Chương 4
13
Từ đó, tôi và Tần Trì ít nói chuyện với nhau hơn, rồi sau đó cũng xem nhau như người lạ
Tôi vùi đầu vào học tập, nhìn thời gian đếm ngược đang giảm dần qua từng ngày trên bảng, tôi ngày càng hồi hộp hơn
Nguyện vọng của tôi là Đại học W. Trường đó không chỉ có tri thức, mà còn có sắc đẹp
Tần Trì từng đến tìm tôi một lần
Sau khi bạn cùng lớp chuyển lời, tôi đặt bút xuống, thong thả đi ra ngoài
Trên hành lang, Tần Trì dúi vào tay tôi một bọc thức ăn và 400 tệ
“Mẹ cậu bảo tôi mang cái này đến cho cậu”
“À, cám ơn”, tôi gật đầu
“Ờm … gần đây, cậu … có còn bị bắt nạt nữa không?”, Tần Trì hơi lúng túng
“Không, tôi ổn rồi. Cám ơn nhiều”
“Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, đừng ngại, tôi sẽ giúp cậu”
Cả hai rơi vào khoảng lặng lúng túng, nhận thấy sắp hết giờ giải lao, tôi tạm biệt Tần Trì rồi tranh thủ về lớp
Khi tôi đang ăn trưa, Lâm Viên Viên bất ngờ tiến lại
“Chu Hiểu Ngưng”
Tôi biết cô ấy tính nói gì
Sáng nay khi đang trở về lớp, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt chòng chọc của Liễu Điềm, cô ta hết nhìn vào bọc đồ ăn rồi lại nhìn về hướng Tần Trì, sắc mặt khó đoán
Chắc là đã mách lẻo với Lâm Viên Viên rồi
Tôi không lòng vòng, đánh thẳng vào trọng tâm, “Sáng nay mẹ tôi nhờ Tần Trì đưa tôi đồ ăn sáng, cậu đừng hiểu lầm”
Lâm Viên Viên chưa kịp nói gì đã bị tôi chặn họng, nhất thời hơi ngơ ngác, sau đó liền nổi điên
“Thế ấy hả? Mẹ cậu không thể nhờ người khác sao? Bộ cậu không biết Tần Trì có bạn gái rồi hả, cậu còn liêm sỉ không?”, cô ấy tức giận mắng sa sả, “Tôi thấy cậu có ý với Tần Trì lắm đấy, bạn học Chu ạ!”
“Lâm Viên Viên, giữ mồm giữ miệng”, tôi không nhịn được nữa, tiếng của Lâm Viên Viên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn học khác, bọn học đều đang đổ ánh mắt về phía đây
“Tần Trì trong mắt cậu là bảo vật, là của quý, nhưng trên đời này không phải ai cũng tham muốn bảo vật đâu. Vả lại, nếu tôi không nằm trong số đó, thì cũng sẽ dùng cách khác thông minh hơn”
“Chu Hiểu Ngưng, cậu đúng là đồ nhanh mồm nhanh miệng nhỉ? Bộ cậu cho rằng tôi mù rồi nên không nhìn ra cậu thích Tần Trì sao? Bộ cậu cho rằng tôi nhìn không ra nên âm thầm theo dõi bọn tôi? Xin lỗi chứ, cậu có biết bộ dạng của cậu lúc đó như thế nào không?”, Lâm Viên Viên khịt mũi, “Là một tên trộm lúc nào cũng lăm le đồ của người khác đấy, đồ vô liêm sỉ!”
“Cậu không có mắt hay không biết tự soi gương thế? Một đứa đi.ếc như cậu mà cũng xứng cướp người của tôi? Nói cho cậu biết, cho dù phụ nữ trên thế giới này có ch.ết hết trừ cậu đi chăng nữa, thì Tần Trì cũng sẽ không qua lại với cậu đâu!”
Tôi không chịu được nữa, “Lâm Viên Viên, cậu cẩn thận mồm miệng!”
Nói xong, tôi chợt cảm thấy đầu ong ong, sau đó ngã vật xuống đất bất tỉnh
Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở phòng y tế của trường. Cô y tá bảo huyết áp tôi đột nhiên tăng cao nên ngất xỉu, nhưng cũng không quá đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi chút là được
Tôi với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, bấm số gọi mẹ
“Mẹ, sau này mẹ đừng bảo Tần Trì mang đồ ăn cho con nữa”
Giọng mẹ tôi gấp gáp, “Sao thế, thằng bé không muốn đưa cho con à? Mẹ sợ con ở bên ngoài ăn uống không được nên có nấu mấy món cho con”
“Không phải, con ăn uống rất tốt, không cần phiền mẹ và cậu ta. Mẹ ở nhà nghỉ ngơi, cuối tuần con về”
14
Mấy hôm sau, không hiểu vì lí do gì nhưng Lâm Viên Viên không còn quấy rầy tôi nữa
Tôi ở trường đến gần tối muộn vì có dự án chưa làm xong. Sau khi xong xuôi, tôi dọn dẹp cặp sách chuẩn bị ra về. Đang đi trên hành lang thì tôi bắt gặp bóng dáng Lâm Viên Viên
Liễu Điềm đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát
Tôi nhíu mày, linh cảm không lành liền dừng bước, đang định quay đầu đi hướng khác thì Lâm Viên Viên đã đuổi kịp, nắm lấy cổ tay tôi
"Chu Hiểu Ngưng"
Tôi thấy trong tay cô ta cầm một lọ thuốc, hình như là... thuốc trợ tim. Bỗng, cô ta ném lọ thuốc xuống đất, tự nắm lấy tóc giật mạnh rồi tát lên má mình
Tôi cứ tưởng cô ta điên rồi, nhưng hóa ra, tôi mới là đứa ngốc
Tôi cố gắng gỡ tay Lâm Viên Viên ra, nhưng cô ả còn luồn tay ra sau nắm lấy tóc tôi giật một mảng, một nắm tóc dài rơi xuống đất
"Lâm Viên Viên, cậu làm gì vậy, buông ra!", tôi hét
Tôi xô ngã Lâm Viên Viên, cơn đau buốt từ đỉnh đầu truyền tới
"Chu Hiểu Ngưng, mày thích Tần Trì đúng không? Nếu vậy, tao sẽ khiến anh ấy hận mày đến thấu xương tủy", cô ta hét lại
Bất thình lình, Lâm Viên Viên buông tôi ra rồi ngã phịch xuống đất, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.
