Chương 128: Tiểu quái vật
Trong hang động.
Sau khi nghe Khúc Duyệt nói Tuyết Lí Hồng đã không còn trong ao, Tông Quyền không tin: "Hắn đi như thế nào?"
Khúc Duyệt không thể tiết lộ về Cửa Di Động, nàng chỉ Băng Ngọc Trì: "Phía dưới có hang động, y nhờ vãn bối giúp đỡ..." Não mở rộng tuôn ra vài câu nói dối, "Y hứa tặng bảo vật cho vãn bối, bảo vật của thiên nhân, vãn bối không nhịn được..."
Giọng Khúc Duyệt nhỏ dần, liếc nhìn sắc mặt Tông Quyền, nhận ra hắn đã bị nàng làm cho tức đến không thốt nên lời.
Đây chính là hiệu quả nàng muốn, vừa giải thích vừa bôi đen chính mình, làm Tông Quyền chán ghét nàng, giảm thiểu khả năng phát sinh chuyện bức hôn.
"Soạt soạt..."
Đám quái vật đã vào được núi.
"Đi, ta đưa cô đến nơi an toàn trước rồi quay lại đối phó với hắn." Giọng Tông Quyền chứa đầy tức giận nhưng hắn không trách cứ nàng.
Thân ảnh nhoáng lên, bả vai Khúc Duyệt đã bị nắm lấy, chuẩn bị phá núi đi ra.
Nhưng lúc này thanh kiếm đen như mực đã cắm xuống đỉnh núi, giống như một cột thu lôi, cũng giống phù chú trấn áp Tôn Ngộ Không dưới chân núi. Khúc Duyệt nghe Tông Quyên rên một tiếng, dừng lại động tác, hàm răng nghiến chặt.
Song ngay lập tức, hắn lấy ra quả cầu sắt nhỏ định mở cánh thiên nhân.
Tuy nhiên, quả cầu sắt bất động, nằm im lìm trong tay hắn.
Khúc Duyệt sửng sốt, cũng thử tự niệm chú, hoàn toàn không có tác dụng.
Xem ra, Lục Thiên không chỉ nghiên cứu cách đối phó với Thiên Võ, còn nghiên cứu làm thế nào đối phó với Thiên Công.
"Soạt soạt..."
Đám quái vật nhỏ bò dọc theo những khe nứt xuống đến gần hang động.
"Tông Quyền, cảm thấy thế nào?" Lục Thiên cười rộ lên, "Đừng sợ, những ma trùng này không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chúng nó chỉ biết chui qua da vào trong cơ thể, chỉ cần một con là có thể thúc đẩy ngươi ma hóa. Khi đó, ngươi sẽ là vũ khí mạnh nhất trong tay ta."
Tông Quyền không nói gì, buông Khúc Duyệt ra, hai tay kết pháp ấn, chỉ vào không trung.
Ầm một tiếng, pháp ấn in vào vách núi, bộc phát ra một vòng sáng.
Vòng sáng tựa bánh xe lăn đi, nghiến qua người đám ma trùng. Những con bị nghiền nát hóa thành khói đen, đám khói này lại bị thanh kiếm cắm trên đỉnh núi hấp thu, cứ như thế sức mạnh của thanh hắc kiếm ngày càng tăng.
Máu từ khóe miệng dần rỉ ra, Tông Quyền đành giải trừ pháp ấn, khoanh chân chữa thương.
"Ha ha ha..." Tiếng cười của Lục Thiên tràn đầy đắc ý.
Khúc Duyệt nghĩ về những gì Lục Thiên vừa nói, nàng chạm vào vết thương sau tai, hoài nghi rất có thể một con tiểu quái vật đã chui vào cơ thể nàng. Thế cho nên khi bọn chúng đến gần, nàng mới cảm thấy cổ lực kỳ quái trong cơ thể được kích động.
Tình thế trước mắt, Tông Quyền xem ra chẳng thể làm gì. Không thể trách hắn là đại lão không đáng tin, ở hoàn cảnh bị triệt để nhắm vào, ai cũng thế mà thôi.
