Chương 190
Tần Thiên biết, ba mẹ Dương Ngọc Lan đều là những trí thức cao cấp. Nghe nói trước khi nghỉ hưu, còn là giáo sư của một trường đại học nào đó.
Người như vậy, ở phương diện lựa chọn vợ chồng cho con cháu, tất nhiên cũng vô cùng coi trọng trình độ học vấn.
Nhớ tới tuổi thơ không chịu nổi của mình, trong mắt Tần Thiên hiện ra vẻ đau thương và thù hận.
Hắn buồn bã nói: “Mẹ, con lên cao trung, nhưng không tốt nghiệp.”
“Vậy thì…” Trên mặt Dương Ngọc Lan, rõ ràng có chút thất vọng.
Nhưng bà sợ Tần Thiên suy nghĩ nhiều, vội vàng cười nói: “Cái này cũng không sao.”
“Xã hội ngày nay, mọi người đều nhìn vào thực lực chứ không phải bằng cấp.”
“Hơn nữa ông bà ngoại của con đều là người hiểu lý lẽ. Chỉ cần con là một người đáng tin cậy, họ sẽ không có ý kiến gì.”
Tần Thiên thấy Dương Ngọc Lan vẫn lo lắng như cũ, nhịn không được hỏi: “Mẹ, còn có chuyện gì khác không?”
Dương Ngọc Lan do dự một chút rồi nói: “Tần Thiên, con từng nghe nói về Sở Minh chưa?”
“Sở Minh?” Tần Thiên ngẩn người một chút, cái tên này, lần đầu tiên hắn nghe nói: “Mẹ, đó là cái gì?”
Dương Ngọc Lan nói: “Sở Minh, còn gọi là ‘nghĩa sĩ liên minh’.
“Mấy năm trước, Sở Châu có một tên ác ôn hoành hành, cấu kết một đám người bất nghĩa, làm xằng làm bậy, làm cho người dân khốn khổ.”
“Ngay cả quan chức cũng không thể làm gì dược bọn họ.”
“Sau đó, một số nghĩa sĩ đứng lên, bọn họ tập hợp một nhóm người, chiến đấu đẫm máu, cuối cùng cũng đánh tan cái tập đoàn Hắc Ám của ác bá kia. Tên ác bá kia cũng bị ép chạy khỏi Sở Châu.”
“Những nghĩa sĩ kia tập hợp tạo thành Sở Minh. Bọn họ cổ đạo nhiệt tràng, ơn oán rõ ràng. Hiện tại đã là tổ chức phi chính phủ lớn nhất, cũng được tôn sùng nhất ở Sở Châu.”
Tần Thiên tán thưởng nói: “Có câu nói dùng chính nghĩa chết nhiều tên chó mà, càng có thể trở thành phần tử trí thức…”
Thấy sắc mặt Dương Ngọc Lan khẽ biến, hắn vội vàng nói: “Mẹ, con không có ý gì khác.”
“Đúng rồi, mẹ nói với con về Sở Minh, là muốn con làm gì?”
Dương Ngọc Lan gật đầu: “Bà ông ngoại mặc dù là những người trí thức cao cấp. Nhưng bọn họ lại chân thật nhiệt tình, cũng cực kỳ tôn kính những người hiệp sĩ giang hồ giữ gìn lẽ phải này.”
“Tần Thiên, mẹ cảm thấy hiện tại để cải thiện trình độ học vấn thì không thực tế. Hay là con gia nhập vào Sở Minh đi?”
“Chỉ cần con trở thành thành viên của Sở Minh, ông bà ngoại con, bao gồm cả tất cả người trong nhà, nhất định sẽ kính trọng con.”
Tần Thiên nở nụ cười, thì ra đây là ý Dương Ngọc Lan muốn.
“Mẹ, vậy làm thế nào có thể gia nhập Sở Minh chứ?”
Dương Ngọc Lan cho rằng hắn đồng ý, vội vàng nói: “Sở Châu chúng ta, hàng năm vào lễ Trùng Dương, đều có hoạt động tế tổ hoành tráng.”
“Trong đó náo nhiệt nhất chính là Sở Minh tổ chức “đại hội Kim Cúc.”
“Chỉ cần lấy được thứ hạng ở đại hội Kim Cúc, thì có thể nhận được lời mời của Sở Minh. Vị trí thứ nhất, dâng hoa cúc làm bằng vàng nguyên chất lên từ đường, làm vinh danh cho dòng họ.”
