Chương 40: Trả giá cao: Quần bơi đã qua sử dụng của Lệ Chanh
Lệ Chanh cũng không thể nhớ rõ cậu đã hôn chiếc huy chương nào trong lúc phỏng vấn. Lúc đó, cậu chỉ nghĩ đến việc khoe khoang trước ống kính, càng làm màu càng tốt, càng khoa trương càng hay.
Nhưng cậu không nhớ chứ Tiêu Dĩ Hằng thì nhớ rất rõ.
Ngón tay alpha khẽ cong, anh nhanh chóng chọn ra một chiếc huy chương trong ba chiếc đó. Lệ Chanh không ngờ anh ta lại nhanh như vậy, chỉ cảm thấy ngực nhẹ bỗng, cổ cậu đã mất đi một chiếc huy chương.
"Ê, tôi còn chưa đồng ý tặng anh mà!" Lệ Chanh không biết là do tức giận hay xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng, cậu vươn tay muốn giật lại huy chương, nhưng hôm nay sức lực đã cạn, làm sao đấu lại một alpha tràn đầy năng lượng?
Tiêu Dĩ Hằng lùi hai bước, nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay vươn ra của cậu.
Đúng lúc đó, xe buýt đêm từ từ vào bến, dừng ngay trước mặt họ. Cửa xe mở, Tiêu Dĩ Hằng nhảy hai bước lên xe, đứng vững rồi cố tình lắc lắc chiếc huy chương vàng trong tay trước mặt cậu.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của chàng trai ánh lên nụ cười: "Dùng một huy chương đồng mạ vàng để xóa nợ mấy nghìn tệ... chủ nợ tôi đây chịu thiệt một chút, cậu không cần khách sáo."
Lệ Chanh:...Cậu khách sáo lúc nào chứ!!
Tiêu Dĩ Hằng vừa dứt lời thì cửa xe cũng đóng lại, Lệ Chanh trơ mắt nhìn thân hình anh biến mất sau cánh cửa.
Lệ Chanh tức giận mắng một tràng chiếc xe buýt, nhưng tiếc là vẫn không thể ngăn chiếc xe dần lăn bánh đi xa.
Tiêu Dĩ Hằng đi thẳng từ đầu xe đến cuối xe, dừng lại trước cửa sổ sau, vừa lúc nhìn thấy Lệ Chanh vẫn chưa kịp thu ngón giữa lại.
Lệ Chanh:凸>_#凸
Tiêu Dĩ Hằng không tức giận, anh chậm rãi giơ huy chương trong tay lên, cố tình lắc lư trước mặt Lệ Chanh.
Rồi—anh giơ hai tay, cúi đầu, đeo chiếc huy chương lên cổ mình.
Lệ Chanh:!!!
Huy chương vàng còn hơi ấm từ cơ thể của omega, giờ lại đung đưa trước ngực alpha.
Chói lọi, khiến người ta không thể rời mắt.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chàng trai đứng ở bến xe, dùng khẩu hình nói với cậu: "Từ giờ nó là của tôi rồi."
...
Xe buýt đêm chầm chậm chạy một vòng quanh thành phố, khi Tiêu Dĩ Hằng về đến nhà đã gần mười giờ tối.
Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, Tiêu Dĩ Hằng về nhà muộn như vậy.
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nên khi đẩy cửa bước vào, thấy phòng khách sáng đèn anh cũng không ngạc nhiên lắm.
Hai vị phụ huynh nhà họ Tiêu ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm nghị, thấy Tiêu Dĩ Hằng về, bố anh hừ lạnh một tiếng, chất vấn: "Đi đâu về vậy?"
Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh trả lời: "Tan học xong đi ăn với bạn."
Mẹ anh lập tức nổi giận: "Tan học? Đến giờ mà con còn nói dối à?!"
Bố anh: "Con xem con kìa, mặc đồng phục, đeo cặp sách, sáng còn nói là đi học thêm. Nếu bố không gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, bố đâu biết hôm nay trường không có lớp học thêm! Con làm bố quá thất vọng."
"Thất vọng gì chứ, ông nói nặng lời quá." Mẹ anh trách chồng, rồi quay sang con, "Dĩ Hằng, trước giờ con chưa bao giờ nói dối, có phải bị người xấu lôi kéo không? Mẹ nói con nghe, bây giờ là năm cuối cấp ba quan trọng nhất, đừng chơi với mấy đứa học sinh hư hỏng, tình bạn, nghĩa khí anh em đều là phù phiếm hết, quan trọng nhất là chuyện học hành của con."
