Chương 16: Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới
Lệ Chanh một mình bơi lội trong bể bơi cho đến khi mặt trời lặn.
Cậu bơi từ đầu này sang đầu kia của bể bơi, rồi lại từ đầu kia bơi sang đầu này, thay đổi nhiều kiểu bơi khác nhau. Khi đắm chìm trong việc bơi lội, cậu sẽ quên đi mọi phiền muộn.
Đúng vậy, bơi lội là môn thể thao tuyệt vời nhất thế giới! Cậu đã biết bơi từ khi mới biết đi. Gia đình cậu là ngư dân kiếm sống trên sông nước. Khi còn nhỏ, cậu thường chơi đùa trên mạn thuyền, da đen nhẻm như được nặn từ bùn.
Cậu từng nghĩ rằng cuộc sống chài lưới vui vẻ này có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng đáng tiếc, vì một trận bão tố không thể lường trước được, cả gia đình bốn người của cậu đã âm dương cách biệt.
Mất đi con thuyền đồng nghĩa với mất đi nhà cửa. Tất cả những thứ quý giá đều cùng cha mẹ chìm sâu dưới mặt nước.
Lệ Chanh 10 tuổi cùng em gái 2 tuổi là Dữu Dữu vào sống trong trại trẻ mồ côi. Dữu Dữu còn nhỏ, bị sang chấn tâm lý nên một thời gian không thể nói được, hễ thấy nước là vùng vẫy.
Là anh trai, Lệ Chanh như chú sư tử nhỏ bảo vệ em gái chu đáo, giúp bé dần lấy lại nụ cười.
Mặc dù chính dòng nước dữ dội đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ, Lệ Chanh không hề oán hận nó.
Mỗi khi lao xuống nước, dòng nước ấm áp lại bao lấy cậu, nô đùa cùng những ngón tay của Lệ Chanh. Cảm giác đó như đưa cậu trở về vòng tay bao bọc của cha mẹ, để cậu có thể thỏa sức nũng nịu, nghịch ngợm và trút bỏ mọi bực bội.
Nhờ khả năng bơi lội xuất sắc, Lệ Chanh thường xuyên xuất hiện trên đường bơi, thỉnh thoảng còn đăng ký tham gia các giải thi đấu nghiệp dư.
Cậu khá thích thi đấu, nhưng không phải vì huy chương mà là vì tiền thưởng.
Loại thi đấu nghiệp dư một lần thưởng chỉ được vài trăm nghìn đồng, nhưng đối với những đứa trẻ mồ côi thì đó là một số tiền lớn.
Hơn nữa, cậu thực sự thích nhìn những tên alpha kiêu ngạo thua cuộc có vẻ mặt nổi giận muốn đấm đá cậu nhưng lại không thể.
Trong một cuộc thi nghiệp dư, huấn luyện viên Ngô Húc của trường trung học Hoa Thành số 1 đã phát hiện ra Lệ Chanh, một ngôi sao sáng của bể bơi. Ở cậu có một vẻ gì đó hoang dã, tràn đầy sức sống đến mức không thể không chú ý đến.
Khi đó, huấn luyện viên của một số trường khác cũng chú ý đến Lệ Chanh, thậm chí huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh cũng đã liên hệ với cậu. Tuy nhiên, khi họ biết Lệ Chanh là Omega, họ đều chùn bước.
Chỉ có Ngô Húc kiên định đưa ra cành ô liu cho cậu, bất chấp mọi lời phản đối, cho cậu vào trường Trung học số 1, tham gia đội bơi và đưa cậu tham gia các giải đấu chuyên nghiệp hơn.
Lệ Chanh không phải lúc nào cũng giành chiến thắng.
Xuất thân không chính quy, lần đầu tiên luyện tập theo động tác được sửa bởi huấn luyện viên Ngô, cậu thậm chí không thể cử động tay chân, suýt chìm xuống đáy bể.
Huấn luyện viên Ngô là một người hay chửi thề, mắng mỏ cậu té tát khiến Lệ Chanh tức giận đến mức muốn thu dọn đồ đạc bỏ về viện mồ côi ngay trong ngày hôm đó.
Tuy nhiên, khi chưa ra khỏi cổng trường, cậu nhớ đến học bổng mà hiệu trưởng đã hứa nên lại tức giận quay trở về.
Huấn luyện viên Ngô ngốc kia không phải đã nói rằng cậu quẫy đập trong hồ bơi giống như một con khỉ hoang dã sao? Vậy thì cậu sẽ cho ông ta thấy, khỉ hoang dã cũng có thể giành chức vô địch!
Sau này, Lệ Chanh tham gia ngày càng nhiều giải đấu, danh tiếng của cậu trên đường bơi lội cũng ngày càng vang dội, số cúp cậu giành được không thể đếm xuể. Cậu cũng dần dần nhận ra, huấn luyện viên Ngô năm xưa đã phải chịu bao nhiêu áp lực khi dùng điều kiện tốt như vậy để tuyển cậu vào đội và dốc sức đào tạo.
Để không phụ lòng tin của huấn luyện viên, Lệ Chanh luôn đặt ra yêu cầu cao cho bản thân, mỗi ngày đều luyện tập thêm một tiếng so với các bạn cùng lớp.
—
Hôm nay không hiểu sao Lệ Chanh chỉ bơi thêm được năm lượt thì cơ thể đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hai cánh tay như muốn rã rời.