Sau khi được cô ta buông ra, tôi nhanh chóng xách cặp chạy đi. Nhưng đi gần nửa đoạn đường liền cảm thấy có gì đó sai sai nên vòng trở lại
"Này, này! Cậu sao vậy?", tôi hoảng hốt nhìn thấy Lâm Viên Viên sõng soài trên mặt đất, miệng hớp lấy từng chút không khí ít ỏi
“Được rồi, b-bình tĩnh đi, cậu sẽ ổn thôi", tôi lo lắng trấn an cô ấy, vuốt lưng mấy cái cho dễ thở
Bất ngờ, một bóng dáng cao lớn phi nước đại tới, mặt cũng xanh như tàu lá chuối, "Thuốc!
Tần Chỉ mở cặp Lâm Viên Viên, điên cuồng tìm lọ thuốc
"Nhanh lên, ở dưới lầu, bị rơi xuống dưới rồi!", tôi hơi hoảng
Nhanh chóng định thần lại, tôi chạy cái vèo xuống tầng dưới, mất mấy phút mới tìm ra lọ thuốc đang nằm lăn lóc, nắp bị bể nên có vài viên rơi ra
Khi đang vội nhặt lại, tôi nhìn thấy Tần Trì ôm Lâm Viên Viên chạy ra đến cổng trường. Tôi nhanh chóng chạy theo
"Thuốc đây"
Tôi đưa thuốc ngay cho Tần Trì, sau đó dẫn họ ra đường lớn để bắt taxi
Tôi và Tần Trì cùng đưa Lâm Viên Viên đến bệnh viện. Trên xe, tình hình cô ấy ngày càng xấu hơn, mạch đập cũng rất yếu ớt. Bác tài nhìn thấy thế cũng lo lắng phóng xe đến bệnh viện nhanh nhất có thể
Trong khi Lâm Viên Viên trong phòng cấp cứu, tôi đi vòng quanh hành lang bệnh viện, cắn móng tay lo lắng
Lát sau, bố mẹ Lâm Viên Viên vội vã chạy đến
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân đã ổn, người nhà đừng lo lắng."
Tôi ở bên ngoài nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm
"Học sinh đánh con gái tôi tên gì? Học lớp mấy?", mẹ cô ta nhanh chóng hỏi Tần Trì
Tần Chí nghiêng người, nhìn thấy tôi đứng ở cửa thì sắc mặt liền tối lại
"Chú, để Viên Viên nghỉ ngơi một lát."
"Tôi nhất định phải tìm ra đứa đó, đứa con gái này tôi nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, từ nhỏ đến lớp đều không đánh con bé. Cậu có biết trên đường đến đây tôi xót ruột thế nào không?", bố cô ta mặt đỏ gay
Tần Trì gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ngoắc ngoắc tay ý bảo tôi đi theo cậu ấy
Đi đến cuối hành lang, cậu ta mới chịu mở miệng
"Chu Hiểu Ngưng, tôi quá thất vọng về cậu. Sao cậu có thể đá thuốc trợ tim của người khác xuống lầu chứ? Đó là cố ý giết người cậu có biết không? Đâu phải cậu không biết Viên Viên bị bệnh tim bẩm sinh, sao lại còn làm thế?", Tần Trì tức giận, liên tục chì chiết tôi
Trắng đen đảo ngược, tôi không biết phải nói thế nào
"Cậu ấy tự đá thuốc xuống, còn nắm tóc rồi kéo đứt của tôi một mảng. Tôi chỉ đánh lại để cậu ta buông ra thôi"
"Thật sao? Vậy ai có thể làm chứng cho cậu?"
Ánh mắt Tần Trì lóe lên tia chán ghét
Nghe đến đó, cổ họng tôi nghẹn lại, đầu mũi cay cay, "Vậy, ai có thể làm chứng cho Lâm Viên Viên đó? Dựa vào đầu mà cậu không biết đầu đuôi mọi chuyện đã nói tôi đánh cậu ta?"
Im lặng
Chỉ còn lại sự im lặng thôi
15
Vì cũng bị thương một mảng trên đầu nên tôi đã phải đến phòng y tế để băng lại. Khi tôi trở lại lớp, lớp phó ngay lập tức tìm đến, nói cô chủ nhiệm đang đợi
Chủ nhiệm đang đợi tôi bên ngoài văn phòng giáo viên
"Cô Hứa"
"Không cần nói nhiều, cô biết em cũng hiểu vì sao cô lại gọi em đến. Chúng ta mau chóng đến bệnh viện"
"Cô Hứa, cô nhất định phải tin em. Lâm Viên Viên gây sự trước, em không có đánh cậu ấy!"