Đó, logic của ba mẹ Tiêu là vậy đấy.
Trong mắt họ, Tiêu Dĩ Hằng là hạt giống mang hy vọng của họ, hạt giống này tuyệt đối không được lớn lệch lạc. Vì thế, họ tỉa cành, giữ anh tránh xa cỏ dại và gió lạnh, loại bỏ mọi ảnh hưởng từ bên ngoài. Nếu có chiếc lá nào không mọc theo ý họ, chắc chắn do có người xấu tác động.
Nhưng họ không biết rằng, cây cối nào bản năng cũng hướng về phía mặt trời.
Trước những lời trách móc của cha mẹ, Tiêu Dĩ Hằng không nói một lời. Sự im lặng của anh càng khiến cha mẹ tức giận, bố anh hừ lạnh, chỉ vào phòng anh: "Về phòng mà suy nghĩ lại lỗi lầm của con, xem có phụ lòng bố mẹ không!"
Cha mẹ Tiêu luôn tự hào rằng họ khác với các bậc phụ huynh khác, họ tuyệt đối không đánh mắng con cái. Dù Tiêu Dĩ Hằng có làm sai, họ chỉ yêu cầu anh "suy nghĩ".
Chỉ là cách suy nghĩ này...
Tiêu Dĩ Hằng về phòng, vừa vào cửa, anh đã thấy một bức tường đầy bằng khen, huy chương, cúp, đại diện cho mọi vinh quang anh từng đạt được, cũng là niềm tự hào lớn nhất của ba mẹ anh.
Tiêu Dĩ Hằng đặt cặp xuống, kéo một tấm đệm đặt trước giá huy chương.
Rồi quỳ xuống.
—Đó là cách bố mẹ Tiêu bắt anh "suy nghĩ".
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Tiêu Dĩ Hằng mắc lỗi nhỏ nhất, bố mẹ sẽ bắt anh quỳ trước bức tường đầy huy chương này suốt đêm. Những chiếc huy chương này như một ngọn núi không thể vượt qua, đè nặng lên đôi vai non nớt của anh. Và ngọn núi này do chính tay anh dựng nên.
Khi còn nhỏ, anh từng muốn phản kháng, nhưng một đứa trẻ chưa phân hóa sao có thể chống lại hai cha mẹ alpha? Càng lớn, Tiêu Dĩ Hằng học cách giấu kín suy nghĩ thật trong lòng.
Anh chưa trưởng thành, chưa có khả năng chống lại ba mẹ, mỗi bước đi đều có sự giám sát chặt chẽ của họ... nhưng không sao, tình trạng này sẽ không kéo dài mãi đâu.
Tiêu Dĩ Hằng giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực.
Dưới vạt áo đồng phục, đầu ngón tay anh chạm vào một vật tròn tròn. Chiếc huy chương kim loại ấy áp sát vào trái tim anh, dường như vẫn mang hơi ấm của người chủ cũ.
Ánh mắt chàng trai dịu lại trong giây lát.
Bức tường đầy huy chương là lồng giam Tiêu Dĩ Hằng, nhưng chiếc huy chương này là chìa khóa kéo anh khỏi lồng giam tăm tối ấy.
...
Tin tức Lệ Chanh giành ba chức vô địch trong đại hội thể thao tỉnh được đăng lên báo, lan truyền về trường học, khiến danh tiếng của Lệ Chanh trong trường tăng lên một bậc. Nếu trước đây Lệ Chanh đi nghênh ngang trong trường, thì bây giờ cậu lộn nhào cũng không ai dám cản.
Có tin đồn rằng, nhiều trường đại học đã gửi lời mời Lệ Chanh miễn thi trực tiếp vào thẳng khóa dự bị, thậm chí không cần học xong lớp 12!
Nghe tin này, tất cả học sinh lớp 12 đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, họ vẫn đang vật lộn trong biển đề bất tận, còn Lệ Chanh thì đã có vé vào đại học sớm!