Cậu quyết định lên bờ nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa rời khỏi bể bơi, do thiếu đi lực đẩy của nước, hai chân cậu bỗng mềm nhũn, suýt ngã lăn ra bên cạnh bể.
Chuyện gì vậy? Hôm nay lượng vận động tuy lớn nhưng cũng không đến mức khiến cậu đứng không vững.
Thấy cậu từ dưới nước lên, huấn luyện viên Ngô hỏi: "Sao lại lên bờ rồi?"
Lệ Chanh nói thật: "Không khỏe, hơi mệt, hai tay không còn sức, toàn thân đều cảm thấy không ổn."
Huấn luyện viên Ngô lật giở lịch tập luyện: "Khối lượng vận động hôm nay hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của em. Tuần trước em còn hoàn thành sớm và bơi thêm hai kilomet cơ mà."
Nhưng Lệ Chanh thực sự cảm thấy mệt mỏi. Cậu có thể trốn học nhưng tuyệt đối không lừa dối trong chuyện bơi lội.
Huấn luyện viên Ngô cau mày, hỏi: "Thành thật khai báo với tôi, tối qua em có thức khuya chơi game không?"
Lệ Chanh: "..."
[Huýt sáo.gif]
"Tên nhóc thối!" Huấn luyện viên Ngô tức giận cởi dép ném sang, Lệ Chanh vội vàng né tránh. "Biết hôm nay có tập luyện mà còn dám thức khuya chơi game? Tin tôi đập nát điện thoại của em không?"
Lệ Chanh nhăn mặt với huấn luyện viên Ngô: "Ông già thối! Ai bảo thầy tự dưng tăng bài tập lên làm gì? Em đã hẹn với đồng đội trong game từ lâu rồi, lẽ nào lúc đánh boss mà trưởng nhóm lại vắng mặt?"
Huấn luyện viên Ngô giải thích:
"Tôi tăng bài tập chẳng phải vì tốt cho em sao?" Huấn luyện viên Ngô đưa cho Lệ Chanh một tờ giấy, Lệ Chanh vừa định đưa tay nhận thì huấn luyện viên lại ném cho cậu một chiếc khăn tắm khô, bảo cậu lau khô đôi tay ướt sũng.
Lệ Chanh lau khô người rồi mới cẩn thận nhận lấy tờ giấy như nhận thánh chỉ.
Sau đó, cậu ngơ luôn.
"Sao thế, không hiểu tiếng Trung à?" Huấn luyện viên Ngô thấy Lệ Chanh ngớ ra, bật cười: "Hay là muốn tôi đọc cho nghe?"
Lệ Chanh không thể tin nổi:
"Huấn luyện viên, đây là thật sao???!!!???!!!" Lệ Chanh sắp phát điên, tay run lẩy bẩy: "Em, em, em thực sự có thể...?"
"Ngốc ạ, đương nhiên là thật!" Huấn luyện viên Ngô cười lớn, "Đầu tháng sau sẽ bắt đầu vòng loại khu vực, sau đó các tài năng trẻ từ các tỉnh sẽ được tập trung huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, cuối cùng chọn ra một đội - các em sẽ đại diện cho Trung Quốc tham dự Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới!!"
Lệ Chanh nhìn chằm chằm vào tờ giấy, con dấu đỏ chót được đóng ở góc dưới bên phải của tài liệu, rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
Trái tim cậu chưa bao giờ đập nhanh đến thế, trước đây mục tiêu của cậu chỉ là tham gia các giải đấu nghiệp dư, kiếm được vài trăm nghìn tiền thưởng để bản thân và em gái có một bữa ăn ngon.
Nhưng bây giờ cậu có thể tham dự giải đấu cấp thế giới rồi!
"Đừng quá lạc quan," Huấn luyện viên Ngô cau mày dội nước lạnh, "Trước tiên em phải giành chức vô địch vòng loại cấp tỉnh, sau đó phải được huấn luyện viên đội tuyển quốc gia công nhận trong thời gian tập trung, em tưởng đó là chuyện đơn giản à? Đúng là đến giờ em đã đạt được một số thành tích, nhưng em không được phép kiêu ngạo, trên toàn quốc có bao nhiêu tài năng bơi lội xuất sắc? Bể bơi này toàn là 'rồng' bơi lội!"
"Toàn là 'rồng' thì sao chứ?" Lệ Chanh hếch cằm, tỏ vẻ khinh thường, "Thầy cứ chờ xem em náo loạn biển khơi đi!"
—
Nhận được tin vui này, Lệ Chanh như có gió dưới chân.
Để ăn mừng sự kiện trọng đại này, cậu nhất định phải đi ăn một bữa thật ngon!
Cơm ở căng tin trường sao có thể thỏa mãn được cái dạ dày háu ăn của cậu được? Lệ Chanh gọi điện cho đám đàn em, bảo tụi nó "gặp ở chỗ cũ".
"Chỗ cũ" mà cậu nói chính là quán gà rán nơi anh Hổ làm việc, giá rẻ, khẩu phần bự mà thịt lại nhiều, đúng là thiên đường cho những con quỷ đói đang tuổi ăn tuổi lớn như bọn họ.
Lệ Chanh thoăn thoắt trèo tường trốn ra khỏi trường, nhảy xuống từ chiếc thang sắt.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, Tiêu Dĩ Hằng lại đang đứng ngay dưới chân tường!
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh mở lời trước: "Anh ở đây làm gì?"
