Chương 129: Phá trận quyết
Khúc Duyệt chỉ thuận miệng lẩm bẩm, sợ Tông Quyền truy vấn nguyên nhân, nàng đổi đề tài: "Ngài chữa thương trước đi, vãn bối nghiên cứu đám ma trùng này một chút."
Tông Quyền khó hiểu: "Nghiên cứu?"
"Ừ." Khúc Duyệt chỉ xác nhận được dải tần của sóng âm mà đám tiểu quái này có thể nghe thấy, dựa vào đó để quấy nhiễu phương hướng của chúng. Bây giờ nàng muốn dùng nhĩ thức xuyên qua chiếc lồng, cẩn thận phân tích quỹ đạo hoạt động của chúng, tìm cách điều khiển chúng, dẫn chúng bò xuống ao giết sạch.
"Có thể làm vậy ư?" Tông Quyền biết đại nhạc tu có khả năng này nhưng không rõ tu vi hiện tại của nàng có thể làm được không.
"Chắc không quá khó." Thứ khó nhất là xác định dải tần của sóng âm, nhưng Khúc Duyệt đã làm được rồi, "Nhưng mà trước khi viện binh tới, dù vãn bối có thể điều khiển chúng cũng không thể động thủ."
Để đám quái tiếp tục giằng co ở đây với họ, Lục Thiên sẽ không bày ra chiêu khác. Chờ Cửu Hoang đến làm hắn phân tâm, chính là thời cơ tốt nhất để nàng ra tay.
Tông Quyền nghe nàng phân tích lý lẽ rõ ràng hợp lý, nhịn không được hỏi: "Cô nương đã có cách đối phó với chúng vì sao không ra tay sớm?"
Không thể tùy tiện nói ra sự thật, Khúc Duyệt mở miệng lấy hơi, định nói rằng ban đầu nàng không nghĩ đến điều đó.
Nhưng mà, nàng làm "anh hùng cứu mỹ nhân" xong, thái độ của Tông Quyền đối với nàng dịu đi không ít.
Đây thật không phải dấu hiệu tốt, thế là nàng đem lời thật trong lòng nói huỵch toẹt: "À, là thế này, vãn bối làm việc luôn nhất quán, thông thường khi có sự góp mặt của bậc tiền bối, vãn bối sẽ không tùy tiện xuất lực mà hoàn toàn tin tưởng năng lực của các tiền bối. Cho đến khi xác định được mấy tiền bối không đáng tin cậy, vãn bối mới động não nghĩ cách."
Tông Quyền:...
Tim bị đâm một nhát.
Hắn xấu hổ mấp máy môi, sau đó nghe thấy Khúc Duyệt cười khúc khích nói: "Vãn bối dùng rất nhiều chân khí mới xác định được dải tần của sóng âm. Nếu sau này thoát khỏi vây khốn, tiền bối có thể cân nhắc đền bù cho vãn bối một chút hay không?"
"Sẽ." Tông Quyền chưa bao giờ được ai cứu mạng, tặng bảo vật cho nàng ư? Nhìn nàng không giống người thiếu bảo vật, hắn hỏi, "Không biết cô nương muốn cái gì?"
Khúc Duyệt vốn định chọc cho hắn thấy chán ghét, nào ngờ hắn lại nghiêm túc hỏi ra, nhân cơ hội nàng liền nói: "Vãn bối tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói với ngài."
"Được." Tông Quyền đồng ý không do dự, "Chỉ cần không phải việc thương thiên hại lí đều có thể."
Khúc Duyệt gật gật đầu, không nói chuyện với hắn nữa, quay đi nghiên cứu bọn tiểu quái.
Tông Quyền lại nhìn đến chiếc loa lớn đặt trên chân nàng: "Pháp bảo này cũng rất quý giá sao?"
Khúc Duyệt: "Đúng vậy, dùng linh lực của ít nhất mấy vạn linh châu mới có thể hoạt động được mười canh giờ."
Tông Quyền: "Khó trách chưa từng gặp qua."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Độ hiếm của nó không liên quan với giá trị. Trong thế giới của vãn bối, pháp bảo khoa học công nghệ như thế này chỉ được tạo ra mỗi lần một cái và chỉ dùng giới hạn trong chính phủ."
Tông Quyền nghe như lọt vào sương mù: "Pháp bảo khoa học công nghệ?"
Thấy hắn tò mò như một đứa trẻ, Khúc Duyệt giải thích đại khái: "Thế giới vãn bối đang sống mấy năm gần đây đã thành thạo một phương pháp có thể điều khiển linh khí và kiểm soát năng lượng, gọi là khoa học công nghệ." Nàng điều chỉnh vị trí chiếc loa trên chân rồi nói tiếp, "Cái này chính là một pháp bảo dùng khoa học công nghệ làm ra."
Theo lý thuyết học được ở Học Viện Dị Nhân, khoa học công nghệ thật ra là bước đột phá của huyền học*.
Huyền học: trong bối cảnh của truyện, huyền học là sự nghiên cứu, rèn luyện, trau dồi phép thuật và những hiện tượng siêu hình, siêu nhiên khác.
Pháp lực mạnh hay yếu của tu đạo giả phụ thuộc vào khả năng kiểm soát lực âm dương ngũ hành mạnh hay yếu. Phải trải qua thời gian dài tu luyện, tu đạo giả đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa con người và thiên nhiên mới có thể làm chủ được năng lực này.
