Chương 15: Ngu ngốc
Bộ đồng phục học sinh tuy đã được giặt sạch nhưng Lệ Chanh vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để trả lại.
Cậu không thể nào mang bộ đồ của Alpha một cách đường hoàng đến lớp 12 (1), đứng trước cửa lớp lớn tiếng gọi: "Này Tiêu Dĩ Hằng, cái áo lần trước anh để quên ở chỗ tôi, tôi tới mang trả lại cho anh này!"
Anh Lệ đây tính không còn xíu thể diện nào nữa đúng không?
Lệ Chanh cứ chờ Tiêu Dĩ Hằng chủ động đến đòi lại đồng phục, nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại bình tĩnh đến lạ thường, cứ thế mà bộ đồng phục kia nằm lăn lóc trong phòng ký túc xá của Lệ Chanh.
Tuy nhiên, cứ để áo ở trong ký túc xá mãi cũng không phải là cách hay.
Lệ Chanh tính toán, vẫn nên tìm cơ hội trả lại áo cho Tiêu Dĩ Hằng, cậu cũng không muốn mắc nợ tên đó!
Lại một ngày thứ Hai nữa đến.
Khi Lệ Chanh đến lớp thì tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu.
Thầy giáo chủ nhiệm nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu thì rất tức giận, bắt cậu ra ngoài lớp đứng phạt.
Lệ Chanh lơ đễnh gật đầu, tìm một góc khuất sau cửa lớp để dựa vào tường chơi điện thoại.
Cả hành lang vắng tanh, cậu đứng một mình ở đó, đầu óc mông lung nghĩ ngợi lung tung.
Đột nhiên, cửa sau của phòng học mở ra, bạn cùng lớp ngồi ở cửa sau nháy mắt với cậu rồi nhét cho cậu một gói bánh quy gấu vị sữa.
"Anh lớn," cậu học sinh nhỏ giọng nói, "anh vẫn chưa ăn sáng phải không? Đây là quà của em."
Lệ Chanh hơi nhăn mặt, nhưng bụng cậu thực sự đang kêu òng ọc, đành phải nhận lấy.
Cậu bóc lớp vỏ ra, một mùi sữa ngọt ngào lan tỏa. Lệ Chanh chưa bao giờ ăn bánh quy gấu cả, cậu ném một miếng vào miệng, bánh nhai giòn tan rất thơm.
Cậu vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang.
Tòa nhà lớp 11 cách sân trường rất gần, mỗi khi đến giờ ra chơi, học sinh lớp 10 và lớp 12 phải chạy qua còn học sinh lớp 11 có thể thong thả đi dạo.
Trên sân trường đang có một lớp học thể dục.
Lớp của Lệ Chanh ở tầng hai, cậu vừa ăn bánh quy vừa tựa vào cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt dưới sân trường.
Thầy giáo thể dục thổi còi, học sinh đứng sau vạch xuất phát lập tức lao ra. Đám đông nhanh chóng chia thành ba tốp theo tốc độ khác nhau.
Mà người dẫn đầu nhóm đầu tiên chính là Tiêu Dĩ Hằng.
Lệ Chanh sững sờ quên cả ăn chiếc bánh quy sữa trong tay.
Tiêu Dĩ Hằng quả không hổ danh là học sinh xuất sắc toàn diện, không chỉ giỏi các môn mà còn giỏi cả thể dục thể thao. Anh dẫn đầu đội một cách hiên ngang, áo tung bay, đồng phục học sinh mùa hè ngắn tay trắng sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Anh chạy rất nhanh, mái tóc ngắn được gió nhẹ thổi qua, từng sợi tóc bay phấp phới, lộ ra đôi lông mày và đôi mắt thanh tú.
Giữa sân trường, trên thảm cỏ, có một nhóm học sinh omega đang khởi động, họ đợi đến lượt tiếp theo mới chạy. Không ai trong số họ nhàn rỗi, họ nhảy múa, vẫy tay và hô vang tên Tiêu Dĩ Hằng, cổ vũ cho anh.
Lệ Chanh: "..."
Chiếc bánh quy sữa trong tay bỗng dưng không còn ngon miệng nữa, trong miệng chỉ còn lại vụn bánh như đang nhai mùn cưa vậy.
