Chương : 211
Nếu đã không yêu, vậy thì liền hận đi.
Cô ta ngưng cười, đau đớn từ cằm truyền đến nhắc nhở cô ta người đàn ông này hiện tại đối với cô ta chỉ có hận mà không hề yêu thương.
"Tôi đã giết chết con anh, anh vừa lòng chưa?", cô ta nghe được thanh âm nhẹ nhàng bên môi mình, cũng là thở dài, sao lại không thanh thở đây, cô ta đã không còn gì để mất đi, nếu phải xuống địa ngục, vậy thì bọn họ cùng xuống đi. Cô ta đã không có hạnh phúc thì hắn cũng không được có!!!
Mục Nham buông cằm của cô ta ra, nghe được những lời này, cảm giác trái tim mình tựa như bị một bàn tay gắt gao hết xiết chặt rồi lại xiết chặt, đến mức làm cho hắn không thể nào thở được.
"Làm sao tôi có thể để người đàn bà khác mang thai con của anh được, con của anh chỉ có thể do tôi sinh, cho nên tôi đã sai người lấy đứa bé trong bụng Diệp An An ra, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến bào thai bốn tháng từ trong bụng cô ta rớt ra, là một bé trai đã thành hình", Cố Nghê Y tàn nhẫn nói, thế nhưng thân thể của cô ta lại không ngừng run rẩy, đứa nhỏ cả người đầy máu kia chính là ác mộng luôn bám theo cô ta.
"Cô ta lúc đó cầu xin tôi, xin tôi đừng giết đứa nhỏ của cô ta, thậm chí còn cầu xin anh cứu con của các người, ngẫm lại lúc ấy..."
"Bốp" một tiếng, mặt Cố Nghê Y bị lệch hẳn sang một bên, khóe miệng rỉ máu, một bên má đã bắt đầu sưng đỏ, có thể thấy được người đàn ông kia đã ra tay mạnh đến mức nào.
"Cô thế nhưng lại có thể ác độc đến mức này, con tôi đã được bốn tháng rồi...", Mục Nham mãnh liệt bóp cổ Cố Nghê Y, dùng sức bóp chặt, lúc này hắn đã hoàn toàn mất hết lý trí, chỉ cần nghĩ đến Diệp An An lúc ấy bị cưỡng ép xoá sạch đứa nhỏ kia, hắn lại đau lòng đến mức không thể thở được, rốt cuộc, lúc ấy hắn đã làm cái gì, làm cái gì...
Hắn vì người đàn bà ác độc này, thế nhưng lại làm tổn thương chính người phụ nữ mà mình yêu, hại chết con hắn, còn thương yêu con kẻ khác hai năm trời... Con hắn, mới được bốn tháng, bốn tháng a...
"Khụ khụ, buông ra... Cứu... Cứu mạng...", đầu Cố Nghê Y bị ép ngửa lên trời, liều mạng hô hấp, nhưng không khí đưa vào phổi càng ngày càng ít, người đàn ông này muốn giết cô ta, thực sự muốn giết cô ta..
Mục Nham ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chính là muốn trả thù thay cho đứa con đã bị cô ta hại chết kia, hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, sẽ không, cho nên hắn muốn giết người đàn bà này.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài, một trận tiếng khóc của bé gái vang lên.
"Ba ba, mẹ...".
Cánh tay Mục Nham run rẩy mà buông lỏng ra, quay đầu lại, con ngươi đỏ ngầu rốt cục có tiêu điểm, hắn nhìn ra nơi cửa có ánh sáng đột ngột rọi vào, từ những tia sáng dần dần đi vào một nhóm người. Đi đầu là một người đàn ông trong lòng anh ta đang ôm một đứa bé gái, lãnh đạm nhìn bọn họ.
Cố Nghê Y không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ bừng, cô ta vặn vẹo khuôn mặt mình nhìn mấy người vừa vào cửa, còn có đứa nhỏ trong lòng người đàn ông, là con gái của cô ta. Cô ta nghĩ, nếu mấy người này không đi vào đây, vậy thì cô ta nhất định sẽ bị Mục Nham bóp chết, người đàn ông này, quả thực rất hung ác.
Chính là, cô ta lại không có một chút cảm giác sống sót sau tai nạn nào, có lẽ chết ở trong tay Mục Nham còn may mắn hơn, nếu lúc này mà rơi vào trong tay mấy kẻ này, cô ta không chừng còn sống không bằng chết.
Cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn trẻ, cô ta sao có thể cứ như vậy mà chết đi được.
Mục Nham đứng lên, người đàn ông đi đầu từng bước một tiến về phía trước, trong lòng anh ta đang ôm Mục Khả Tâm không ngừng giãy dụa, "ba ba, ba ba, Khả Tâm sợ...", con bé vươn hai cánh tay nhỏ bé của mình ra, muốn được ba ba của nó ôm, nó không biết vì cái gì lại bị chú này mang đến nơi này, nó biết bọn họ không thích nó, tựa như mẹ vậy, bởi vì bọn họ nhìn nó nhưng không hề mỉm cười. Cho nên, nó không dám khóc, không dám ầm ĩ.
