Chương 14: Mùi hương của người ấy
Đến khi trời tối mịt, Lệ Chanh mới ôm chiếc áo đồng phục lén lút chui ra khỏi con hẻm.
Cảnh sát đã sớm bị Tiêu Dĩ Hằng dẫn đi, bà lão "nhiệt tình" kia cũng vội vàng về nấu cơm cho cháu gái.
Cậu nhìn con hẻm vắng tanh, ôm trong lòng chiếc áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng, bỗng nhiên cảm thấy trống trải.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn không hiểu tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại chủ động đứng ra thu hút sự chú ý của cảnh sát vào phút chót, càng không hiểu tại sao sau khi ngửi thấy mùi hương pheromone của anh ta, não cậu lại trở nên trống rỗng.
Lệ Chanh rút điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm:
Mùi thuốc mê như thế nào?
Pheromone có mùi thuốc mê không?
Mùi hương lạnh lẽo có tác dụng gây mê không?
Tại sao ngửi thấy pheromone của alpha não bộ đình trệ?
Ngửi thấy pheromone của alpha sau khi đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ?
... Đủ câu hỏi kỳ quặc các loại, sau khi liên tục tìm kiếm hơn mười câu hỏi, trang web sập.
Lệ Chanh: "..."
Thôi bỏ đi.
Lệ Chanh nghĩ, mọi vấn đề không giải đáp được đều có thể giải thích bằng việc vận động quá sức dẫn đến thiếu oxy.
Cậu cầm điện thoại do dự một lúc, định nhắn tin cảm ơn Tiêu Dĩ Hằng, nhưng khi mở danh bạ cậu mới nhận ra rằng mình không có số điện thoại của Tiêu Dĩ Hằng.
Thực ra với quan hệ của cậu nếu muốn tìm sẽ có hàng ngàn cách để liên lạc với Tiêu Dĩ Hằng, nhưng Lệ Chanh vẫn nhét điện thoại vào túi quần.
Ánh đèn sáng rỡ, cả con phố chật ních người đi làm về. Lệ Chanh một mình đi ngược dòng người, mỗi người lướt qua đều như vô tình lưu lại ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Lệ Chanh đến siêu thị mua một chiếc túi ni lông nhét áo khoác đồng phục vào trong, chiếc áo nặng trĩu trên tay tạo cảm giác hiện hữu vô cùng rõ rệt.
Lệ Chanh trở về trường, lần này chiếc thang bên ngoài tường vẫn còn, không bị ai ăn cắp. Cậu nhanh chóng chui vào khu rừng nhỏ trong sân trường rồi theo khu vực camera khuất trở về ký túc xá.
Ký túc xá trường Trung học Hoa Thành được chia thành ba dãy theo thuộc tính ABO, mỗi dãy bốn tầng, hai tầng dưới thuộc về nam sinh, hai tầng trên thuộc về nữ sinh.
Lệ Chanh nhẹ chân lẻn về phòng ngủ, các bạn cùng phòng của cậu vẫn đang đi tự học chưa về.
May mắn là họ vẫn chưa về.
Lệ Chanh cầm chiếc áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng đi vòng quanh phòng hai lần, như chú chó con gặm xương suy nghĩ xem nên cất chiến lợi phẩm của mình ở đâu.
Cất vào tủ quần áo?
Ký túc xá của họ có cấu tạo giường trên, tủ dưới. Lệ Chanh cẩn thận hé cửa tủ nhìn vào bên trong, thấy tủ đã đầy ắp quần áo và chăn bông dày mùa đông, chỉ cần sơ ý một chút là có thể "sập núi", không còn chỗ nào để nhét thêm một chiếc áo khoác đồng phục nữa.
Giấu dưới đất?
Lệ Chanh cầm áo khoác lên xem, tay áo trắng tinh, ngay cả cổ áo - nơi dễ bị dính mồ hôi nhất cũng sạch sẽ như mới. So sánh với chiếc áo đồng phục của Lệ Chanh thì rõ ràng sẫm màu hơn một tông.
Treo lên sân phơi?
Cũng được, nhưng mục tiêu rõ ràng như vậy thì chỉ cần các bạn cùng phòng khác về là sẽ phát hiện ra trên sân phơi có thêm một chiếc áo đồng phục lạ mặt. Nếu hỏi thì...
Lệ Chanh chưa kịp nghĩ ra cách xử lý chiếc áo khoác này thì trong hành lang đã vang lên tiếng ồn ào, nghe giọng nói thì có vẻ các bạn học sinh khác đã tan học tối!
Ba tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, có người móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Lệ Chanh hoảng hốt, đầu óc nóng lên, không kịp suy nghĩ gì liền ném chiếc áo khoác lên giường ngủ tầng trên của mình!