"Đúng là so sánh người với người chỉ có tức chết" Trong lớp 12 (1), Lưu Khả nằm trên bàn, thở dài, "Sao thành tích thể thao của tôi lại kém thế nhỉ, nếu tôi cũng giành được chức vô địch tỉnh..."
"Cậu đừng mơ nữa." Cô bạn bàn trước phá tan ảo tưởng của cậu ta, "Chức vô địch thể thao dễ giành vậy à? Cậu tham gia thi Olympic Toán, huy chương vàng một người có thể thắng nhiều hạng mục, nhưng mỗi cuộc thi thể thao, xác suất một người giành mấy chức vô địch là bao nhiêu? Một trận đấu chỉ có một người vô địch, Lệ Chanh giành phát ba cái! Đừng nói thành tích học văn hóa của cậu ấy xếp cuối khóa, dù cậu ấy là người mù chữ vẫn có ối trường giành giật."
Lưu Khả lầm bầm: "Tôi chỉ nghĩ thôi mà! Nghĩ cũng không được à?"
Lưu Khả quay sang nhìn bạn cùng bàn là Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu ta dùng khuỷu tay chọc Tiêu Dĩ Hằng, hỏi: "Lão Tiêu, chữ ký tôi nhờ cậu xin, cậu xin chưa?"
Tiêu Dĩ Hằng đang làm bài, không dừng bút, không ngẩng đầu, hỏi lại: "Chữ ký gì?"
"Cậu quên thật hay giả vờ đấy? Chữ ký của Lệ Chanh chứ gì nữa!" Lưu Khả hạ giọng, nháy mắt ra hiệu, "Với quan hệ của cậu và Lệ Chanh, chữ ký không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu à? Đừng nói cậu không xin được nhé."
Lưu Khả có linh cảm mạnh mẽ rằng, thành tích của Lệ Chanh không chỉ dừng lại ở chức vô địch tỉnh. Nhân lúc còn gần gũi nhanh chóng xin nhiều chữ ký, sau này đợi giá trị tăng lên rồi bán từng tấm!
Tiêu Dĩ Hằng hiểu ý đồ của cậu ta, Lưu Khả là người có đầu óc kinh tế, đi ăn gà rán cũng phải mang tám phiếu giảm giá ra tính đi tính lại, sợ mất một xu.
Tiêu Dĩ Hằng cảnh cáo cậu: "Tôi không xin chữ ký giúp cậu. Cậu cũng đừng nghĩ đến việc đi tìm Lệ Chanh, cậu biết tính cậu ấy rồi đấy, bị đá một cái cậu chịu nổi không?"
"Bị đá một cái càng tốt chứ sao!" Lưu Khả cười tươi nói, "Tôi sẽ mặc áo thun trắng! Đến lúc đó cởi áo ra đóng khung lại, kiếm được ối tiền ý chứ!"
"..."
Không chỉ Lưu Khả có đầu óc kinh tế, trên khu giao dịch của diễn đàn trường Hoa Thành Số 1 cũng có người ra giá cao mua đồ dùng của Lệ Chanh.
Cục tẩy của Lệ Chanh, bút chì của Lệ Chanh, sách của Lệ Chanh... chỉ cần là đồ của Lệ Chanh đều bán được giá cao.
Người mua nhiều, người bán nhiều, người bị lừa còn nhiều hơn.
Có người bỏ ra giá cao mua một cuốn "Sách Toán của Lệ Chanh", mở ra chẳng thấy dấu bút chì nào.
Người bán thề thốt: "Lệ Chanh lên lớp Toán toàn ngủ, sách làm gì ghi gì? Nhìn thấy bìa sách có vệt nước không? Nước miếng khi ngủ của Lệ Chanh đấy, đủ chứng minh cuốn sách này là thật rồi!"
Kết quả từ ngày đó, trên diễn đàn trường xuất hiện mười mấy cuốn sách Toán của Lệ Chanh, không cuốn nào khác cuốn nào, trên bìa đều có một vệt nước dính nhớp.
"Mẹ nó!" Lệ Chanh biết chuyện tức đến nỗi tóc dựng đứng, "Thẳng nào dạo này anh mày thấy sách Toán mỗi tiết đổi một quyển mới, còn tưởng mình nghĩ nhiều, hóa ra có người mượn danh anh mày kiếm tiền!! Để anh biết là thằng khốn nào, đảm bảo đánh nó liệt giường luôn."