Nhưng công nghệ thì không cần, công nghệ có thể cụ thể hóa và củng cố sức mạnh của tu đạo giả.
"Ngay cả khi không tu luyện, một khi nắm giữ được khoa học kỹ thuật cũng có thể sánh ngang với sức mạnh của tu đạo giả." Sức mạnh của một quả bom hạt nhân thậm chí còn vượt xa một kích xuất toàn lực của tu đạo giả ở cảnh giới đỉnh Độ Kiếp.
"Đây là một trong những nguyên nhân khiến linh khí của thế giới vãn bối ngày càng loãng, số lượng tu đạo giả ngày càng giảm mạnh."
Khúc Xuân Thu từng giảng cho Khúc Duyệt rằng tu đạo giả đối với thế giới tự nhiên giống như cây xanh thực hiện quang hợp, họ hấp thu và đồng thời phóng thích lực thiên địa ngũ hành, giúp thế giới vẫn luôn duy trì cân bằng.
Nhưng khoa học công nghệ phá hủy sự cân bằng này.
Khúc Duyệt nói xong liếc nhìn sắc mặt của Tông Quyền, chắc là hắn nghe không hiểu.
Tông Quyền trầm ngâm một lát: "Nghe có vẻ như công nghệ mà cô vừa nói giống Thiên Ma, cũng là một nguồn gây ô nhiễm..."
"Vậy cũng không phải." Khúc Duyệt lại lắc đầu, "Cha vãn bối luôn nói rằng sự xuất hiện của công nghệ đối với nhân loại, đối với tu đạo giả chúng ta tuyệt đối là sự tiến bộ. Chờ giai đoạn quá độ này qua đi, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được điểm cân bằng mới. Tất cả những tiến bộ lớn trong lịch sử đều trải qua quá trình biến hóa, đây là ngẫu nhiên và cũng là tất nhiên."
Tông Quyền hơi nhíu mày như suy tư gì: "Vậy thì thiên nhân đọa vào Thiên Ma cũng là tất nhiên sao..."
"Việc này vãn bối không dám vọng ngôn." Khúc Duyệt nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng phàm nhân hèn mọn như con kiến trong mắt thiên nhân thật ra đang không ngừng tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn, một ngày nào đó sẽ vượt qua cả thiên nhân... Tuy nhiên thiên nhân được thần ban cho huyết mạch siêu cường, không cầu tiến cũng không sao, trong khoảng thời gian ngắn, phàm nhân làm sao cũng không siêu việt hơn thiên nhân được."
Lời này của nàng nghe như khen tặng nhưng Tông Quyền lại thấy cực chói tai, song hắn không cách gì phản bác được.
Lại nhớ đến Tuyết Lí Hồng hình như cũng từng nói điều tương tự.
Tông Quyền nhịn hồi lâu, nghiêm túc nói: "Cô nương, từ lúc ta thành niên tới nay, thật sự chưa bao giờ thua, chưa từng để người khác càn rỡ trước mặt ta thế này, đây là lần duy nhất ngoài ý muốn."
Khúc Duyệt liếc nhìn Băng Ngọc Trì, nhíu mày: "Tuyết Lí Hồng tiền bối trốn thoát ngài còn không biết, vẫn luôn canh giữ ao nước, cái này không tính là thua sao?"
Tông Quyền:...
"Ngoài ý muốn, đấy cũng là ngoài ý muốn." Ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh nhưng có thể nhận ra chút xấu hổ.
Thật ra vừa rồi Khúc Duyệt không cố ý hỏi câu đó để chọc tức hắn, chỉ là nhịn không được mà bật ra khỏi miệng. Ngẫm lại cũng buồn cười, vốn chẳng phải cái tính tình được người yêu thích, cần gì mất công giả bộ để hắn chán ghét. Trừ Cửu Hoang mất nửa bộ não, ai lại đi thích nàng chứ?
Hai người không tiếp tục nói chuyện.
Tông Quyền nhắm mắt trị thương, Khúc Duyệt nghiên cứu đám ma trùng.
Ước chừng hơn hai canh giờ sau, Tông Quyền bỗng nhiên mở to mắt: "Tuyết Lí Hồng đến."
Khúc Duyệt ngẩn ra: "Y đến một mình?"
Tông Quyền lắc đầu: "Còn đưa theo hai người, một nữ kiếm tu, người còn lại là tà..." Hắn liếc nhìn Khúc Duyệt, "Cô nương từng đưa người này tới, hắn quen Tuyết Lí Hồng?"
"Hắn là đồ đệ của y."
Tuyết Lí Hồng đã đưa Cửu Hoang đến vậy không cần che giấu nữa.
- -- ---
Tới gần ngọn núi có Băng Ngọc Trì, Tuyết Lí Hồng cảm giác đôi cánh sau lưng nặng hơn ngàn cân, vỗ rất khó khăn.
Y thu cánh, ngự phong mà đi.
Cửu Hoang và Tân Lộ bị y túm theo rốt cuộc có thể thoải mái bay.
Chỉ thấy trên núi một người áo đen đang ngồi, vành nón che kín gương mặt, bên cạnh là một thanh kiếm đen. Thanh kiếm cắm vào đá, khí đen tỏa ra.
Chính thanh kiếm này khiến Tuyết Lí Hồng cảm giác bị trấn áp: "Tiểu tử, ngươi có cảm thấy khó chịu chút nào không?"
"Có." Cửu Hoang nghe sư phụ nói Lục Nương bị Thiên Ma thú cắn bị thương, làm sao thoải mái cho được.