Khúc Duyệt đành tự mình nghĩ cách đối phó. Nàng liếc mắt nhìn nước ao Băng Ngọc Trì, tự hỏi liệu nhảy xuống có ổn không, đám quái vật kia tiến vào ao có lẽ sẽ bị đông chết.
Nhưng nàng và Tông Quyền cũng sẽ bị đông thành tượng băng. Theo lời Tuyết Lí Hồng, chỉ thiên nhân mới bị băng ấn ảnh hưởng, lỡ như Lục Thiên biết được và đi xuống vớt họ khiêng đi thì toi.
Mắt thấy đám quái vật đã xâm nhập vào hang động, Khúc Duyệt rút ra Kim Quang Lưu Ly Tráo, biến thành chiếc lồng lớn bao phủ lấy nàng và Tông Quyền.
Chiếc lồng như một cái chuông, vừa mở ra đã kêu lên thật lớn, như thể bị đập mạnh bởi chày đánh chuông.
Khúc Duyệt ngẩng đầu lên mới phát hiện, thanh kiếm đen trên đỉnh núi đã tạo áp lực lên hang động, sở dĩ nàng vẫn luôn không có cảm giác là do Tông Quyền đã cản lại.
"Phật bảo của chùa Đại Vô Tướng à?" Chiếc lồng vừa bung ra, áp lực đè lên Tông Quyền liền giảm mạnh, hắn nhìn nàng khoanh chân ngồi xuống.
"Đúng vậy." Quả nhiên hữu dụng, Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lưu Ly Tráo trong ý thức hải của nàng có thể ngăn cản ma khí xâm lấn, vậy Đại Lưu Ly Tráo ắt cũng có thể.
Nhưng e là đám quái vật quá đông này có thể dần dần gặm mòn chiếc lồng.
Lục Thiên trầm giọng nói: "Tiểu cô nương, ngươi cho rằng một cái phật bảo có thể ngăn cản được sao?"
Hắn nói một thôi một hồi, nhưng Khúc Duyệt và Tông Quyền đều không trả lời, bởi vì chiếc lồng cách âm, hai người hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tông Quyền ngồi trong lồng nói: "Chắn không được lâu đâu."
"Ừm." Khúc Duyệt chỉ dùng chiếc lồng để đối phó tức thời, vẫn tiếp tục suy nghĩ tìm biện pháp khác.
"Của cô đây." Tông Quyền lấy hộp đựng quả đưa cho nàng, truyền âm nói, "Để ta điều tức một lát rồi giết ra ngoài, cô nhân cơ hội trốn đi."
Khúc Duyệt tiếp nhận chiếc hộp: "Tiền bối có bao nhiêu phần chắc sẽ thoát khỏi tay hắn?"
Tông Quyền trả lời: "Mười phần chắc chắn."
Khóe miệng Khúc Duyệt hơi giật, trong hoàn cảnh này nói câu đó không khỏi quá tự tin.
Tông Quyền nói tiếp: "Nếu ta không địch lại, liền đem thân này hóa hư vô, sẽ không ma hóa, không cho hắn được như ý."
Thì ra là có ý này, Khúc Duyệt gật đầu, nếu là nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Cô nương..." Dừng một chút, Tông Quyền hướng nàng chắp tay, "Ta sẽ dốc hết sức bảo vệ cô rời đi, chỉ xin cô khi tìm được Tuyết Lí Hồng, hãy bảo hắn báo tin này về Thiên Nhân Cảnh, cầu Thần Điện nhanh chóng xử lý. Lục Thiên kẻ này không lưu được, phải nhanh chóng loại bỏ, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến một phen tai họa cho Thiên Nhân Cảnh."
"Được." Khúc Duyệt đồng ý rồi lại an ủi nói, "Nhưng trước mắt tiền bối đừng bi quan, vãn bối vẫn còn chưa ra tay đâu, vãn bối từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ để đồng đội hi sinh còn bản thân một mình chạy trốn."