Cùng lúc đó cửa ký túc xá bị đẩy ra, ba người bạn omega cùng phòng cậu xuất hiện trước cửa.
Thấy cậu ở đó, ba người bạn cùng phòng có chút ngạc nhiên.
"Lệ Chanh, hôm nay cậu về sớm thế?" Một omega mập mạp chào hỏi cậu, tay còn cầm đồ ăn đêm là món lẩu cay mới ra mắt của căng tin.
Lệ Chanh gật đầu cứng nhắc: "Ừ, hôm nay về sớm."
"Lạ nhỉ." Cậu mập mạp nheo mắt hít hà một cách kỳ lạ, những nốt tàn nhang trên mặt cũng rung rung theo, "Sao trong ký túc xá của chúng ta lại có mùi alpha hoang dã nhỉ?"
Lệ Chanh: "..."
Chẳng lẽ mũi của mấy kẻ ham ăn đều nhạy bén như vậy à!
Hai người kia nghe cậu ta nói cũng tò mò ngửi trái ngửi phải.
"Ơ, hình như có thật này..."
"Nhưng mà mùi nhạt lắm, không ngửi ra được là mùi gì."
"Không giống mùi hôi hôi của mấy alpha khác."
Ba người như ba chú chuột chũi rà soát khắp ký túc xá, Lệ Chanh cứng người đứng dưới giường của mình, chỉ sợ họ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
"Lẩu cay nguội rồi!" Lệ Chanh vội vàng nói, "Món này phải ăn nóng mới ngon, ăn nguội dở lắm!"
Như dự đoán, cậu mập chuyển ngay sự chú ý, vừa nghe nói đến đồ ăn là lập tức quên bẵng đi mùi alpha bí ẩn kia.
Phew... Lệ Chanh thở phào một hơi, cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng đến vậy.
Ba người bạn cùng phòng chia nhau phần lẩu cay, còn rất nhiệt tình mời Lệ Chanh, hỏi cậu có ăn không.
Lệ Chanh chỉ muốn hát "chạy ngay đi" thôi chứ sao ăn nổi.
Ba người bạn cùng phòng này không học cùng lớp với Lệ Chanh. Lớp của họ có một nam sinh omega chuyển đi để lại một chỗ trống nên Lệ Chanh mới chuyển đến.
Lúc đầu, khi nghe quản lý ký túc xá xếp tên đại ca nổi tiếng của trường chuyển đến phòng họ, họ đều hoảng sợ, bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống bị bắt nạt bi thảm của bản thân.
Nào ngờ sau khi tiếp xúc thực tế, họ mới phát hiện ra Lệ Chanh rất dễ tính, ít chuyện, không õng ẹo, hơn nữa vì nắm được con đường bí mật dẫn ra ngoài trường, cậu thường xuyên cách ba cách năm hôm lại mang đồ ăn vặt, tạp chí về cho họ.
Ba người ăn hết mì cay, hôm nay đến lượt anh chàng mập ú rửa bát.
Cậu mập chuẩn bị trèo lên giường tầng trên.
Giường của cậu ở cạnh Lệ Chanh, nếu lên giường chắc chắn sẽ nhìn thấy bộ đồng phục học sinh trên giường của Lệ Chanh!
Lệ Chanh hỏi cậu: "Cậu đi rửa bát sao lại leo lên giường làm gì?"
Cậu mập nói: "Tớ đang mặc đồng phục, trong ký túc xá nóng quá, leo lên mặc bộ đồ ngủ mát mẻ vào đã!"
Trong khi cậu ta nói, tay và chân đã bám lên cái thang.
Lệ Chanh đứng dậy cầm lấy bát đũa của bọn họ: "Tớ không nóng, để tớ làm!"
Cậu béo: "...?"
Lệ Chanh như đạp lên xe lửa, vọt như tên bắn đến bồn rửa trong nhà vệ sinh rửa chén bát, rồi lại vọt về.
Kết quả vừa bước vào cửa, đã phát hiện người bạn cùng phòng thứ hai cũng đang đứng trên thang giường.
Người bạn cùng phòng thứ hai nói: "Điện thoại của mình hết pin rồi, cục sạc ở trên đó."
Lệ Chanh lao vút một cái, ném cục sạc của mình qua: "Tối nay tớ không dùng, cậu cầm lấy mà dùng đi!"
Người bạn cùng phòng thứ hai: "...?"
Vừa giải quyết xong người thứ hai, người bạn cùng phòng cuối cùng cũng muốn leo lên!
Lệ Chanh sắp phát nổ: "Cậu, cậu, cậu, cậu lên đó làm gì?"
