Chương 191
“Nhưng mà…”, Dương Ngọc Lan có chút rối rắm nói: “Những hiệp sĩ giang hồ này, động một chút là đánh nhau. Cuộc thi Kim Cúc năm nào cũng có những vụ đổ máu.”
“Mẹ lo lắng cho an toàn của con.”
“Thôi hay là bỏ qua đi.”
“Dù sao chúng ta ở lại vài ngày rồi cũng trở về, bọn họ thích nói cái gì thì nói cái đó thôi. Con đừng bận tâm là được”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng Tần Thiên có thể tham gia.
Cho dù không lấy được thứ hạng, cũng là một cơ hội để biểu hiện.
Tần Thiên trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ, con thành thật nói cho mẹ biết. Sở Minh gì đó, con sẽ không gia nhập.”
“Nhưng mẹ không cần phải lo lắng đâu. Con chắc chắn sẽ không làm cho ông bà ngoại tức giận.”
Đùa hắn đấy à, hắn đường đường là chủ nhân Thần Vương Điện, nắm trong tay Diêm Vương lệnh, bảo hắn gia nhập vào liên minh giang hồ của một thành thị nhỏ?
Để cho Thập Nhị Thiên Vương dưới tay hắn biết được, nói không chừng bọn họ sẽ bóp nát Sở Minh luôn đấy chứ.
Không nghĩ tới Tần Thiên lại từ chối ngay, ngay cả dũng khí thử xem thế nào cũng không có, Dương Ngọc Lan có chút thất vọng. Bà cho rằng Tần Thiên đang sợ.
Phụ nữ ấy mà vẫn luôn muốn có chút hư vinh.
Một chàng rể làm cho cả nhà ngoại phải ngước mắt nhìn, với một đứa con rể chưa tốt nghiệp cấp 3 ra ngoài làm công việc giao hàng, khác biệt quá lớn.
“Đến lúc đó gặp dịp thì biểu hiện thôi.” Bà phiền lòng nói.
……
“Anh đang nói gì vậy? Con bé Lan dám làm ra loại chuyện này sau lưng tôi!”
“Bây giờ nó còn có mặt mũi trở về gặp tôi!
Dương gia, ông cụ Dương Đức Quang nghe con trai nói về chuyện của Dương Ngọc Lan và Tô Tô, tức giận thổi râu trừng mắt.
“Trời ạ, hai mẹ con nó mấy năm nay phải chịu khổ sở biết bao nhiêu!”
“Khó trách tụi nó năm năm cũng không trở về, nói cái gì mà công việc bận rộn, thì ra là có chuyện dấu giếm!” Bà cụ Tằng Hồng Tụ đau lòng rơi nước mắt.
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa, nếu chuyện đó đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta sẽ phải tìm cách để giải quyết nó.” Con dâu Lý Phân vội vàng an ủi.
Bà ấy cũng rất đau lòng, tuy bà ấy là mợ của Tô Tô, nhưng từ nhỏ đã coi Tô Tô như con gái ruột của mình.
Lúc Tô Tô đi học, nghỉ hè đến Sở Châu, Lý Phân ước gì có thể để cho Tô Tô đến Sở Châu đi học, mãi mãi ở bên cạnh mình.
Ông cụ Dương Đức Quang, đánh nạng rầm rầm.
“Dương Sâm, tên khốn nhà anh, anh là cậu của Tô Tô, anh nói xem, sao lại để xảy ra chuyện như này?”
“Ba ruột Tô Tô mất sớm, còn anh thì sao? Anh cũng chết rồi à?”
“Anh đã làm hết trách nhiệm của một người cậu chưa?”
“Anh quỳ xuống cho tôi!”
Chửi mắng nặng lời, thật sự là nổi giận rồi.
Dương Sâm vội vàng quỳ xuống, nói: “Ba, ba đừng tức giận, giữ sức khoẻ.”
“Mẹ lo lắng cho an toàn của con.”
“Thôi hay là bỏ qua đi.”
“Dù sao chúng ta ở lại vài ngày rồi cũng trở về, bọn họ thích nói cái gì thì nói cái đó thôi. Con đừng bận tâm là được”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng Tần Thiên có thể tham gia.
Cho dù không lấy được thứ hạng, cũng là một cơ hội để biểu hiện.
Tần Thiên trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ, con thành thật nói cho mẹ biết. Sở Minh gì đó, con sẽ không gia nhập.”
“Nhưng mẹ không cần phải lo lắng đâu. Con chắc chắn sẽ không làm cho ông bà ngoại tức giận.”
Đùa hắn đấy à, hắn đường đường là chủ nhân Thần Vương Điện, nắm trong tay Diêm Vương lệnh, bảo hắn gia nhập vào liên minh giang hồ của một thành thị nhỏ?
Để cho Thập Nhị Thiên Vương dưới tay hắn biết được, nói không chừng bọn họ sẽ bóp nát Sở Minh luôn đấy chứ.
Không nghĩ tới Tần Thiên lại từ chối ngay, ngay cả dũng khí thử xem thế nào cũng không có, Dương Ngọc Lan có chút thất vọng. Bà cho rằng Tần Thiên đang sợ.
Phụ nữ ấy mà vẫn luôn muốn có chút hư vinh.
Một chàng rể làm cho cả nhà ngoại phải ngước mắt nhìn, với một đứa con rể chưa tốt nghiệp cấp 3 ra ngoài làm công việc giao hàng, khác biệt quá lớn.
“Đến lúc đó gặp dịp thì biểu hiện thôi.” Bà phiền lòng nói.
……
“Anh đang nói gì vậy? Con bé Lan dám làm ra loại chuyện này sau lưng tôi!”
“Bây giờ nó còn có mặt mũi trở về gặp tôi!
Dương gia, ông cụ Dương Đức Quang nghe con trai nói về chuyện của Dương Ngọc Lan và Tô Tô, tức giận thổi râu trừng mắt.
“Trời ạ, hai mẹ con nó mấy năm nay phải chịu khổ sở biết bao nhiêu!”
“Khó trách tụi nó năm năm cũng không trở về, nói cái gì mà công việc bận rộn, thì ra là có chuyện dấu giếm!” Bà cụ Tằng Hồng Tụ đau lòng rơi nước mắt.
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa, nếu chuyện đó đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta sẽ phải tìm cách để giải quyết nó.” Con dâu Lý Phân vội vàng an ủi.
Bà ấy cũng rất đau lòng, tuy bà ấy là mợ của Tô Tô, nhưng từ nhỏ đã coi Tô Tô như con gái ruột của mình.
Lúc Tô Tô đi học, nghỉ hè đến Sở Châu, Lý Phân ước gì có thể để cho Tô Tô đến Sở Châu đi học, mãi mãi ở bên cạnh mình.
Ông cụ Dương Đức Quang, đánh nạng rầm rầm.
“Dương Sâm, tên khốn nhà anh, anh là cậu của Tô Tô, anh nói xem, sao lại để xảy ra chuyện như này?”
“Ba ruột Tô Tô mất sớm, còn anh thì sao? Anh cũng chết rồi à?”
“Anh đã làm hết trách nhiệm của một người cậu chưa?”
“Anh quỳ xuống cho tôi!”
Chửi mắng nặng lời, thật sự là nổi giận rồi.
Dương Sâm vội vàng quỳ xuống, nói: “Ba, ba đừng tức giận, giữ sức khoẻ.”