Hoàng Diệp Luân run rẩy: "...Haha, dù sao cũng không cần phải..."
Từ đó, "Sách Toán Lệ Chanh từng áp mặt vào ngủ" tuyệt chủng trên thị trường đồ cũ, giá bị đẩy lên cao ngất ngưởng, tốc độ tăng giá còn nhanh hơn thị trường bất động sản. Thậm chí xuất hiện quy tắc ngầm trong giới, mua sách buộc phải mua kèm theo món đồ khác, khiến người ta phải trầm trồ.
Tiêu Dĩ Hằng cũng lên diễn đàn trường, kết quả vừa mở ra đã thấy một bài đăng được đẩy lên đầu trang.
【Trả giá cao】Sách Toán Lệ Chanh từng áp mặt vào ngủ, cúc áo rơi, đũa dùng một lần đều sưu tập đủ rồi, ai lấy được quần áo của Lệ Chanh không? Tốt nhất là quần bơi!!!
Tiêu Dĩ Hằng:...
Chuột di chuyển đến nút báo cáo ở góc trên bên phải.
Báo cáo nội dung khiêu dâm - Gửi yêu cầu - Lý do báo cáo: "Đề nghị cấm IP của người đăng, không biết là con gà trời đâu ra cứ gáy suốt."
Ba phút sau, Tiêu Dĩ Hằng làm mới bài viết, quả nhiên bài viết đã error 404, tài khoản của người đăng cũng biến mất.
Hài lòng.
...
Ở bên kia, trường Thể thao Hoa Thành.
Vệ Dung thắc mắc load lại điện thoại, kỳ lạ, sao gã lại không đăng nhập được diễn đàn Hoa Thành Số 1 nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Có độc giả hỏi, tại sao Tiêu Tiêu đã thích Chanh Chanh rồi mà không chủ động tỏ tình, đó là vì cha mẹ Tiêu Tiêu vẫn là ngọn núi lớn chắn trước mặt anh, nhưng Tiêu Dĩ Hằng đã đang tích lũy sức mạnh rồi!
Trước đây trong truyện đã nhiều lần nhắc đến kệ đựng huy chương trong phòng Tiêu Dĩ Hằng, đối với Tiêu Dĩ Hằng mà nói, bao nhiêu huy chương cũng không phải vinh quang của anh ấy, chỉ có chiếc của Tiểu Chanh là vinh quang thật sự.
Nhưng cậu không nhớ chứ Tiêu Dĩ Hằng thì nhớ rất rõ.
Ngón tay alpha khẽ cong, anh nhanh chóng chọn ra một chiếc huy chương trong ba chiếc đó. Lệ Chanh không ngờ anh ta lại nhanh như vậy, chỉ cảm thấy ngực nhẹ bỗng, cổ cậu đã mất đi một chiếc huy chương.
"Ê, tôi còn chưa đồng ý tặng anh mà!" Lệ Chanh không biết là do tức giận hay xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng, cậu vươn tay muốn giật lại huy chương, nhưng hôm nay sức lực đã cạn, làm sao đấu lại một alpha tràn đầy năng lượng?
Tiêu Dĩ Hằng lùi hai bước, nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay vươn ra của cậu.
Đúng lúc đó, xe buýt đêm từ từ vào bến, dừng ngay trước mặt họ. Cửa xe mở, Tiêu Dĩ Hằng nhảy hai bước lên xe, đứng vững rồi cố tình lắc lắc chiếc huy chương vàng trong tay trước mặt cậu.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của chàng trai ánh lên nụ cười: "Dùng một huy chương đồng mạ vàng để xóa nợ mấy nghìn tệ... chủ nợ tôi đây chịu thiệt một chút, cậu không cần khách sáo."
Lệ Chanh:...Cậu khách sáo lúc nào chứ!!
Tiêu Dĩ Hằng vừa dứt lời thì cửa xe cũng đóng lại, Lệ Chanh trơ mắt nhìn thân hình anh biến mất sau cánh cửa.
Lệ Chanh tức giận mắng một tràng chiếc xe buýt, nhưng tiếc là vẫn không thể ngăn chiếc xe dần lăn bánh đi xa.
Tiêu Dĩ Hằng đi thẳng từ đầu xe đến cuối xe, dừng lại trước cửa sổ sau, vừa lúc nhìn thấy Lệ Chanh vẫn chưa kịp thu ngón giữa lại.
