Chương 41: Khóa Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc
Nói đến Vệ Dung thì lại kể một câu chuyện đầy nước mắt.
Sau khi chân bị thương, gã ngồi xe lăn suốt một thời gian dài, không thể tiếp tục luyện tập nên mỗi ngày chỉ có thể ngồi trong ký túc xá chơi game trên điện thoại.
Trò chơi này là do Quân sư quạt mo bên cạnh gã giới thiệu, bảo gã học cách theo đuổi đàn ông, sau này có thể áp dụng với Lệ Chanh. Trong game, có bốn chàng đẹp trai để gã lựa chọn, mỗi nhân vật có những tuyến cốt truyện khác nhau, chỉ cần có tiền thì việc ôm trái ôm phải không thành vấn đề.
Người ta thường nói, những ai chơi thể thao thì hoặc gia đình nghèo rớt mùng tơi, hoặc giàu nứt đố đổ vách. Lệ Chanh thuộc trường hợp đầu tiên, còn Vệ Dung thuộc trường hợp thứ hai.
Vệ Dung có tiền, lần lượt chinh phục bốn chàng đẹp trai, thu thập đủ mọi thẻ bài, trở thành đại gia khét tiếng trong game.
Gã chơi game để học cách theo đuổi đàn ông, nhưng chơi một hồi lại phát hiện ra game thú vị hơn đàn ông nhiều.
Dần dần gã quên Lệ Chanh lúc nào không hay.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà...
Tuần trước game cập nhật, tung ra nhiệm vụ "Động phòng hoa chúc", Vệ Dung hăng hái quyết định sẽ chinh phục hết bốn người đàn ông kia.
Kết quả người bị chinh phục lại chính là gã.
Vệ Dung:???
Đến lúc này gã mới phát hiện ra, bốn người chồng trong game đều là A! Là A! Là A! Là A thì thôi đi, cùng lắm lên giường đấu kiếm, xem ai võ nghệ cao cường hơn thì người đó ở trên. Nhưng không ngờ trong game góc nhìn thứ nhất "tôi" lại chẳng có ý muốn đấu kiếm gì cả, tắt nến rồi thì cứ mềm oặt nằm đó!
Vệ Dung: "..." Mẹ nó, cái game chó má gì thế này, công ty chó má gì thế này, tao đếch chơi nữa!
Vệ Dung xóa game, rời khỏi cộng đồng, quản lý chăm sóc khách hàng của công ty game chuyên phục vụ các đại gia còn gọi điện hỏi sao gã không đăng nhập nữa.
Vệ Dung tức giận chửi bới: "Tôi chơi game này để đ* đàn ông, kết quả bây giờ lại bị đàn ông đ*, mà còn do tôi tự bỏ tiền ra cho họ đ*, mặt mũi một A đỉnh của đỉnh trường thể dục để đâu bây giờ?"
Bỏ game, chân cũng đã hồi phục, Vệ Dung "xuất giang hồ", không kìm được lại lôi chuyện theo đuổi Lệ Chanh ra khỏi trái tim mình.
Cùng là theo đuổi người, thà dành thời gian và công sức vào Lệ Chanh—ít nhất Lệ Chanh có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, là một người sống sờ sờ, mọi phản ứng đều không thể đoán trước, chinh phục như vậy mới kích thích.
Vậy là Lệ Chanh khó chịu phát hiện, Vệ Dung yên tĩnh bấy lâu lại bắt đầu ồn ào xuất hiện.
Lệ Chanh trèo tường đi ăn gà rán cũng có thể gặp Vệ Dung.
Lệ Chanh trốn học đi chơi game cũng có thể gặp Vệ Dung.
Ngay cả khi Lệ Chanh ngoan ngoãn ở trường, Vệ Dung cũng có thể kiếm được tài khoản diễn đàn nội bộ trường Hoa Thành Số 1, đấu giá được bút chì, tẩy và sách của Lệ Chanh.
Tuy nhiên, khi Vệ Dung đang cố gắng mua lại một chiếc quần bơi mà Lệ Chanh đã mặc với giá cao, tài khoản của gã đột nhiên bị khóa.
Tiêu Dĩ Hằng ẩn mình sau đường dây mạng, lập công không để lại tên.