"Ý của ta là thanh kiếm cắm trên đỉnh núi có làm ngươi thấy khó chịu không?" Tuyết Lí Hồng hỏi rõ ràng.
Lúc này Cửu Hoang mới cảm nhận thanh kiếm, hơi nhíu mày: "Hình như có chút."
Tuyết Lí Hồng: "Chỉ một chút?"
Cửu Hoang gật đầu: "Dạ."
Tân Lộ đột nhiên run rẩy cả người, kinh ngạc nói: "Thanh kiếm này..."
Tuyết Lí Hồng nhìn về phía hắn: "Ngươi biết à?"
Tân Lộ đang định nói, Thiên Nộ kiếm đột nhiên không triệu tự hiện, không ngừng phát ra âm thanh vù vù.
Tuyết Lí Hồng sửng sốt: "Là một trong mười hai thần kiếm của sư môn ngươi? Nhưng sao ta không cảm giác được?"
Y ở nhân gian mấy năm nay, đã từng gặp Thiên Nộ và Thiên Đỗng, chỉ nhìn một cái đã biết ngay hai thanh kiếm ấy xuất từ tay Thiên Công tộc.
"Thanh kiếm này có lẽ là Thiên Tà." Tân Lộ không chắc, nắm lấy Thiên Nộ, "Thiên Nộ của ta nhìn thấy không vui mừng mà sợ hãi, cảnh báo ta mau chóng rời đi... Kỳ lạ, Thiên Tà tuy là kiếm tà tu nhưng bản chất không phải ác kiếm, hiện giờ vì sao..."
Cửu Hoang nhìn sư phụ: "Thiên nhân bị ma hóa, thiên kiếm cũng bị?"
Tuyết Lí Hồng đỡ trán: "Có vẻ là vậy."
"Không sai, kiếm này chính là Thiên Tà." Lục Thiên vẫn khoanh chân ngồi, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, hắn đeo bao tay bằng da, từ đầu đến chân không lộ một chút da thịt nào.
Giọng Tông Quyền truyền tới: "Tuyết Lí Hồng, đừng đến gần thanh kiếm trong phạm vi trăm trượng, ngươi chịu không nổi đâu."
Lục Thiên cười to: "Tuyết Lí Hồng, ta và ngươi có giao ước, sẽ không tổn thương ngươi, ngươi đi đi."
"Lục Nương?" Cửu Hoang không cần nghe bọn họ nói, bay đến gần hơn muốn vào trong phạm vi thần thức của Khúc Duyệt, muốn nghe giọng nàng, xác nhận tình trạng nàng lúc này.
Lúc Thiên ngăn hắn lại: "Nếu ngươi đến thêm chút nữa, nhất định trọng..."
Chữ "thương" chưa ra khỏi miệng, Cửu Hoang đã dừng trên đỉnh núi.
Lục Thiên kinh ngạc đứng dậy: "Ngươi làm sao..."
"Ngươi cuồng cái gì? Dựa vào quả độc ngươi? Hay vì thanh tà kiếm này? Ngươi có độc ta cũng có, ngươi có tà kiếm, ta là tà tu, ta há sợ ngươi?"
Cửu Hoang vỗn dĩ không muốn nói nhiều với hắn, xuất thủ mới là việc chính.
Nhưng nghe ý sư phụ đây sẽ là trận ác chiến, vì thế hắn vừa nói vừa cởi bỏ quan ngọc vấn tóc, bấm tay niệm chú đổi về bộ quần áo cũ rách trước đây. Từ một quý công tử trong nháy mắt hóa thành tên khất cái.
Khúc Đường nói đúng, đánh nhau cũng phải có nghi thức. Mặc bộ áo rách rưới này hắn chưa bao giờ thua trận.
- -- ---
Nhan gia.
Câu Lê bị vây trong pháp trận, sức mạnh của pháp trận dần dần tác động vào ý thức hải, khiến hắn không ngừng chìm vào ảo cảnh.
Hắn rất quen thuộc với cảm giác này, lúc ở Thiên La Tháp, hắn hầu như luôn ở trong ảo cảnh.
Nhưng thật kỳ lạ, vì ảo cảnh của Thiên La Tháp có phương hướng, ảo giác hiện giờ lại hoàn toàn khác. Đầu đau như muốn nứt ra, Câu Lê dường như quay trở lại năm tháng bị Lục Thiên bắt giữ, nhốt trong phòng giam liên tục dùng hắn để thử thuốc.
Những con quái trùng nhỏ xíu chui vào da hắn, hắn đau đớn muốn chết, nhưng ý chí ngoan cường giúp hắn kháng cự, cảnh cáo hắn tuyệt không thể đọa ma, không thể làm sư phụ thất vọng.
Cho đến khi Lục Thiên kể với hắn về mục đích thật sự sư phụ nhận nuôi hắn và sư đệ, chính là... hi vọng hắn nhập ma.
Câu Lê ôm đầu bên trong pháp trận, hàm răng cắn chặt, hắn muốn tỉnh lại, thoát khỏi ảo cảnh. Một khi hoàn toàn chìm vào ảo cảnh, sẽ lập tức bị pháp trận giết chết.
"A Lê!" Giọng Ẩm Triều Tịch đột nhiên truyền đến.
Trong nháy mắt Câu Lê tỉnh táo lại, hắn quay đầu nhìn Ẩm Triều Tịch xuất hiện trước mặt mình, thần sắc thống khổ: "Vì sao năm đó không nói với ta con bị bắt buộc nhập ma?"