Tiêu Dĩ Hằng cầm trong tay một quả bóng bẩn thỉu, đứng trong con hẻm nhỏ tối tăm vắng vẻ này, trông lạc lõng và kỳ quặc sao sao.
Tiêu Dĩ Hằng định trả lời, nhưng từ đầu ngõ vang lên giọng nói nhỏ xíu của một đứa trẻ: "Anh ơi, anh... anh đã tìm thấy bóng của tụi em chưa ạ?"
"Tìm thấy rồi." Tiêu Dĩ Hằng cất cao giọng: "Anh ra ngay đây."
Hóa ra là hôm nay tan học, Tiêu Dĩ Hằng đi qua con hẻm này thì gặp một nhóm trẻ con đang chơi bóng trên đường. Bóng của tụi nhỏ lăn vào hẻm, mà hẻm thì tối tăm trông khá đáng sợ, bọn trẻ không dám vào, đành cầu cứu Tiêu Dĩ Hằng đang đi ngang qua.
Việc này đối với Tiêu Dĩ Hằng chỉ là chuyện nhỏ, nào ngờ trong hẻm, anh không chỉ tìm thấy quả bóng mà còn tìm thấy một người khác.
Một omega vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm, từ trên trời rơi xuống.
Trên người cậu thoang thoảng mùi cam quýt, hòa quyện với hương hoa của dầu gội tạo thành một mùi hương cơ thể đặc biệt.
Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên dời mắt khỏi những lọn tóc đang nhỏ nước của cậu, nhìn sang chỗ khác.
Lệ Chanh cũng đang đánh giá Tiêu Dĩ Hằng: vài ngày không gặp, Tiêu Dĩ Hằng dường như không có gì thay đổi, vẫn cao ráo, gầy gò, lạnh lùng như một cây thông đứng lặng lẽ trên tuyết trắng, đeo cặp sách đứng yên ở đó.
Điểm khác biệt duy nhất là... Tiêu Dĩ Hằng đang mặc một chiếc áo đồng phục dài tay.
Lệ Chanh: "..." Cậu không kìm được hỏi: "Anh lại mua thêm áo đồng phục à?"
Tiêu Dĩ Hằng: "Ừ, sao thế?"
"Nhưng áo dài đồng phục trước kia..."
"Cậu muốn trả lại nó cho tôi à?"
Rõ ràng là một đoạn đối thoại bình thường nhưng không hiểu sao Lệ Chanh lại cố tình chối cãi: "Cái áo của anh toàn mùi alpha thối, không biết đã bị tôi vứt đi đâu rồi!"
Sự thật là cái áo đó không chỉ không bị vứt đi mà tối hôm đó còn cùng cậu ngủ chung một đêm, sau đó được cậu giặt giũ cẩn thận và giấu vào tủ quần áo của mình.
Tiêu Dĩ Hằng không biết thực tình, thấy cậu nói dứt khoát như vậy liền tin rằng cậu đã vứt áo dài đồng phục của mình đi rồi.
Cơ mà khi đưa áo dài đồng phục cho Lệ Chanh lúc trước, Tiêu Dĩ Hằng đã chuẩn bị tinh thần cho việc tên nhóc quậy phá này sẽ không trả lại áo.
Lệ Chanh vốn dĩ đang chờ anh nổi giận, sau đó lấy cớ đánh nhau với anh ta lần nữa, nào ngờ Tiêu Dĩ Hằng không hề cau mày, cầm quả bóng đi thẳng ra khỏi con hẻm.
Bị phớt lờ khiến Lệ Chanh càng thấy khó chịu hơn.
Cậu đút hai tay vào túi, lững thững đi theo anh ra ngoài.
Bên ngoài con hẻm nhỏ có bốn năm đứa trẻ đang nóng lòng chờ đợi, vừa thấy Tiêu Dĩ Hằng mang quả bóng ra, tụi nhỏ lập tức hào hứng vây quanh.
"Anh ơi, anh dũng cảm thế!"
"Anh ơi, anh tốt thế!"
"Anh ơi, trong hẻm tối om, anh không sợ sao ạ?"
Tụi nhỏ thi nhau hỏi.
Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu: "Không tối đâu, anh tìm thấy một bóng đèn phát sáng trong hẻm đó."
Tụi nhỏ chuyển sự chú ý lên đầu của Lệ Chanh phía sau anh.
Lệ Chanh tóc vàng: "..."
Bọn trẻ con ngạc nhiên kêu lên: "Đúng là đầu anh này sáng thật!! Giống mặt trời lớn sáng chói!"
Bị nhiều đứa trẻ vây quanh như vậy, Lệ Chanh không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Dĩ Hằng, anh..."
Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày: "Không lớn không nhỏ, tên của cha mà con cũng dám gọi?"
Lệ Chanh không hề sợ hãi, lanh lợi đáp trả: "Anh muốn làm cha tôi à? Mối quan hệ này anh không với tới được đâu. Cha tôi mất sớm, nếu anh muốn làm cha tôi, sau này Tết Thanh Minh tôi cũng thắp cho anh ba nén nhang nhé?"
Tiêu Dĩ Hằng sững người, cẩn thận quan sát Lệ Chanh vài giây, nhưng anh không thể nhìn ra lời nói của Lệ Chanh là thật hay giả trên khuôn mặt ngạo mạn đó.
Nếu là giả, đứa con nào lại nguyền rủa cha mình?
