Chương 3
9
Cậu ấy nắm cổ tay tôi lôi đi, đến gần nhà vệ sinh nữ mới chịu thả ra
“Này, không phải cậu rất ghét tôi sao, sao giờ lại giúp tôi thế?”, tôi vừa xoa xoa cổ tay vừa thắc mắc
“Tôi nói ghét cậu khi nào?”, Tần Trì nhướng mày
“Thì … lúc còn nhỏ, không phải cậu không muốn tôi đến nhà sao? Còn gọi tôi là con này con nọ …”
Tần Trì hơi trầm mặc một lát, có vẻ đang nhớ về chuyện cũ
“Đúng là vậy, nhưng đó là lúc nhỏ thôi mà”
Tôi hơi nhăn mày, nói thế là có ý gì vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cậu ấy thở dài một hơi, hướng mắt về bầu trời đầy sao, “Được rồi, lần sau không nhúng tay vào chuyện của cậu nữa, có khi làm thế lại bị cậu ghét nhiều hơn"
Nghe đến đó, tôi vội xua tay, “Không không, đâu có, tôi đâu có ghét cậu”
Để nói chính xác thì … là do cái khí chất cao ngạo không sợ trời không sợ đất đó khiến tôi phải e dè, không dám tiến tới
Tần Trì đưa tay xoa đầu tôi, cậu ấy ít nhất cũng phải 1m8, hơn tôi cả cái đầu
“Lúc nhỏ tôi thích thể hiện nên mới thế, bây giờ tôi thay đổi rồi”, ánh mắt cậu ấy yên ả như nước mùa thu, cũng có chút thâm sâu khó đoán, “Thật ra … nhiều lần rồi, tôi nhìn thấy cậu cuộn mình lại, ngồi tách biệt một góc, tự xem mình là không tồn tại. Những lúc đó, tôi … tôi thật sự rất muốn …”
Nói đến đây, Tần Trì đột nhiên khựng lại, hít lấy mấy hơi mới nói tiếp, “Tôi đã rất muốn … bảo vệ cậu”
Tôi hơi sững người, cậu ấy dừng lại chút rồi nói, “Nhưng cậu luôn trốn tránh tôi. Lúc nào đi ngang, cậu cũng cúi đầu đi thật nhanh, cứ như sợ tôi ăn thịt vậy”
Tôi cúi đầu im lặng, không biết nên trả lời thế nào
“Từ nay về sau cậu không cần như vậy nữa, tôi ở phía sau chống lưng cho cậu, không để cậu bị người khác ức hiếp”
“Cậu … Tần Trì, cậu nghiêm túc hả?”
Tần Trì gật đầu
“Nh-nhưng có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu …”
“Hửm, chuyện gì?”, giọng Tần Trì dịu đi rất nhiều
“Chuyện là … chú của Liễu Điềm ấy, là … hiệu phó trường chúng ta”
Tần Trì mới đầu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại khuôn mặt bình tĩnh
“Vậy thì sao? Chỉ vì chú của cô ta là hiệu trưởng nên cậu sợ à?”
“Không hẳn, tôi sợ cậu gặp rắc rối …”
Tần Trì nghe vậy thì môi cong lên, “Tôi không quan tâm, hơn nữa cậu là người bị hại mà, sợ gì chứ?”
“Cậu có chắc là sẽ ổn không?”
“Chắc chắn, sẽ không có chuyện gì đâu”
Những chuyện tôi sợ hãi hay có thể làm hại đến tôi, đều được Tần Trì giải quyết ổn thỏa
Cậu ấy lại nói, “Hôm nay tôi chỉ cảnh cáo để cô ta không khi dễ tôi thôi, còn về phần bắt nạt cậu, tôi sẽ tính sau”
“Này, đừng có đánh con gái nhà người ta đấy!”, tôi hốt hoảng dặn
“Tôi không ngốc đến vậy”, cậu ấy bật cười
10
Kể từ lần đó, quan hệ giữa tôi và Tần Trì đã hòa hoãn hơn, cậu ta thậm chí còn giới thiệu tôi cho bạn bè của mình
Nhưng … Tần Trì hơi khác
Cậu ấy vốn không thích ăn sáng, tôi đã cố tình mua vài cái bánh nhỏ cho cậu ấy ăn dằn bụng, lén lút đặt trên bàn rồi bỏ đi. Lát sau quay trở lại, tôi đã thấy cậu ta ăn ngon lành
Khi đi chơi với bạn bè, cậu ấy cũng sẽ ghé qua rủ tôi đi
Vào kì nghỉ đông, chú Tần về nước và dẫn dì Lâm đi chơi. Vì thế, Tần Trì đã mời rất nhiều bạn bè về nhà cậu ấy quẩy một bữa. Sau khi kết thúc, tôi sẽ giúp cậu ấy dọn dẹp “bãi chiến trường”
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, chỉ cần không ra ngoài, đều là tôi chuẩn bị cho Tần Trì
Nhiều lúc, tôi nghe cậu ta than thở, “Chu Hiểu Ngưng, cậu chăm sóc người khác tốt thế mà sao giờ tôi mới biết nhỉ?”