May mà Tiêu Dĩ Hằng không biết tài khoản đó là của Vệ Dung, nếu biết, anh không chỉ báo cáo khóa IP mà còn gọi điện báo cảnh sát để họ bắt tên biến thái này lại.
...
"Đại ca, nếu anh ghét Vệ Dung như vậy, sao không nói thẳng với gã ta?" Trong lớp học, Hoàng Diệp Luân tò mò hỏi.
Lệ Chanh bực bội nói: "Anh mày không nói thẳng bao giờ? Lần đầu tiên gã ta tặng quà là anh mày đã nói với gã ta rồi, ông đây không có chút hứng thú nào với anh."
"Không, ý em là..." Hoàng Diệp Luân nhìn quanh, hạ giọng như đang làm nhiệm vụ bí mật, "Ý em là, anh nói thẳng với gã ta rằng mình đã có người yêu rồi! Tìm cơ hội nào đó cùng Tiêu Dĩ Hằng phát cơm chó trực tiếp luôn! Vệ Dung nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng đẹp trai như vậy, kiểu gì chẳng tự ti mà tránh xa."
"..." Lệ Chanh không nhịn được chửi thề vài câu, "Hoàng Diệp Luân, mày uống nhiều nước ở bể bơi quá nên não bị ngấm nước à? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, tao và Tiêu Dĩ Hằng không phải loại quan hệ đó, bọn tao không hẹn hò!"
"Em hiểu, em hiểu." Hoàng Diệp Luân làm dấu OK, "Nội quy trường không cho phép hẹn hò, chị dâu là học sinh ngoan, hai người phải giữ bí mật."
Cậu ta thậm chí còn làm động tác kéo khóa miệng, ý nói sẽ im lặng không tiết lộ bí mật này.
Nhưng Hoàng Diệp Luân vẫn cảm thấy tự hào: nhìn xem, cậu ta không hổ là đàn em thân cận của Lệ Chanh, ngay cả chuyện anh Lệ lén lút hẹn hò với hot boy hot nhất trường cũng biết. Tin này lộ ra thì không biết bao nhiêu người sẽ tan nát cõi lòng.
Lệ Chanh từ bỏ việc nói chuyện với Hoàng Diệp Luân, sợ rằng mình sẽ bị nước thải trong não của đứa đàn em làm chết nghẹt mất.
Khi hai người đang nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với Lệ Chanh: "Lệ Chanh, em đến văn phòng thầy hiệu trưởng một chuyến, thầy ấy có việc tìm em."
Nghe thấy hiệu trưởng tìm, Lệ Chanh khoác hờ áo đồng phục, hai tay đút túi, lững thững đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Những học sinh khác có thể sợ hiệu trưởng, nhưng Lệ Chanh đã quen thể hiện thái độ ngông nghênh như này, ngay cả hiệu trưởng cậu cũng dám xưng anh em.
Trên đường đi, chỗ nào Lệ Chanh đến, chim thú cũng tránh xa, học sinh thấy đại ca trường đều nhiệt tình chào hỏi. Kể từ khi Lệ Chanh giành được ba huy chương vàng, cậu trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả học sinh, cậu kiêu ngạo vểnh đuôi, đắc ý vô cùng.
Đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, Lệ Chanh không thèm nói "báo cáo", cứ thế đẩy cửa tiến vào.
Hiệu trưởng Từ Vạn Lý đang đứng trước kệ trưng bày đầy huy chương, tay cầm một miếng vải mềm, cẩn thận lau chùi từng huy chương, từng chiếc cúp.
Đây là sở thích bí mật của Từ Vạn Lý, ông không bao giờ để nhân viên vệ sinh của trường dọn vệ sinh kệ trưng bày, mỗi chiếc huy chương phải tự tay ông lau sáng bóng.
Thấy Lệ Chanh bước vào, Từ Vạn Lý đành bỏ miếng vải xuống: "Lệ Chanh, em không biết gõ cửa à, tay chân để làm gì vậy?"
"Chúng ta là anh em mà~" Lệ Chanh tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, không sợ hiệu trưởng nổi giận. Cậu đã quen tỏ thái độ bất cần, trên người toát ra vẻ tự cao tự đại. "Nói đi thầy hiệu trưởng, thầy tìm em có chuyện gì đấy?"