Sau vài phút ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng, bài kiểm tra chạy bộ cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Dĩ Hằng là người đầu tiên về đích cùng với tiếng reo hò vang dội của các bạn omega.
"Không tệ." Giáo viên thể dục viết một con số lên phiếu điểm một cách hài lòng. "Tiêu Dĩ Hằng, kết quả của em có thể đứng top trong bảng xếp hạng điền kinh của trường. Nếu chúng ta xem xét kết quả ba khối hiện tại thì em có thể xếp thứ hai đấy."
Tiêu Dĩ Hằng vẫn đang thở dốc. Anh chỉ gật đầu mà không thể nói được gì. Chạy được mấy vòng với tốc độ nhanh như vậy, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo đồng phục học sinh mỏng ôm sát vào người tôn lên vóc dáng cân đối của chàng trai.
Lớp trưởng Lưu Khả theo nhóm thứ hai chạy về đích. Vừa qua vạch đích, cậu ta đã ngã gục xuống bãi cỏ như một miếng bùn nhão, miệng lẩm bẩm đòi uống Coca-Cola. Nghe lời thầy giáo thể dục, cậu ta cũng không quan tâm đến việc uống Coca-Cola nữa, lật người lại tò mò: "Thầy ơi, ai là người đứng nhất vậy?"
Thầy giáo thể dục: "Thứ nhất thì các em đều đã nghe qua rồi đấy, Lệ Chanh lớp 11 (13)."
Tiêu Dĩ Hằng không ngờ lại nghe được cái tên này, anh nhắm hờ mắt che đi tia lấp lánh trong mắt.
Vừa nghe đến tên của Lệ Chanh, Lưu Khả lại ngã ra sau, cảm thán: "Không thể so sánh! Người ta là học sinh thể thao chuyên nghiệp."
Thầy giáo thể dục: "Sao em không nói em ấy là omega đi? Chỉ biết lấy cơ thể ra làm cớ. Hơn nữa, người ta chuyên về bơi lội chứ không phải chạy bộ."
Lưu Khả lăn lóc trên bãi cỏ với vẻ mặt như lợn chết không sợ nước sôi: "Ôi, bơi trong nước hay chạy trên cạn thì cũng giống nhau thôi? Hơn nữa, khi Thượng đế tạo ra con người đều rất công bằng. 99% sức lực của em dành cho việc học thì lấy đâu ra thời gian để tập thể dục? Này không phải béo mà là trọng lượng của trí tuệ~"
Nói xong, Lưu Khả lại ném chủ đề sang Tiêu Dĩ Hằng đang im lặng: "Lão Tiêu, cậu nghĩ sao?"
Tiêu Dĩ Hằng không biết đang nghĩ gì, ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Lưu Khả lặp lại một lần nữa: "Mình nói là ông trời công bằng lắm, trí tuệ và thể lực không thể cùng tồn tại!"
Tiêu Dĩ Hằng nhếch môi: "Ừ, cậu nói đúng. Tên Lệ Chanh ngu ngốc, ông trời chỉ có thể bù đắp cho cậu ta khoản thể chất thôi."
Lưu Khả: "..."
Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không ngờ rằng, ngay trong tòa nhà dạy học lớp 11 phía sau anh, Lệ Chanh - kẻ mà anh mới nhắc đến - đang úp mặt vào cửa sổ nghe từng lời anh nói một cách rõ ràng.
Một luồng khí áp thấp bao trùm lấy Lệ Chanh, trên đầu cậu mây đen ùn ùn như báo hiệu một cơn mưa bão sắp ập đến.
Cậu bé tóc vàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Dĩ Hằng đang trò chuyện vui vẻ với các bạn cùng lớp trên sân trường. Cậu siết chặt năm ngón tay, chiếc bánh quy sữa bé nhỏ trong tay lập tức vỡ thành bột mịn.
Tiêu Dĩ Hằng, tên khốn kiếp! Anh đừng hòng lấy lại áo đồng phục của anh nữa!
—--------- Wp minnnnnn2603 ------------------------
Dưới bể bơi, Lệ Chanh lao thẳng vào khu vực nước sâu, hai chân luân phiên đá mạnh vào phao tập.