“Không tốt, tôi đều làm thế này khi ở nhà mà. Vả lại, cậu giúp tôi nên tôi cũng coi như là báo đáp, vậy thôi”, tôi nhún vai
…
Liễu Điềm bị ngã khi đang trượt tuyết cùng gia đình trong kì nghỉ đông, cậu ta bị gãy chân nên phải bó bột suốt cả tháng
Kể từ lần Tần Trì đến lớp, không còn ai dám xì xầm gì về tôi cả
Thêm cả việc gãy chân này của Liễu Điềm, cô ta chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học
Không còn bị bắt nạt, tôi đã học hành rất chăm chỉ, đạt được rất nhiều thành tích tốt
“Tần Trì này, mai mốt … cậu học cùng đại học với tôi nhé?”
“Ừm”
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc và yên bình nhất của tôi
11
“Chu Hiểu Ngưng, cậu đi đâu đấy? Sắp vào lớp rồi”
“Tôi quên mang bút nên sang lớp bạn mượn, tôi đi nhanh rồi về, lớp trưởng đừng lo!”
Trên đường đi, ánh mắt tôi vô tình nhìn thấy cảnh tượng một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện ở hành lang. Tần Trì đang dựa lưng vào thành lan can nói chuyện với cô gái đó, thi thoảng còn mỉm cười rất tươi
Cô ấy tên Lâm Viên Viên, một cô gái rất xinh xắn, là hình tượng hoàn mĩ cho các chàng trai. Tóc đen dài bóng khỏe, làn da trắng sáng cùng đôi mắt to tròn biết cười, tính tình cũng rất hòa đồng vui vẻ. Chính là nữ chính thanh xuân vườn trường trong truyền thuyết
Cùng lúc đó trong lớp, Liễu Điềm lại bắt đầu khua tay múa chân
Đến khi tôi trở về, cô ta mới mon men xuống bàn tôi, khoanh tay hỏi, “Bạn học Chu, anh trai của mày đâu rồi? Không quan tâm mày nữa à?”
“Có bạn gái nên quên mất em gái rồi à? Đừng nói là loại có sắc quên nhà đấy nhé”, cô ta giễu cợt
Trước đó, Tần Trì đã tuyên bố tôi và cậu ấy là hai anh em
Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ tôi và dì Lâm đều đến cùng nhau, vì thế, không ai nghi ngờ lời cậu ta nói
Có lần, dì Lâm còn tặng quần áo cho tôi trước mặt mọi người
Mọi người đều tin rằng Tần Trì chính là anh trai tôi
Liễu Điềm cứ liên tục lải nhải bên tai tôi mấy điều vô nghĩa, tôi mất kiên nhân nên hơi lớn tiếng, “Liễu Điềm, không phải việc của cậu, bớt quản chuyện thiên hạ lại đi!”
“Ui ui đừng tức giận, chỉ là trêu chút thôi mà”, cô ta cười cười vỗ vỗ vai tôi, “Mà thôi, cũng chúc mày vạn sự may mắn nhé, mặc dù có vẻ những ngày tốt đẹp này của mày sẽ không còn lâu nữa đâu”
Liễu Điềm có vẻ rất tự tin khi nói câu đó
12
Cuối tuần, mẹ tôi cho tiền để đi mua sắm ít đồ trong trung tâm thương mại. Nhưng chuyện cũng sẽ chẳng có gì, nếu tôi không nhìn thấy cảnh Liễu Điềm và Lâm Viên Viên khoác tay nhau cười nói vui vẻ, bước ra khỏi cửa hàng
Tôi nhớ lại mình đã bị đánh mạnh đến mức nào
Liễu Điềm và Lâm Viên Viên … biết nhau ư?