Người như vậy, ở phương diện lựa chọn vợ chồng cho con cháu, tất nhiên cũng vô cùng coi trọng trình độ học vấn.
Nhớ tới tuổi thơ không chịu nổi của mình, trong mắt Tần Thiên hiện ra vẻ đau thương và thù hận.
Hắn buồn bã nói: “Mẹ, con lên cao trung, nhưng không tốt nghiệp.”
“Vậy thì…” Trên mặt Dương Ngọc Lan, rõ ràng có chút thất vọng.
Nhưng bà sợ Tần Thiên suy nghĩ nhiều, vội vàng cười nói: “Cái này cũng không sao.”
“Xã hội ngày nay, mọi người đều nhìn vào thực lực chứ không phải bằng cấp.”
“Hơn nữa ông bà ngoại của con đều là người hiểu lý lẽ. Chỉ cần con là một người đáng tin cậy, họ sẽ không có ý kiến gì.”
Tần Thiên thấy Dương Ngọc Lan vẫn lo lắng như cũ, nhịn không được hỏi: “Mẹ, còn có chuyện gì khác không?”
Dương Ngọc Lan do dự một chút rồi nói: “Tần Thiên, con từng nghe nói về Sở Minh chưa?”
“Sở Minh?” Tần Thiên ngẩn người một chút, cái tên này, lần đầu tiên hắn nghe nói: “Mẹ, đó là cái gì?”
Dương Ngọc Lan nói: “Sở Minh, còn gọi là ‘nghĩa sĩ liên minh’.
“Mấy năm trước, Sở Châu có một tên ác ôn hoành hành, cấu kết một đám người bất nghĩa, làm xằng làm bậy, làm cho người dân khốn khổ.”
“Ngay cả quan chức cũng không thể làm gì dược bọn họ.”
“Sau đó, một số nghĩa sĩ đứng lên, bọn họ tập hợp một nhóm người, chiến đấu đẫm máu, cuối cùng cũng đánh tan cái tập đoàn Hắc Ám của ác bá kia. Tên ác bá kia cũng bị ép chạy khỏi Sở Châu.”
“Những nghĩa sĩ kia tập hợp tạo thành Sở Minh. Bọn họ cổ đạo nhiệt tràng, ơn oán rõ ràng. Hiện tại đã là tổ chức phi chính phủ lớn nhất, cũng được tôn sùng nhất ở Sở Châu.”
Tần Thiên tán thưởng nói: “Có câu nói dùng chính nghĩa chết nhiều tên chó mà, càng có thể trở thành phần tử trí thức…”
Thấy sắc mặt Dương Ngọc Lan khẽ biến, hắn vội vàng nói: “Mẹ, con không có ý gì khác.”
“Đúng rồi, mẹ nói với con về Sở Minh, là muốn con làm gì?”
Dương Ngọc Lan gật đầu: “Bà ông ngoại mặc dù là những người trí thức cao cấp. Nhưng bọn họ lại chân thật nhiệt tình, cũng cực kỳ tôn kính những người hiệp sĩ giang hồ giữ gìn lẽ phải này.”
“Tần Thiên, mẹ cảm thấy hiện tại để cải thiện trình độ học vấn thì không thực tế. Hay là con gia nhập vào Sở Minh đi?”
“Chỉ cần con trở thành thành viên của Sở Minh, ông bà ngoại con, bao gồm cả tất cả người trong nhà, nhất định sẽ kính trọng con.”
Tần Thiên nở nụ cười, thì ra đây là ý Dương Ngọc Lan muốn.
“Mẹ, vậy làm thế nào có thể gia nhập Sở Minh chứ?”
Dương Ngọc Lan cho rằng hắn đồng ý, vội vàng nói: “Sở Châu chúng ta, hàng năm vào lễ Trùng Dương, đều có hoạt động tế tổ hoành tráng.”
“Trong đó náo nhiệt nhất chính là Sở Minh tổ chức “đại hội Kim Cúc.”
“Chỉ cần lấy được thứ hạng ở đại hội Kim Cúc, thì có thể nhận được lời mời của Sở Minh. Vị trí thứ nhất, dâng hoa cúc làm bằng vàng nguyên chất lên từ đường, làm vinh danh cho dòng họ.”