Người bạn cùng phòng cuối cùng cười hí hí: "Không làm gì cả. Chỉ là thấy cậu căng thẳng quá, cứ cản ngang cản dọc không cho bọn mình lên giường nên mình muốn lên xem trên giường cậu có gì."
Học sinh thi đỗ vào trường cấp ba Hoa Thành đều không ngu, thấy Lệ Chanh kỳ lạ như vậy, ai cũng nhận ra có điều không ổn.
Lệ Chanh: "..."
Lệ Chanh nắm hai tay đấm vào nhau "bốp bốp". Do cậu thường ngày đối xử quá tốt với họ nên họ không còn coi trọng đại ca trường Trung học Hoa Thành số 1 nữa đúng không?
Bốn người trong ký túc xá rượt đuổi nhau ầm ĩ, tiếng động quá lớn nên thu hút sự chú ý của quản lý ký túc xá.
Quản lý gõ cửa phòng: "227! Các em yên lặng đi, đã mấy giờ rồi, sắp tắt đèn ký túc xá rồi đấy."
Lúc này họ mới nhận ra đã trễ đến vậy, vội vàng tranh nhau đi vệ sinh cá nhân.
Lệ Chanh đi dép lê là người chạy nhanh nhất trong số họ, khi quay lại ký túc xá, cậu cũng là người về đầu tiên.
Khi những người khác còn đang thay đồ ngủ, cậu đã cởi bỏ tất cả quần áo trên người chỉ mặc một chiếc quần ngủ dài, nhanh chóng chui lên giường.
Áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng vẫn nằm nguyên vẹn trên giường.
Cậu dùng hai tay giũ chăn bông, chân kẹp áo như thể không có chuyện gì xảy ra rồi tìm cơ hội thích hợp đá vào chăn——
Lúc cậu mập leo lên thang, cậu ta nhìn thấy Lệ Chanh đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chăn bông cuộn lại quấn chặt quanh người. Trên giường cũng không có gì dư thừa.
Lệ Chanh liếc cậu ta một cái, từ dưới gối chậm rãi lấy ra một cuốn truyện tranh, vừa huýt sáo vừa đọc.
Thấy cậu hành động như thường, cậu mập gãi gãi mặt nghĩ thầm, bọn họ nghĩ nhiều thật à?
...
Đêm đã khuya, ký túc xá trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở bình bình từ ba giường còn lại.
Nhưng nhịp tim của Lệ Chanh không thể bình tĩnh lại được.
Khác với các bạn cùng phòng, Lệ Chanh không bao giờ có thói quen mặc đồ ngủ. Ở nơi như trại trẻ mồ côi thì việc có được một bộ quần áo ngoài sạch sẽ để mặc đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra vải để may đồ ngủ? Các bé trai khi ngủ đều chỉ mặc quần đùi, Lệ Chanh cũng vậy.
Mãi cho đến khi cậu lớn hơn thì mới đổi từ quần đùi sang quần dài đến mắt cá chân, nhưng cậu vẫn quen việc để trần thân trên, không thể mặc quần áo đi ngủ.
Nhưng đêm nay, dưới chăn của cậu có thêm thứ gì đó thừa thãi.
Chất vải của chiếc áo khoác đồng phục học sinh thô ráp cọ sát vào da thịt, khóa kéo lạnh ngắt ép vào ngực khiến trên người cậu nổi lên những nốt mụn li ti.
Cậu cử động có chút khó khăn, lặng lẽ mở chăn rồi chui vào.
Nơi nhỏ bé ấm áp này quả thực là nơi lý tưởng để pheromone tập trung.
Mùi hương băng giá thoang thoảng phảng phất, thoáng chốc, Lệ Chanh tưởng như mình đã chui vào vòng tay của Tiêu Dĩ Hằng.
Thật là... thật là...
Lệ Chanh kẹp chặt hai chân.
... Thật là quá xấu hổ.
—
Đêm qua Lệ Chanh mơ rất nhiều giấc mơ, sau khi tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng lại không nhớ được cụ thể đã mơ thấy gì.
Ký túc xá vắng tanh, các bạn cùng phòng đã dậy đi học từ sớm, Lệ Chanh vốn là "ông vua" đi trễ, mỗi ngày đều ngủ hơn người khác một tiếng.
Cậu mơ màng ngồi dậy, mái tóc vàng óng trong ánh bình minh như bán trong suốt, chỉ cần im lặng, bất cứ ai nhìn thấy cậu đều sẽ tưởng rằng cậu là thiên sứ được Thượng đế cưng chiều.
Một lúc lâu sau, tinh thần mơ màng của Lệ Chanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cậu có thói quen ngủ vắt chéo người đè lên chăn, lúc dậy thường thấy bản thân hở một nửa người ra ngoài, hai chân kẹp chặt chiếc chăn đã cuộn tròn.