Đầu tôi bắt đầu ngộ ra điều gì đó
Vào tiết tự học buổi tối, tôi đã bảo Tần Trì ra ngoài cùng tôi một lát
Tôi thăm dò hỏi, “Tần Trì, Lâm Viên Viên... à không, ý tôi là bạn gái cậu, có … biết Liễu Điềm không?”
Tần Trì lắc đầu, có vẻ cô ấy không kể gì cho cậu cả
“Sao cậu lại hỏi thế, vẫn sợ Liễu Điềm à? Không phải tôi đã nói rồi sao, có tôi ở đây, không ai dám làm gì cậu cả!”, cậu ấy xua tay, "Với lại, Viên Viên cũng sẽ không bao giờ kết giao với loại người như Liễu Điềm"
Bất chợt, một giọng nữ vang lên, “Tần Trì”
Lần đầu tôi được nhìn Lâm Viên Viên kĩ đến vậy, cô ấy trắng đến mức giống như phát sáng
Cô ấy đứng bên cạnh Tần Trì, ánh mắt kì quặc nhìn tôi. Tôi cũng tự hiểu, xin phép “lui cung”
Khi vừa quay gót đi được mấy bước, tôi nghe loáng thoáng giọng của Lâm Viên Viên, “Tần Trì, anh có thể đừng nói chuyện riêng với mấy cô gái khác nữa được không?”
…
Khi vừa trở về kí túc xá không lâu, tôi đã nghe tiếng gõ cửa
Chắc là Lâm Viên Viên kéo tới đánh ghen đây mà
Tôi mở cửa cho họ vào, Lâm Viên Viên vừa thấy tôi đã nắm lấy cổ tay tôi đập xuống bàn, “Chu Hiểu Ngưng, cậu có còn liêm sỉ không? Tần Trì là bạn trai tôi, đừng quấy rầy anh ấy nữa”
Lâm Viên Viên không phải là người có tiếng nói trong trường, cô ấy hống hách như vậy, chắc chắn là có người chống lưng
“Liễu Điềm”, tôi nghĩ
“Tôi không quấy rầy bạn trai cậu, tôi chỉ muốn hỏi Tần Trì vài chuyện, nếu cậu thấy không thích thì tôi sẽ không bao giờ tái lại nữa”
Lâm Viên Viên vẫn tức giận hét lớn, “Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội để tái lại đâu, đồ đi.ếc!”
Từ đằng sau Lâm Viên Viên, Liễu Điềm thò mặt ra, cười khinh bỉ, “Này, mày muốn chứng minh gì hả, Tần Trì quan tâm đến mày sao?”
“Cái loại em gái nuôi như mày ấy, không bao giờ có cửa so sánh với chính thất như Viên Viên đâu”
Lâm Viên Viên ở bên cạnh không hiểu sao lại có chút do dự, kéo kéo cổ tay Liễu Điềm, “Điềm Điềm, đừng làm quá”
“Nó mà kể với Tần Trì, anh ấy mà tin lời nó thì tụi mình coi như xong”
Bọn họ thì thà thì thụt với nhau xong thì mới đếm xỉa đến tôi, Lâm Viên Viên cảnh cáo, “Chu Hiểu Ngưng, tôi nói cho cậu biết, nếu lần sau còn dám bén mảng tới gần Tần Trì, tôi gặp cậu ở đâu tôi đánh cậu ở đó”
Nói xong, cô ta tát tôi một cái đau điếng
Đầu óc tôi hơi choáng, nhưng tôi cũng không vừa, đánh lại cô ta
“Con nhỏ t.àn tật này, còn dám đánh tao?”, cô ta tức điên
Cả đám người xúm lại, người thì nắm tóc, người thì cào cấu, tôi khi đó cũng chỉ là con mồi để họ cấu xé
May thay, bạn cùng phòng của tôi về kịp lúc, nhanh chóng gọi giáo viên đến xử lí
Ngày hôm sau, Tần Trì chủ động hẹn tôi ra ngoài
Trên hành lang, Tần Trì ánh mắt tối sầm, “Chu Hiểu Ngưng, tối qua ở kí túc xá có chuyện gì? Viên Viên bảo cậu đánh cô ấy?”