Câu Lê cười lạnh nói: "Không phải vì để thành toàn tâm nguyện cho người sao?"
Dù sao hắn cũng đã thành như vậy, nhân tiện thành toàn cho sư phụ, xem như báo ân dưỡng dục.
"A Lê à!" Ẩm Triều Tịch nhắm mắt thở dài một tiếng.
Câu Lê còn muốn mỉa mai vài câu trút hết nỗi thống khổ trong lòng bấy lâu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vo ve, như thể có hai con ruồi bay tới bay lui bên tai.
Hắn phất tay xua đuổi, nhưng âm thanh ấy vẫn không dứt.
- -- ---
Pháp trận có vài tầng, Huyễn Ba phá tầng thứ nhất, cùng Điêu Hoàng truyền thần thức vào trong trận. Thần thức hóa thành hai con ong nhỏ mơ hồ có thể nhìn thấy, vo ve nói chuyện bên tai Câu Lê lúc này đang lâm vào hỗn loạn.
"Tiểu Cẩu Tử, tỉnh lại đi."
"Cẩu Tử, tỉnh tỉnh."
Huyễn Ba ríu rít hô vào tai Câu Lê một lúc lâu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt không phản ứng.
Điêu Hoàng thuyết phục hắn đừng phí công vô ích: "Nhan gia vốn là môn phái tu luyện pháp trận, pháp trận của họ rất lợi hại, chỉ kêu la thì không có tác dụng gì cả. Đáng tiếc, tu vi của ta chỉ mới hồi phục một phần..."
Không có pháp lực quả thật bất tiện khắp nơi, Huyễn Ba rời khỏi nước cũng không còn bao nhiêu sức mạnh, ngay cả việc biến thân thành chim sẻ cũng do Điêu Hoàng giúp đỡ bằng một viên tước đan.
Huyễn Ba ưu sầu một lát, mắt chợt lóe sáng: "Kêu không được thì ta hát vậy!"
Điêu Hoàng:...
Huyễn Ba khoe: "Hồi trước có một lão rùa bị lật ngửa trên bãi biển, lật lại mãi mà không được nên nhờ ta giúp. Ta ở bên cạnh ca hát cổ vũ nó, nó lập tức lật lại được rồi bò đi, bò rất nhanh luôn đó."
Đầu Điêu Hoàng như to hơn một cỡ: "Ba gia, ngươi có chắc là vì được ngươi cổ vũ không?"
Huyễn Ba hỏi lại: "Sao lại không?"
Tranh luận với Huyễn Ba chỉ tổ phí lời, Điêu Hoàng ngượng ngùng nói: "Vậy ngươi thử đi, không chừng thật sự hữu dụng."
"Chắc chắn có tác dụng." Huyễn Ba lấy cảm xúc rồi hát vào tai Câu Lê. Hắn hơi nhíu mày, thực sự có dấu hiệu tỉnh lại.
Huyễn Ba thúc giục: "A... còn thiếu một chút nữa, Tiểu Điêu Nhi, ngươi bè cho ta chút đi!"
Điêu Hoàng muốn hộc máu: "Ta có thể cự tuyệt không?"
Huyễn Ba chất vấn: "Giúp đỡ người khác là hạnh phúc, nhạc đệm đơn giản thôi mà, ngươi sao có thể từ chối chứ hả? Lúc ngươi cầu ta và Mặt Trăng Nhỏ giúp đỡ, có muốn bị chúng ta từ chối không?"
Điêu Hoàng:...
"Ngươi bắt nhịp cho đúng vào!" Thấy Điêu Hoàng không nói tiếng nào, Huyễn Ba xem như y đã đồng ý, hát lại bài vừa rồi một lần nữa.
Ảo ảnh này a dài vô tận
Câu Lê ngươi tiến bước về phía trước
Tiến về trước
Đừng quay đầu
Phía sau ngươi a có chó dữ
Cắn riết mông ngươi không nhả ra
Điêu Hoàng hát bè theo nhịp của Huyễn Ba: "Tiến về trước", "Đừng quay đầu a", "Có chó dữ a", "Không nhả ra a"...
Huyễn Ba: "Không phải Ba gia ngươi nổ"
Điêu Hoàng: "Nổ nổ nổ"
Huyễn Ba: "Ba gia mang ngươi bay"
Điêu Hoàng: "Bay bay bay"
...
Lặp đi lặp lại mười mấy lần, thình lình nghe Câu Lê quát: "Đừng mẹ nó hát nữa!"
Hắn đột ngột mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh khỏi ảo cảnh của pháp trận. Trong nháy mắt pháp lực bộc phát, hất bay hai đạo thần thức ra khỏi pháp trận.
Trên cây, hai con chim sẻ đứng cạnh nhau.
Huyễn Ba dùng cánh vỗ vỗ Điêu Hoàng: "Đấy thấy chưa, sức mạnh vĩ đại của thơ ca đấy, ngươi còn không chịu tin?"
Điêu Hoàng...
Lão tử tin năng lực của ngươi rồi.
- -- ---
Editor muốn nói:
Ui, tui đọc đoạn nói về tương quan giữa khoa học công nghệ và huyền huyễn mà thích quá, cảm thấy tác giả lý giải rất hợp lý. Bà con có ai đồng ý hơm?