Lời này của nàng giống hệt câu "chưa từng có đối thủ" trước đây của Tông Quyền, khác ở chỗ nàng không hay nói thế, nói xong chắc chắn sẽ không ngủm.
Tông Quyền gật gật đầu, chỉ nghe mà không để tâm. Vũ khí của Lục Thiên nhằm vào thiên nhân, tuy nàng không phải thiên nhân nhưng tu vi bậc này đối với Lục Thiên thực chẳng là gì.
Tiếp đó, hắn thấy đám tiểu quái lũ lượt kéo vào hang động bao quanh Kim Quang Lưu Ly Tráo công kích, trong miệng Khúc Duyệt phát ra tiếng "lick crick".
Không có tác dụng gì, nàng đổi sang tiếng khác.
Lại đổi tiếp.
Tông Quyền không hiểu nàng đang làm gì, cuối cùng lại thấy nàng phồng má lên nhưng không phát ra âm thanh nào.
Nhưng hắn giật mình, vô cùng kinh ngạc thấy đám tiểu quái đông nghìn nghịt, lũ lượt kéo vào đen đặc cả sơn động thế nhưng dừng cả lại.
Không phải đứng im bất động, mà từng con chộn rộn quay vòng tại chỗ, tựa như bị mất phương hướng.
Tông Quyền chợt hiểu đám quái ấy không có ý thức, chúng tiếp nhận mệnh lệnh của Lục Thiên bằng âm thanh. Khúc Duyệt là nhạc tu, nàng đã dùng âm thanh bọn chúng có thể nghe được để quấy nhiễu hiệu lệnh của Lục Thiên.
Vậy mà lại thành công. Thật ngoài sức tưởng tượng của Tông Quyền.
Lục Thiên cũng kinh hãi, hắn tăng âm thanh mệnh lệnh lớn hơn nhằm át đi tiếng của Khúc Duyệt.
Đám quái vểnh râu lần nữa tìm được phương hướng.
Khúc Duyệt cũng dồn nội lực tăng âm thanh.
"Muốn so với ta?" Lục Thiên tiếp tục tăng mạnh hơn.
Tu vi khác biệt như trời với đất, Khúc Duyệt nào so nổi, cho nên nàng lấy từ vòng trữ vật ra một cái loa lớn.
Đây cũng được lấy từ bộ phận kỹ thuật, Tạ Vô Tình đã chế tạo một chiếc loa đặc biệt dành cho âm tu, âm thanh được khuếch đại không phải âm thanh bình thường mà ẩn chứa pháp lực.
Lúc này Khúc Duyệt điều chỉnh Lưu Ly Tráo chắn âm thanh bên ngoài lọt vào nhưng không cản loa pháp bảo truyền âm ra. Nàng tháo bỏ phong ấn dán trên loa, một đầu đưa lên miệng, tạo ra một loạt âm thanh ngẫu hứng lộn xộn không có giai điệu, mục đích của nàng là tạo ra tạp âm.
Bị tạp âm quấy nhiễu, đám tiểu quái chộn rộn bò khắp nơi trong hang, không ít con bò cả xuống ao nước và chết cóng.
Loa có chức năng lặp lại, sau khi ghi âm, Khúc Duyệt nhấn nút "chu kỳ tẩy não" rồi đặt loa lên hai chân mình, để nó tự phát.
Nàng thở hổn hển mấy hơi, chỉ vào loa nói với Tông Quyền: "Pháp khí này của vãn bối tiêu hao năng lượng dần, có thể kéo dài khoảng mười canh giờ, nhưng chưa đến mười canh giờ sẽ có người đến Long Nha cứu chúng ta."
Khúc Duyệt vốn lo lắng Cửu Hoang giống Tông Quyền sẽ bị Lục Thiên áp chế, tới cũng chịu chết. Nhưng rồi cảm thấy nghiên cứu của Lục Thiên nhằm vào truyền thừa huyết mạch của thiên nhân, vốn luôn là đơn huyết, cho nên thứ hắn nhắm đến cũng là đơn huyết, trong khi Cửu Hoang hoàn toàn khác biệt.