Từ Vạn Lý cất kỹ huy chương, quay lại, không đổi sắc mặt hỏi: "Em nghĩ thầy tìm em có chuyện gì?"
Lệ Chanh đảo mắt: "Chẳng lẽ tiền thưởng của em cuối cùng cũng về rồi?"
Tiền thưởng của trường đã phát ngay sau cuộc thi, nhưng tiền thưởng từ thành phố và tỉnh vẫn phải chờ theo quy trình, trì hoãn khá lâu rồi, chỉ có tấm séc không giá trị, tạm thời chưa đổi được.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh xua tay, khiêm tốn nói: "Ôi chao, chúng ta làm mọi thứ đơn giản thôi, không cần tổ chức lễ trao giải tôn vinh trước trường cho em đâu. Buổi chào cờ sáng thứ Hai có toàn thể giáo viên và học sinh ở đó, em ngại lắm, đừng trao giải vào lúc đấy, em xấu hổ."
Mặc dù miệng nói "ngại", nhưng vẻ mặt đắc ý của Lệ Chanh lại không hề thể hiện điều đó.
"... Yên tâm, không đâu." Từ Vạn Lý vừa buồn cười vừa tức giận nói, "Tìm em cũng chả phải vì chuyện tốt gì."
"...???"
Từ Vạn Lý ngồi xuống ghế sofa đối diện Lệ Chanh, không biết từ đâu lấy ra vài lá công văn, đưa đến trước mặt Lệ Chanh.
Lệ Chanh nhận lấy xem, phát hiện những tờ giấy trắng này đều là thư mời từ các trường đại học danh tiếng trong nước gửi cho cậu, con dấu đỏ rực của trường kết hợp với chữ ký của hiệu trưởng mời cậu nhập học khóa dự bị miễn thi. Vì họ không thể liên lạc trực tiếp với Lệ Chanh nên đã gửi toàn bộ thư mời đến văn phòng hiệu trưởng Hoa Thành Số 1.
Trước mặt là hơn chục lá thư mời của các trường đại học hàng đầu trong nước cho Lệ Chanh lựa chọn. Cậu có thể bỏ không học lớp 12, bước thẳng vào cánh cổng đại học!
Từ Vạn Lý hỏi: "Lệ Chanh, em nghĩ sao?"
Lệ Chanh ngơ ngác: "Em nghĩ sao? Em thấy ok."
Hoa Thành Số 1 ban đầu chiêu mộ cậu không tốn nhiều tiền, trong hai năm ngắn ngủi cậu đã giành được tất cả huy chương của tỉnh, đủ để đền đáp ân tình của nhà trường. Tháng sau cậu sẽ đến đội tuyển quốc gia tập huấn, sau khi kết thúc Thế vận hội học sinh trung học thế giới, cậu sẽ có thời gian rảnh suy nghĩ đến trường đại học nào học dự bị.
Từ Vạn Lý hỏi: "Vậy em muốn nhận lời mời đi học đại học sớm, đúng không?"
"Đúng vậy." Lệ Chanh gật đầu lia lịa. Đến đại học sẽ có cơ sở vật chất tốt hơn, đối thủ mạnh hơn, cậu háo hức muốn đến chỗ mới thử thách bản thân.
"Nhưng với tình trạng hiện tại của em, thầy e là không thể cấp bằng tốt nghiệp trung học cho em."
"...???"
Từ Vạn Lý giơ hai tay, cuối cùng nói rõ lý do gọi Lệ Chanh đến: "Bộ Giáo dục quy định, tất cả học sinh đã phân hóa phải hoàn thành 10 giờ học khóa 'Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc', và phải vượt qua bài kiểm tra cuối khóa, không thì sẽ không được cấp bằng tốt nghiệp. Từ lớp 10 em đã trốn học khóa học này rồi, nếu muốn học đại học, em phải hoàn thành khóa học này ngay bây giờ!"
Lệ Chanh: "..."