Lệ Chanh:凸>_#凸
Tiêu Dĩ Hằng không tức giận, anh chậm rãi giơ huy chương trong tay lên, cố tình lắc lư trước mặt Lệ Chanh.
Rồi—anh giơ hai tay, cúi đầu, đeo chiếc huy chương lên cổ mình.
Lệ Chanh:!!!
Huy chương vàng còn hơi ấm từ cơ thể của omega, giờ lại đung đưa trước ngực alpha.
Chói lọi, khiến người ta không thể rời mắt.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chàng trai đứng ở bến xe, dùng khẩu hình nói với cậu: "Từ giờ nó là của tôi rồi."
...
Xe buýt đêm chầm chậm chạy một vòng quanh thành phố, khi Tiêu Dĩ Hằng về đến nhà đã gần mười giờ tối.
Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, Tiêu Dĩ Hằng về nhà muộn như vậy.
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nên khi đẩy cửa bước vào, thấy phòng khách sáng đèn anh cũng không ngạc nhiên lắm.
Hai vị phụ huynh nhà họ Tiêu ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm nghị, thấy Tiêu Dĩ Hằng về, bố anh hừ lạnh một tiếng, chất vấn: "Đi đâu về vậy?"
Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh trả lời: "Tan học xong đi ăn với bạn."
Mẹ anh lập tức nổi giận: "Tan học? Đến giờ mà con còn nói dối à?!"
Bố anh: "Con xem con kìa, mặc đồng phục, đeo cặp sách, sáng còn nói là đi học thêm. Nếu bố không gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, bố đâu biết hôm nay trường không có lớp học thêm! Con làm bố quá thất vọng."
"Thất vọng gì chứ, ông nói nặng lời quá." Mẹ anh trách chồng, rồi quay sang con, "Dĩ Hằng, trước giờ con chưa bao giờ nói dối, có phải bị người xấu lôi kéo không? Mẹ nói con nghe, bây giờ là năm cuối cấp ba quan trọng nhất, đừng chơi với mấy đứa học sinh hư hỏng, tình bạn, nghĩa khí anh em đều là phù phiếm hết, quan trọng nhất là chuyện học hành của con."
Đó, logic của ba mẹ Tiêu là vậy đấy.
Trong mắt họ, Tiêu Dĩ Hằng là hạt giống mang hy vọng của họ, hạt giống này tuyệt đối không được lớn lệch lạc. Vì thế, họ tỉa cành, giữ anh tránh xa cỏ dại và gió lạnh, loại bỏ mọi ảnh hưởng từ bên ngoài. Nếu có chiếc lá nào không mọc theo ý họ, chắc chắn do có người xấu tác động.
Nhưng họ không biết rằng, cây cối nào bản năng cũng hướng về phía mặt trời.
Trước những lời trách móc của cha mẹ, Tiêu Dĩ Hằng không nói một lời. Sự im lặng của anh càng khiến cha mẹ tức giận, bố anh hừ lạnh, chỉ vào phòng anh: "Về phòng mà suy nghĩ lại lỗi lầm của con, xem có phụ lòng bố mẹ không!"
Cha mẹ Tiêu luôn tự hào rằng họ khác với các bậc phụ huynh khác, họ tuyệt đối không đánh mắng con cái. Dù Tiêu Dĩ Hằng có làm sai, họ chỉ yêu cầu anh "suy nghĩ".
Chỉ là cách suy nghĩ này...
Tiêu Dĩ Hằng về phòng, vừa vào cửa, anh đã thấy một bức tường đầy bằng khen, huy chương, cúp, đại diện cho mọi vinh quang anh từng đạt được, cũng là niềm tự hào lớn nhất của ba mẹ anh.
Tiêu Dĩ Hằng đặt cặp xuống, kéo một tấm đệm đặt trước giá huy chương.
Rồi quỳ xuống.
—Đó là cách bố mẹ Tiêu bắt anh "suy nghĩ".
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Tiêu Dĩ Hằng mắc lỗi nhỏ nhất, bố mẹ sẽ bắt anh quỳ trước bức tường đầy huy chương này suốt đêm. Những chiếc huy chương này như một ngọn núi không thể vượt qua, đè nặng lên đôi vai non nớt của anh. Và ngọn núi này do chính tay anh dựng nên.