"Không ngờ được thủ đoạn của phàm nhân lợi hại như vậy." Tông Quyền ngồi cạnh Khúc Duyệt, nhìn chiếc loa đặt trên chân nàng, lại đảo mắt nhìn một lượt đám quái vật bao quanh, nhớ đến lời Tuyết Lí Hồng từng nói trước đây, nội tâm quay cuồng. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Lúc bị Lục Thiên áp chế, tự biết địch không lại, hắn đưa ra quyết định liều chết mà trong lòng vẫn cực bình tĩnh. Nhưng chỉ tích tắc sau đó, thế cục lại bị một tiểu cô nương phàm nhân thay đổi dễ dàng. Nhớ lại câu nói bản thân chưa từng gặp đối thủ trước đây, hắn đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi đau.
"Thiên nhân hay phàm nhân đều là người, bản chất không có gì khác biệt." Khúc Duyệt biết rõ mình cũng là thiên nhân nhưng không phản bác lời hắn.
Những gì nàng sử dụng hôm nay là bản lĩnh do cha nàng truyền dạy và pháp bảo do phàm nhân chế tạo, nàng nói thêm: "Vãn bối quen biết rất nhiều người không thua kém thiên nhân."
Đặc biệt là cha nàng, cho tới nay, trong mắt Khúc Duyệt, cả thế gian không ai so được với cha nàng về sự uyên bác, tầm nhìn và cơ trí. Sau khi biết được thân phận của mẹ, nàng càng tin chắc vào điều này.
Theo lời Nhị Ca, lúc gặp được mẹ nàng, cha nàng mới chỉ là một tán tu không gia thế, không cầu tiến, khốn cùng thất vọng, làm thế nào lại có bản lĩnh "tán đổ" được một Thiên Nữ?
Khúc Duyệt nhịn không được liếc mắt lén nhìn Tông Quyền. Có thể xứng đôi với hắn, có tư cách đoạt vị trí bảo vệ Thần Điện, xuất thân của mẹ nàng ở Thiên Nhân Cảnh khẳng định không bình thường.
"Ừ, phàm nhân hiện giờ quả là không nên xem thường." Lúc lâu sau Tông Quyền mới thốt được một câu.
Trong mắt Tông Quyền, cùng với sự giáo dục hắn tiếp thu từ nhỏ, thiên nhân là chủng tộc thượng đẳng do thần sáng tạo, phàm nhân ban đầu chỉ là nô bộc thờ phụng bọn họ mà thôi. Chính sự ích kỷ hẹp hòi, tham lam hám dục của phàm nhân đã sản sinh ra Thiên Ma khí làm thiên nhân ma hóa, một sự ô nhiễm khiến họ phải tránh đi thật xa.
Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với Phàm Nhân Giới, muốn hiểu biết nhiều hơn một chút.
Trên mặt đất, trên vách núi, toàn bộ hang động ngoại trừ Kim Quang Lưu Ly Tráo và ao nước, khắp nơi đều bị bao phủ bởi đám hắc tiểu quái. Tông Quyền hơi quay đầu nhìn Khúc Duyệt, thấy sắc mặt nàng vẫn tái như cũ, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng cau mày, dường như rất ghê tởm đám côn trùng lít nhít ấy.
Tông Quyền lần nữa dời lực chú ý của nàng: "Không biết cô nương học từ đâu?"
Khúc Duyệt đáp: "Vãn bối không có sư môn, từ nhỏ đi theo gia phụ học tập. Nhưng hiện tại gia phụ bế quan hợp đạo, hiện giờ sinh tử chưa biết."
Tông Quyền mỉm cười nhẹ, nói: "Xem bản lĩnh của cô nương, lệnh tôn nắm chắc có thể hợp đạo, ta thật mong chờ sau này có dịp được gặp mặt."
Lông mi Khúc Duyệt chớp chớp, nàng xấu hổ sờ sờ vành tai: "Không, ngài sẽ không muốn gặp ông ấy."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Duyệt: "Rau Hẹ,chàng phải nhanh lên, nếu không ta làm thịt hết đám quái này đấy!"