Đá phao là bài tập cơ bản của đội bơi: Bơi lội là môn thể thao phối hợp tay và chân, một số vận động viên tay đủ linh hoạt nhưng động tác đánh chân không theo kịp, do đó cần luyện tập chuyên biệt về sức mạnh cho đôi chân.
Tuy nhiên, Lệ Chanh chưa bao giờ phải tập luyện bài tập cơ bản này, nhưng hôm nay không hiểu sao, vừa lao vào bể bơi, cậu đã đá vào phao tập một cách dữ dội.
Các thành viên khác trong đội sợ hãi vội vàng bơi sang phía bên kia bể.
Lệ Chanh vừa đá vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Tiêu Dĩ Hằng, Tiêu Dĩ Thụ, Tiêu Dĩ Phiết, Tiêu Dĩ Nại... Lũ họ Tiêu sao toàn mấy tên khốn kiếp vậy?
Là ai nói tên alpha kia là "nam thần" của trường học đấy?
Rõ ràng là "nam thần kinh" mà.
Hoàng Diệp Luân run rẩy bơi đến gần để lén nghe cậu đang chửi rủa gì, nhưng kết quả là không những không nghe được gì mà còn bị Lệ Chanh bắt gặp, suýt mất nửa mạng.
Lệ Chanh mặt mày đen sì nói: "Hoàng Diệp Luân, qua đây, chúng ta thi đấu 200m tự do."
Hoàng Diệp Luân mặt mày ủ rũ: "Anh Lệ ơi, chuyên môn của em không phải 200m tự do mà!" Cậu ta là vận động viên bơi ngửa, cho dù mượn thêm mười lá gan cũng không dám so tài về tốc độ với Lệ Chanh, tay bơi cừ khôi ở mọi nội dung hỗn hợp!
Lệ Chanh chậm rãi nói: "Không sao, chúng ta chỉ chơi vui thôi. Nếu mày thua thì đưa anh mày một trăm tệ."
Hoàng Diệp Luân: "Vậy nếu em thắng thì sao?"
Lệ Chanh: "Bây lấy đâu ra cái tự tin cho rằng có thể thắng anh mày đấy?"
Hoàng Diệp Luân: "..."
Kết quả cuối cùng, Hoàng Diệp Luân thua liên tiếp ba trận, móc ra ba trăm tệ.
Khi Hoàng Diệp Luân ủ rũ rời khỏi bể bơi, Lệ Chanh vẫn đang miệt mài tự tập luyện.
Vừa đến phòng thay đồ, Hoàng Diệp Luân đã bị các thành viên khác trong đội bao vây.
Một thành viên hỏi: "Cậu có nghe ngóng được gì không, anh Lệ đang tức giận vì chuyện gì vậy? Dạo này anh ấy kỳ lạ lắm, ngày nào cũng tập luyện hăng say hơn ai hết, ai cũng bị kéo vào thi đấu, tiền tiêu vặt cả tháng của tớ bị anh ấy lột sạch trơn."
Hoàng Diệp Luân lắc đầu: "Cụ thể vì chuyện gì tôi không hỏi được, nhưng lúc tôi đi qua thì nghe anh ấy vừa đá phao tập vừa lẩm bẩm tên Tiêu Dĩ Hằng."
Mọi người nghe đến cái tên này, trao đổi nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Hoàng Diệp Luân hạ giọng: "Mấy cậu nói xem, Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng, liệu có phải..."
Các thành viên khác: "Không thể nào? Hai người họ không phải chỉ cùng đánh nhau ngày chiêu mộ đội Tiểu Hổ sao?"
"Mấy cậu ăn nhiều bột protein quá nên não cũng phát triển cơ bắp à?" Hoàng Diệp Luân nói, "Các cậu quên vụ quán net lần đó rồi à, Lệ Chanh đánh nhau xong báo tên Tiêu Dĩ Hằng!"
"À? Vậy phải giải thích thế nào?"
"Tui làm sao biết giải thích như nào." Hoàng Diệp Luân gãi đầu gãi tai, "Rốt cuộc anh Lệ và tên họ Tiêu kia có quan hệ gì nhỉ?"
Kẻ thù không đội trời chung?
Đơn giản là không ưa nhau?
Hay là... anh em ruột thất lạc từ nhỏ?
Cái nào nghe cũng có vẻ hợp lý nhỉ!