"Sao cậu lại tới đây?", Mục Nham chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua Mục Khả Tâm một cái, trong mắt lại dâng lên đau đớn kịch liệt. Con bé chính là đứa con gái mà hắn thương yêu từ nhỏ, trái tim hắn cũng không phải làm bằng đá, cũng có cảm giác, nhưng là hiện tại, hắn thật sự không thể nào mà tiếp nhận nó được nữa, bởi vì sự tồn tại của nó mà con hắn bị hại chết, đứa con mới được bốn tháng, nếu con hắn vẫn còn thì giờ cũng đã được hai tuổi rồi, con bé này ở bên cạnh hắn hai năm được hưởng bao sung sướng, còn con hắn thì sao, thậm chí còn chưa kịp liếc mắt thế giới này lấy một lần, cũng không được sinh ra, đã bị mẹ nó tàn nhẫn xoá sạch.
"Không đến thì chẳng phải không được nhìn một màn hay thế này sao? Nham, sở thích của cậu thật đúng là đặc biệt, ấy vậy mà lại thích loại đàn bà độc ác này, trách không được cậu lại yêu cô ta đến chết đi sống lại, thì ra, lòng dạ các người đều là độc địa như nhau".
Ti Hạo hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt còn mang theo ý cười thản nhiên, nụ cười bên khoé miệng âm u lạnh lẽo vô cùng, "cuối cùng thì tôi cũng biết được vì cái gì mà Tiểu Uyển lại đột nhiên bỏ đi, hoá ra, là bởi vì có người đã giết chết đứa nhỏ mà cô ấy yêu như sinh mạng của mình".
Anh nói xong, đến khi nhìn thấy thống khổ trong mắt Mục Nham, còn có Cố Nghê Y không ngừng co quắp, ý cười trên mặt càng sáng lạn, nhưng cũng là càng thêm lạnh như băng.
"Nham, cậu không phản đối tôi báo thù cho Tiểu Uyển chứ, dù sao, kia cũng là con của cậu", Ti Hạo xoay mặt qua, khinh thường nhìn về phía Mục Nham, ngữ khí không thèm đếm xỉa tới, kỳ thật, những người quen biết anh đều biết, anh càng như vậy thì càng nghiêm túc.
Anh là một người rất ít khi tức giận, cùng là một người hướng nội, nhưng khi đã đi bước này rồi, vậy thì chẳng khác nào, anh sẽ hóa thân thành một người đứng đầu hắc đạo đáng sợ nhất, âm lãnh, vô tình, tàn khốc.
Đây cũng mới là con người thật của anh.
Mục Nham gật đầu một cái, hắn đi qua Ti Hạo, đến lúc đi đến bên cạnh thì lại ngừng lại, ánh mắt hạ xuống nhìn về phía Mục Khả Tâm vẫn đang khóc sắp khàn cả giọng, hắn thống khổ nhắm chặt hai mắt lại.
"Hạo, đứa nhỏ vô tội", hắn vẫn là không đành lòng.
"Chẳng lẽ con cậu có tội sao?", Ti Hạo châm chọc cười, sắc mặt Mục Nham tái xanh đi mấy phần, thân thể cũng lảo đảo như sắp sụp đổ.
"Đem đứa nhỏ cho cậu ta", Ti Hạo giương tay một chút, ôm đứa nhỏ từ lòng mình đưa cho người đàn ông bên cạnh giao cho Mục Nham, Mục Nham đón lấy, cảm giác thân thể như nặng trĩu, Mục Khả Tâm ôm chặt lấy cổ hắn, thỉnh thoảng khóc thút thít.
Hắn đi tới cửa, nghe được tiếng thét chói tai của Cố Nghê Y từ bên trong.
"Nham, cầu xin anh, cứu em. Xin đừng đem em giao cho bọn họ, không cần...", Mục Nham chỉ hơi mím chặt miệng mình, trong lòng đã không còn một chút gì dao động, hắn cảm giác thời khắc này, trái tim hắn như đã chết, không còn chút cảm giác nào.
Hắn bước nhanh chân rời đi, mà Mục Khả Tâm trong lòng hắn lại mở to ánh mắt bé tí của mình, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đã muốn đóng lại kia, con bé còn tuổi nhỏ nên không hiểu được mấy thứ này, nó đang muốn quay sang hỏi Mục Nham, kết quả khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn, lại không dám nên đành hạ mắt xuống.
Ba ba của nó, có phải cũng không thích nó rồi hay không.
Mục Nham hướng về phía xe mình mà đi, bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng thét chói tai của Cố Nghê Y, hắn xoay mặt lại, nhìn con bé đang ghé đầu vào vai mình, vẫn là ngũ quan bình thường như vậy, so với đứa bé mắt tím của Diệp An An kia, thật là kém quá xa.