Sau khi nghe Khúc Duyệt nói Tuyết Lí Hồng đã không còn trong ao, Tông Quyền không tin: "Hắn đi như thế nào?"
Khúc Duyệt không thể tiết lộ về Cửa Di Động, nàng chỉ Băng Ngọc Trì: "Phía dưới có hang động, y nhờ vãn bối giúp đỡ..." Não mở rộng tuôn ra vài câu nói dối, "Y hứa tặng bảo vật cho vãn bối, bảo vật của thiên nhân, vãn bối không nhịn được..."
Giọng Khúc Duyệt nhỏ dần, liếc nhìn sắc mặt Tông Quyền, nhận ra hắn đã bị nàng làm cho tức đến không thốt nên lời.
Đây chính là hiệu quả nàng muốn, vừa giải thích vừa bôi đen chính mình, làm Tông Quyền chán ghét nàng, giảm thiểu khả năng phát sinh chuyện bức hôn.
"Soạt soạt..."
Đám quái vật đã vào được núi.
"Đi, ta đưa cô đến nơi an toàn trước rồi quay lại đối phó với hắn." Giọng Tông Quyền chứa đầy tức giận nhưng hắn không trách cứ nàng.
Thân ảnh nhoáng lên, bả vai Khúc Duyệt đã bị nắm lấy, chuẩn bị phá núi đi ra.
Nhưng lúc này thanh kiếm đen như mực đã cắm xuống đỉnh núi, giống như một cột thu lôi, cũng giống phù chú trấn áp Tôn Ngộ Không dưới chân núi. Khúc Duyệt nghe Tông Quyên rên một tiếng, dừng lại động tác, hàm răng nghiến chặt.
Song ngay lập tức, hắn lấy ra quả cầu sắt nhỏ định mở cánh thiên nhân.
Tuy nhiên, quả cầu sắt bất động, nằm im lìm trong tay hắn.
Khúc Duyệt sửng sốt, cũng thử tự niệm chú, hoàn toàn không có tác dụng.
Xem ra, Lục Thiên không chỉ nghiên cứu cách đối phó với Thiên Võ, còn nghiên cứu làm thế nào đối phó với Thiên Công.
"Soạt soạt..."
Đám quái vật nhỏ bò dọc theo những khe nứt xuống đến gần hang động.
"Tông Quyền, cảm thấy thế nào?" Lục Thiên cười rộ lên, "Đừng sợ, những ma trùng này không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chúng nó chỉ biết chui qua da vào trong cơ thể, chỉ cần một con là có thể thúc đẩy ngươi ma hóa. Khi đó, ngươi sẽ là vũ khí mạnh nhất trong tay ta."
Tông Quyền không nói gì, buông Khúc Duyệt ra, hai tay kết pháp ấn, chỉ vào không trung.
Ầm một tiếng, pháp ấn in vào vách núi, bộc phát ra một vòng sáng.
Vòng sáng tựa bánh xe lăn đi, nghiến qua người đám ma trùng. Những con bị nghiền nát hóa thành khói đen, đám khói này lại bị thanh kiếm cắm trên đỉnh núi hấp thu, cứ như thế sức mạnh của thanh hắc kiếm ngày càng tăng.
Máu từ khóe miệng dần rỉ ra, Tông Quyền đành giải trừ pháp ấn, khoanh chân chữa thương.
"Ha ha ha..." Tiếng cười của Lục Thiên tràn đầy đắc ý.
Khúc Duyệt nghĩ về những gì Lục Thiên vừa nói, nàng chạm vào vết thương sau tai, hoài nghi rất có thể một con tiểu quái vật đã chui vào cơ thể nàng. Thế cho nên khi bọn chúng đến gần, nàng mới cảm thấy cổ lực kỳ quái trong cơ thể được kích động.
Tình thế trước mắt, Tông Quyền xem ra chẳng thể làm gì. Không thể trách hắn là đại lão không đáng tin, ở hoàn cảnh bị triệt để nhắm vào, ai cũng thế mà thôi.