Nhưng hôm nay, chiếc chăn của cậu vẫn đắp nguyên vẹn trên người, và thứ mà hai chân cậu kẹp chặt lại là...
... Chết tiệt!
Lệ Chanh hoảng hốt kéo chiếc áo của alpha ra khỏi chăn, ném nó xuống đất như củ khoai nóng phỏng tay.
Ném xong rồi cậu lại hối hận, vội vàng nhảy xuống nhặt chiếc áo lên.
Sau một đêm, mùi alpha thoang thoảng trên áo đã hoàn toàn biến mất. Không biết có phải do Lệ Chanh tưởng tượng hay không mà cậu luôn cảm thấy trên chiếc áo này còn lưu lại mùi hương của bản thân.
Cậu vốn định hôm nay sẽ trả lại áo cho Tiêu Dĩ Hằng nhưng lại sợ Tiêu Dĩ Hằng có khứu giác nhạy bén ngửi ra gì đó.
Lệ Chanh đành lén lút ôm theo bột giặt và chậu ra phòng tắm giặt lại chiếc áo khoác một lần nữa. Suýt nữa cậu còn đụng mặt với thầy quản lý ký túc xá.
Thật kỳ lạ, chỉ là giặt một chiếc áo thì có gì cần phải giấu giếm?
—
Gia đình họ Tiêu.
Tiêu Dĩ Hằng rửa mặt, đánh răng, thu dọn cặp sách rồi bước ra khỏi phòng.
Bố Tiêu nhìn thấy con trai chỉ mặc áo thun cộc tay mùa hè, nhíu mày hỏi: "Hôm nay sao không mặc áo khoác? Buổi sáng không lạnh à?"
Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhạt nói: "Áo khoác để quên ở trường rồi."
"Đừng để bị cảm."
"Vâng con biết rồi."
Nếu đoạn hội thoại này diễn ra ở một gia đình khác, đây chắc chắn là một cuộc trò chuyện ấm áp thể hiện tình cảm cha con, người cha quan tâm đến sức khỏe của con trai. Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hằng lại hiểu rõ rằng lời dặn dò của cha chỉ đơn giản là để anh không vì ốm đau mà ảnh hưởng đến việc học.
Trên bàn đã bày biện sẵn bữa sáng.
Bàn ăn nhà họ Tiêu luôn im lặng, không ai được phép nói chuyện khi ăn. Quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói" này đã được áp dụng từ khi Tiêu Dĩ Hằng còn học mẫu giáo và trở thành quy củ bắt buộc mà anh phải tuân theo.
Món ăn trên bàn khá thanh đạm, mỗi người một ly cà phê đen, một chiếc bánh mì kẹp rau củ và phô mai, một quả trứng, vô cùng đơn giản.
Đối với cha mẹ nhà họ Tiêu, những người luôn đề cao hiệu suất và coi việc ăn uống chỉ để duy trì sự sống, bữa sáng như vậy vừa nhanh gọn vừa đầy đủ dinh dưỡng. Họ có thể ăn liên tục ba tháng mà không thay đổi loại mứt trong bánh mì.
Tiêu Dĩ Hằng im lặng ăn hết phần của mình, mẹ Tiêu lại từ trong bếp mang ra đĩa trái cây đã cắt sẵn.
Hôm nay mẹ Tiêu chuẩn bị cam tươi hữu cơ. Bà rất quan tâm đến chất lượng cuộc sống, không bao giờ nhìn đến rau củ quả ở chợ mà chỉ chọn thực phẩm hữu cơ được đóng hộp trong siêu thị cao cấp, có dán nhãn trang trại mới được bày lên bàn ăn của họ.
Dù sao thì họ cũng là một gia đình alpha! Cả khu phố cũng không thể tìm ra một gia đình nào ưu tú và cao quý như họ!
Cam được cắt thành nhiều múi, Tiêu Dĩ Hằng cầm một múi đưa lên miệng. Nước ép trái cây tràn trong khoang miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi.
Mùi vị này...
Tiêu Dĩ Hằng sững sờ, không khỏi nhớ đến hương thơm trái cây mà anh đã ngửi thấy trong hẻm tối hôm qua.
Lúc đó do vội vàng và mùi hương lưu lại vô cùng nhạt, thoảng qua rồi biến mất, Tiêu Dĩ Hằng không mấy để ý đến hương thơm trái cây bất ngờ xuất hiện rồi tan biến ấy.
Tuy nhiên, hương thơm đó lại ẩn sâu trong tâm trí của anh, chỉ cần một chút kích thích thôi là nó lại trào dâng trở lại.
Khóe môi Tiêu Dĩ Hằng cong lên, những ngón tay thon dài mảnh mai lại cầm thêm một múi cam.
