Chương 199
Có một chòi nghỉ ở lưng chừng núi.
Một người đàn ông một mắt khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế bành uống trà.
Tuy rằng đang cười, nhưng một bên mắt lại lóe lên lòng dạ độc ác của kẻ có dã tâm.
Ở phía sau ông ta có mấy vệ sĩ đằng đằng sát khí đang đứng.
“Ông là người nhà họ Hạ?” Giọng nói của Tần Thiên vô cùng lạnh lùng.
“Lúc tôi gia nhập nhà họ Hạ, đại thiếu gia đã bị đuổi ra ngoài, cho nên không nhận ra tôi cũng là bình thường.”
“Bây giờ để tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là người đứng đầu tám tướng quân nhà họ Hạ gia của cậu, Trấn Thiên Nam.”
“Đại thiếu gia, nếu đã tới rồi thì ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Thử trà xuân ở Sở Châu này đi, cũng khá ngon đấy.”
Trấn Thiên Nam tự rót cho mình một ly, dường như ông ta không hề để tâm Tần Thiên.
Tần Thiên đi tới trước bàn trà, cầm một chén trà nóng lên, để dưới mũi ngửi một chút.
Sau đó, vung tay và hất vào mặt Trấn Thiên Nam.
“Ông là cái thá gì? Mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Khốn nạn!”
Trấn Thiên Nam vô cùng tức giận, ông ta đột ngột đứng dậy.
Ông ta chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã này, trà nóng khiến hai má ông ta đau rát. Trong một con mắt đó bắn ra sát khí mãnh liệt.
“Tìm cái chết!” Cùng lúc đó, trong tiếng gầm nhẹ mấy sát thủ kia cũng chạy tới, chặn đường chạy của Tần Thiên.
Tần Thiên không hề quan tâm đến chuyện này.
Hắn mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Trấn Thiên Nam, cười lạnh nói: “Tôi đã từng gửi lời cho Thiết Ảnh.”
“Bà lão đó nếu dám phái người đến quấy rầy tôi, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả hai.”
“Không phải ông không biết đấy chứ?”
“Hay là, ông không sợ chết?”
Trấn Thiên Nam nghiến răng, nói: “Phụng mệnh lão thái quân, tôi sẽ đem cậu còn sống trở về.”
“Cho nên oắt con, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi không giết cậu.”
“Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Sở Châu, cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi.”
“Nếu không thì—”
“Cậu không thể chết, bởi vì lão thái quân còn chờ tủy xương của cậu. Thế nhưng người bên cạnh cậu thì tôi không đảm bảo được.”
“Đại thiếu gia, vợ của cậu rất đẹp.”
“Ông dám!” Ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng, đột nhiên ra tay bắt lấy cổ Trấn Thiên Nam.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Trấn Thiên Nam và cả mấy sát thủ căn bản không kịp phản ứng.
Với khí thế như sấm sét, Tần Thiên một tay tóm Lấy Trấn Thiên Nam ném phía bụi cây xa xa.
Bụp!
Một người đàn ông một mắt khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế bành uống trà.
Tuy rằng đang cười, nhưng một bên mắt lại lóe lên lòng dạ độc ác của kẻ có dã tâm.
Ở phía sau ông ta có mấy vệ sĩ đằng đằng sát khí đang đứng.
“Ông là người nhà họ Hạ?” Giọng nói của Tần Thiên vô cùng lạnh lùng.
“Lúc tôi gia nhập nhà họ Hạ, đại thiếu gia đã bị đuổi ra ngoài, cho nên không nhận ra tôi cũng là bình thường.”
“Bây giờ để tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là người đứng đầu tám tướng quân nhà họ Hạ gia của cậu, Trấn Thiên Nam.”
“Đại thiếu gia, nếu đã tới rồi thì ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Thử trà xuân ở Sở Châu này đi, cũng khá ngon đấy.”
Trấn Thiên Nam tự rót cho mình một ly, dường như ông ta không hề để tâm Tần Thiên.
Tần Thiên đi tới trước bàn trà, cầm một chén trà nóng lên, để dưới mũi ngửi một chút.
Sau đó, vung tay và hất vào mặt Trấn Thiên Nam.
“Ông là cái thá gì? Mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Khốn nạn!”
Trấn Thiên Nam vô cùng tức giận, ông ta đột ngột đứng dậy.
Ông ta chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã này, trà nóng khiến hai má ông ta đau rát. Trong một con mắt đó bắn ra sát khí mãnh liệt.
“Tìm cái chết!” Cùng lúc đó, trong tiếng gầm nhẹ mấy sát thủ kia cũng chạy tới, chặn đường chạy của Tần Thiên.
Tần Thiên không hề quan tâm đến chuyện này.
Hắn mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Trấn Thiên Nam, cười lạnh nói: “Tôi đã từng gửi lời cho Thiết Ảnh.”
“Bà lão đó nếu dám phái người đến quấy rầy tôi, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả hai.”
“Không phải ông không biết đấy chứ?”
“Hay là, ông không sợ chết?”
Trấn Thiên Nam nghiến răng, nói: “Phụng mệnh lão thái quân, tôi sẽ đem cậu còn sống trở về.”
“Cho nên oắt con, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi không giết cậu.”
“Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Sở Châu, cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi.”
“Nếu không thì—”
“Cậu không thể chết, bởi vì lão thái quân còn chờ tủy xương của cậu. Thế nhưng người bên cạnh cậu thì tôi không đảm bảo được.”
“Đại thiếu gia, vợ của cậu rất đẹp.”
“Ông dám!” Ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng, đột nhiên ra tay bắt lấy cổ Trấn Thiên Nam.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Trấn Thiên Nam và cả mấy sát thủ căn bản không kịp phản ứng.
Với khí thế như sấm sét, Tần Thiên một tay tóm Lấy Trấn Thiên Nam ném phía bụi cây xa xa.
Bụp!