Khi còn nhỏ, anh từng muốn phản kháng, nhưng một đứa trẻ chưa phân hóa sao có thể chống lại hai cha mẹ alpha? Càng lớn, Tiêu Dĩ Hằng học cách giấu kín suy nghĩ thật trong lòng.
Anh chưa trưởng thành, chưa có khả năng chống lại ba mẹ, mỗi bước đi đều có sự giám sát chặt chẽ của họ... nhưng không sao, tình trạng này sẽ không kéo dài mãi đâu.
Tiêu Dĩ Hằng giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực.
Dưới vạt áo đồng phục, đầu ngón tay anh chạm vào một vật tròn tròn. Chiếc huy chương kim loại ấy áp sát vào trái tim anh, dường như vẫn mang hơi ấm của người chủ cũ.
Ánh mắt chàng trai dịu lại trong giây lát.
Bức tường đầy huy chương là lồng giam Tiêu Dĩ Hằng, nhưng chiếc huy chương này là chìa khóa kéo anh khỏi lồng giam tăm tối ấy.
...
Tin tức Lệ Chanh giành ba chức vô địch trong đại hội thể thao tỉnh được đăng lên báo, lan truyền về trường học, khiến danh tiếng của Lệ Chanh trong trường tăng lên một bậc. Nếu trước đây Lệ Chanh đi nghênh ngang trong trường, thì bây giờ cậu lộn nhào cũng không ai dám cản.
Có tin đồn rằng, nhiều trường đại học đã gửi lời mời Lệ Chanh miễn thi trực tiếp vào thẳng khóa dự bị, thậm chí không cần học xong lớp 12!
Nghe tin này, tất cả học sinh lớp 12 đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, họ vẫn đang vật lộn trong biển đề bất tận, còn Lệ Chanh thì đã có vé vào đại học sớm!
"Đúng là so sánh người với người chỉ có tức chết" Trong lớp 12 (1), Lưu Khả nằm trên bàn, thở dài, "Sao thành tích thể thao của tôi lại kém thế nhỉ, nếu tôi cũng giành được chức vô địch tỉnh..."
"Cậu đừng mơ nữa." Cô bạn bàn trước phá tan ảo tưởng của cậu ta, "Chức vô địch thể thao dễ giành vậy à? Cậu tham gia thi Olympic Toán, huy chương vàng một người có thể thắng nhiều hạng mục, nhưng mỗi cuộc thi thể thao, xác suất một người giành mấy chức vô địch là bao nhiêu? Một trận đấu chỉ có một người vô địch, Lệ Chanh giành phát ba cái! Đừng nói thành tích học văn hóa của cậu ấy xếp cuối khóa, dù cậu ấy là người mù chữ vẫn có ối trường giành giật."
Lưu Khả lầm bầm: "Tôi chỉ nghĩ thôi mà! Nghĩ cũng không được à?"
Lưu Khả quay sang nhìn bạn cùng bàn là Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu ta dùng khuỷu tay chọc Tiêu Dĩ Hằng, hỏi: "Lão Tiêu, chữ ký tôi nhờ cậu xin, cậu xin chưa?"
Tiêu Dĩ Hằng đang làm bài, không dừng bút, không ngẩng đầu, hỏi lại: "Chữ ký gì?"
"Cậu quên thật hay giả vờ đấy? Chữ ký của Lệ Chanh chứ gì nữa!" Lưu Khả hạ giọng, nháy mắt ra hiệu, "Với quan hệ của cậu và Lệ Chanh, chữ ký không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu à? Đừng nói cậu không xin được nhé."
Lưu Khả có linh cảm mạnh mẽ rằng, thành tích của Lệ Chanh không chỉ dừng lại ở chức vô địch tỉnh. Nhân lúc còn gần gũi nhanh chóng xin nhiều chữ ký, sau này đợi giá trị tăng lên rồi bán từng tấm!
Tiêu Dĩ Hằng hiểu ý đồ của cậu ta, Lưu Khả là người có đầu óc kinh tế, đi ăn gà rán cũng phải mang tám phiếu giảm giá ra tính đi tính lại, sợ mất một xu.
Tiêu Dĩ Hằng cảnh cáo cậu: "Tôi không xin chữ ký giúp cậu. Cậu cũng đừng nghĩ đến việc đi tìm Lệ Chanh, cậu biết tính cậu ấy rồi đấy, bị đá một cái cậu chịu nổi không?"