“Cậu ấy đánh tôi trước. Hôm qua cậu ta kéo bầy kéo đám đến cảnh cáo tôi không được lại gần cậu, Liễu Điềm cũng đi theo”
“Bọn họ cấu kết với nhau”, tôi tường thuật rõ ràng
Nghe xong, ánh mắt Tần Trì càng khó đoán hơn, nhưng sắc mặt thì rõ một một
Cậu ta vừa thất vọng vừa tức giận, “Chu Hiểu Ngưng, đừng có bịa chuyện nữa. Làm sao Viên Viên quen biết Liễu Điềm được chứ?"
"Vả lại, cô ấy còn bị bệnh tim. Chuyện ngày hôm qua đã làm cô ấy sợ đến mức ngất xỉu, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!"
Tôi mở to hai mắt, bướng bỉnh, “Nhưng cô ta đánh tôi trước, tôi không được phép bảo vệ bản thân mình sao? Tôi bị người khác đánh nhưng không được phép đánh lại họ à?”
Tần Trì gằn giọng, “Viên Viên bảo cô ấy không có đánh cậu, là cậu động thủ trước!”
“Cô ta nói thì cậu tin sao? Nhìn đi này, tôi bị tát sưng cả má đấy. Nhìn đi, cả người tôi đều bị cào cấu, tóc cũng đứt một mảng”, tôi ấm ức hét to
Tôi vừa nói vừa cố gắng kìm nén, sợ rằng mình sẽ khóc
Lát sau, Tần Trì thở dài, dịu giọng bảo, “Chu Hiểu Ngưng, cậu có thể vì tôi được không, đừng làm loạn nữa! Tôi vì cậu đã làm biết bao nhiều chuyện, thế mà giờ cậu lại đánh bạn gái tôi đến nhập viện, chuyện đó là sai, sai hoàn toàn rồi”
“Tôi chưa nói với mẹ cậu, giúp cậu bồi thường viện phí rồi”
Nói xong, Tần Trì xoay lưng rời đi
Toàn thân tôi phát run, giọt nước mắt bất giác rơi xuống
“Tần Trì, cậu thất hứa rồi”
Cậu ấy nắm cổ tay tôi lôi đi, đến gần nhà vệ sinh nữ mới chịu thả ra
“Này, không phải cậu rất ghét tôi sao, sao giờ lại giúp tôi thế?”, tôi vừa xoa xoa cổ tay vừa thắc mắc
“Tôi nói ghét cậu khi nào?”, Tần Trì nhướng mày
“Thì … lúc còn nhỏ, không phải cậu không muốn tôi đến nhà sao? Còn gọi tôi là con này con nọ …”
Tần Trì hơi trầm mặc một lát, có vẻ đang nhớ về chuyện cũ
“Đúng là vậy, nhưng đó là lúc nhỏ thôi mà”
Tôi hơi nhăn mày, nói thế là có ý gì vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cậu ấy thở dài một hơi, hướng mắt về bầu trời đầy sao, “Được rồi, lần sau không nhúng tay vào chuyện của cậu nữa, có khi làm thế lại bị cậu ghét nhiều hơn"
Nghe đến đó, tôi vội xua tay, “Không không, đâu có, tôi đâu có ghét cậu”
Để nói chính xác thì … là do cái khí chất cao ngạo không sợ trời không sợ đất đó khiến tôi phải e dè, không dám tiến tới
Tần Trì đưa tay xoa đầu tôi, cậu ấy ít nhất cũng phải 1m8, hơn tôi cả cái đầu
“Lúc nhỏ tôi thích thể hiện nên mới thế, bây giờ tôi thay đổi rồi”, ánh mắt cậu ấy yên ả như nước mùa thu, cũng có chút thâm sâu khó đoán, “Thật ra … nhiều lần rồi, tôi nhìn thấy cậu cuộn mình lại, ngồi tách biệt một góc, tự xem mình là không tồn tại. Những lúc đó, tôi … tôi thật sự rất muốn …”
Nói đến đây, Tần Trì đột nhiên khựng lại, hít lấy mấy hơi mới nói tiếp, “Tôi đã rất muốn … bảo vệ cậu”
Tôi hơi sững người, cậu ấy dừng lại chút rồi nói, “Nhưng cậu luôn trốn tránh tôi. Lúc nào đi ngang, cậu cũng cúi đầu đi thật nhanh, cứ như sợ tôi ăn thịt vậy”
Tôi cúi đầu im lặng, không biết nên trả lời thế nào
“Từ nay về sau cậu không cần như vậy nữa, tôi ở phía sau chống lưng cho cậu, không để cậu bị người khác ức hiếp”
“Cậu … Tần Trì, cậu nghiêm túc hả?”