Mặc kệ tôi giải thích, cô Hứa bước thoăn thoắt ra cổng trường, tôi như con chuột cun cút theo sau. Đến công, tôi bất ngờ thấy mẹ đang vội vã chạy đến
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Ngưng Ngưng, xảy ra chuyện gì thế? Mẹ đang bán thì nghe cô con gọi, nói có bạn học nhập viện là do con!!", mẹ tôi gấp gáp
"Chuyện giải thích để sau đi, đến bệnh viện trước đã", cô Hứa nhắc nhở
Ngày hôm đó, mỗi bước chân tôi đều rất nặng nề, xung quanh toàn một màu xám xịt
...
Lâm Viên Viên nằm nép một góc ở trên giường, mắt mở to sợ hãi, bố mẹ cô ta thì đang la lối om sòm vì xót con gái
"Chị à, tôi không muốn nặng lời, nhưng con gái tôi mặt mũi thì sưng vù, đã vậy còn bị ngất xỉu do sợ hãi nữa! Con bé bị bệnh tim bẩm sinh đấy, nó tội nghiệp nên mới gặp phải loại bạn học như thế này!!", mẹ cô ta quát vào mặt mẹ tôi
"Đừng có lấy lí do con chị tàn tật, bị đi.ếc thì cũng kiểm soát được không đánh người khác chứ? Bộ con chị bị đi.ếc, tới chị cũng bị mù giáo dục không biết dạy sao?"
"Nhưng con gái tôi cũng bị bạn bè con hai người cào hết cả người rồi, tính như thế nào?", mẹ tôi cũng khó chịu vì chất giọng chanh chua của mẹ Lâm Viên Viên
"Tôi không biết ở nhà chị dạy con như thế nào, nhưng con gái tôi tôi biết, con bé vốn là đứa hiền lành ngoan ngoãn, sẽ không tự nhiên đi gây rối", bố cô ta đập bàn
...
Nói một hồi, mẹ tôi bị hai người họ dùng quyền lực chèn ép đến mức khó thở. Bọn họ bảo mẹ tôi một là trả tiền viện phí để đền bù cho con họ, hai là sẽ làm ầm chuyện này lên để tôi bị đuổi học. Mẹ tôi không tiền không quyền, Lâm Viên Viên lại còn được Liễu Điềm chống lưng cho, bất đắc dĩ phải đồng ý
Tôi nắm lấy tay mẹ, lắc đầu.
"Mẹ, mẹ đừng trả viện phí cho cậu ta, mẹ phải tin con, là do cậu ta gây sự trước, con chỉ phản kháng lại mà thôi"
Mẹ tôi mím môi
"Tiểu Ngưng, nghe mẹ nói, con sắp thi đại học rồi, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới việc học của con"
Một lát sau, tôi cùng mẹ vào lại phòng bệnh
"Viện phí tôi sẽ trả, nhưng xin hai anh chị hãy tha cho con tôi, con bé còn nhỏ nên không hiểu biết", mẹ tôi thiếu điều muốn quỳ xuống van hai người họ
"Chị nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Con tôi vì con chị mà suýt ch.ết đấy, mạng của con gái tôi không chỉ là đống tiền viện phí đó đâu. Nhưng vì chúng tôi dễ tính nên chỉ yêu cầu thêm một việc", bố Lâm Viên Viên hắng giọng, "Con gái chị phải xin lỗi Viên Viên nhà tôi, nó là người sai"
Mẹ tôi bất giác nhìn sang cô Hứa, vẻ mặt khó xử
"Cô giáo Hứa, tôi tin con gái mình"
"Phụ huynh Chu, chuyện này chỉ có hai em ấy là người rõ nhất, không ai có thể chứng thực lời Chu Hiểu Ngưng nói. Nhưng hiện tại người nằm viện là Lâm Viên Viên, theo lẽ đúng thì Chu Hiểu Ngưng nên xin lỗi một tiếng", cô giáo nghiêm túc
À, hóa ra là vậy
Do tôi đang đứng, còn cô ta đang nằm, nên tôi phải xin lỗi
Vậy nếu đổi ngược lại người đang nằm là tôi, thì cô ta có chịu xin lỗi không?
Mẹ ái ngại nhìn tôi, bà ấy biết, tôi vốn không thể làm ra mấy chuyện này
"Xin lỗi cô và cô chú, nhưng chuyện này con không làm, nên con sẽ không xin lỗi ạ!", tôi cúi gập người
Nhìn thấy thái độ của tôi, hai người nhà họ Lâm kia tức điên lên, lớn tiếng đuổi mẹ con tôi ra ngoài và nói rằng sẽ khiến tôi sống không bằng ch.ết
16
Tôi không biết thế giới này vận hành như thế nào, được điều khiển ra sao mà thật giả lại bị đảo lộn đến thế
Khi trở về trường, tôi đã gặp một chuyện mà cả đời này cũng không thể quên
Từ loa trong phòng phát thanh của trường, một giọng nói vọng ra, tố cáo "tội ác" của tôi. Họ nói tôi không chỉ khiến cho một bạn học hiền lành bị đau tim, mà còn đá thuốc trợ tim của người đó xuống lầu, suýt nữa là mất mạng.