Lý do cậu không học môn này rất đơn giản, 99,5% người sẽ phân hóa ở tuổi 12, nhưng Lệ Chanh đến 15 tuổi mới chính thức phân hóa, nếu muốn học môn này, cậu phải sang trường cấp 2 bên cạnh học cùng đám nhóc lớp 7. Cậu thấy mất mặt nên hết lần này đến lần khác trốn học, không ngờ cuối cùng vẫn không trốn được.
Từ Vạn Lý chốt hạ: "Được rồi, trốn tránh bao lâu cũng phải đối mặt—đây, đây là thẻ nghe giảng ở trường cấp 2, tranh thủ tháng này rảnh rỗi, mau đi học xong môn này đi."
...
"Dĩ Hằng, em ra đây cô bảot." Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 (1) bước vào lớp, gọi Tiêu Dĩ Hằng đang cúi đầu học bài ra.
Tiêu Dĩ Hằng không biết giáo viên tìm mình có chuyện gì, anh bỏ sách xuống, theo giáo viên đi về phía văn phòng.
Cửa văn phòng đóng lại, giáo viên chủ nhiệm nhìn Tiêu Dĩ Hằng đứng trước mặt mình.
"Dạo này em bận học lắm không? Mấy hôm trước bố em gọi điện cho cô nói về việc điều chỉnh nguyện vọng của em." Giáo viên chủ nhiệm lấy ra phiếu đăng ký trại đông của trường đại học danh tiếng, "Ông ấy nói muốn sửa nguyện vọng của em, từ trại đông Vật lý Đại học Hoa Thành sang trại đông Anh ngữ của Đại học Ngoại giao, chuyện này em biết không?"
Tiêu Dĩ Hằng nhìn phiếu đăng ký, im lặng hồi lâu, hỏi: "Em biết hay không thì họ cũng đã đăng ký cho em rồi đúng không?"
"... Cô không có ý đó." Giáo viên chủ nhiệm nhẹ thở dài, "Cô làm giáo viên chủ nhiệm của em ba năm, tự thấy bản thân mình có hiểu biết về em, và cả bố mẹ em nữa. Nếu em thật sự muốn đi trại đông vật lý, cô khuyên em về nhà nói chuyện lại với bố mẹ, phiếu đăng ký này em cầm về, còn một tháng nữa mới hết hạn đăng ký, cô hy vọng các em—đặc biệt là em—có thể suy nghĩ kỹ."
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu cảm ơn giáo viên, cất phiếu đăng ký đi.
Thấy Tiêu Dĩ Hằng sắc mặt lạnh lùng, giáo viên chủ nhiệm thầm thở dài.
Tiêu Dĩ Hằng là một hạt giống tốt, chỉ tiếc rằng bố mẹ em ấy... thôi, cô chỉ là một beta, cô nói gì thì đôi bố mẹ alpha cố chấp đó cũng không nghe.
"À còn một chuyện nữa." Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nhớ ra, "Trường cấp 2 sắp mở khóa 'Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc', em từng học rồi đúng không?"
Tiêu Dĩ Hằng gật đầu: "Em đã học từ lớp 8."
"Thế thì tốt," giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, "là thế này, em còn nhớ ngoài giáo viên dạy chính, trong lớp còn có một trợ giảng không? Trường sẽ chọn một học sinh xuất sắc đã phân hóa làm trợ giảng, giúp ổn định cảm xúc của các em học sinh mới phân hóa, giải đáp thắc mắc của các em ấy. Em là alpha, lại học giỏi, trường hy vọng em có thể làm trợ giảng khóa học này, em thấy sao?"
Tiêu Dĩ Hằng có chút nghi ngờ: "Trợ giảng? Em nhớ trợ giảng của em hồi đó là học sinh lớp 10."
Lớp 12 đang bận rộn học hành, tại sao lại để anh làm trợ giảng cho lớp 7?
"Chuyện này hơi phức tạp." Giáo viên chủ nhiệm thở dài, "Em biết Lệ Chanh lớp 11 không? Chính là tên ác ma lừng lẫy ấy. Lần này em ấy cũng phải học môn này, trường sợ chọn học sinh lớp 10 hay lớp 11 không trấn áp được em ấy nên cô đã đề cử em với hiệu trưởng, em thấy sao?"
"..." Biểu cảm của Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng thay đổi, cậu cười nhẹ, "Em thấy rất ổn."