Nếu là thật, ai lại lật vết thương mất cha từ nhỏ ra cho người khác xem? Phải tàn nhẫn và mạnh mẽ đến mức nào?
Lệ Chanh không biết rằng Tiêu Dĩ Hằng lại nghĩ ra nhiều chuyện như vậy chỉ trong vài giây, thấy đối phương không nói gì cậu còn tưởng mình đã chiếm thế thượng phong.
Trong khi hai người họ đấu khẩu, mấy đứa trẻ kia xem rất thích thú, cứ đưa mắt từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.
Một cậu bé dũng cảm nhất giơ tay lên giống như đang hỏi bài trên lớp tiểu học, khuỷu tay phải chống lên mu bàn tay trái, phấn khích đưa tay nhỏ vào giữa hai người: "Anh ơi anh ơi, hai anh đang tán tỉnh nhau à?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng hỏi cậu bé: "Em nghe thấy từ này ở đâu vậy?"
Cậu bé đắc ý, ra vẻ người lớn: "Em nghe mẹ em nói! Vì chị em và bạn gái chị ấy cũng giống như hai anh vậy, cứ cãi nhau suốt, mẹ em nói, họ không phải đang cãi nhau mà là đang "đánh yêu mắng yêu"~ Càng cãi nhau to thì họ càng quấn quýt, tình cảm càng tốt~~"
Lệ Chanh thật sự muốn nói chuyện với mẹ của cậu bé này, đừng tùy tiện truyền bá những tư tưởng kỳ quái như vậy cho trẻ vị thành niên!!!
Tụi nhỏ ôm bóng cười đùa rời đi, hoàn toàn không nghĩ rằng những lời nói ngây thơ của mình lại mang đến sự lúng túng cho hai người trong cuộc.
Hai người trừng mắt nhìn nhau rồi đột nhiên cùng lúc quay đi.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vào hai sợi tóc lòa xòa trên đỉnh đầu Lệ Chanh, Lệ Chanh nhìn chằm chằm vào chiếc khóa kéo trên áo đồng phục của Tiêu Dĩ Hằng.
Không biết từ lúc nào, mùi hương tuyết tùng trên núi cao lại thoang thoảng đâu đây.
"... Tiêu Dĩ Hằng, đừng có cứ động một tí là giở trò lưu manh với tôi!" Lệ Chanh vội vàng lùi lại một bước, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Anh không biết việc thả pheromone ở nơi công cộng là hành vi vô liêm sỉ sao?"
"Rốt cuộc ai mới là kẻ vô liêm sỉ?" Tiêu Dĩ Hằng không ngờ cậu ta lại đổ lỗi ngược lại, "Rõ ràng trên người cậu có mùi."
Lệ Chanh: "Tôi có mùi gì chứ? Tôi vừa bơi xong tắm xong nên người rất sạch sẽ!"
Thấy cậu không chịu nhận lỗi, Tiêu Dĩ Hằng bước thẳng đến gần. Bước này lập tức kéo gần khoảng cách của hai người, pheromone lạnh lẽo trên người alpha tràn ngập khắp nơi, Lệ Chanh như chìm đắm trong biển pheromone.
Giống như một người chưa bao giờ uống rượu lần đầu tiên uống quá nhiều rượu, một cảm giác lâng lâng kỳ lạ xâm chiếm các giác quan của Lệ Chanh.
Lại nữa, lại như vậy nữa rồi.
Chỉ cần ngửi thấy pheromone trên người Tiêu Dĩ Hằng, cơ thể Lệ Chanh dường như mất kiểm soát.
"Lệ Chanh, cậu thật sự ngốc hay đang giả ngốc vậy?" Tiêu Dĩ Hằng tiến gần đến cậu bé tóc vàng, từng bước dồn cậu vào góc tường.
"Mang theo mùi cam ngọt từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mặt tôi."
"May mà hôm nay cậu gặp phải một đám trẻ con chưa phân hóa, nếu gặp phải một đám alpha, bên cạnh cậu không có lấy một đàn em, cậu là đại ca trường Nhất Trung thì phải làm sao đây?"
Lệ Chanh mờ mịt mở to mắt, hỏi anh: "Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy?"
"Tôi nói," Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn chú sư tử nhỏ tóc vàng, "Trên người cậu có mùi phát tình."
Giây tiếp theo, Lệ Chanh nhe răng nanh nhỏ, nắm chặt tay đấm mạnh vào má Tiêu Dĩ Hằng.
Tác giả có lời muốn nói:
Khi tôi học lớp 10, một người bạn cùng phòng của tôi đã đại diện cho Trung Quốc tham gia Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới, nhưng cô ấy thuộc chuyên ngành điền kinh, lần ấy đến một quốc gia châu Âu nào đó.
Khi cô ấy trở về sau khi tham gia đại hội thể thao, cô ấy mang theo một túi lớn đầy huy hiệu của các trường học trên khắp thế giới, nặng vài kg.
Cô ấy nói rằng sau mỗi trận đấu, các vận động viên sẽ trao đổi huy hiệu cho nhau.
Cô ấy chỉ cho chúng tôi xem từng cái một, có của Tây Ban Nha, có của Anh, có của Đức...
Đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, tôi thậm chí còn không nhớ tên cô ấy (chúng tôi không phải là bạn cùng lớp, chỉ tình cờ ở cùng phòng), nhưng tôi sẽ luôn nhớ cảnh cô ấy đổ một túi huy hiệu lên giường, mắt sáng lấp lánh, tay chân vung vẩy kể lại những sự kiện hoành tráng của cuộc thi.