"Bị đá một cái càng tốt chứ sao!" Lưu Khả cười tươi nói, "Tôi sẽ mặc áo thun trắng! Đến lúc đó cởi áo ra đóng khung lại, kiếm được ối tiền ý chứ!"
"..."
Không chỉ Lưu Khả có đầu óc kinh tế, trên khu giao dịch của diễn đàn trường Hoa Thành Số 1 cũng có người ra giá cao mua đồ dùng của Lệ Chanh.
Cục tẩy của Lệ Chanh, bút chì của Lệ Chanh, sách của Lệ Chanh... chỉ cần là đồ của Lệ Chanh đều bán được giá cao.
Người mua nhiều, người bán nhiều, người bị lừa còn nhiều hơn.
Có người bỏ ra giá cao mua một cuốn "Sách Toán của Lệ Chanh", mở ra chẳng thấy dấu bút chì nào.
Người bán thề thốt: "Lệ Chanh lên lớp Toán toàn ngủ, sách làm gì ghi gì? Nhìn thấy bìa sách có vệt nước không? Nước miếng khi ngủ của Lệ Chanh đấy, đủ chứng minh cuốn sách này là thật rồi!"
Kết quả từ ngày đó, trên diễn đàn trường xuất hiện mười mấy cuốn sách Toán của Lệ Chanh, không cuốn nào khác cuốn nào, trên bìa đều có một vệt nước dính nhớp.
"Mẹ nó!" Lệ Chanh biết chuyện tức đến nỗi tóc dựng đứng, "Thẳng nào dạo này anh mày thấy sách Toán mỗi tiết đổi một quyển mới, còn tưởng mình nghĩ nhiều, hóa ra có người mượn danh anh mày kiếm tiền!! Để anh biết là thằng khốn nào, đảm bảo đánh nó liệt giường luôn."
Hoàng Diệp Luân run rẩy: "...Haha, dù sao cũng không cần phải..."
Từ đó, "Sách Toán Lệ Chanh từng áp mặt vào ngủ" tuyệt chủng trên thị trường đồ cũ, giá bị đẩy lên cao ngất ngưởng, tốc độ tăng giá còn nhanh hơn thị trường bất động sản. Thậm chí xuất hiện quy tắc ngầm trong giới, mua sách buộc phải mua kèm theo món đồ khác, khiến người ta phải trầm trồ.
Tiêu Dĩ Hằng cũng lên diễn đàn trường, kết quả vừa mở ra đã thấy một bài đăng được đẩy lên đầu trang.
【Trả giá cao】Sách Toán Lệ Chanh từng áp mặt vào ngủ, cúc áo rơi, đũa dùng một lần đều sưu tập đủ rồi, ai lấy được quần áo của Lệ Chanh không? Tốt nhất là quần bơi!!!
Tiêu Dĩ Hằng:...
Chuột di chuyển đến nút báo cáo ở góc trên bên phải.
Báo cáo nội dung khiêu dâm - Gửi yêu cầu - Lý do báo cáo: "Đề nghị cấm IP của người đăng, không biết là con gà trời đâu ra cứ gáy suốt."
Ba phút sau, Tiêu Dĩ Hằng làm mới bài viết, quả nhiên bài viết đã error 404, tài khoản của người đăng cũng biến mất.
Hài lòng.
...
Ở bên kia, trường Thể thao Hoa Thành.
Vệ Dung thắc mắc load lại điện thoại, kỳ lạ, sao gã lại không đăng nhập được diễn đàn Hoa Thành Số 1 nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Có độc giả hỏi, tại sao Tiêu Tiêu đã thích Chanh Chanh rồi mà không chủ động tỏ tình, đó là vì cha mẹ Tiêu Tiêu vẫn là ngọn núi lớn chắn trước mặt anh, nhưng Tiêu Dĩ Hằng đã đang tích lũy sức mạnh rồi!
Trước đây trong truyện đã nhiều lần nhắc đến kệ đựng huy chương trong phòng Tiêu Dĩ Hằng, đối với Tiêu Dĩ Hằng mà nói, bao nhiêu huy chương cũng không phải vinh quang của anh ấy, chỉ có chiếc của Tiểu Chanh là vinh quang thật sự.