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng bắt đầu thầy trò play rồi!
Sau khi chân bị thương, gã ngồi xe lăn suốt một thời gian dài, không thể tiếp tục luyện tập nên mỗi ngày chỉ có thể ngồi trong ký túc xá chơi game trên điện thoại.
Trò chơi này là do Quân sư quạt mo bên cạnh gã giới thiệu, bảo gã học cách theo đuổi đàn ông, sau này có thể áp dụng với Lệ Chanh. Trong game, có bốn chàng đẹp trai để gã lựa chọn, mỗi nhân vật có những tuyến cốt truyện khác nhau, chỉ cần có tiền thì việc ôm trái ôm phải không thành vấn đề.
Người ta thường nói, những ai chơi thể thao thì hoặc gia đình nghèo rớt mùng tơi, hoặc giàu nứt đố đổ vách. Lệ Chanh thuộc trường hợp đầu tiên, còn Vệ Dung thuộc trường hợp thứ hai.
Vệ Dung có tiền, lần lượt chinh phục bốn chàng đẹp trai, thu thập đủ mọi thẻ bài, trở thành đại gia khét tiếng trong game.
Gã chơi game để học cách theo đuổi đàn ông, nhưng chơi một hồi lại phát hiện ra game thú vị hơn đàn ông nhiều.
Dần dần gã quên Lệ Chanh lúc nào không hay.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà...
Tuần trước game cập nhật, tung ra nhiệm vụ "Động phòng hoa chúc", Vệ Dung hăng hái quyết định sẽ chinh phục hết bốn người đàn ông kia.
Kết quả người bị chinh phục lại chính là gã.
Vệ Dung:???
Đến lúc này gã mới phát hiện ra, bốn người chồng trong game đều là A! Là A! Là A! Là A thì thôi đi, cùng lắm lên giường đấu kiếm, xem ai võ nghệ cao cường hơn thì người đó ở trên. Nhưng không ngờ trong game góc nhìn thứ nhất "tôi" lại chẳng có ý muốn đấu kiếm gì cả, tắt nến rồi thì cứ mềm oặt nằm đó!
Vệ Dung: "..." Mẹ nó, cái game chó má gì thế này, công ty chó má gì thế này, tao đếch chơi nữa!
Vệ Dung xóa game, rời khỏi cộng đồng, quản lý chăm sóc khách hàng của công ty game chuyên phục vụ các đại gia còn gọi điện hỏi sao gã không đăng nhập nữa.
Vệ Dung tức giận chửi bới: "Tôi chơi game này để đ* đàn ông, kết quả bây giờ lại bị đàn ông đ*, mà còn do tôi tự bỏ tiền ra cho họ đ*, mặt mũi một A đỉnh của đỉnh trường thể dục để đâu bây giờ?"
Bỏ game, chân cũng đã hồi phục, Vệ Dung "xuất giang hồ", không kìm được lại lôi chuyện theo đuổi Lệ Chanh ra khỏi trái tim mình.
Cùng là theo đuổi người, thà dành thời gian và công sức vào Lệ Chanh—ít nhất Lệ Chanh có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, là một người sống sờ sờ, mọi phản ứng đều không thể đoán trước, chinh phục như vậy mới kích thích.
Vậy là Lệ Chanh khó chịu phát hiện, Vệ Dung yên tĩnh bấy lâu lại bắt đầu ồn ào xuất hiện.
Lệ Chanh trèo tường đi ăn gà rán cũng có thể gặp Vệ Dung.
Lệ Chanh trốn học đi chơi game cũng có thể gặp Vệ Dung.
Ngay cả khi Lệ Chanh ngoan ngoãn ở trường, Vệ Dung cũng có thể kiếm được tài khoản diễn đàn nội bộ trường Hoa Thành Số 1, đấu giá được bút chì, tẩy và sách của Lệ Chanh.
Tuy nhiên, khi Vệ Dung đang cố gắng mua lại một chiếc quần bơi mà Lệ Chanh đã mặc với giá cao, tài khoản của gã đột nhiên bị khóa.
Tiêu Dĩ Hằng ẩn mình sau đường dây mạng, lập công không để lại tên.