Tôi bịt tai lại, thế giới này thật sự quá tàn nhẫn với tôi, tôi sắp không chịu nổi nữa
Tất cả học sinh trong lớp đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt họ đầy vẻ khinh mạt
Tôi mở ngăn kéo bàn, đập vào mắt tôi là rác, là xác chuột ch.ết, mùi hôi thối bốc lên đến không thở nổi
Sách giáo khoa ướt đẫm mực đỏ, bìa sách viết: Chu Hiểu Ngưng, mày là đồ gi.ết người, đi ch.ết đi!!
Đồ kinh tởm
Rác rưởi
Đồ lòng lang dạ sói
Kể từ đó, tôi luôn là bao cát để những hội nhóm trong trường bắt nạt. Mỗi khi đi ngang qua tôi, bọn họ sẽ ném rác, đồ bẩn hoặc thậm chí là trái cây, trứng thối vào người, sau đó xô ngã tôi. Bọn họ nói rằng vì tôi đã giật tóc rồi khiến cho Lâm Viên Viên suýt ch.ết, nên tôi cũng phải hứng chịu chuyện tương tự
Giống như hai ông bà nhà họ Lâm đó đã từng nói trong bệnh viện vậy
"Tao sẽ khiến mày sống không bằng ch.ết, sẽ khiến mày ám ảnh đến hết cuộc đời này!"
Tôi nhìn từng ngày được đếm ngược trên bảng, cầu mong cho kì thi Cao Khảo đến nhanh một chút, tôi sắp chịu hết nổi rồi
Trên hành lang, tôi dựa vào lan can, đờ đẫn nhìn bầu trời
Tần Trì đi ngang qua tôi, cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái
Không ai tin tôi nữa.
Bất chợt, tôi nhớ ra một chuyện
“Tần Trì này, mai mốt … cậu học cùng đại học với tôi nhé?”
“Ừm”
Đã từng có một Tần Trì vô cùng dịu dàng với tôi, xem tôi như tâm can mà che chở
Đã từng có một Tần Trì đã từng nói, sẽ ở phía sau bảo vệ cho tôi
...
Cuối tuần, khi tôi đang dọn dẹp đồ để chuẩn bị về nhà thì Liễu Điềm hẹn tôi lên sân thượng, một mình. Nếu không lên, cô ta sẽ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn nữa
Khi tôi lên đến nơi, có tầm 3 cô gái và 1 cậu trai đang đứng đó, Liễu Điềm ở phía sau xem kịch. Một người trong số họ tiến lại, nắm mạnh cổ áo tôi kéo lại, tay kia thì giật mạnh máy trợ thính của tôi
"Mày định làm gì, buông tao ra!"
"Đừng chạm vào tao, buông ra...", tôi la hét trong yếu ớt khi đứa con trai đó tính chạm vào mình
"Chậc chậc..."
Liễu Điềm tặc lưỡi mấy cái rồi tiến lại. Bọn họ vật tôi xuống sàn, giờ cơ thể tôi chỉ che được chỗ cần che, quần áo nếu không bị rách thì cũng bị họ lột sạch
"Cầu xin cậu, làm ơn... tha cho tôi..."
"Bịt miệng nó lại, đừng để nó phát ra tiếng"
Bọn họ liên tục đá mấy cú vào bụng và đầu tôi, tôi phun ra một ngụm máu nhỏ
"Eo ơi, bẩn thật đấy! Mày đúng là dơ bẩn luôn đó Chu Hiểu Ngưng, yếu ớt nữa. Mới đá có mấy cái đã không chịu nổi rồi, vậy sao lại làm chuyện đó với Lâm Viên Viên chứ", Liễu Điềm đưa tay vuốt ngang mặt tôi, khúc khích
"L-Liễu Điềm, cậu biết rõ... hôm đó, xảy ra chuyện gì mà...", tôi yếu ớt nói
Cô ta im bặt, lát sau, giống như chạm vào chỗ ngứa, cô ta tát tôi mấy cái rồi đứng dậy, đá quần áo tôi ra xa
"Muốn quần áo thì tự mình lấy đi, chó", cô ả cười, nụ cười toét đến tận mang tai
Tôi đau đớn đứng dậy, vết thương trên người không đến nỗi chằng chịt nhưng nhìn vào cũng đủ thấy tôi đã trải qua những chuyện như thế nào. Tôi lê từng bước nặng nhọc đến chỗ quần áo
Bọn họ ném quần áo tôi xuống cầu thang
"Mày chậm chạp quá! Thôi, để tao giúp mày một chuyến!", Liễu Điềm bực bội, phủi đất cát trên tay
Ngay khi tôi bước đến bậc đầu tiên, cơ thể tôi không tự chủ được mà ngã xuống, một lực đẩy khiến tôi bổ nhào về phía trước
"Điềm Điềm, sao cậu lại đẩy nó? Lỡ xảy ra chuyện gì...", một cô bạn trong đám đó la lớn
Liễu Điềm cũng hốt hoảng, "K-không có, mình... mình chỉ định đẩy nhẹ..."
Tôi ngã đập đầu xuống nền đất lạnh, đầu tôi va phải một cục đá nhọn, máu chảy thành dòng
Trong tiếng náo loạn, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của mẹ, còn có...