— Hoàng Diệp Luân ngày hôm nay lại khéo léo né tránh tất cả sự thật.
Cậu không thể nào mang bộ đồ của Alpha một cách đường hoàng đến lớp 12 (1), đứng trước cửa lớp lớn tiếng gọi: "Này Tiêu Dĩ Hằng, cái áo lần trước anh để quên ở chỗ tôi, tôi tới mang trả lại cho anh này!"
Anh Lệ đây tính không còn xíu thể diện nào nữa đúng không?
Lệ Chanh cứ chờ Tiêu Dĩ Hằng chủ động đến đòi lại đồng phục, nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại bình tĩnh đến lạ thường, cứ thế mà bộ đồng phục kia nằm lăn lóc trong phòng ký túc xá của Lệ Chanh.
Tuy nhiên, cứ để áo ở trong ký túc xá mãi cũng không phải là cách hay.
Lệ Chanh tính toán, vẫn nên tìm cơ hội trả lại áo cho Tiêu Dĩ Hằng, cậu cũng không muốn mắc nợ tên đó!
Lại một ngày thứ Hai nữa đến.
Khi Lệ Chanh đến lớp thì tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu.
Thầy giáo chủ nhiệm nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu thì rất tức giận, bắt cậu ra ngoài lớp đứng phạt.
Lệ Chanh lơ đễnh gật đầu, tìm một góc khuất sau cửa lớp để dựa vào tường chơi điện thoại.
Cả hành lang vắng tanh, cậu đứng một mình ở đó, đầu óc mông lung nghĩ ngợi lung tung.
Đột nhiên, cửa sau của phòng học mở ra, bạn cùng lớp ngồi ở cửa sau nháy mắt với cậu rồi nhét cho cậu một gói bánh quy gấu vị sữa.
"Anh lớn," cậu học sinh nhỏ giọng nói, "anh vẫn chưa ăn sáng phải không? Đây là quà của em."
Lệ Chanh hơi nhăn mặt, nhưng bụng cậu thực sự đang kêu òng ọc, đành phải nhận lấy.
Cậu bóc lớp vỏ ra, một mùi sữa ngọt ngào lan tỏa. Lệ Chanh chưa bao giờ ăn bánh quy gấu cả, cậu ném một miếng vào miệng, bánh nhai giòn tan rất thơm.
Cậu vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang.
Tòa nhà lớp 11 cách sân trường rất gần, mỗi khi đến giờ ra chơi, học sinh lớp 10 và lớp 12 phải chạy qua còn học sinh lớp 11 có thể thong thả đi dạo.
Trên sân trường đang có một lớp học thể dục.
Lớp của Lệ Chanh ở tầng hai, cậu vừa ăn bánh quy vừa tựa vào cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt dưới sân trường.
Thầy giáo thể dục thổi còi, học sinh đứng sau vạch xuất phát lập tức lao ra. Đám đông nhanh chóng chia thành ba tốp theo tốc độ khác nhau.
Mà người dẫn đầu nhóm đầu tiên chính là Tiêu Dĩ Hằng.
Lệ Chanh sững sờ quên cả ăn chiếc bánh quy sữa trong tay.
Tiêu Dĩ Hằng quả không hổ danh là học sinh xuất sắc toàn diện, không chỉ giỏi các môn mà còn giỏi cả thể dục thể thao. Anh dẫn đầu đội một cách hiên ngang, áo tung bay, đồng phục học sinh mùa hè ngắn tay trắng sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Anh chạy rất nhanh, mái tóc ngắn được gió nhẹ thổi qua, từng sợi tóc bay phấp phới, lộ ra đôi lông mày và đôi mắt thanh tú.
Giữa sân trường, trên thảm cỏ, có một nhóm học sinh omega đang khởi động, họ đợi đến lượt tiếp theo mới chạy. Không ai trong số họ nhàn rỗi, họ nhảy múa, vẫy tay và hô vang tên Tiêu Dĩ Hằng, cổ vũ cho anh.
Lệ Chanh: "..."
Chiếc bánh quy sữa trong tay bỗng dưng không còn ngon miệng nữa, trong miệng chỉ còn lại vụn bánh như đang nhai mùn cưa vậy.
Sau vài phút ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng, bài kiểm tra chạy bộ cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Dĩ Hằng là người đầu tiên về đích cùng với tiếng reo hò vang dội của các bạn omega.