Tui cảm thấy tác giả đã dung hòa rất tốt hai yếu tố công nghệ và pháp thuật vào với nhau, khiến cho những pháp bảo công nghệ mà A Duyệt dùng trở nên thuyết phục hơn trong bối cảnh truyện.
Tông Quyền khó hiểu: "Nghiên cứu?"
"Ừ." Khúc Duyệt chỉ xác nhận được dải tần của sóng âm mà đám tiểu quái này có thể nghe thấy, dựa vào đó để quấy nhiễu phương hướng của chúng. Bây giờ nàng muốn dùng nhĩ thức xuyên qua chiếc lồng, cẩn thận phân tích quỹ đạo hoạt động của chúng, tìm cách điều khiển chúng, dẫn chúng bò xuống ao giết sạch.
"Có thể làm vậy ư?" Tông Quyền biết đại nhạc tu có khả năng này nhưng không rõ tu vi hiện tại của nàng có thể làm được không.
"Chắc không quá khó." Thứ khó nhất là xác định dải tần của sóng âm, nhưng Khúc Duyệt đã làm được rồi, "Nhưng mà trước khi viện binh tới, dù vãn bối có thể điều khiển chúng cũng không thể động thủ."
Để đám quái tiếp tục giằng co ở đây với họ, Lục Thiên sẽ không bày ra chiêu khác. Chờ Cửu Hoang đến làm hắn phân tâm, chính là thời cơ tốt nhất để nàng ra tay.
Tông Quyền nghe nàng phân tích lý lẽ rõ ràng hợp lý, nhịn không được hỏi: "Cô nương đã có cách đối phó với chúng vì sao không ra tay sớm?"
Không thể tùy tiện nói ra sự thật, Khúc Duyệt mở miệng lấy hơi, định nói rằng ban đầu nàng không nghĩ đến điều đó.
Nhưng mà, nàng làm "anh hùng cứu mỹ nhân" xong, thái độ của Tông Quyền đối với nàng dịu đi không ít.
Đây thật không phải dấu hiệu tốt, thế là nàng đem lời thật trong lòng nói huỵch toẹt: "À, là thế này, vãn bối làm việc luôn nhất quán, thông thường khi có sự góp mặt của bậc tiền bối, vãn bối sẽ không tùy tiện xuất lực mà hoàn toàn tin tưởng năng lực của các tiền bối. Cho đến khi xác định được mấy tiền bối không đáng tin cậy, vãn bối mới động não nghĩ cách."
Tông Quyền:...
Tim bị đâm một nhát.
Hắn xấu hổ mấp máy môi, sau đó nghe thấy Khúc Duyệt cười khúc khích nói: "Vãn bối dùng rất nhiều chân khí mới xác định được dải tần của sóng âm. Nếu sau này thoát khỏi vây khốn, tiền bối có thể cân nhắc đền bù cho vãn bối một chút hay không?"
"Sẽ." Tông Quyền chưa bao giờ được ai cứu mạng, tặng bảo vật cho nàng ư? Nhìn nàng không giống người thiếu bảo vật, hắn hỏi, "Không biết cô nương muốn cái gì?"
Khúc Duyệt vốn định chọc cho hắn thấy chán ghét, nào ngờ hắn lại nghiêm túc hỏi ra, nhân cơ hội nàng liền nói: "Vãn bối tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói với ngài."
"Được." Tông Quyền đồng ý không do dự, "Chỉ cần không phải việc thương thiên hại lí đều có thể."
Khúc Duyệt gật gật đầu, không nói chuyện với hắn nữa, quay đi nghiên cứu bọn tiểu quái.
Tông Quyền lại nhìn đến chiếc loa lớn đặt trên chân nàng: "Pháp bảo này cũng rất quý giá sao?"
Khúc Duyệt: "Đúng vậy, dùng linh lực của ít nhất mấy vạn linh châu mới có thể hoạt động được mười canh giờ."
Tông Quyền: "Khó trách chưa từng gặp qua."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Độ hiếm của nó không liên quan với giá trị. Trong thế giới của vãn bối, pháp bảo khoa học công nghệ như thế này chỉ được tạo ra mỗi lần một cái và chỉ dùng giới hạn trong chính phủ."
Tông Quyền nghe như lọt vào sương mù: "Pháp bảo khoa học công nghệ?"
Thấy hắn tò mò như một đứa trẻ, Khúc Duyệt giải thích đại khái: "Thế giới vãn bối đang sống mấy năm gần đây đã thành thạo một phương pháp có thể điều khiển linh khí và kiểm soát năng lượng, gọi là khoa học công nghệ." Nàng điều chỉnh vị trí chiếc loa trên chân rồi nói tiếp, "Cái này chính là một pháp bảo dùng khoa học công nghệ làm ra."
Theo lý thuyết học được ở Học Viện Dị Nhân, khoa học công nghệ thật ra là bước đột phá của huyền học*.
Huyền học: trong bối cảnh của truyện, huyền học là sự nghiên cứu, rèn luyện, trau dồi phép thuật và những hiện tượng siêu hình, siêu nhiên khác.
Pháp lực mạnh hay yếu của tu đạo giả phụ thuộc vào khả năng kiểm soát lực âm dương ngũ hành mạnh hay yếu. Phải trải qua thời gian dài tu luyện, tu đạo giả đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa con người và thiên nhiên mới có thể làm chủ được năng lực này.
Nhưng công nghệ thì không cần, công nghệ có thể cụ thể hóa và củng cố sức mạnh của tu đạo giả.