Tần Trì gật đầu
“Nh-nhưng có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu …”
“Hửm, chuyện gì?”, giọng Tần Trì dịu đi rất nhiều
“Chuyện là … chú của Liễu Điềm ấy, là … hiệu phó trường chúng ta”
Tần Trì mới đầu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại khuôn mặt bình tĩnh
“Vậy thì sao? Chỉ vì chú của cô ta là hiệu trưởng nên cậu sợ à?”
“Không hẳn, tôi sợ cậu gặp rắc rối …”
Tần Trì nghe vậy thì môi cong lên, “Tôi không quan tâm, hơn nữa cậu là người bị hại mà, sợ gì chứ?”
“Cậu có chắc là sẽ ổn không?”
“Chắc chắn, sẽ không có chuyện gì đâu”
Những chuyện tôi sợ hãi hay có thể làm hại đến tôi, đều được Tần Trì giải quyết ổn thỏa
Cậu ấy lại nói, “Hôm nay tôi chỉ cảnh cáo để cô ta không khi dễ tôi thôi, còn về phần bắt nạt cậu, tôi sẽ tính sau”
“Này, đừng có đánh con gái nhà người ta đấy!”, tôi hốt hoảng dặn
“Tôi không ngốc đến vậy”, cậu ấy bật cười
10
Kể từ lần đó, quan hệ giữa tôi và Tần Trì đã hòa hoãn hơn, cậu ta thậm chí còn giới thiệu tôi cho bạn bè của mình
Nhưng … Tần Trì hơi khác
Cậu ấy vốn không thích ăn sáng, tôi đã cố tình mua vài cái bánh nhỏ cho cậu ấy ăn dằn bụng, lén lút đặt trên bàn rồi bỏ đi. Lát sau quay trở lại, tôi đã thấy cậu ta ăn ngon lành
Khi đi chơi với bạn bè, cậu ấy cũng sẽ ghé qua rủ tôi đi
Vào kì nghỉ đông, chú Tần về nước và dẫn dì Lâm đi chơi. Vì thế, Tần Trì đã mời rất nhiều bạn bè về nhà cậu ấy quẩy một bữa. Sau khi kết thúc, tôi sẽ giúp cậu ấy dọn dẹp “bãi chiến trường”
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, chỉ cần không ra ngoài, đều là tôi chuẩn bị cho Tần Trì
Nhiều lúc, tôi nghe cậu ta than thở, “Chu Hiểu Ngưng, cậu chăm sóc người khác tốt thế mà sao giờ tôi mới biết nhỉ?”
“Không tốt, tôi đều làm thế này khi ở nhà mà. Vả lại, cậu giúp tôi nên tôi cũng coi như là báo đáp, vậy thôi”, tôi nhún vai
…
Liễu Điềm bị ngã khi đang trượt tuyết cùng gia đình trong kì nghỉ đông, cậu ta bị gãy chân nên phải bó bột suốt cả tháng
Kể từ lần Tần Trì đến lớp, không còn ai dám xì xầm gì về tôi cả
Thêm cả việc gãy chân này của Liễu Điềm, cô ta chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học
Không còn bị bắt nạt, tôi đã học hành rất chăm chỉ, đạt được rất nhiều thành tích tốt
“Tần Trì này, mai mốt … cậu học cùng đại học với tôi nhé?”
“Ừm”
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc và yên bình nhất của tôi
11
“Chu Hiểu Ngưng, cậu đi đâu đấy? Sắp vào lớp rồi”
“Tôi quên mang bút nên sang lớp bạn mượn, tôi đi nhanh rồi về, lớp trưởng đừng lo!”