"Không tệ." Giáo viên thể dục viết một con số lên phiếu điểm một cách hài lòng. "Tiêu Dĩ Hằng, kết quả của em có thể đứng top trong bảng xếp hạng điền kinh của trường. Nếu chúng ta xem xét kết quả ba khối hiện tại thì em có thể xếp thứ hai đấy."
Tiêu Dĩ Hằng vẫn đang thở dốc. Anh chỉ gật đầu mà không thể nói được gì. Chạy được mấy vòng với tốc độ nhanh như vậy, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo đồng phục học sinh mỏng ôm sát vào người tôn lên vóc dáng cân đối của chàng trai.
Lớp trưởng Lưu Khả theo nhóm thứ hai chạy về đích. Vừa qua vạch đích, cậu ta đã ngã gục xuống bãi cỏ như một miếng bùn nhão, miệng lẩm bẩm đòi uống Coca-Cola. Nghe lời thầy giáo thể dục, cậu ta cũng không quan tâm đến việc uống Coca-Cola nữa, lật người lại tò mò: "Thầy ơi, ai là người đứng nhất vậy?"
Thầy giáo thể dục: "Thứ nhất thì các em đều đã nghe qua rồi đấy, Lệ Chanh lớp 11 (13)."
Tiêu Dĩ Hằng không ngờ lại nghe được cái tên này, anh nhắm hờ mắt che đi tia lấp lánh trong mắt.
Vừa nghe đến tên của Lệ Chanh, Lưu Khả lại ngã ra sau, cảm thán: "Không thể so sánh! Người ta là học sinh thể thao chuyên nghiệp."
Thầy giáo thể dục: "Sao em không nói em ấy là omega đi? Chỉ biết lấy cơ thể ra làm cớ. Hơn nữa, người ta chuyên về bơi lội chứ không phải chạy bộ."
Lưu Khả lăn lóc trên bãi cỏ với vẻ mặt như lợn chết không sợ nước sôi: "Ôi, bơi trong nước hay chạy trên cạn thì cũng giống nhau thôi? Hơn nữa, khi Thượng đế tạo ra con người đều rất công bằng. 99% sức lực của em dành cho việc học thì lấy đâu ra thời gian để tập thể dục? Này không phải béo mà là trọng lượng của trí tuệ~"
Nói xong, Lưu Khả lại ném chủ đề sang Tiêu Dĩ Hằng đang im lặng: "Lão Tiêu, cậu nghĩ sao?"
Tiêu Dĩ Hằng không biết đang nghĩ gì, ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Lưu Khả lặp lại một lần nữa: "Mình nói là ông trời công bằng lắm, trí tuệ và thể lực không thể cùng tồn tại!"
Tiêu Dĩ Hằng nhếch môi: "Ừ, cậu nói đúng. Tên Lệ Chanh ngu ngốc, ông trời chỉ có thể bù đắp cho cậu ta khoản thể chất thôi."
Lưu Khả: "..."
Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không ngờ rằng, ngay trong tòa nhà dạy học lớp 11 phía sau anh, Lệ Chanh - kẻ mà anh mới nhắc đến - đang úp mặt vào cửa sổ nghe từng lời anh nói một cách rõ ràng.
Một luồng khí áp thấp bao trùm lấy Lệ Chanh, trên đầu cậu mây đen ùn ùn như báo hiệu một cơn mưa bão sắp ập đến.
Cậu bé tóc vàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Dĩ Hằng đang trò chuyện vui vẻ với các bạn cùng lớp trên sân trường. Cậu siết chặt năm ngón tay, chiếc bánh quy sữa bé nhỏ trong tay lập tức vỡ thành bột mịn.
Tiêu Dĩ Hằng, tên khốn kiếp! Anh đừng hòng lấy lại áo đồng phục của anh nữa!
—--------- Wp minnnnnn2603 ------------------------
Dưới bể bơi, Lệ Chanh lao thẳng vào khu vực nước sâu, hai chân luân phiên đá mạnh vào phao tập.
Đá phao là bài tập cơ bản của đội bơi: Bơi lội là môn thể thao phối hợp tay và chân, một số vận động viên tay đủ linh hoạt nhưng động tác đánh chân không theo kịp, do đó cần luyện tập chuyên biệt về sức mạnh cho đôi chân.