- - Anh dường như đã biết, pheromone của cậu lưu manh ngỗ ngược kia có mùi vị gì rồi.
Cảnh sát đã sớm bị Tiêu Dĩ Hằng dẫn đi, bà lão "nhiệt tình" kia cũng vội vàng về nấu cơm cho cháu gái.
Cậu nhìn con hẻm vắng tanh, ôm trong lòng chiếc áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng, bỗng nhiên cảm thấy trống trải.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn không hiểu tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại chủ động đứng ra thu hút sự chú ý của cảnh sát vào phút chót, càng không hiểu tại sao sau khi ngửi thấy mùi hương pheromone của anh ta, não cậu lại trở nên trống rỗng.
Lệ Chanh rút điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm:
Mùi thuốc mê như thế nào?
Pheromone có mùi thuốc mê không?
Mùi hương lạnh lẽo có tác dụng gây mê không?
Tại sao ngửi thấy pheromone của alpha não bộ đình trệ?
Ngửi thấy pheromone của alpha sau khi đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ?
... Đủ câu hỏi kỳ quặc các loại, sau khi liên tục tìm kiếm hơn mười câu hỏi, trang web sập.
Lệ Chanh: "..."
Thôi bỏ đi.
Lệ Chanh nghĩ, mọi vấn đề không giải đáp được đều có thể giải thích bằng việc vận động quá sức dẫn đến thiếu oxy.
Cậu cầm điện thoại do dự một lúc, định nhắn tin cảm ơn Tiêu Dĩ Hằng, nhưng khi mở danh bạ cậu mới nhận ra rằng mình không có số điện thoại của Tiêu Dĩ Hằng.
Thực ra với quan hệ của cậu nếu muốn tìm sẽ có hàng ngàn cách để liên lạc với Tiêu Dĩ Hằng, nhưng Lệ Chanh vẫn nhét điện thoại vào túi quần.
Ánh đèn sáng rỡ, cả con phố chật ních người đi làm về. Lệ Chanh một mình đi ngược dòng người, mỗi người lướt qua đều như vô tình lưu lại ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Lệ Chanh đến siêu thị mua một chiếc túi ni lông nhét áo khoác đồng phục vào trong, chiếc áo nặng trĩu trên tay tạo cảm giác hiện hữu vô cùng rõ rệt.
Lệ Chanh trở về trường, lần này chiếc thang bên ngoài tường vẫn còn, không bị ai ăn cắp. Cậu nhanh chóng chui vào khu rừng nhỏ trong sân trường rồi theo khu vực camera khuất trở về ký túc xá.
Ký túc xá trường Trung học Hoa Thành được chia thành ba dãy theo thuộc tính ABO, mỗi dãy bốn tầng, hai tầng dưới thuộc về nam sinh, hai tầng trên thuộc về nữ sinh.
Lệ Chanh nhẹ chân lẻn về phòng ngủ, các bạn cùng phòng của cậu vẫn đang đi tự học chưa về.
May mắn là họ vẫn chưa về.
Lệ Chanh cầm chiếc áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng đi vòng quanh phòng hai lần, như chú chó con gặm xương suy nghĩ xem nên cất chiến lợi phẩm của mình ở đâu.
Cất vào tủ quần áo?
Ký túc xá của họ có cấu tạo giường trên, tủ dưới. Lệ Chanh cẩn thận hé cửa tủ nhìn vào bên trong, thấy tủ đã đầy ắp quần áo và chăn bông dày mùa đông, chỉ cần sơ ý một chút là có thể "sập núi", không còn chỗ nào để nhét thêm một chiếc áo khoác đồng phục nữa.
Giấu dưới đất?
Lệ Chanh cầm áo khoác lên xem, tay áo trắng tinh, ngay cả cổ áo - nơi dễ bị dính mồ hôi nhất cũng sạch sẽ như mới. So sánh với chiếc áo đồng phục của Lệ Chanh thì rõ ràng sẫm màu hơn một tông.
Treo lên sân phơi?
Cũng được, nhưng mục tiêu rõ ràng như vậy thì chỉ cần các bạn cùng phòng khác về là sẽ phát hiện ra trên sân phơi có thêm một chiếc áo đồng phục lạ mặt. Nếu hỏi thì...
Lệ Chanh chưa kịp nghĩ ra cách xử lý chiếc áo khoác này thì trong hành lang đã vang lên tiếng ồn ào, nghe giọng nói thì có vẻ các bạn học sinh khác đã tan học tối!
Ba tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, có người móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Lệ Chanh hoảng hốt, đầu óc nóng lên, không kịp suy nghĩ gì liền ném chiếc áo khoác lên giường ngủ tầng trên của mình!
Cùng lúc đó cửa ký túc xá bị đẩy ra, ba người bạn omega cùng phòng cậu xuất hiện trước cửa.