Khúc Duyệt đành tự mình nghĩ cách đối phó. Nàng liếc mắt nhìn nước ao Băng Ngọc Trì, tự hỏi liệu nhảy xuống có ổn không, đám quái vật kia tiến vào ao có lẽ sẽ bị đông chết.
Nhưng nàng và Tông Quyền cũng sẽ bị đông thành tượng băng. Theo lời Tuyết Lí Hồng, chỉ thiên nhân mới bị băng ấn ảnh hưởng, lỡ như Lục Thiên biết được và đi xuống vớt họ khiêng đi thì toi.
Mắt thấy đám quái vật đã xâm nhập vào hang động, Khúc Duyệt rút ra Kim Quang Lưu Ly Tráo, biến thành chiếc lồng lớn bao phủ lấy nàng và Tông Quyền.
Chiếc lồng như một cái chuông, vừa mở ra đã kêu lên thật lớn, như thể bị đập mạnh bởi chày đánh chuông.
Khúc Duyệt ngẩng đầu lên mới phát hiện, thanh kiếm đen trên đỉnh núi đã tạo áp lực lên hang động, sở dĩ nàng vẫn luôn không có cảm giác là do Tông Quyền đã cản lại.
"Phật bảo của chùa Đại Vô Tướng à?" Chiếc lồng vừa bung ra, áp lực đè lên Tông Quyền liền giảm mạnh, hắn nhìn nàng khoanh chân ngồi xuống.
"Đúng vậy." Quả nhiên hữu dụng, Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lưu Ly Tráo trong ý thức hải của nàng có thể ngăn cản ma khí xâm lấn, vậy Đại Lưu Ly Tráo ắt cũng có thể.
Nhưng e là đám quái vật quá đông này có thể dần dần gặm mòn chiếc lồng.
Lục Thiên trầm giọng nói: "Tiểu cô nương, ngươi cho rằng một cái phật bảo có thể ngăn cản được sao?"
Hắn nói một thôi một hồi, nhưng Khúc Duyệt và Tông Quyền đều không trả lời, bởi vì chiếc lồng cách âm, hai người hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tông Quyền ngồi trong lồng nói: "Chắn không được lâu đâu."
"Ừm." Khúc Duyệt chỉ dùng chiếc lồng để đối phó tức thời, vẫn tiếp tục suy nghĩ tìm biện pháp khác.
"Của cô đây." Tông Quyền lấy hộp đựng quả đưa cho nàng, truyền âm nói, "Để ta điều tức một lát rồi giết ra ngoài, cô nhân cơ hội trốn đi."
Khúc Duyệt tiếp nhận chiếc hộp: "Tiền bối có bao nhiêu phần chắc sẽ thoát khỏi tay hắn?"
Tông Quyền trả lời: "Mười phần chắc chắn."
Khóe miệng Khúc Duyệt hơi giật, trong hoàn cảnh này nói câu đó không khỏi quá tự tin.
Tông Quyền nói tiếp: "Nếu ta không địch lại, liền đem thân này hóa hư vô, sẽ không ma hóa, không cho hắn được như ý."
Thì ra là có ý này, Khúc Duyệt gật đầu, nếu là nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Cô nương..." Dừng một chút, Tông Quyền hướng nàng chắp tay, "Ta sẽ dốc hết sức bảo vệ cô rời đi, chỉ xin cô khi tìm được Tuyết Lí Hồng, hãy bảo hắn báo tin này về Thiên Nhân Cảnh, cầu Thần Điện nhanh chóng xử lý. Lục Thiên kẻ này không lưu được, phải nhanh chóng loại bỏ, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến một phen tai họa cho Thiên Nhân Cảnh."
"Được." Khúc Duyệt đồng ý rồi lại an ủi nói, "Nhưng trước mắt tiền bối đừng bi quan, vãn bối vẫn còn chưa ra tay đâu, vãn bối từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ để đồng đội hi sinh còn bản thân một mình chạy trốn."
