Chương 198
Hóa ra là như vậy!
Đồng Xuyên vậy mà lại muốn thi bắt nghi phạm với Tần Thiên.
“Không được.”
“Chuyện này quá nguy hiểm.” Tô Tô vội vàng nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt vô cùng lo lắng, ý muốn bảo Tần Thiên đừng đồng ý.
Tần Thiên cười nói: “Loại người táng tận lương tâm này, để cho ông ta sống thêm một giây cũng rất lãng phí oxi.”
“Chỉ có điều, anh thi với tôi ắt hẳn là còn có ý khác nhỉ?”
“Đúng vậy!” Đồng Xuyên lớn tiếng nói: “Nếu anh thua, anh phải buông bỏ cô Tô.”
“Bởi vì chỉ có người thắng, mới có tư cách làm chồng của cô ấy.”
Nghe xong lời này Tô Tô lập tức đỏ mặt, cô phồng má có chút khó chịu.
Tên to con này đúng là không có một chút lịch sự nào, anh ta coi mình là cái gì chứ?
Lần đầu tiên gặp mặt đã coi mình là thứ để cá cược giữa đàn ông các anh?
“Chúng ta đi!” Cô kéo tay Tần Thiên chuẩn bị rời đi.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Một loại cảm giác như thể theo bản năng, khiến hắn chợt quay đầu nhìn về phía phía một khu rừng rậm trên sườn núi bên phải.
Đôi mắt lúc này giống như thể thần chết mở mắt giữa ban ngày.
“Anh bị sao vậy?” Tô Tô đứng bên cạnh bị dọa cho một phen.
“Ở đây chờ anh.” Tần Thiên nói một câu rồi nhanh chóng chạy về phía ngọn núi bên phải.
“Tiểu tử, anh chạy sai hướng rồi.”
“Là ngọn núi bên trái này!” Đồng Xuyên hô lên.
Dương Lâm kích động nói: “Anh còn chờ cái gì nữa, mau đi đi!”
“Đi bắt tên họ Lăng, vì dân trừ hại, nhận lấy tiền thưởng, cưới em muội tôi!”
“Đợi tôi!” Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, giống như một con hổ chạy về phía ngọn núi bên trái.
Dương Lâm nhìn Tần Thiên chạy đến ngọn núi bên phải thì cười lớn.
“Cái tên họ Tần kia, cậu cũng quá nhát gan rồi?”
“Không dám đấu thì nói thẳng, cũng không cần phải chạy trốn như thế.”
“Tiểu tử cậu có gan, đi rồi thì không cần quay về đâu!”
Sở dĩ Tần Thiên nghiêm trọng như vậy, là bởi vì trong nháy mắt vừa rồi hắn đã cảm nhận thấy có sát thủ đang ẩn nấp ở sườn núi bên phải.
Đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, người sát thủ nhắm vào không phải hắn, mà là Tô Tô.
Hắn biết mục tiêu của sát thủ là hắn, nhắm vào Tô Tô chỉ là để quấy nhiễu tâm trí của hắn.
Tuy nhiên, điều này đã chạm vào điểm yếu chí mạng cả Tần Thiên.
Bất cứ ai dám đe dọa người phụ nữ của Tần Thiên hắn, hắn nhất định sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.
“Xem ra Thiết Ảnh Vương nói không sai, đại thiếu gia xa nhà đã nhiều năm, thật đúng là làm nên chuyện.”
Đồng Xuyên vậy mà lại muốn thi bắt nghi phạm với Tần Thiên.
“Không được.”
“Chuyện này quá nguy hiểm.” Tô Tô vội vàng nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt vô cùng lo lắng, ý muốn bảo Tần Thiên đừng đồng ý.
Tần Thiên cười nói: “Loại người táng tận lương tâm này, để cho ông ta sống thêm một giây cũng rất lãng phí oxi.”
“Chỉ có điều, anh thi với tôi ắt hẳn là còn có ý khác nhỉ?”
“Đúng vậy!” Đồng Xuyên lớn tiếng nói: “Nếu anh thua, anh phải buông bỏ cô Tô.”
“Bởi vì chỉ có người thắng, mới có tư cách làm chồng của cô ấy.”
Nghe xong lời này Tô Tô lập tức đỏ mặt, cô phồng má có chút khó chịu.
Tên to con này đúng là không có một chút lịch sự nào, anh ta coi mình là cái gì chứ?
Lần đầu tiên gặp mặt đã coi mình là thứ để cá cược giữa đàn ông các anh?
“Chúng ta đi!” Cô kéo tay Tần Thiên chuẩn bị rời đi.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Một loại cảm giác như thể theo bản năng, khiến hắn chợt quay đầu nhìn về phía phía một khu rừng rậm trên sườn núi bên phải.
Đôi mắt lúc này giống như thể thần chết mở mắt giữa ban ngày.
“Anh bị sao vậy?” Tô Tô đứng bên cạnh bị dọa cho một phen.
“Ở đây chờ anh.” Tần Thiên nói một câu rồi nhanh chóng chạy về phía ngọn núi bên phải.
“Tiểu tử, anh chạy sai hướng rồi.”
“Là ngọn núi bên trái này!” Đồng Xuyên hô lên.
Dương Lâm kích động nói: “Anh còn chờ cái gì nữa, mau đi đi!”
“Đi bắt tên họ Lăng, vì dân trừ hại, nhận lấy tiền thưởng, cưới em muội tôi!”
“Đợi tôi!” Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, giống như một con hổ chạy về phía ngọn núi bên trái.
Dương Lâm nhìn Tần Thiên chạy đến ngọn núi bên phải thì cười lớn.
“Cái tên họ Tần kia, cậu cũng quá nhát gan rồi?”
“Không dám đấu thì nói thẳng, cũng không cần phải chạy trốn như thế.”
“Tiểu tử cậu có gan, đi rồi thì không cần quay về đâu!”
Sở dĩ Tần Thiên nghiêm trọng như vậy, là bởi vì trong nháy mắt vừa rồi hắn đã cảm nhận thấy có sát thủ đang ẩn nấp ở sườn núi bên phải.
Đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, người sát thủ nhắm vào không phải hắn, mà là Tô Tô.
Hắn biết mục tiêu của sát thủ là hắn, nhắm vào Tô Tô chỉ là để quấy nhiễu tâm trí của hắn.
Tuy nhiên, điều này đã chạm vào điểm yếu chí mạng cả Tần Thiên.
Bất cứ ai dám đe dọa người phụ nữ của Tần Thiên hắn, hắn nhất định sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.
“Xem ra Thiết Ảnh Vương nói không sai, đại thiếu gia xa nhà đã nhiều năm, thật đúng là làm nên chuyện.”