Cậu bơi từ đầu này sang đầu kia của bể bơi, rồi lại từ đầu kia bơi sang đầu này, thay đổi nhiều kiểu bơi khác nhau. Khi đắm chìm trong việc bơi lội, cậu sẽ quên đi mọi phiền muộn.
Đúng vậy, bơi lội là môn thể thao tuyệt vời nhất thế giới! Cậu đã biết bơi từ khi mới biết đi. Gia đình cậu là ngư dân kiếm sống trên sông nước. Khi còn nhỏ, cậu thường chơi đùa trên mạn thuyền, da đen nhẻm như được nặn từ bùn.
Cậu từng nghĩ rằng cuộc sống chài lưới vui vẻ này có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng đáng tiếc, vì một trận bão tố không thể lường trước được, cả gia đình bốn người của cậu đã âm dương cách biệt.
Mất đi con thuyền đồng nghĩa với mất đi nhà cửa. Tất cả những thứ quý giá đều cùng cha mẹ chìm sâu dưới mặt nước.
Lệ Chanh 10 tuổi cùng em gái 2 tuổi là Dữu Dữu vào sống trong trại trẻ mồ côi. Dữu Dữu còn nhỏ, bị sang chấn tâm lý nên một thời gian không thể nói được, hễ thấy nước là vùng vẫy.
Là anh trai, Lệ Chanh như chú sư tử nhỏ bảo vệ em gái chu đáo, giúp bé dần lấy lại nụ cười.
Mặc dù chính dòng nước dữ dội đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ, Lệ Chanh không hề oán hận nó.
Mỗi khi lao xuống nước, dòng nước ấm áp lại bao lấy cậu, nô đùa cùng những ngón tay của Lệ Chanh. Cảm giác đó như đưa cậu trở về vòng tay bao bọc của cha mẹ, để cậu có thể thỏa sức nũng nịu, nghịch ngợm và trút bỏ mọi bực bội.
Nhờ khả năng bơi lội xuất sắc, Lệ Chanh thường xuyên xuất hiện trên đường bơi, thỉnh thoảng còn đăng ký tham gia các giải thi đấu nghiệp dư.
Cậu khá thích thi đấu, nhưng không phải vì huy chương mà là vì tiền thưởng.
Loại thi đấu nghiệp dư một lần thưởng chỉ được vài trăm nghìn đồng, nhưng đối với những đứa trẻ mồ côi thì đó là một số tiền lớn.
Hơn nữa, cậu thực sự thích nhìn những tên alpha kiêu ngạo thua cuộc có vẻ mặt nổi giận muốn đấm đá cậu nhưng lại không thể.
Trong một cuộc thi nghiệp dư, huấn luyện viên Ngô Húc của trường trung học Hoa Thành số 1 đã phát hiện ra Lệ Chanh, một ngôi sao sáng của bể bơi. Ở cậu có một vẻ gì đó hoang dã, tràn đầy sức sống đến mức không thể không chú ý đến.
Khi đó, huấn luyện viên của một số trường khác cũng chú ý đến Lệ Chanh, thậm chí huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh cũng đã liên hệ với cậu. Tuy nhiên, khi họ biết Lệ Chanh là Omega, họ đều chùn bước.
Chỉ có Ngô Húc kiên định đưa ra cành ô liu cho cậu, bất chấp mọi lời phản đối, cho cậu vào trường Trung học số 1, tham gia đội bơi và đưa cậu tham gia các giải đấu chuyên nghiệp hơn.
Lệ Chanh không phải lúc nào cũng giành chiến thắng.
Xuất thân không chính quy, lần đầu tiên luyện tập theo động tác được sửa bởi huấn luyện viên Ngô, cậu thậm chí không thể cử động tay chân, suýt chìm xuống đáy bể.
Huấn luyện viên Ngô là một người hay chửi thề, mắng mỏ cậu té tát khiến Lệ Chanh tức giận đến mức muốn thu dọn đồ đạc bỏ về viện mồ côi ngay trong ngày hôm đó.
Tuy nhiên, khi chưa ra khỏi cổng trường, cậu nhớ đến học bổng mà hiệu trưởng đã hứa nên lại tức giận quay trở về.
Huấn luyện viên Ngô ngốc kia không phải đã nói rằng cậu quẫy đập trong hồ bơi giống như một con khỉ hoang dã sao? Vậy thì cậu sẽ cho ông ta thấy, khỉ hoang dã cũng có thể giành chức vô địch!
Sau này, Lệ Chanh tham gia ngày càng nhiều giải đấu, danh tiếng của cậu trên đường bơi lội cũng ngày càng vang dội, số cúp cậu giành được không thể đếm xuể. Cậu cũng dần dần nhận ra, huấn luyện viên Ngô năm xưa đã phải chịu bao nhiêu áp lực khi dùng điều kiện tốt như vậy để tuyển cậu vào đội và dốc sức đào tạo.
Để không phụ lòng tin của huấn luyện viên, Lệ Chanh luôn đặt ra yêu cầu cao cho bản thân, mỗi ngày đều luyện tập thêm một tiếng so với các bạn cùng lớp.
—
Hôm nay không hiểu sao Lệ Chanh chỉ bơi thêm được năm lượt thì cơ thể đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hai cánh tay như muốn rã rời.