Giọng của Tần Trì
Từ đó, tôi và Tần Trì ít nói chuyện với nhau hơn, rồi sau đó cũng xem nhau như người lạ
Tôi vùi đầu vào học tập, nhìn thời gian đếm ngược đang giảm dần qua từng ngày trên bảng, tôi ngày càng hồi hộp hơn
Nguyện vọng của tôi là Đại học W. Trường đó không chỉ có tri thức, mà còn có sắc đẹp
Tần Trì từng đến tìm tôi một lần
Sau khi bạn cùng lớp chuyển lời, tôi đặt bút xuống, thong thả đi ra ngoài
Trên hành lang, Tần Trì dúi vào tay tôi một bọc thức ăn và 400 tệ
“Mẹ cậu bảo tôi mang cái này đến cho cậu”
“À, cám ơn”, tôi gật đầu
“Ờm … gần đây, cậu … có còn bị bắt nạt nữa không?”, Tần Trì hơi lúng túng
“Không, tôi ổn rồi. Cám ơn nhiều”
“Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, đừng ngại, tôi sẽ giúp cậu”
Cả hai rơi vào khoảng lặng lúng túng, nhận thấy sắp hết giờ giải lao, tôi tạm biệt Tần Trì rồi tranh thủ về lớp
Khi tôi đang ăn trưa, Lâm Viên Viên bất ngờ tiến lại
“Chu Hiểu Ngưng”
Tôi biết cô ấy tính nói gì
Sáng nay khi đang trở về lớp, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt chòng chọc của Liễu Điềm, cô ta hết nhìn vào bọc đồ ăn rồi lại nhìn về hướng Tần Trì, sắc mặt khó đoán
Chắc là đã mách lẻo với Lâm Viên Viên rồi
Tôi không lòng vòng, đánh thẳng vào trọng tâm, “Sáng nay mẹ tôi nhờ Tần Trì đưa tôi đồ ăn sáng, cậu đừng hiểu lầm”
Lâm Viên Viên chưa kịp nói gì đã bị tôi chặn họng, nhất thời hơi ngơ ngác, sau đó liền nổi điên
“Thế ấy hả? Mẹ cậu không thể nhờ người khác sao? Bộ cậu không biết Tần Trì có bạn gái rồi hả, cậu còn liêm sỉ không?”, cô ấy tức giận mắng sa sả, “Tôi thấy cậu có ý với Tần Trì lắm đấy, bạn học Chu ạ!”
“Lâm Viên Viên, giữ mồm giữ miệng”, tôi không nhịn được nữa, tiếng của Lâm Viên Viên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn học khác, bọn học đều đang đổ ánh mắt về phía đây
“Tần Trì trong mắt cậu là bảo vật, là của quý, nhưng trên đời này không phải ai cũng tham muốn bảo vật đâu. Vả lại, nếu tôi không nằm trong số đó, thì cũng sẽ dùng cách khác thông minh hơn”
“Chu Hiểu Ngưng, cậu đúng là đồ nhanh mồm nhanh miệng nhỉ? Bộ cậu cho rằng tôi mù rồi nên không nhìn ra cậu thích Tần Trì sao? Bộ cậu cho rằng tôi nhìn không ra nên âm thầm theo dõi bọn tôi? Xin lỗi chứ, cậu có biết bộ dạng của cậu lúc đó như thế nào không?”, Lâm Viên Viên khịt mũi, “Là một tên trộm lúc nào cũng lăm le đồ của người khác đấy, đồ vô liêm sỉ!”
“Cậu không có mắt hay không biết tự soi gương thế? Một đứa đi.ếc như cậu mà cũng xứng cướp người của tôi? Nói cho cậu biết, cho dù phụ nữ trên thế giới này có ch.ết hết trừ cậu đi chăng nữa, thì Tần Trì cũng sẽ không qua lại với cậu đâu!”
Tôi không chịu được nữa, “Lâm Viên Viên, cậu cẩn thận mồm miệng!”
Nói xong, tôi chợt cảm thấy đầu ong ong, sau đó ngã vật xuống đất bất tỉnh
Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở phòng y tế của trường. Cô y tá bảo huyết áp tôi đột nhiên tăng cao nên ngất xỉu, nhưng cũng không quá đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi chút là được
Tôi với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, bấm số gọi mẹ
“Mẹ, sau này mẹ đừng bảo Tần Trì mang đồ ăn cho con nữa”
Giọng mẹ tôi gấp gáp, “Sao thế, thằng bé không muốn đưa cho con à? Mẹ sợ con ở bên ngoài ăn uống không được nên có nấu mấy món cho con”
“Không phải, con ăn uống rất tốt, không cần phiền mẹ và cậu ta. Mẹ ở nhà nghỉ ngơi, cuối tuần con về”
14
Mấy hôm sau, không hiểu vì lí do gì nhưng Lâm Viên Viên không còn quấy rầy tôi nữa
Tôi ở trường đến gần tối muộn vì có dự án chưa làm xong. Sau khi xong xuôi, tôi dọn dẹp cặp sách chuẩn bị ra về. Đang đi trên hành lang thì tôi bắt gặp bóng dáng Lâm Viên Viên
Liễu Điềm đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát
Tôi nhíu mày, linh cảm không lành liền dừng bước, đang định quay đầu đi hướng khác thì Lâm Viên Viên đã đuổi kịp, nắm lấy cổ tay tôi
"Chu Hiểu Ngưng"
Tôi thấy trong tay cô ta cầm một lọ thuốc, hình như là... thuốc trợ tim. Bỗng, cô ta ném lọ thuốc xuống đất, tự nắm lấy tóc giật mạnh rồi tát lên má mình
Tôi cứ tưởng cô ta điên rồi, nhưng hóa ra, tôi mới là đứa ngốc
Tôi cố gắng gỡ tay Lâm Viên Viên ra, nhưng cô ả còn luồn tay ra sau nắm lấy tóc tôi giật một mảng, một nắm tóc dài rơi xuống đất
"Lâm Viên Viên, cậu làm gì vậy, buông ra!", tôi hét
Tôi xô ngã Lâm Viên Viên, cơn đau buốt từ đỉnh đầu truyền tới
"Chu Hiểu Ngưng, mày thích Tần Trì đúng không? Nếu vậy, tao sẽ khiến anh ấy hận mày đến thấu xương tủy", cô ta hét lại
Bất thình lình, Lâm Viên Viên buông tôi ra rồi ngã phịch xuống đất, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.