Tuy nhiên, Lệ Chanh chưa bao giờ phải tập luyện bài tập cơ bản này, nhưng hôm nay không hiểu sao, vừa lao vào bể bơi, cậu đã đá vào phao tập một cách dữ dội.
Các thành viên khác trong đội sợ hãi vội vàng bơi sang phía bên kia bể.
Lệ Chanh vừa đá vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Tiêu Dĩ Hằng, Tiêu Dĩ Thụ, Tiêu Dĩ Phiết, Tiêu Dĩ Nại... Lũ họ Tiêu sao toàn mấy tên khốn kiếp vậy?
Là ai nói tên alpha kia là "nam thần" của trường học đấy?
Rõ ràng là "nam thần kinh" mà.
Hoàng Diệp Luân run rẩy bơi đến gần để lén nghe cậu đang chửi rủa gì, nhưng kết quả là không những không nghe được gì mà còn bị Lệ Chanh bắt gặp, suýt mất nửa mạng.
Lệ Chanh mặt mày đen sì nói: "Hoàng Diệp Luân, qua đây, chúng ta thi đấu 200m tự do."
Hoàng Diệp Luân mặt mày ủ rũ: "Anh Lệ ơi, chuyên môn của em không phải 200m tự do mà!" Cậu ta là vận động viên bơi ngửa, cho dù mượn thêm mười lá gan cũng không dám so tài về tốc độ với Lệ Chanh, tay bơi cừ khôi ở mọi nội dung hỗn hợp!
Lệ Chanh chậm rãi nói: "Không sao, chúng ta chỉ chơi vui thôi. Nếu mày thua thì đưa anh mày một trăm tệ."
Hoàng Diệp Luân: "Vậy nếu em thắng thì sao?"
Lệ Chanh: "Bây lấy đâu ra cái tự tin cho rằng có thể thắng anh mày đấy?"
Hoàng Diệp Luân: "..."
Kết quả cuối cùng, Hoàng Diệp Luân thua liên tiếp ba trận, móc ra ba trăm tệ.
Khi Hoàng Diệp Luân ủ rũ rời khỏi bể bơi, Lệ Chanh vẫn đang miệt mài tự tập luyện.
Vừa đến phòng thay đồ, Hoàng Diệp Luân đã bị các thành viên khác trong đội bao vây.
Một thành viên hỏi: "Cậu có nghe ngóng được gì không, anh Lệ đang tức giận vì chuyện gì vậy? Dạo này anh ấy kỳ lạ lắm, ngày nào cũng tập luyện hăng say hơn ai hết, ai cũng bị kéo vào thi đấu, tiền tiêu vặt cả tháng của tớ bị anh ấy lột sạch trơn."
Hoàng Diệp Luân lắc đầu: "Cụ thể vì chuyện gì tôi không hỏi được, nhưng lúc tôi đi qua thì nghe anh ấy vừa đá phao tập vừa lẩm bẩm tên Tiêu Dĩ Hằng."
Mọi người nghe đến cái tên này, trao đổi nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Hoàng Diệp Luân hạ giọng: "Mấy cậu nói xem, Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng, liệu có phải..."
Các thành viên khác: "Không thể nào? Hai người họ không phải chỉ cùng đánh nhau ngày chiêu mộ đội Tiểu Hổ sao?"
"Mấy cậu ăn nhiều bột protein quá nên não cũng phát triển cơ bắp à?" Hoàng Diệp Luân nói, "Các cậu quên vụ quán net lần đó rồi à, Lệ Chanh đánh nhau xong báo tên Tiêu Dĩ Hằng!"
"À? Vậy phải giải thích thế nào?"
"Tui làm sao biết giải thích như nào." Hoàng Diệp Luân gãi đầu gãi tai, "Rốt cuộc anh Lệ và tên họ Tiêu kia có quan hệ gì nhỉ?"
Kẻ thù không đội trời chung?
Đơn giản là không ưa nhau?
Hay là... anh em ruột thất lạc từ nhỏ?
Cái nào nghe cũng có vẻ hợp lý nhỉ!
— Hoàng Diệp Luân ngày hôm nay lại khéo léo né tránh tất cả sự thật.