Cậu quyết định lên bờ nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa rời khỏi bể bơi, do thiếu đi lực đẩy của nước, hai chân cậu bỗng mềm nhũn, suýt ngã lăn ra bên cạnh bể.
Chuyện gì vậy? Hôm nay lượng vận động tuy lớn nhưng cũng không đến mức khiến cậu đứng không vững.
Thấy cậu từ dưới nước lên, huấn luyện viên Ngô hỏi: "Sao lại lên bờ rồi?"
Lệ Chanh nói thật: "Không khỏe, hơi mệt, hai tay không còn sức, toàn thân đều cảm thấy không ổn."
Huấn luyện viên Ngô lật giở lịch tập luyện: "Khối lượng vận động hôm nay hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của em. Tuần trước em còn hoàn thành sớm và bơi thêm hai kilomet cơ mà."
Nhưng Lệ Chanh thực sự cảm thấy mệt mỏi. Cậu có thể trốn học nhưng tuyệt đối không lừa dối trong chuyện bơi lội.
Huấn luyện viên Ngô cau mày, hỏi: "Thành thật khai báo với tôi, tối qua em có thức khuya chơi game không?"
Lệ Chanh: "..."
[Huýt sáo.gif]
"Tên nhóc thối!" Huấn luyện viên Ngô tức giận cởi dép ném sang, Lệ Chanh vội vàng né tránh. "Biết hôm nay có tập luyện mà còn dám thức khuya chơi game? Tin tôi đập nát điện thoại của em không?"
Lệ Chanh nhăn mặt với huấn luyện viên Ngô: "Ông già thối! Ai bảo thầy tự dưng tăng bài tập lên làm gì? Em đã hẹn với đồng đội trong game từ lâu rồi, lẽ nào lúc đánh boss mà trưởng nhóm lại vắng mặt?"
Huấn luyện viên Ngô giải thích:
"Tôi tăng bài tập chẳng phải vì tốt cho em sao?" Huấn luyện viên Ngô đưa cho Lệ Chanh một tờ giấy, Lệ Chanh vừa định đưa tay nhận thì huấn luyện viên lại ném cho cậu một chiếc khăn tắm khô, bảo cậu lau khô đôi tay ướt sũng.
Lệ Chanh lau khô người rồi mới cẩn thận nhận lấy tờ giấy như nhận thánh chỉ.
Sau đó, cậu ngơ luôn.
"Sao thế, không hiểu tiếng Trung à?" Huấn luyện viên Ngô thấy Lệ Chanh ngớ ra, bật cười: "Hay là muốn tôi đọc cho nghe?"
Lệ Chanh không thể tin nổi:
"Huấn luyện viên, đây là thật sao???!!!???!!!" Lệ Chanh sắp phát điên, tay run lẩy bẩy: "Em, em, em thực sự có thể...?"
"Ngốc ạ, đương nhiên là thật!" Huấn luyện viên Ngô cười lớn, "Đầu tháng sau sẽ bắt đầu vòng loại khu vực, sau đó các tài năng trẻ từ các tỉnh sẽ được tập trung huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, cuối cùng chọn ra một đội - các em sẽ đại diện cho Trung Quốc tham dự Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới!!"
Lệ Chanh nhìn chằm chằm vào tờ giấy, con dấu đỏ chót được đóng ở góc dưới bên phải của tài liệu, rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
Trái tim cậu chưa bao giờ đập nhanh đến thế, trước đây mục tiêu của cậu chỉ là tham gia các giải đấu nghiệp dư, kiếm được vài trăm nghìn tiền thưởng để bản thân và em gái có một bữa ăn ngon.
Nhưng bây giờ cậu có thể tham dự giải đấu cấp thế giới rồi!
"Đừng quá lạc quan," Huấn luyện viên Ngô cau mày dội nước lạnh, "Trước tiên em phải giành chức vô địch vòng loại cấp tỉnh, sau đó phải được huấn luyện viên đội tuyển quốc gia công nhận trong thời gian tập trung, em tưởng đó là chuyện đơn giản à? Đúng là đến giờ em đã đạt được một số thành tích, nhưng em không được phép kiêu ngạo, trên toàn quốc có bao nhiêu tài năng bơi lội xuất sắc? Bể bơi này toàn là 'rồng' bơi lội!"
"Toàn là 'rồng' thì sao chứ?" Lệ Chanh hếch cằm, tỏ vẻ khinh thường, "Thầy cứ chờ xem em náo loạn biển khơi đi!"
—
Nhận được tin vui này, Lệ Chanh như có gió dưới chân.
Để ăn mừng sự kiện trọng đại này, cậu nhất định phải đi ăn một bữa thật ngon!
Cơm ở căng tin trường sao có thể thỏa mãn được cái dạ dày háu ăn của cậu được? Lệ Chanh gọi điện cho đám đàn em, bảo tụi nó "gặp ở chỗ cũ".
"Chỗ cũ" mà cậu nói chính là quán gà rán nơi anh Hổ làm việc, giá rẻ, khẩu phần bự mà thịt lại nhiều, đúng là thiên đường cho những con quỷ đói đang tuổi ăn tuổi lớn như bọn họ.
Lệ Chanh thoăn thoắt trèo tường trốn ra khỏi trường, nhảy xuống từ chiếc thang sắt.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, Tiêu Dĩ Hằng lại đang đứng ngay dưới chân tường!
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh mở lời trước: "Anh ở đây làm gì?"