May mà Tiêu Dĩ Hằng không biết tài khoản đó là của Vệ Dung, nếu biết, anh không chỉ báo cáo khóa IP mà còn gọi điện báo cảnh sát để họ bắt tên biến thái này lại.
...
"Đại ca, nếu anh ghét Vệ Dung như vậy, sao không nói thẳng với gã ta?" Trong lớp học, Hoàng Diệp Luân tò mò hỏi.
Lệ Chanh bực bội nói: "Anh mày không nói thẳng bao giờ? Lần đầu tiên gã ta tặng quà là anh mày đã nói với gã ta rồi, ông đây không có chút hứng thú nào với anh."
"Không, ý em là..." Hoàng Diệp Luân nhìn quanh, hạ giọng như đang làm nhiệm vụ bí mật, "Ý em là, anh nói thẳng với gã ta rằng mình đã có người yêu rồi! Tìm cơ hội nào đó cùng Tiêu Dĩ Hằng phát cơm chó trực tiếp luôn! Vệ Dung nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng đẹp trai như vậy, kiểu gì chẳng tự ti mà tránh xa."
"..." Lệ Chanh không nhịn được chửi thề vài câu, "Hoàng Diệp Luân, mày uống nhiều nước ở bể bơi quá nên não bị ngấm nước à? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, tao và Tiêu Dĩ Hằng không phải loại quan hệ đó, bọn tao không hẹn hò!"
"Em hiểu, em hiểu." Hoàng Diệp Luân làm dấu OK, "Nội quy trường không cho phép hẹn hò, chị dâu là học sinh ngoan, hai người phải giữ bí mật."
Cậu ta thậm chí còn làm động tác kéo khóa miệng, ý nói sẽ im lặng không tiết lộ bí mật này.
Nhưng Hoàng Diệp Luân vẫn cảm thấy tự hào: nhìn xem, cậu ta không hổ là đàn em thân cận của Lệ Chanh, ngay cả chuyện anh Lệ lén lút hẹn hò với hot boy hot nhất trường cũng biết. Tin này lộ ra thì không biết bao nhiêu người sẽ tan nát cõi lòng.
Lệ Chanh từ bỏ việc nói chuyện với Hoàng Diệp Luân, sợ rằng mình sẽ bị nước thải trong não của đứa đàn em làm chết nghẹt mất.
Khi hai người đang nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với Lệ Chanh: "Lệ Chanh, em đến văn phòng thầy hiệu trưởng một chuyến, thầy ấy có việc tìm em."
Nghe thấy hiệu trưởng tìm, Lệ Chanh khoác hờ áo đồng phục, hai tay đút túi, lững thững đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Những học sinh khác có thể sợ hiệu trưởng, nhưng Lệ Chanh đã quen thể hiện thái độ ngông nghênh như này, ngay cả hiệu trưởng cậu cũng dám xưng anh em.
Trên đường đi, chỗ nào Lệ Chanh đến, chim thú cũng tránh xa, học sinh thấy đại ca trường đều nhiệt tình chào hỏi. Kể từ khi Lệ Chanh giành được ba huy chương vàng, cậu trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả học sinh, cậu kiêu ngạo vểnh đuôi, đắc ý vô cùng.
Đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, Lệ Chanh không thèm nói "báo cáo", cứ thế đẩy cửa tiến vào.
Hiệu trưởng Từ Vạn Lý đang đứng trước kệ trưng bày đầy huy chương, tay cầm một miếng vải mềm, cẩn thận lau chùi từng huy chương, từng chiếc cúp.
Đây là sở thích bí mật của Từ Vạn Lý, ông không bao giờ để nhân viên vệ sinh của trường dọn vệ sinh kệ trưng bày, mỗi chiếc huy chương phải tự tay ông lau sáng bóng.
Thấy Lệ Chanh bước vào, Từ Vạn Lý đành bỏ miếng vải xuống: "Lệ Chanh, em không biết gõ cửa à, tay chân để làm gì vậy?"
"Chúng ta là anh em mà~" Lệ Chanh tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, không sợ hiệu trưởng nổi giận. Cậu đã quen tỏ thái độ bất cần, trên người toát ra vẻ tự cao tự đại. "Nói đi thầy hiệu trưởng, thầy tìm em có chuyện gì đấy?"