Thấy cậu ở đó, ba người bạn cùng phòng có chút ngạc nhiên.
"Lệ Chanh, hôm nay cậu về sớm thế?" Một omega mập mạp chào hỏi cậu, tay còn cầm đồ ăn đêm là món lẩu cay mới ra mắt của căng tin.
Lệ Chanh gật đầu cứng nhắc: "Ừ, hôm nay về sớm."
"Lạ nhỉ." Cậu mập mạp nheo mắt hít hà một cách kỳ lạ, những nốt tàn nhang trên mặt cũng rung rung theo, "Sao trong ký túc xá của chúng ta lại có mùi alpha hoang dã nhỉ?"
Lệ Chanh: "..."
Chẳng lẽ mũi của mấy kẻ ham ăn đều nhạy bén như vậy à!
Hai người kia nghe cậu ta nói cũng tò mò ngửi trái ngửi phải.
"Ơ, hình như có thật này..."
"Nhưng mà mùi nhạt lắm, không ngửi ra được là mùi gì."
"Không giống mùi hôi hôi của mấy alpha khác."
Ba người như ba chú chuột chũi rà soát khắp ký túc xá, Lệ Chanh cứng người đứng dưới giường của mình, chỉ sợ họ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
"Lẩu cay nguội rồi!" Lệ Chanh vội vàng nói, "Món này phải ăn nóng mới ngon, ăn nguội dở lắm!"
Như dự đoán, cậu mập chuyển ngay sự chú ý, vừa nghe nói đến đồ ăn là lập tức quên bẵng đi mùi alpha bí ẩn kia.
Phew... Lệ Chanh thở phào một hơi, cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng đến vậy.
Ba người bạn cùng phòng chia nhau phần lẩu cay, còn rất nhiệt tình mời Lệ Chanh, hỏi cậu có ăn không.
Lệ Chanh chỉ muốn hát "chạy ngay đi" thôi chứ sao ăn nổi.
Ba người bạn cùng phòng này không học cùng lớp với Lệ Chanh. Lớp của họ có một nam sinh omega chuyển đi để lại một chỗ trống nên Lệ Chanh mới chuyển đến.
Lúc đầu, khi nghe quản lý ký túc xá xếp tên đại ca nổi tiếng của trường chuyển đến phòng họ, họ đều hoảng sợ, bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống bị bắt nạt bi thảm của bản thân.
Nào ngờ sau khi tiếp xúc thực tế, họ mới phát hiện ra Lệ Chanh rất dễ tính, ít chuyện, không õng ẹo, hơn nữa vì nắm được con đường bí mật dẫn ra ngoài trường, cậu thường xuyên cách ba cách năm hôm lại mang đồ ăn vặt, tạp chí về cho họ.
Ba người ăn hết mì cay, hôm nay đến lượt anh chàng mập ú rửa bát.
Cậu mập chuẩn bị trèo lên giường tầng trên.
Giường của cậu ở cạnh Lệ Chanh, nếu lên giường chắc chắn sẽ nhìn thấy bộ đồng phục học sinh trên giường của Lệ Chanh!
Lệ Chanh hỏi cậu: "Cậu đi rửa bát sao lại leo lên giường làm gì?"
Cậu mập nói: "Tớ đang mặc đồng phục, trong ký túc xá nóng quá, leo lên mặc bộ đồ ngủ mát mẻ vào đã!"
Trong khi cậu ta nói, tay và chân đã bám lên cái thang.
Lệ Chanh đứng dậy cầm lấy bát đũa của bọn họ: "Tớ không nóng, để tớ làm!"
Cậu béo: "...?"
Lệ Chanh như đạp lên xe lửa, vọt như tên bắn đến bồn rửa trong nhà vệ sinh rửa chén bát, rồi lại vọt về.
Kết quả vừa bước vào cửa, đã phát hiện người bạn cùng phòng thứ hai cũng đang đứng trên thang giường.
Người bạn cùng phòng thứ hai nói: "Điện thoại của mình hết pin rồi, cục sạc ở trên đó."
Lệ Chanh lao vút một cái, ném cục sạc của mình qua: "Tối nay tớ không dùng, cậu cầm lấy mà dùng đi!"
Người bạn cùng phòng thứ hai: "...?"
Vừa giải quyết xong người thứ hai, người bạn cùng phòng cuối cùng cũng muốn leo lên!
Lệ Chanh sắp phát nổ: "Cậu, cậu, cậu, cậu lên đó làm gì?"
Người bạn cùng phòng cuối cùng cười hí hí: "Không làm gì cả. Chỉ là thấy cậu căng thẳng quá, cứ cản ngang cản dọc không cho bọn mình lên giường nên mình muốn lên xem trên giường cậu có gì."