Tiêu Dĩ Hằng cầm trong tay một quả bóng bẩn thỉu, đứng trong con hẻm nhỏ tối tăm vắng vẻ này, trông lạc lõng và kỳ quặc sao sao.
Tiêu Dĩ Hằng định trả lời, nhưng từ đầu ngõ vang lên giọng nói nhỏ xíu của một đứa trẻ: "Anh ơi, anh... anh đã tìm thấy bóng của tụi em chưa ạ?"
"Tìm thấy rồi." Tiêu Dĩ Hằng cất cao giọng: "Anh ra ngay đây."
Hóa ra là hôm nay tan học, Tiêu Dĩ Hằng đi qua con hẻm này thì gặp một nhóm trẻ con đang chơi bóng trên đường. Bóng của tụi nhỏ lăn vào hẻm, mà hẻm thì tối tăm trông khá đáng sợ, bọn trẻ không dám vào, đành cầu cứu Tiêu Dĩ Hằng đang đi ngang qua.
Việc này đối với Tiêu Dĩ Hằng chỉ là chuyện nhỏ, nào ngờ trong hẻm, anh không chỉ tìm thấy quả bóng mà còn tìm thấy một người khác.
Một omega vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm, từ trên trời rơi xuống.
Trên người cậu thoang thoảng mùi cam quýt, hòa quyện với hương hoa của dầu gội tạo thành một mùi hương cơ thể đặc biệt.
Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên dời mắt khỏi những lọn tóc đang nhỏ nước của cậu, nhìn sang chỗ khác.
Lệ Chanh cũng đang đánh giá Tiêu Dĩ Hằng: vài ngày không gặp, Tiêu Dĩ Hằng dường như không có gì thay đổi, vẫn cao ráo, gầy gò, lạnh lùng như một cây thông đứng lặng lẽ trên tuyết trắng, đeo cặp sách đứng yên ở đó.
Điểm khác biệt duy nhất là... Tiêu Dĩ Hằng đang mặc một chiếc áo đồng phục dài tay.
Lệ Chanh: "..." Cậu không kìm được hỏi: "Anh lại mua thêm áo đồng phục à?"
Tiêu Dĩ Hằng: "Ừ, sao thế?"
"Nhưng áo dài đồng phục trước kia..."
"Cậu muốn trả lại nó cho tôi à?"
Rõ ràng là một đoạn đối thoại bình thường nhưng không hiểu sao Lệ Chanh lại cố tình chối cãi: "Cái áo của anh toàn mùi alpha thối, không biết đã bị tôi vứt đi đâu rồi!"
Sự thật là cái áo đó không chỉ không bị vứt đi mà tối hôm đó còn cùng cậu ngủ chung một đêm, sau đó được cậu giặt giũ cẩn thận và giấu vào tủ quần áo của mình.
Tiêu Dĩ Hằng không biết thực tình, thấy cậu nói dứt khoát như vậy liền tin rằng cậu đã vứt áo dài đồng phục của mình đi rồi.
Cơ mà khi đưa áo dài đồng phục cho Lệ Chanh lúc trước, Tiêu Dĩ Hằng đã chuẩn bị tinh thần cho việc tên nhóc quậy phá này sẽ không trả lại áo.
Lệ Chanh vốn dĩ đang chờ anh nổi giận, sau đó lấy cớ đánh nhau với anh ta lần nữa, nào ngờ Tiêu Dĩ Hằng không hề cau mày, cầm quả bóng đi thẳng ra khỏi con hẻm.
Bị phớt lờ khiến Lệ Chanh càng thấy khó chịu hơn.
Cậu đút hai tay vào túi, lững thững đi theo anh ra ngoài.
Bên ngoài con hẻm nhỏ có bốn năm đứa trẻ đang nóng lòng chờ đợi, vừa thấy Tiêu Dĩ Hằng mang quả bóng ra, tụi nhỏ lập tức hào hứng vây quanh.
"Anh ơi, anh dũng cảm thế!"
"Anh ơi, anh tốt thế!"
"Anh ơi, trong hẻm tối om, anh không sợ sao ạ?"
Tụi nhỏ thi nhau hỏi.
Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu: "Không tối đâu, anh tìm thấy một bóng đèn phát sáng trong hẻm đó."
Tụi nhỏ chuyển sự chú ý lên đầu của Lệ Chanh phía sau anh.
Lệ Chanh tóc vàng: "..."
Bọn trẻ con ngạc nhiên kêu lên: "Đúng là đầu anh này sáng thật!! Giống mặt trời lớn sáng chói!"
Bị nhiều đứa trẻ vây quanh như vậy, Lệ Chanh không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Dĩ Hằng, anh..."
Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày: "Không lớn không nhỏ, tên của cha mà con cũng dám gọi?"
Lệ Chanh không hề sợ hãi, lanh lợi đáp trả: "Anh muốn làm cha tôi à? Mối quan hệ này anh không với tới được đâu. Cha tôi mất sớm, nếu anh muốn làm cha tôi, sau này Tết Thanh Minh tôi cũng thắp cho anh ba nén nhang nhé?"
Tiêu Dĩ Hằng sững người, cẩn thận quan sát Lệ Chanh vài giây, nhưng anh không thể nhìn ra lời nói của Lệ Chanh là thật hay giả trên khuôn mặt ngạo mạn đó.
Nếu là giả, đứa con nào lại nguyền rủa cha mình?
Nếu là thật, ai lại lật vết thương mất cha từ nhỏ ra cho người khác xem? Phải tàn nhẫn và mạnh mẽ đến mức nào?