Sau khi được cô ta buông ra, tôi nhanh chóng xách cặp chạy đi. Nhưng đi gần nửa đoạn đường liền cảm thấy có gì đó sai sai nên vòng trở lại
"Này, này! Cậu sao vậy?", tôi hoảng hốt nhìn thấy Lâm Viên Viên sõng soài trên mặt đất, miệng hớp lấy từng chút không khí ít ỏi
“Được rồi, b-bình tĩnh đi, cậu sẽ ổn thôi", tôi lo lắng trấn an cô ấy, vuốt lưng mấy cái cho dễ thở
Bất ngờ, một bóng dáng cao lớn phi nước đại tới, mặt cũng xanh như tàu lá chuối, "Thuốc!
Tần Chỉ mở cặp Lâm Viên Viên, điên cuồng tìm lọ thuốc
"Nhanh lên, ở dưới lầu, bị rơi xuống dưới rồi!", tôi hơi hoảng
Nhanh chóng định thần lại, tôi chạy cái vèo xuống tầng dưới, mất mấy phút mới tìm ra lọ thuốc đang nằm lăn lóc, nắp bị bể nên có vài viên rơi ra
Khi đang vội nhặt lại, tôi nhìn thấy Tần Trì ôm Lâm Viên Viên chạy ra đến cổng trường. Tôi nhanh chóng chạy theo
"Thuốc đây"
Tôi đưa thuốc ngay cho Tần Trì, sau đó dẫn họ ra đường lớn để bắt taxi
Tôi và Tần Trì cùng đưa Lâm Viên Viên đến bệnh viện. Trên xe, tình hình cô ấy ngày càng xấu hơn, mạch đập cũng rất yếu ớt. Bác tài nhìn thấy thế cũng lo lắng phóng xe đến bệnh viện nhanh nhất có thể
Trong khi Lâm Viên Viên trong phòng cấp cứu, tôi đi vòng quanh hành lang bệnh viện, cắn móng tay lo lắng
Lát sau, bố mẹ Lâm Viên Viên vội vã chạy đến
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân đã ổn, người nhà đừng lo lắng."
Tôi ở bên ngoài nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm
"Học sinh đánh con gái tôi tên gì? Học lớp mấy?", mẹ cô ta nhanh chóng hỏi Tần Trì
Tần Chí nghiêng người, nhìn thấy tôi đứng ở cửa thì sắc mặt liền tối lại
"Chú, để Viên Viên nghỉ ngơi một lát."
"Tôi nhất định phải tìm ra đứa đó, đứa con gái này tôi nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, từ nhỏ đến lớp đều không đánh con bé. Cậu có biết trên đường đến đây tôi xót ruột thế nào không?", bố cô ta mặt đỏ gay
Tần Trì gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ngoắc ngoắc tay ý bảo tôi đi theo cậu ấy
Đi đến cuối hành lang, cậu ta mới chịu mở miệng
"Chu Hiểu Ngưng, tôi quá thất vọng về cậu. Sao cậu có thể đá thuốc trợ tim của người khác xuống lầu chứ? Đó là cố ý giết người cậu có biết không? Đâu phải cậu không biết Viên Viên bị bệnh tim bẩm sinh, sao lại còn làm thế?", Tần Trì tức giận, liên tục chì chiết tôi
Trắng đen đảo ngược, tôi không biết phải nói thế nào
"Cậu ấy tự đá thuốc xuống, còn nắm tóc rồi kéo đứt của tôi một mảng. Tôi chỉ đánh lại để cậu ta buông ra thôi"
"Thật sao? Vậy ai có thể làm chứng cho cậu?"
Ánh mắt Tần Trì lóe lên tia chán ghét
Nghe đến đó, cổ họng tôi nghẹn lại, đầu mũi cay cay, "Vậy, ai có thể làm chứng cho Lâm Viên Viên đó? Dựa vào đầu mà cậu không biết đầu đuôi mọi chuyện đã nói tôi đánh cậu ta?"
Im lặng
Chỉ còn lại sự im lặng thôi
15
Vì cũng bị thương một mảng trên đầu nên tôi đã phải đến phòng y tế để băng lại. Khi tôi trở lại lớp, lớp phó ngay lập tức tìm đến, nói cô chủ nhiệm đang đợi
Chủ nhiệm đang đợi tôi bên ngoài văn phòng giáo viên
"Cô Hứa"
"Không cần nói nhiều, cô biết em cũng hiểu vì sao cô lại gọi em đến. Chúng ta mau chóng đến bệnh viện"
"Cô Hứa, cô nhất định phải tin em. Lâm Viên Viên gây sự trước, em không có đánh cậu ấy!"