Học sinh thi đỗ vào trường cấp ba Hoa Thành đều không ngu, thấy Lệ Chanh kỳ lạ như vậy, ai cũng nhận ra có điều không ổn.
Lệ Chanh: "..."
Lệ Chanh nắm hai tay đấm vào nhau "bốp bốp". Do cậu thường ngày đối xử quá tốt với họ nên họ không còn coi trọng đại ca trường Trung học Hoa Thành số 1 nữa đúng không?
Bốn người trong ký túc xá rượt đuổi nhau ầm ĩ, tiếng động quá lớn nên thu hút sự chú ý của quản lý ký túc xá.
Quản lý gõ cửa phòng: "227! Các em yên lặng đi, đã mấy giờ rồi, sắp tắt đèn ký túc xá rồi đấy."
Lúc này họ mới nhận ra đã trễ đến vậy, vội vàng tranh nhau đi vệ sinh cá nhân.
Lệ Chanh đi dép lê là người chạy nhanh nhất trong số họ, khi quay lại ký túc xá, cậu cũng là người về đầu tiên.
Khi những người khác còn đang thay đồ ngủ, cậu đã cởi bỏ tất cả quần áo trên người chỉ mặc một chiếc quần ngủ dài, nhanh chóng chui lên giường.
Áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng vẫn nằm nguyên vẹn trên giường.
Cậu dùng hai tay giũ chăn bông, chân kẹp áo như thể không có chuyện gì xảy ra rồi tìm cơ hội thích hợp đá vào chăn——
Lúc cậu mập leo lên thang, cậu ta nhìn thấy Lệ Chanh đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chăn bông cuộn lại quấn chặt quanh người. Trên giường cũng không có gì dư thừa.
Lệ Chanh liếc cậu ta một cái, từ dưới gối chậm rãi lấy ra một cuốn truyện tranh, vừa huýt sáo vừa đọc.
Thấy cậu hành động như thường, cậu mập gãi gãi mặt nghĩ thầm, bọn họ nghĩ nhiều thật à?
...
Đêm đã khuya, ký túc xá trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở bình bình từ ba giường còn lại.
Nhưng nhịp tim của Lệ Chanh không thể bình tĩnh lại được.
Khác với các bạn cùng phòng, Lệ Chanh không bao giờ có thói quen mặc đồ ngủ. Ở nơi như trại trẻ mồ côi thì việc có được một bộ quần áo ngoài sạch sẽ để mặc đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra vải để may đồ ngủ? Các bé trai khi ngủ đều chỉ mặc quần đùi, Lệ Chanh cũng vậy.
Mãi cho đến khi cậu lớn hơn thì mới đổi từ quần đùi sang quần dài đến mắt cá chân, nhưng cậu vẫn quen việc để trần thân trên, không thể mặc quần áo đi ngủ.
Nhưng đêm nay, dưới chăn của cậu có thêm thứ gì đó thừa thãi.
Chất vải của chiếc áo khoác đồng phục học sinh thô ráp cọ sát vào da thịt, khóa kéo lạnh ngắt ép vào ngực khiến trên người cậu nổi lên những nốt mụn li ti.
Cậu cử động có chút khó khăn, lặng lẽ mở chăn rồi chui vào.
Nơi nhỏ bé ấm áp này quả thực là nơi lý tưởng để pheromone tập trung.
Mùi hương băng giá thoang thoảng phảng phất, thoáng chốc, Lệ Chanh tưởng như mình đã chui vào vòng tay của Tiêu Dĩ Hằng.
Thật là... thật là...
Lệ Chanh kẹp chặt hai chân.
... Thật là quá xấu hổ.
—
Đêm qua Lệ Chanh mơ rất nhiều giấc mơ, sau khi tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng lại không nhớ được cụ thể đã mơ thấy gì.
Ký túc xá vắng tanh, các bạn cùng phòng đã dậy đi học từ sớm, Lệ Chanh vốn là "ông vua" đi trễ, mỗi ngày đều ngủ hơn người khác một tiếng.
Cậu mơ màng ngồi dậy, mái tóc vàng óng trong ánh bình minh như bán trong suốt, chỉ cần im lặng, bất cứ ai nhìn thấy cậu đều sẽ tưởng rằng cậu là thiên sứ được Thượng đế cưng chiều.
Một lúc lâu sau, tinh thần mơ màng của Lệ Chanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cậu có thói quen ngủ vắt chéo người đè lên chăn, lúc dậy thường thấy bản thân hở một nửa người ra ngoài, hai chân kẹp chặt chiếc chăn đã cuộn tròn.
Nhưng hôm nay, chiếc chăn của cậu vẫn đắp nguyên vẹn trên người, và thứ mà hai chân cậu kẹp chặt lại là...