Lệ Chanh không biết rằng Tiêu Dĩ Hằng lại nghĩ ra nhiều chuyện như vậy chỉ trong vài giây, thấy đối phương không nói gì cậu còn tưởng mình đã chiếm thế thượng phong.
Trong khi hai người họ đấu khẩu, mấy đứa trẻ kia xem rất thích thú, cứ đưa mắt từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.
Một cậu bé dũng cảm nhất giơ tay lên giống như đang hỏi bài trên lớp tiểu học, khuỷu tay phải chống lên mu bàn tay trái, phấn khích đưa tay nhỏ vào giữa hai người: "Anh ơi anh ơi, hai anh đang tán tỉnh nhau à?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng hỏi cậu bé: "Em nghe thấy từ này ở đâu vậy?"
Cậu bé đắc ý, ra vẻ người lớn: "Em nghe mẹ em nói! Vì chị em và bạn gái chị ấy cũng giống như hai anh vậy, cứ cãi nhau suốt, mẹ em nói, họ không phải đang cãi nhau mà là đang "đánh yêu mắng yêu"~ Càng cãi nhau to thì họ càng quấn quýt, tình cảm càng tốt~~"
Lệ Chanh thật sự muốn nói chuyện với mẹ của cậu bé này, đừng tùy tiện truyền bá những tư tưởng kỳ quái như vậy cho trẻ vị thành niên!!!
Tụi nhỏ ôm bóng cười đùa rời đi, hoàn toàn không nghĩ rằng những lời nói ngây thơ của mình lại mang đến sự lúng túng cho hai người trong cuộc.
Hai người trừng mắt nhìn nhau rồi đột nhiên cùng lúc quay đi.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vào hai sợi tóc lòa xòa trên đỉnh đầu Lệ Chanh, Lệ Chanh nhìn chằm chằm vào chiếc khóa kéo trên áo đồng phục của Tiêu Dĩ Hằng.
Không biết từ lúc nào, mùi hương tuyết tùng trên núi cao lại thoang thoảng đâu đây.
"... Tiêu Dĩ Hằng, đừng có cứ động một tí là giở trò lưu manh với tôi!" Lệ Chanh vội vàng lùi lại một bước, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Anh không biết việc thả pheromone ở nơi công cộng là hành vi vô liêm sỉ sao?"
"Rốt cuộc ai mới là kẻ vô liêm sỉ?" Tiêu Dĩ Hằng không ngờ cậu ta lại đổ lỗi ngược lại, "Rõ ràng trên người cậu có mùi."
Lệ Chanh: "Tôi có mùi gì chứ? Tôi vừa bơi xong tắm xong nên người rất sạch sẽ!"
Thấy cậu không chịu nhận lỗi, Tiêu Dĩ Hằng bước thẳng đến gần. Bước này lập tức kéo gần khoảng cách của hai người, pheromone lạnh lẽo trên người alpha tràn ngập khắp nơi, Lệ Chanh như chìm đắm trong biển pheromone.
Giống như một người chưa bao giờ uống rượu lần đầu tiên uống quá nhiều rượu, một cảm giác lâng lâng kỳ lạ xâm chiếm các giác quan của Lệ Chanh.
Lại nữa, lại như vậy nữa rồi.
Chỉ cần ngửi thấy pheromone trên người Tiêu Dĩ Hằng, cơ thể Lệ Chanh dường như mất kiểm soát.
"Lệ Chanh, cậu thật sự ngốc hay đang giả ngốc vậy?" Tiêu Dĩ Hằng tiến gần đến cậu bé tóc vàng, từng bước dồn cậu vào góc tường.
"Mang theo mùi cam ngọt từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mặt tôi."
"May mà hôm nay cậu gặp phải một đám trẻ con chưa phân hóa, nếu gặp phải một đám alpha, bên cạnh cậu không có lấy một đàn em, cậu là đại ca trường Nhất Trung thì phải làm sao đây?"
Lệ Chanh mờ mịt mở to mắt, hỏi anh: "Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy?"
"Tôi nói," Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn chú sư tử nhỏ tóc vàng, "Trên người cậu có mùi phát tình."
Giây tiếp theo, Lệ Chanh nhe răng nanh nhỏ, nắm chặt tay đấm mạnh vào má Tiêu Dĩ Hằng.
Tác giả có lời muốn nói:
Khi tôi học lớp 10, một người bạn cùng phòng của tôi đã đại diện cho Trung Quốc tham gia Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới, nhưng cô ấy thuộc chuyên ngành điền kinh, lần ấy đến một quốc gia châu Âu nào đó.
Khi cô ấy trở về sau khi tham gia đại hội thể thao, cô ấy mang theo một túi lớn đầy huy hiệu của các trường học trên khắp thế giới, nặng vài kg.
Cô ấy nói rằng sau mỗi trận đấu, các vận động viên sẽ trao đổi huy hiệu cho nhau.
Cô ấy chỉ cho chúng tôi xem từng cái một, có của Tây Ban Nha, có của Anh, có của Đức...
Đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, tôi thậm chí còn không nhớ tên cô ấy (chúng tôi không phải là bạn cùng lớp, chỉ tình cờ ở cùng phòng), nhưng tôi sẽ luôn nhớ cảnh cô ấy đổ một túi huy hiệu lên giường, mắt sáng lấp lánh, tay chân vung vẩy kể lại những sự kiện hoành tráng của cuộc thi.