Trên đường đi, ánh mắt tôi vô tình nhìn thấy cảnh tượng một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện ở hành lang. Tần Trì đang dựa lưng vào thành lan can nói chuyện với cô gái đó, thi thoảng còn mỉm cười rất tươi
Cô ấy tên Lâm Viên Viên, một cô gái rất xinh xắn, là hình tượng hoàn mĩ cho các chàng trai. Tóc đen dài bóng khỏe, làn da trắng sáng cùng đôi mắt to tròn biết cười, tính tình cũng rất hòa đồng vui vẻ. Chính là nữ chính thanh xuân vườn trường trong truyền thuyết
Cùng lúc đó trong lớp, Liễu Điềm lại bắt đầu khua tay múa chân
Đến khi tôi trở về, cô ta mới mon men xuống bàn tôi, khoanh tay hỏi, “Bạn học Chu, anh trai của mày đâu rồi? Không quan tâm mày nữa à?”
“Có bạn gái nên quên mất em gái rồi à? Đừng nói là loại có sắc quên nhà đấy nhé”, cô ta giễu cợt
Trước đó, Tần Trì đã tuyên bố tôi và cậu ấy là hai anh em
Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ tôi và dì Lâm đều đến cùng nhau, vì thế, không ai nghi ngờ lời cậu ta nói
Có lần, dì Lâm còn tặng quần áo cho tôi trước mặt mọi người
Mọi người đều tin rằng Tần Trì chính là anh trai tôi
Liễu Điềm cứ liên tục lải nhải bên tai tôi mấy điều vô nghĩa, tôi mất kiên nhân nên hơi lớn tiếng, “Liễu Điềm, không phải việc của cậu, bớt quản chuyện thiên hạ lại đi!”
“Ui ui đừng tức giận, chỉ là trêu chút thôi mà”, cô ta cười cười vỗ vỗ vai tôi, “Mà thôi, cũng chúc mày vạn sự may mắn nhé, mặc dù có vẻ những ngày tốt đẹp này của mày sẽ không còn lâu nữa đâu”
Liễu Điềm có vẻ rất tự tin khi nói câu đó
12
Cuối tuần, mẹ tôi cho tiền để đi mua sắm ít đồ trong trung tâm thương mại. Nhưng chuyện cũng sẽ chẳng có gì, nếu tôi không nhìn thấy cảnh Liễu Điềm và Lâm Viên Viên khoác tay nhau cười nói vui vẻ, bước ra khỏi cửa hàng
Tôi nhớ lại mình đã bị đánh mạnh đến mức nào
Liễu Điềm và Lâm Viên Viên … biết nhau ư?
Đầu tôi bắt đầu ngộ ra điều gì đó
Vào tiết tự học buổi tối, tôi đã bảo Tần Trì ra ngoài cùng tôi một lát
Tôi thăm dò hỏi, “Tần Trì, Lâm Viên Viên... à không, ý tôi là bạn gái cậu, có … biết Liễu Điềm không?”
Tần Trì lắc đầu, có vẻ cô ấy không kể gì cho cậu cả
“Sao cậu lại hỏi thế, vẫn sợ Liễu Điềm à? Không phải tôi đã nói rồi sao, có tôi ở đây, không ai dám làm gì cậu cả!”, cậu ấy xua tay, "Với lại, Viên Viên cũng sẽ không bao giờ kết giao với loại người như Liễu Điềm"
Bất chợt, một giọng nữ vang lên, “Tần Trì”
Lần đầu tôi được nhìn Lâm Viên Viên kĩ đến vậy, cô ấy trắng đến mức giống như phát sáng
Cô ấy đứng bên cạnh Tần Trì, ánh mắt kì quặc nhìn tôi. Tôi cũng tự hiểu, xin phép “lui cung”
Khi vừa quay gót đi được mấy bước, tôi nghe loáng thoáng giọng của Lâm Viên Viên, “Tần Trì, anh có thể đừng nói chuyện riêng với mấy cô gái khác nữa được không?”
…
Khi vừa trở về kí túc xá không lâu, tôi đã nghe tiếng gõ cửa
Chắc là Lâm Viên Viên kéo tới đánh ghen đây mà
Tôi mở cửa cho họ vào, Lâm Viên Viên vừa thấy tôi đã nắm lấy cổ tay tôi đập xuống bàn, “Chu Hiểu Ngưng, cậu có còn liêm sỉ không? Tần Trì là bạn trai tôi, đừng quấy rầy anh ấy nữa”
Lâm Viên Viên không phải là người có tiếng nói trong trường, cô ấy hống hách như vậy, chắc chắn là có người chống lưng
“Liễu Điềm”, tôi nghĩ
“Tôi không quấy rầy bạn trai cậu, tôi chỉ muốn hỏi Tần Trì vài chuyện, nếu cậu thấy không thích thì tôi sẽ không bao giờ tái lại nữa”
Lâm Viên Viên vẫn tức giận hét lớn, “Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội để tái lại đâu, đồ đi.ếc!”