Lời này của nàng giống hệt câu "chưa từng có đối thủ" trước đây của Tông Quyền, khác ở chỗ nàng không hay nói thế, nói xong chắc chắn sẽ không ngủm.
Tông Quyền gật gật đầu, chỉ nghe mà không để tâm. Vũ khí của Lục Thiên nhằm vào thiên nhân, tuy nàng không phải thiên nhân nhưng tu vi bậc này đối với Lục Thiên thực chẳng là gì.
Tiếp đó, hắn thấy đám tiểu quái lũ lượt kéo vào hang động bao quanh Kim Quang Lưu Ly Tráo công kích, trong miệng Khúc Duyệt phát ra tiếng "lick crick".
Không có tác dụng gì, nàng đổi sang tiếng khác.
Lại đổi tiếp.
Tông Quyền không hiểu nàng đang làm gì, cuối cùng lại thấy nàng phồng má lên nhưng không phát ra âm thanh nào.
Nhưng hắn giật mình, vô cùng kinh ngạc thấy đám tiểu quái đông nghìn nghịt, lũ lượt kéo vào đen đặc cả sơn động thế nhưng dừng cả lại.
Không phải đứng im bất động, mà từng con chộn rộn quay vòng tại chỗ, tựa như bị mất phương hướng.
Tông Quyền chợt hiểu đám quái ấy không có ý thức, chúng tiếp nhận mệnh lệnh của Lục Thiên bằng âm thanh. Khúc Duyệt là nhạc tu, nàng đã dùng âm thanh bọn chúng có thể nghe được để quấy nhiễu hiệu lệnh của Lục Thiên.
Vậy mà lại thành công. Thật ngoài sức tưởng tượng của Tông Quyền.
Lục Thiên cũng kinh hãi, hắn tăng âm thanh mệnh lệnh lớn hơn nhằm át đi tiếng của Khúc Duyệt.
Đám quái vểnh râu lần nữa tìm được phương hướng.
Khúc Duyệt cũng dồn nội lực tăng âm thanh.
"Muốn so với ta?" Lục Thiên tiếp tục tăng mạnh hơn.
Tu vi khác biệt như trời với đất, Khúc Duyệt nào so nổi, cho nên nàng lấy từ vòng trữ vật ra một cái loa lớn.
Đây cũng được lấy từ bộ phận kỹ thuật, Tạ Vô Tình đã chế tạo một chiếc loa đặc biệt dành cho âm tu, âm thanh được khuếch đại không phải âm thanh bình thường mà ẩn chứa pháp lực.
Lúc này Khúc Duyệt điều chỉnh Lưu Ly Tráo chắn âm thanh bên ngoài lọt vào nhưng không cản loa pháp bảo truyền âm ra. Nàng tháo bỏ phong ấn dán trên loa, một đầu đưa lên miệng, tạo ra một loạt âm thanh ngẫu hứng lộn xộn không có giai điệu, mục đích của nàng là tạo ra tạp âm.
Bị tạp âm quấy nhiễu, đám tiểu quái chộn rộn bò khắp nơi trong hang, không ít con bò cả xuống ao nước và chết cóng.
Loa có chức năng lặp lại, sau khi ghi âm, Khúc Duyệt nhấn nút "chu kỳ tẩy não" rồi đặt loa lên hai chân mình, để nó tự phát.
Nàng thở hổn hển mấy hơi, chỉ vào loa nói với Tông Quyền: "Pháp khí này của vãn bối tiêu hao năng lượng dần, có thể kéo dài khoảng mười canh giờ, nhưng chưa đến mười canh giờ sẽ có người đến Long Nha cứu chúng ta."
Khúc Duyệt vốn lo lắng Cửu Hoang giống Tông Quyền sẽ bị Lục Thiên áp chế, tới cũng chịu chết. Nhưng rồi cảm thấy nghiên cứu của Lục Thiên nhằm vào truyền thừa huyết mạch của thiên nhân, vốn luôn là đơn huyết, cho nên thứ hắn nhắm đến cũng là đơn huyết, trong khi Cửu Hoang hoàn toàn khác biệt.
