóikia của Diệp An An không ngừng quẩn quanh bên tai hắn, ‘đi hỏi Cố Nghê Y’, ‘đihỏi Cố Nghê Y, rốt cuộc lúc ấy cô ta đã làm gì?’ Còn có cái gì mà hắn vẫn chưabiết?
Chuông điệnthoại trên bàn reo vang, ném điếu thuốc trong tay, trực tiếp đứng lên, đến khinghe xong cuộc điện thoại, bên môi hé ra một nụ cười tàn nhẫn. Rốt cục cũng tìmđược cô ta, cô ta đúng là trốn giỏi thật.
Hắn đi ra khỏiphòng mình, nơi này, toàn bộ đều đã bị hắn thay đổi, hắn lấy ra một bộ quần áođể thay. Xuống lầu, lại nhìn thấy bảo mẫu đang ôm Mục Khả Tâm đứng trong phòngkhách.
"Baba...", Mục Khả Tâm kéo kéo góc áo Mục Nham, thanh âm vô cùng nhỏ, MụcNham lại không hề dừng bước lại, vẫn hướng về phía trước mà bước đi, cái miệngnhỏ nhắn của Mục Khả Tâm bắt đầu mếu máo, bảo mẫu vội vàng ôm lấy con bé, thỉnhthoảng lại dỗ nó.
Ánh mắt Mục KhảTâm nhìn chằm chằm về hướng Mục Nham rời đi, rốt cuộc nhịn không được ghé vàovai bảo mẫu mà nức nở.
Mục Nham đivào một gian nhà kho, bên trong, mơ hồ có thể nghe được từng hồi từng hồi âmthanh rất nhỏ, hắn mân môi một chút, "tách" một tiếng, đèn được mở ra, những gìbên trong đều có thể nhìn thấy hết, trong không khí bốc lên một mùi vị ẩm mốckhó chịu.
Mà ở trong góccủa nhà kho đang có một người đàn bà toàn thân bị trói, cả người bẩn thỉu khôngchịu nổi, người này không phải Cố Nghê Y thì còn là ai.
"Nham,Nham, cứu em với", Cố Nghê Y vừa nhìn thấy Mục Nham, liền hướng về phía hắnkêu to, cô ta thỉnh thoảng lại gọi tên hắn, chỉ biết rằng hắn nhất định sẽ cứumình. Tuy rằng, Mục Khả Tâm không phải là con gái ruột của hắn, nhưng người đànông này đã từng có bao nhiêu yêu thương cô ta, cô ta đều biết.
Mục Nham tiếntừng bước một đến gần Cố Nghê Y, sắc mặt biểu tình lạnh nhạt, cứu cô ta sao? Nếucô ta biết tất cả những chuyện này đều là do hắn làm, chắc phải khóc thét mất,một người từ trước đến nay vốn rất thích chưng diện như cô ta mà biết bộ dạnglúc này của mình, không biết có ghê tởm đến muốn nôn hay không.
Mục Nham đi đếnbên thân thể của Cố Nghê Y, cũng không giống như tưởng tượng của cô ta mà thaycô ta cởi dây trói, sau đó nhẹ giọng an ủi. Hắn chỉ là hạ mình ngồi xổm xuống,lạnh lùng nhìn cô ta, dường như đang thưởng thức bộ dạng chật vật lúc này củacô ta vậy.
"Nham, cứuem với", Cố Nghê Y đáng thương nhìn hắn, nước mắt từ hốc mắt rớt xuống nhưmưa, để lại những vệt đen trên khuôn mặt, cô ta không biết mình vì cái gì lạiphải ở chỗ này, cô ta quả thực rất sợ hãi, cũng rất đói bụng.
"Cứu côsao?", Mục Nham chỉ thản nhiên nói, trong thanh âm một tia biểu tình cũngkhông có, "Cố Nghê Y, cô đã làm gì với con tôi?", hắn đột nhiên bópchặt cằm của Cố Nghê Y, nhìn thẳng vào hai mắt đã có chút nhơ bẩn của cô ả, mộtcặp mắt xinh đẹp biết bao, thế nhưng sao lại ác độc như vậy.
"Nói",hai mắt hắn đỏ ngầu, Cố Nghê Y trong giây lát cảm giác được một loại bi ai tộtcùng, cô ta hiểu được, rốt cục cũng hiểu, hắn đã biết toàn bộ, mà cả đời này củacô ta vì cái gì, cô ta đã lường gạt mọi người, nhưng kết cục, ông trời lại biếnnó thành một trò đùa. Cô ta từng chờ mong đứa nhỏ kia như thế, đến cuối cùng,hoá ra nó lại là đứa con hoang kết quả của đêm say rượu đó. Đến lúc này, cô tacòn lại gì nữa đây?
"Ha hả....",cô ta cười ngơ ngẩn, có chút hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt này, hắn từngyêu thương cô ta biết bao, đem cô ta nâng niu trong lòng bàn tay mình, đến bâygiờ, hắn thế nhưng lại hận không thể giết chết mình.