"Ngay cả khi không tu luyện, một khi nắm giữ được khoa học kỹ thuật cũng có thể sánh ngang với sức mạnh của tu đạo giả." Sức mạnh của một quả bom hạt nhân thậm chí còn vượt xa một kích xuất toàn lực của tu đạo giả ở cảnh giới đỉnh Độ Kiếp.
"Đây là một trong những nguyên nhân khiến linh khí của thế giới vãn bối ngày càng loãng, số lượng tu đạo giả ngày càng giảm mạnh."
Khúc Xuân Thu từng giảng cho Khúc Duyệt rằng tu đạo giả đối với thế giới tự nhiên giống như cây xanh thực hiện quang hợp, họ hấp thu và đồng thời phóng thích lực thiên địa ngũ hành, giúp thế giới vẫn luôn duy trì cân bằng.
Nhưng khoa học công nghệ phá hủy sự cân bằng này.
Khúc Duyệt nói xong liếc nhìn sắc mặt của Tông Quyền, chắc là hắn nghe không hiểu.
Tông Quyền trầm ngâm một lát: "Nghe có vẻ như công nghệ mà cô vừa nói giống Thiên Ma, cũng là một nguồn gây ô nhiễm..."
"Vậy cũng không phải." Khúc Duyệt lại lắc đầu, "Cha vãn bối luôn nói rằng sự xuất hiện của công nghệ đối với nhân loại, đối với tu đạo giả chúng ta tuyệt đối là sự tiến bộ. Chờ giai đoạn quá độ này qua đi, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được điểm cân bằng mới. Tất cả những tiến bộ lớn trong lịch sử đều trải qua quá trình biến hóa, đây là ngẫu nhiên và cũng là tất nhiên."
Tông Quyền hơi nhíu mày như suy tư gì: "Vậy thì thiên nhân đọa vào Thiên Ma cũng là tất nhiên sao..."
"Việc này vãn bối không dám vọng ngôn." Khúc Duyệt nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng phàm nhân hèn mọn như con kiến trong mắt thiên nhân thật ra đang không ngừng tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn, một ngày nào đó sẽ vượt qua cả thiên nhân... Tuy nhiên thiên nhân được thần ban cho huyết mạch siêu cường, không cầu tiến cũng không sao, trong khoảng thời gian ngắn, phàm nhân làm sao cũng không siêu việt hơn thiên nhân được."
Lời này của nàng nghe như khen tặng nhưng Tông Quyền lại thấy cực chói tai, song hắn không cách gì phản bác được.
Lại nhớ đến Tuyết Lí Hồng hình như cũng từng nói điều tương tự.
Tông Quyền nhịn hồi lâu, nghiêm túc nói: "Cô nương, từ lúc ta thành niên tới nay, thật sự chưa bao giờ thua, chưa từng để người khác càn rỡ trước mặt ta thế này, đây là lần duy nhất ngoài ý muốn."
Khúc Duyệt liếc nhìn Băng Ngọc Trì, nhíu mày: "Tuyết Lí Hồng tiền bối trốn thoát ngài còn không biết, vẫn luôn canh giữ ao nước, cái này không tính là thua sao?"
Tông Quyền:...
"Ngoài ý muốn, đấy cũng là ngoài ý muốn." Ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh nhưng có thể nhận ra chút xấu hổ.
Thật ra vừa rồi Khúc Duyệt không cố ý hỏi câu đó để chọc tức hắn, chỉ là nhịn không được mà bật ra khỏi miệng. Ngẫm lại cũng buồn cười, vốn chẳng phải cái tính tình được người yêu thích, cần gì mất công giả bộ để hắn chán ghét. Trừ Cửu Hoang mất nửa bộ não, ai lại đi thích nàng chứ?
Hai người không tiếp tục nói chuyện.
Tông Quyền nhắm mắt trị thương, Khúc Duyệt nghiên cứu đám ma trùng.
Ước chừng hơn hai canh giờ sau, Tông Quyền bỗng nhiên mở to mắt: "Tuyết Lí Hồng đến."
Khúc Duyệt ngẩn ra: "Y đến một mình?"
Tông Quyền lắc đầu: "Còn đưa theo hai người, một nữ kiếm tu, người còn lại là tà..." Hắn liếc nhìn Khúc Duyệt, "Cô nương từng đưa người này tới, hắn quen Tuyết Lí Hồng?"
"Hắn là đồ đệ của y."
Tuyết Lí Hồng đã đưa Cửu Hoang đến vậy không cần che giấu nữa.
- -- ---
Tới gần ngọn núi có Băng Ngọc Trì, Tuyết Lí Hồng cảm giác đôi cánh sau lưng nặng hơn ngàn cân, vỗ rất khó khăn.
Y thu cánh, ngự phong mà đi.
Cửu Hoang và Tân Lộ bị y túm theo rốt cuộc có thể thoải mái bay.
Chỉ thấy trên núi một người áo đen đang ngồi, vành nón che kín gương mặt, bên cạnh là một thanh kiếm đen. Thanh kiếm cắm vào đá, khí đen tỏa ra.
Chính thanh kiếm này khiến Tuyết Lí Hồng cảm giác bị trấn áp: "Tiểu tử, ngươi có cảm thấy khó chịu chút nào không?"
"Có." Cửu Hoang nghe sư phụ nói Lục Nương bị Thiên Ma thú cắn bị thương, làm sao thoải mái cho được.
"Ý của ta là thanh kiếm cắm trên đỉnh núi có làm ngươi thấy khó chịu không?" Tuyết Lí Hồng hỏi rõ ràng.