Từ Vạn Lý cất kỹ huy chương, quay lại, không đổi sắc mặt hỏi: "Em nghĩ thầy tìm em có chuyện gì?"
Lệ Chanh đảo mắt: "Chẳng lẽ tiền thưởng của em cuối cùng cũng về rồi?"
Tiền thưởng của trường đã phát ngay sau cuộc thi, nhưng tiền thưởng từ thành phố và tỉnh vẫn phải chờ theo quy trình, trì hoãn khá lâu rồi, chỉ có tấm séc không giá trị, tạm thời chưa đổi được.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh xua tay, khiêm tốn nói: "Ôi chao, chúng ta làm mọi thứ đơn giản thôi, không cần tổ chức lễ trao giải tôn vinh trước trường cho em đâu. Buổi chào cờ sáng thứ Hai có toàn thể giáo viên và học sinh ở đó, em ngại lắm, đừng trao giải vào lúc đấy, em xấu hổ."
Mặc dù miệng nói "ngại", nhưng vẻ mặt đắc ý của Lệ Chanh lại không hề thể hiện điều đó.
"... Yên tâm, không đâu." Từ Vạn Lý vừa buồn cười vừa tức giận nói, "Tìm em cũng chả phải vì chuyện tốt gì."
"...???"
Từ Vạn Lý ngồi xuống ghế sofa đối diện Lệ Chanh, không biết từ đâu lấy ra vài lá công văn, đưa đến trước mặt Lệ Chanh.
Lệ Chanh nhận lấy xem, phát hiện những tờ giấy trắng này đều là thư mời từ các trường đại học danh tiếng trong nước gửi cho cậu, con dấu đỏ rực của trường kết hợp với chữ ký của hiệu trưởng mời cậu nhập học khóa dự bị miễn thi. Vì họ không thể liên lạc trực tiếp với Lệ Chanh nên đã gửi toàn bộ thư mời đến văn phòng hiệu trưởng Hoa Thành Số 1.
Trước mặt là hơn chục lá thư mời của các trường đại học hàng đầu trong nước cho Lệ Chanh lựa chọn. Cậu có thể bỏ không học lớp 12, bước thẳng vào cánh cổng đại học!
Từ Vạn Lý hỏi: "Lệ Chanh, em nghĩ sao?"
Lệ Chanh ngơ ngác: "Em nghĩ sao? Em thấy ok."
Hoa Thành Số 1 ban đầu chiêu mộ cậu không tốn nhiều tiền, trong hai năm ngắn ngủi cậu đã giành được tất cả huy chương của tỉnh, đủ để đền đáp ân tình của nhà trường. Tháng sau cậu sẽ đến đội tuyển quốc gia tập huấn, sau khi kết thúc Thế vận hội học sinh trung học thế giới, cậu sẽ có thời gian rảnh suy nghĩ đến trường đại học nào học dự bị.
Từ Vạn Lý hỏi: "Vậy em muốn nhận lời mời đi học đại học sớm, đúng không?"
"Đúng vậy." Lệ Chanh gật đầu lia lịa. Đến đại học sẽ có cơ sở vật chất tốt hơn, đối thủ mạnh hơn, cậu háo hức muốn đến chỗ mới thử thách bản thân.
"Nhưng với tình trạng hiện tại của em, thầy e là không thể cấp bằng tốt nghiệp trung học cho em."
"...???"
Từ Vạn Lý giơ hai tay, cuối cùng nói rõ lý do gọi Lệ Chanh đến: "Bộ Giáo dục quy định, tất cả học sinh đã phân hóa phải hoàn thành 10 giờ học khóa 'Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc', và phải vượt qua bài kiểm tra cuối khóa, không thì sẽ không được cấp bằng tốt nghiệp. Từ lớp 10 em đã trốn học khóa học này rồi, nếu muốn học đại học, em phải hoàn thành khóa học này ngay bây giờ!"
Lệ Chanh: "..."
Lý do cậu không học môn này rất đơn giản, 99,5% người sẽ phân hóa ở tuổi 12, nhưng Lệ Chanh đến 15 tuổi mới chính thức phân hóa, nếu muốn học môn này, cậu phải sang trường cấp 2 bên cạnh học cùng đám nhóc lớp 7. Cậu thấy mất mặt nên hết lần này đến lần khác trốn học, không ngờ cuối cùng vẫn không trốn được.