Mặc kệ tôi giải thích, cô Hứa bước thoăn thoắt ra cổng trường, tôi như con chuột cun cút theo sau. Đến công, tôi bất ngờ thấy mẹ đang vội vã chạy đến
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Ngưng Ngưng, xảy ra chuyện gì thế? Mẹ đang bán thì nghe cô con gọi, nói có bạn học nhập viện là do con!!", mẹ tôi gấp gáp
"Chuyện giải thích để sau đi, đến bệnh viện trước đã", cô Hứa nhắc nhở
Ngày hôm đó, mỗi bước chân tôi đều rất nặng nề, xung quanh toàn một màu xám xịt
...
Lâm Viên Viên nằm nép một góc ở trên giường, mắt mở to sợ hãi, bố mẹ cô ta thì đang la lối om sòm vì xót con gái
"Chị à, tôi không muốn nặng lời, nhưng con gái tôi mặt mũi thì sưng vù, đã vậy còn bị ngất xỉu do sợ hãi nữa! Con bé bị bệnh tim bẩm sinh đấy, nó tội nghiệp nên mới gặp phải loại bạn học như thế này!!", mẹ cô ta quát vào mặt mẹ tôi
"Đừng có lấy lí do con chị tàn tật, bị đi.ếc thì cũng kiểm soát được không đánh người khác chứ? Bộ con chị bị đi.ếc, tới chị cũng bị mù giáo dục không biết dạy sao?"
"Nhưng con gái tôi cũng bị bạn bè con hai người cào hết cả người rồi, tính như thế nào?", mẹ tôi cũng khó chịu vì chất giọng chanh chua của mẹ Lâm Viên Viên
"Tôi không biết ở nhà chị dạy con như thế nào, nhưng con gái tôi tôi biết, con bé vốn là đứa hiền lành ngoan ngoãn, sẽ không tự nhiên đi gây rối", bố cô ta đập bàn
...
Nói một hồi, mẹ tôi bị hai người họ dùng quyền lực chèn ép đến mức khó thở. Bọn họ bảo mẹ tôi một là trả tiền viện phí để đền bù cho con họ, hai là sẽ làm ầm chuyện này lên để tôi bị đuổi học. Mẹ tôi không tiền không quyền, Lâm Viên Viên lại còn được Liễu Điềm chống lưng cho, bất đắc dĩ phải đồng ý
Tôi nắm lấy tay mẹ, lắc đầu.
"Mẹ, mẹ đừng trả viện phí cho cậu ta, mẹ phải tin con, là do cậu ta gây sự trước, con chỉ phản kháng lại mà thôi"
Mẹ tôi mím môi
"Tiểu Ngưng, nghe mẹ nói, con sắp thi đại học rồi, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới việc học của con"
Một lát sau, tôi cùng mẹ vào lại phòng bệnh
"Viện phí tôi sẽ trả, nhưng xin hai anh chị hãy tha cho con tôi, con bé còn nhỏ nên không hiểu biết", mẹ tôi thiếu điều muốn quỳ xuống van hai người họ
"Chị nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Con tôi vì con chị mà suýt ch.ết đấy, mạng của con gái tôi không chỉ là đống tiền viện phí đó đâu. Nhưng vì chúng tôi dễ tính nên chỉ yêu cầu thêm một việc", bố Lâm Viên Viên hắng giọng, "Con gái chị phải xin lỗi Viên Viên nhà tôi, nó là người sai"
Mẹ tôi bất giác nhìn sang cô Hứa, vẻ mặt khó xử
"Cô giáo Hứa, tôi tin con gái mình"
"Phụ huynh Chu, chuyện này chỉ có hai em ấy là người rõ nhất, không ai có thể chứng thực lời Chu Hiểu Ngưng nói. Nhưng hiện tại người nằm viện là Lâm Viên Viên, theo lẽ đúng thì Chu Hiểu Ngưng nên xin lỗi một tiếng", cô giáo nghiêm túc
À, hóa ra là vậy
Do tôi đang đứng, còn cô ta đang nằm, nên tôi phải xin lỗi
Vậy nếu đổi ngược lại người đang nằm là tôi, thì cô ta có chịu xin lỗi không?
Mẹ ái ngại nhìn tôi, bà ấy biết, tôi vốn không thể làm ra mấy chuyện này
"Xin lỗi cô và cô chú, nhưng chuyện này con không làm, nên con sẽ không xin lỗi ạ!", tôi cúi gập người
Nhìn thấy thái độ của tôi, hai người nhà họ Lâm kia tức điên lên, lớn tiếng đuổi mẹ con tôi ra ngoài và nói rằng sẽ khiến tôi sống không bằng ch.ết
16
Tôi không biết thế giới này vận hành như thế nào, được điều khiển ra sao mà thật giả lại bị đảo lộn đến thế
Khi trở về trường, tôi đã gặp một chuyện mà cả đời này cũng không thể quên
Từ loa trong phòng phát thanh của trường, một giọng nói vọng ra, tố cáo "tội ác" của tôi. Họ nói tôi không chỉ khiến cho một bạn học hiền lành bị đau tim, mà còn đá thuốc trợ tim của người đó xuống lầu, suýt nữa là mất mạng.