Lúc này Cửu Hoang mới cảm nhận thanh kiếm, hơi nhíu mày: "Hình như có chút."
Tuyết Lí Hồng: "Chỉ một chút?"
Cửu Hoang gật đầu: "Dạ."
Tân Lộ đột nhiên run rẩy cả người, kinh ngạc nói: "Thanh kiếm này..."
Tuyết Lí Hồng nhìn về phía hắn: "Ngươi biết à?"
Tân Lộ đang định nói, Thiên Nộ kiếm đột nhiên không triệu tự hiện, không ngừng phát ra âm thanh vù vù.
Tuyết Lí Hồng sửng sốt: "Là một trong mười hai thần kiếm của sư môn ngươi? Nhưng sao ta không cảm giác được?"
Y ở nhân gian mấy năm nay, đã từng gặp Thiên Nộ và Thiên Đỗng, chỉ nhìn một cái đã biết ngay hai thanh kiếm ấy xuất từ tay Thiên Công tộc.
"Thanh kiếm này có lẽ là Thiên Tà." Tân Lộ không chắc, nắm lấy Thiên Nộ, "Thiên Nộ của ta nhìn thấy không vui mừng mà sợ hãi, cảnh báo ta mau chóng rời đi... Kỳ lạ, Thiên Tà tuy là kiếm tà tu nhưng bản chất không phải ác kiếm, hiện giờ vì sao..."
Cửu Hoang nhìn sư phụ: "Thiên nhân bị ma hóa, thiên kiếm cũng bị?"
Tuyết Lí Hồng đỡ trán: "Có vẻ là vậy."
"Không sai, kiếm này chính là Thiên Tà." Lục Thiên vẫn khoanh chân ngồi, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, hắn đeo bao tay bằng da, từ đầu đến chân không lộ một chút da thịt nào.
Giọng Tông Quyền truyền tới: "Tuyết Lí Hồng, đừng đến gần thanh kiếm trong phạm vi trăm trượng, ngươi chịu không nổi đâu."
Lục Thiên cười to: "Tuyết Lí Hồng, ta và ngươi có giao ước, sẽ không tổn thương ngươi, ngươi đi đi."
"Lục Nương?" Cửu Hoang không cần nghe bọn họ nói, bay đến gần hơn muốn vào trong phạm vi thần thức của Khúc Duyệt, muốn nghe giọng nàng, xác nhận tình trạng nàng lúc này.
Lúc Thiên ngăn hắn lại: "Nếu ngươi đến thêm chút nữa, nhất định trọng..."
Chữ "thương" chưa ra khỏi miệng, Cửu Hoang đã dừng trên đỉnh núi.
Lục Thiên kinh ngạc đứng dậy: "Ngươi làm sao..."
"Ngươi cuồng cái gì? Dựa vào quả độc ngươi? Hay vì thanh tà kiếm này? Ngươi có độc ta cũng có, ngươi có tà kiếm, ta là tà tu, ta há sợ ngươi?"
Cửu Hoang vỗn dĩ không muốn nói nhiều với hắn, xuất thủ mới là việc chính.
Nhưng nghe ý sư phụ đây sẽ là trận ác chiến, vì thế hắn vừa nói vừa cởi bỏ quan ngọc vấn tóc, bấm tay niệm chú đổi về bộ quần áo cũ rách trước đây. Từ một quý công tử trong nháy mắt hóa thành tên khất cái.
Khúc Đường nói đúng, đánh nhau cũng phải có nghi thức. Mặc bộ áo rách rưới này hắn chưa bao giờ thua trận.
- -- ---
Nhan gia.
Câu Lê bị vây trong pháp trận, sức mạnh của pháp trận dần dần tác động vào ý thức hải, khiến hắn không ngừng chìm vào ảo cảnh.
Hắn rất quen thuộc với cảm giác này, lúc ở Thiên La Tháp, hắn hầu như luôn ở trong ảo cảnh.
Nhưng thật kỳ lạ, vì ảo cảnh của Thiên La Tháp có phương hướng, ảo giác hiện giờ lại hoàn toàn khác. Đầu đau như muốn nứt ra, Câu Lê dường như quay trở lại năm tháng bị Lục Thiên bắt giữ, nhốt trong phòng giam liên tục dùng hắn để thử thuốc.
Những con quái trùng nhỏ xíu chui vào da hắn, hắn đau đớn muốn chết, nhưng ý chí ngoan cường giúp hắn kháng cự, cảnh cáo hắn tuyệt không thể đọa ma, không thể làm sư phụ thất vọng.
Cho đến khi Lục Thiên kể với hắn về mục đích thật sự sư phụ nhận nuôi hắn và sư đệ, chính là... hi vọng hắn nhập ma.
Câu Lê ôm đầu bên trong pháp trận, hàm răng cắn chặt, hắn muốn tỉnh lại, thoát khỏi ảo cảnh. Một khi hoàn toàn chìm vào ảo cảnh, sẽ lập tức bị pháp trận giết chết.
"A Lê!" Giọng Ẩm Triều Tịch đột nhiên truyền đến.
Trong nháy mắt Câu Lê tỉnh táo lại, hắn quay đầu nhìn Ẩm Triều Tịch xuất hiện trước mặt mình, thần sắc thống khổ: "Vì sao năm đó không nói với ta con bị bắt buộc nhập ma?"
Câu Lê cười lạnh nói: "Không phải vì để thành toàn tâm nguyện cho người sao?"