Từ đằng sau Lâm Viên Viên, Liễu Điềm thò mặt ra, cười khinh bỉ, “Này, mày muốn chứng minh gì hả, Tần Trì quan tâm đến mày sao?”
“Cái loại em gái nuôi như mày ấy, không bao giờ có cửa so sánh với chính thất như Viên Viên đâu”
Lâm Viên Viên ở bên cạnh không hiểu sao lại có chút do dự, kéo kéo cổ tay Liễu Điềm, “Điềm Điềm, đừng làm quá”
“Nó mà kể với Tần Trì, anh ấy mà tin lời nó thì tụi mình coi như xong”
Bọn họ thì thà thì thụt với nhau xong thì mới đếm xỉa đến tôi, Lâm Viên Viên cảnh cáo, “Chu Hiểu Ngưng, tôi nói cho cậu biết, nếu lần sau còn dám bén mảng tới gần Tần Trì, tôi gặp cậu ở đâu tôi đánh cậu ở đó”
Nói xong, cô ta tát tôi một cái đau điếng
Đầu óc tôi hơi choáng, nhưng tôi cũng không vừa, đánh lại cô ta
“Con nhỏ t.àn tật này, còn dám đánh tao?”, cô ta tức điên
Cả đám người xúm lại, người thì nắm tóc, người thì cào cấu, tôi khi đó cũng chỉ là con mồi để họ cấu xé
May thay, bạn cùng phòng của tôi về kịp lúc, nhanh chóng gọi giáo viên đến xử lí
Ngày hôm sau, Tần Trì chủ động hẹn tôi ra ngoài
Trên hành lang, Tần Trì ánh mắt tối sầm, “Chu Hiểu Ngưng, tối qua ở kí túc xá có chuyện gì? Viên Viên bảo cậu đánh cô ấy?”
“Cậu ấy đánh tôi trước. Hôm qua cậu ta kéo bầy kéo đám đến cảnh cáo tôi không được lại gần cậu, Liễu Điềm cũng đi theo”
“Bọn họ cấu kết với nhau”, tôi tường thuật rõ ràng
Nghe xong, ánh mắt Tần Trì càng khó đoán hơn, nhưng sắc mặt thì rõ một một
Cậu ta vừa thất vọng vừa tức giận, “Chu Hiểu Ngưng, đừng có bịa chuyện nữa. Làm sao Viên Viên quen biết Liễu Điềm được chứ?"
"Vả lại, cô ấy còn bị bệnh tim. Chuyện ngày hôm qua đã làm cô ấy sợ đến mức ngất xỉu, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!"
Tôi mở to hai mắt, bướng bỉnh, “Nhưng cô ta đánh tôi trước, tôi không được phép bảo vệ bản thân mình sao? Tôi bị người khác đánh nhưng không được phép đánh lại họ à?”
Tần Trì gằn giọng, “Viên Viên bảo cô ấy không có đánh cậu, là cậu động thủ trước!”
“Cô ta nói thì cậu tin sao? Nhìn đi này, tôi bị tát sưng cả má đấy. Nhìn đi, cả người tôi đều bị cào cấu, tóc cũng đứt một mảng”, tôi ấm ức hét to
Tôi vừa nói vừa cố gắng kìm nén, sợ rằng mình sẽ khóc
Lát sau, Tần Trì thở dài, dịu giọng bảo, “Chu Hiểu Ngưng, cậu có thể vì tôi được không, đừng làm loạn nữa! Tôi vì cậu đã làm biết bao nhiều chuyện, thế mà giờ cậu lại đánh bạn gái tôi đến nhập viện, chuyện đó là sai, sai hoàn toàn rồi”
“Tôi chưa nói với mẹ cậu, giúp cậu bồi thường viện phí rồi”
Nói xong, Tần Trì xoay lưng rời đi
Toàn thân tôi phát run, giọt nước mắt bất giác rơi xuống
“Tần Trì, cậu thất hứa rồi”