... Chết tiệt!
Lệ Chanh hoảng hốt kéo chiếc áo của alpha ra khỏi chăn, ném nó xuống đất như củ khoai nóng phỏng tay.
Ném xong rồi cậu lại hối hận, vội vàng nhảy xuống nhặt chiếc áo lên.
Sau một đêm, mùi alpha thoang thoảng trên áo đã hoàn toàn biến mất. Không biết có phải do Lệ Chanh tưởng tượng hay không mà cậu luôn cảm thấy trên chiếc áo này còn lưu lại mùi hương của bản thân.
Cậu vốn định hôm nay sẽ trả lại áo cho Tiêu Dĩ Hằng nhưng lại sợ Tiêu Dĩ Hằng có khứu giác nhạy bén ngửi ra gì đó.
Lệ Chanh đành lén lút ôm theo bột giặt và chậu ra phòng tắm giặt lại chiếc áo khoác một lần nữa. Suýt nữa cậu còn đụng mặt với thầy quản lý ký túc xá.
Thật kỳ lạ, chỉ là giặt một chiếc áo thì có gì cần phải giấu giếm?
—
Gia đình họ Tiêu.
Tiêu Dĩ Hằng rửa mặt, đánh răng, thu dọn cặp sách rồi bước ra khỏi phòng.
Bố Tiêu nhìn thấy con trai chỉ mặc áo thun cộc tay mùa hè, nhíu mày hỏi: "Hôm nay sao không mặc áo khoác? Buổi sáng không lạnh à?"
Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhạt nói: "Áo khoác để quên ở trường rồi."
"Đừng để bị cảm."
"Vâng con biết rồi."
Nếu đoạn hội thoại này diễn ra ở một gia đình khác, đây chắc chắn là một cuộc trò chuyện ấm áp thể hiện tình cảm cha con, người cha quan tâm đến sức khỏe của con trai. Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hằng lại hiểu rõ rằng lời dặn dò của cha chỉ đơn giản là để anh không vì ốm đau mà ảnh hưởng đến việc học.
Trên bàn đã bày biện sẵn bữa sáng.
Bàn ăn nhà họ Tiêu luôn im lặng, không ai được phép nói chuyện khi ăn. Quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói" này đã được áp dụng từ khi Tiêu Dĩ Hằng còn học mẫu giáo và trở thành quy củ bắt buộc mà anh phải tuân theo.
Món ăn trên bàn khá thanh đạm, mỗi người một ly cà phê đen, một chiếc bánh mì kẹp rau củ và phô mai, một quả trứng, vô cùng đơn giản.
Đối với cha mẹ nhà họ Tiêu, những người luôn đề cao hiệu suất và coi việc ăn uống chỉ để duy trì sự sống, bữa sáng như vậy vừa nhanh gọn vừa đầy đủ dinh dưỡng. Họ có thể ăn liên tục ba tháng mà không thay đổi loại mứt trong bánh mì.
Tiêu Dĩ Hằng im lặng ăn hết phần của mình, mẹ Tiêu lại từ trong bếp mang ra đĩa trái cây đã cắt sẵn.
Hôm nay mẹ Tiêu chuẩn bị cam tươi hữu cơ. Bà rất quan tâm đến chất lượng cuộc sống, không bao giờ nhìn đến rau củ quả ở chợ mà chỉ chọn thực phẩm hữu cơ được đóng hộp trong siêu thị cao cấp, có dán nhãn trang trại mới được bày lên bàn ăn của họ.
Dù sao thì họ cũng là một gia đình alpha! Cả khu phố cũng không thể tìm ra một gia đình nào ưu tú và cao quý như họ!
Cam được cắt thành nhiều múi, Tiêu Dĩ Hằng cầm một múi đưa lên miệng. Nước ép trái cây tràn trong khoang miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi.
Mùi vị này...
Tiêu Dĩ Hằng sững sờ, không khỏi nhớ đến hương thơm trái cây mà anh đã ngửi thấy trong hẻm tối hôm qua.
Lúc đó do vội vàng và mùi hương lưu lại vô cùng nhạt, thoảng qua rồi biến mất, Tiêu Dĩ Hằng không mấy để ý đến hương thơm trái cây bất ngờ xuất hiện rồi tan biến ấy.
Tuy nhiên, hương thơm đó lại ẩn sâu trong tâm trí của anh, chỉ cần một chút kích thích thôi là nó lại trào dâng trở lại.
Khóe môi Tiêu Dĩ Hằng cong lên, những ngón tay thon dài mảnh mai lại cầm thêm một múi cam.
- - Anh dường như đã biết, pheromone của cậu lưu manh ngỗ ngược kia có mùi vị gì rồi.