Dù sao hắn cũng đã thành như vậy, nhân tiện thành toàn cho sư phụ, xem như báo ân dưỡng dục.
"A Lê à!" Ẩm Triều Tịch nhắm mắt thở dài một tiếng.
Câu Lê còn muốn mỉa mai vài câu trút hết nỗi thống khổ trong lòng bấy lâu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vo ve, như thể có hai con ruồi bay tới bay lui bên tai.
Hắn phất tay xua đuổi, nhưng âm thanh ấy vẫn không dứt.
- -- ---
Pháp trận có vài tầng, Huyễn Ba phá tầng thứ nhất, cùng Điêu Hoàng truyền thần thức vào trong trận. Thần thức hóa thành hai con ong nhỏ mơ hồ có thể nhìn thấy, vo ve nói chuyện bên tai Câu Lê lúc này đang lâm vào hỗn loạn.
"Tiểu Cẩu Tử, tỉnh lại đi."
"Cẩu Tử, tỉnh tỉnh."
Huyễn Ba ríu rít hô vào tai Câu Lê một lúc lâu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt không phản ứng.
Điêu Hoàng thuyết phục hắn đừng phí công vô ích: "Nhan gia vốn là môn phái tu luyện pháp trận, pháp trận của họ rất lợi hại, chỉ kêu la thì không có tác dụng gì cả. Đáng tiếc, tu vi của ta chỉ mới hồi phục một phần..."
Không có pháp lực quả thật bất tiện khắp nơi, Huyễn Ba rời khỏi nước cũng không còn bao nhiêu sức mạnh, ngay cả việc biến thân thành chim sẻ cũng do Điêu Hoàng giúp đỡ bằng một viên tước đan.
Huyễn Ba ưu sầu một lát, mắt chợt lóe sáng: "Kêu không được thì ta hát vậy!"
Điêu Hoàng:...
Huyễn Ba khoe: "Hồi trước có một lão rùa bị lật ngửa trên bãi biển, lật lại mãi mà không được nên nhờ ta giúp. Ta ở bên cạnh ca hát cổ vũ nó, nó lập tức lật lại được rồi bò đi, bò rất nhanh luôn đó."
Đầu Điêu Hoàng như to hơn một cỡ: "Ba gia, ngươi có chắc là vì được ngươi cổ vũ không?"
Huyễn Ba hỏi lại: "Sao lại không?"
Tranh luận với Huyễn Ba chỉ tổ phí lời, Điêu Hoàng ngượng ngùng nói: "Vậy ngươi thử đi, không chừng thật sự hữu dụng."
"Chắc chắn có tác dụng." Huyễn Ba lấy cảm xúc rồi hát vào tai Câu Lê. Hắn hơi nhíu mày, thực sự có dấu hiệu tỉnh lại.
Huyễn Ba thúc giục: "A... còn thiếu một chút nữa, Tiểu Điêu Nhi, ngươi bè cho ta chút đi!"
Điêu Hoàng muốn hộc máu: "Ta có thể cự tuyệt không?"
Huyễn Ba chất vấn: "Giúp đỡ người khác là hạnh phúc, nhạc đệm đơn giản thôi mà, ngươi sao có thể từ chối chứ hả? Lúc ngươi cầu ta và Mặt Trăng Nhỏ giúp đỡ, có muốn bị chúng ta từ chối không?"
Điêu Hoàng:...
"Ngươi bắt nhịp cho đúng vào!" Thấy Điêu Hoàng không nói tiếng nào, Huyễn Ba xem như y đã đồng ý, hát lại bài vừa rồi một lần nữa.
Ảo ảnh này a dài vô tận
Câu Lê ngươi tiến bước về phía trước
Tiến về trước
Đừng quay đầu
Phía sau ngươi a có chó dữ
Cắn riết mông ngươi không nhả ra
Điêu Hoàng hát bè theo nhịp của Huyễn Ba: "Tiến về trước", "Đừng quay đầu a", "Có chó dữ a", "Không nhả ra a"...
Huyễn Ba: "Không phải Ba gia ngươi nổ"
Điêu Hoàng: "Nổ nổ nổ"
Huyễn Ba: "Ba gia mang ngươi bay"
Điêu Hoàng: "Bay bay bay"
...
Lặp đi lặp lại mười mấy lần, thình lình nghe Câu Lê quát: "Đừng mẹ nó hát nữa!"
Hắn đột ngột mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh khỏi ảo cảnh của pháp trận. Trong nháy mắt pháp lực bộc phát, hất bay hai đạo thần thức ra khỏi pháp trận.
Trên cây, hai con chim sẻ đứng cạnh nhau.
Huyễn Ba dùng cánh vỗ vỗ Điêu Hoàng: "Đấy thấy chưa, sức mạnh vĩ đại của thơ ca đấy, ngươi còn không chịu tin?"
Điêu Hoàng...
Lão tử tin năng lực của ngươi rồi.
- -- ---
Editor muốn nói:
Ui, tui đọc đoạn nói về tương quan giữa khoa học công nghệ và huyền huyễn mà thích quá, cảm thấy tác giả lý giải rất hợp lý. Bà con có ai đồng ý hơm?
Tui cảm thấy tác giả đã dung hòa rất tốt hai yếu tố công nghệ và pháp thuật vào với nhau, khiến cho những pháp bảo công nghệ mà A Duyệt dùng trở nên thuyết phục hơn trong bối cảnh truyện.