Tôi bịt tai lại, thế giới này thật sự quá tàn nhẫn với tôi, tôi sắp không chịu nổi nữa
Tất cả học sinh trong lớp đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt họ đầy vẻ khinh mạt
Tôi mở ngăn kéo bàn, đập vào mắt tôi là rác, là xác chuột ch.ết, mùi hôi thối bốc lên đến không thở nổi
Sách giáo khoa ướt đẫm mực đỏ, bìa sách viết: Chu Hiểu Ngưng, mày là đồ gi.ết người, đi ch.ết đi!!
Đồ kinh tởm
Rác rưởi
Đồ lòng lang dạ sói
Kể từ đó, tôi luôn là bao cát để những hội nhóm trong trường bắt nạt. Mỗi khi đi ngang qua tôi, bọn họ sẽ ném rác, đồ bẩn hoặc thậm chí là trái cây, trứng thối vào người, sau đó xô ngã tôi. Bọn họ nói rằng vì tôi đã giật tóc rồi khiến cho Lâm Viên Viên suýt ch.ết, nên tôi cũng phải hứng chịu chuyện tương tự
Giống như hai ông bà nhà họ Lâm đó đã từng nói trong bệnh viện vậy
"Tao sẽ khiến mày sống không bằng ch.ết, sẽ khiến mày ám ảnh đến hết cuộc đời này!"
Tôi nhìn từng ngày được đếm ngược trên bảng, cầu mong cho kì thi Cao Khảo đến nhanh một chút, tôi sắp chịu hết nổi rồi
Trên hành lang, tôi dựa vào lan can, đờ đẫn nhìn bầu trời
Tần Trì đi ngang qua tôi, cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái
Không ai tin tôi nữa.
Bất chợt, tôi nhớ ra một chuyện
“Tần Trì này, mai mốt … cậu học cùng đại học với tôi nhé?”
“Ừm”
Đã từng có một Tần Trì vô cùng dịu dàng với tôi, xem tôi như tâm can mà che chở
Đã từng có một Tần Trì đã từng nói, sẽ ở phía sau bảo vệ cho tôi
...
Cuối tuần, khi tôi đang dọn dẹp đồ để chuẩn bị về nhà thì Liễu Điềm hẹn tôi lên sân thượng, một mình. Nếu không lên, cô ta sẽ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn nữa
Khi tôi lên đến nơi, có tầm 3 cô gái và 1 cậu trai đang đứng đó, Liễu Điềm ở phía sau xem kịch. Một người trong số họ tiến lại, nắm mạnh cổ áo tôi kéo lại, tay kia thì giật mạnh máy trợ thính của tôi
"Mày định làm gì, buông tao ra!"
"Đừng chạm vào tao, buông ra...", tôi la hét trong yếu ớt khi đứa con trai đó tính chạm vào mình
"Chậc chậc..."
Liễu Điềm tặc lưỡi mấy cái rồi tiến lại. Bọn họ vật tôi xuống sàn, giờ cơ thể tôi chỉ che được chỗ cần che, quần áo nếu không bị rách thì cũng bị họ lột sạch
"Cầu xin cậu, làm ơn... tha cho tôi..."
"Bịt miệng nó lại, đừng để nó phát ra tiếng"
Bọn họ liên tục đá mấy cú vào bụng và đầu tôi, tôi phun ra một ngụm máu nhỏ
"Eo ơi, bẩn thật đấy! Mày đúng là dơ bẩn luôn đó Chu Hiểu Ngưng, yếu ớt nữa. Mới đá có mấy cái đã không chịu nổi rồi, vậy sao lại làm chuyện đó với Lâm Viên Viên chứ", Liễu Điềm đưa tay vuốt ngang mặt tôi, khúc khích
"L-Liễu Điềm, cậu biết rõ... hôm đó, xảy ra chuyện gì mà...", tôi yếu ớt nói
Cô ta im bặt, lát sau, giống như chạm vào chỗ ngứa, cô ta tát tôi mấy cái rồi đứng dậy, đá quần áo tôi ra xa
"Muốn quần áo thì tự mình lấy đi, chó", cô ả cười, nụ cười toét đến tận mang tai
Tôi đau đớn đứng dậy, vết thương trên người không đến nỗi chằng chịt nhưng nhìn vào cũng đủ thấy tôi đã trải qua những chuyện như thế nào. Tôi lê từng bước nặng nhọc đến chỗ quần áo
Bọn họ ném quần áo tôi xuống cầu thang
"Mày chậm chạp quá! Thôi, để tao giúp mày một chuyến!", Liễu Điềm bực bội, phủi đất cát trên tay
Ngay khi tôi bước đến bậc đầu tiên, cơ thể tôi không tự chủ được mà ngã xuống, một lực đẩy khiến tôi bổ nhào về phía trước
"Điềm Điềm, sao cậu lại đẩy nó? Lỡ xảy ra chuyện gì...", một cô bạn trong đám đó la lớn
Liễu Điềm cũng hốt hoảng, "K-không có, mình... mình chỉ định đẩy nhẹ..."
Tôi ngã đập đầu xuống nền đất lạnh, đầu tôi va phải một cục đá nhọn, máu chảy thành dòng
Trong tiếng náo loạn, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của mẹ, còn có...
Giọng của Tần Trì