Từ Vạn Lý chốt hạ: "Được rồi, trốn tránh bao lâu cũng phải đối mặt—đây, đây là thẻ nghe giảng ở trường cấp 2, tranh thủ tháng này rảnh rỗi, mau đi học xong môn này đi."
...
"Dĩ Hằng, em ra đây cô bảot." Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 (1) bước vào lớp, gọi Tiêu Dĩ Hằng đang cúi đầu học bài ra.
Tiêu Dĩ Hằng không biết giáo viên tìm mình có chuyện gì, anh bỏ sách xuống, theo giáo viên đi về phía văn phòng.
Cửa văn phòng đóng lại, giáo viên chủ nhiệm nhìn Tiêu Dĩ Hằng đứng trước mặt mình.
"Dạo này em bận học lắm không? Mấy hôm trước bố em gọi điện cho cô nói về việc điều chỉnh nguyện vọng của em." Giáo viên chủ nhiệm lấy ra phiếu đăng ký trại đông của trường đại học danh tiếng, "Ông ấy nói muốn sửa nguyện vọng của em, từ trại đông Vật lý Đại học Hoa Thành sang trại đông Anh ngữ của Đại học Ngoại giao, chuyện này em biết không?"
Tiêu Dĩ Hằng nhìn phiếu đăng ký, im lặng hồi lâu, hỏi: "Em biết hay không thì họ cũng đã đăng ký cho em rồi đúng không?"
"... Cô không có ý đó." Giáo viên chủ nhiệm nhẹ thở dài, "Cô làm giáo viên chủ nhiệm của em ba năm, tự thấy bản thân mình có hiểu biết về em, và cả bố mẹ em nữa. Nếu em thật sự muốn đi trại đông vật lý, cô khuyên em về nhà nói chuyện lại với bố mẹ, phiếu đăng ký này em cầm về, còn một tháng nữa mới hết hạn đăng ký, cô hy vọng các em—đặc biệt là em—có thể suy nghĩ kỹ."
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu cảm ơn giáo viên, cất phiếu đăng ký đi.
Thấy Tiêu Dĩ Hằng sắc mặt lạnh lùng, giáo viên chủ nhiệm thầm thở dài.
Tiêu Dĩ Hằng là một hạt giống tốt, chỉ tiếc rằng bố mẹ em ấy... thôi, cô chỉ là một beta, cô nói gì thì đôi bố mẹ alpha cố chấp đó cũng không nghe.
"À còn một chuyện nữa." Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nhớ ra, "Trường cấp 2 sắp mở khóa 'Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc', em từng học rồi đúng không?"
Tiêu Dĩ Hằng gật đầu: "Em đã học từ lớp 8."
"Thế thì tốt," giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, "là thế này, em còn nhớ ngoài giáo viên dạy chính, trong lớp còn có một trợ giảng không? Trường sẽ chọn một học sinh xuất sắc đã phân hóa làm trợ giảng, giúp ổn định cảm xúc của các em học sinh mới phân hóa, giải đáp thắc mắc của các em ấy. Em là alpha, lại học giỏi, trường hy vọng em có thể làm trợ giảng khóa học này, em thấy sao?"
Tiêu Dĩ Hằng có chút nghi ngờ: "Trợ giảng? Em nhớ trợ giảng của em hồi đó là học sinh lớp 10."
Lớp 12 đang bận rộn học hành, tại sao lại để anh làm trợ giảng cho lớp 7?
"Chuyện này hơi phức tạp." Giáo viên chủ nhiệm thở dài, "Em biết Lệ Chanh lớp 11 không? Chính là tên ác ma lừng lẫy ấy. Lần này em ấy cũng phải học môn này, trường sợ chọn học sinh lớp 10 hay lớp 11 không trấn áp được em ấy nên cô đã đề cử em với hiệu trưởng, em thấy sao?"
"..." Biểu cảm của Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng thay đổi, cậu cười nhẹ, "Em thấy rất ổn."
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng bắt đầu thầy trò play rồi!