"Không ngờ được thủ đoạn của phàm nhân lợi hại như vậy." Tông Quyền ngồi cạnh Khúc Duyệt, nhìn chiếc loa đặt trên chân nàng, lại đảo mắt nhìn một lượt đám quái vật bao quanh, nhớ đến lời Tuyết Lí Hồng từng nói trước đây, nội tâm quay cuồng. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Lúc bị Lục Thiên áp chế, tự biết địch không lại, hắn đưa ra quyết định liều chết mà trong lòng vẫn cực bình tĩnh. Nhưng chỉ tích tắc sau đó, thế cục lại bị một tiểu cô nương phàm nhân thay đổi dễ dàng. Nhớ lại câu nói bản thân chưa từng gặp đối thủ trước đây, hắn đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi đau.
"Thiên nhân hay phàm nhân đều là người, bản chất không có gì khác biệt." Khúc Duyệt biết rõ mình cũng là thiên nhân nhưng không phản bác lời hắn.
Những gì nàng sử dụng hôm nay là bản lĩnh do cha nàng truyền dạy và pháp bảo do phàm nhân chế tạo, nàng nói thêm: "Vãn bối quen biết rất nhiều người không thua kém thiên nhân."
Đặc biệt là cha nàng, cho tới nay, trong mắt Khúc Duyệt, cả thế gian không ai so được với cha nàng về sự uyên bác, tầm nhìn và cơ trí. Sau khi biết được thân phận của mẹ, nàng càng tin chắc vào điều này.
Theo lời Nhị Ca, lúc gặp được mẹ nàng, cha nàng mới chỉ là một tán tu không gia thế, không cầu tiến, khốn cùng thất vọng, làm thế nào lại có bản lĩnh "tán đổ" được một Thiên Nữ?
Khúc Duyệt nhịn không được liếc mắt lén nhìn Tông Quyền. Có thể xứng đôi với hắn, có tư cách đoạt vị trí bảo vệ Thần Điện, xuất thân của mẹ nàng ở Thiên Nhân Cảnh khẳng định không bình thường.
"Ừ, phàm nhân hiện giờ quả là không nên xem thường." Lúc lâu sau Tông Quyền mới thốt được một câu.
Trong mắt Tông Quyền, cùng với sự giáo dục hắn tiếp thu từ nhỏ, thiên nhân là chủng tộc thượng đẳng do thần sáng tạo, phàm nhân ban đầu chỉ là nô bộc thờ phụng bọn họ mà thôi. Chính sự ích kỷ hẹp hòi, tham lam hám dục của phàm nhân đã sản sinh ra Thiên Ma khí làm thiên nhân ma hóa, một sự ô nhiễm khiến họ phải tránh đi thật xa.
Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với Phàm Nhân Giới, muốn hiểu biết nhiều hơn một chút.
Trên mặt đất, trên vách núi, toàn bộ hang động ngoại trừ Kim Quang Lưu Ly Tráo và ao nước, khắp nơi đều bị bao phủ bởi đám hắc tiểu quái. Tông Quyền hơi quay đầu nhìn Khúc Duyệt, thấy sắc mặt nàng vẫn tái như cũ, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng cau mày, dường như rất ghê tởm đám côn trùng lít nhít ấy.
Tông Quyền lần nữa dời lực chú ý của nàng: "Không biết cô nương học từ đâu?"
Khúc Duyệt đáp: "Vãn bối không có sư môn, từ nhỏ đi theo gia phụ học tập. Nhưng hiện tại gia phụ bế quan hợp đạo, hiện giờ sinh tử chưa biết."
Tông Quyền mỉm cười nhẹ, nói: "Xem bản lĩnh của cô nương, lệnh tôn nắm chắc có thể hợp đạo, ta thật mong chờ sau này có dịp được gặp mặt."
Lông mi Khúc Duyệt chớp chớp, nàng xấu hổ sờ sờ vành tai: "Không, ngài sẽ không muốn gặp ông ấy."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Duyệt: "Rau Hẹ,chàng phải nhanh lên, nếu không ta làm thịt hết đám quái này đấy!"