Chương 204
“Nghe nói Dương Mi Nhi có người đứng sau, không có chàng trai nào mà cô ta thích có thể chạy thoát.”
“Chỉ có những người bị lừa đá vào đầu mới chạy. Cực phẩm như Dương Mi Nhi, người đàn ông nào cũng đều mong muốn có được.”
Những người đàn ông kia đều chảy nước miếng, thấy Tần Thiên có thể được Dương Mi Nhi chủ động bắt chuyện, trong ánh mắt ngưỡng mộ ánh lễn tia lửa.
“Lần sau ra đường nhớ mở mắt ra, đừng để bong gân chân.”
“Về phần chịu trách nhiệm, cô không xứng.” Tần Thiên lạnh lùng nói. Loại phụ nữ như Dương Mi Nhi, hắn liếc mắt một cái là đã nhìn thấu.
Dương Mi Nhi sững người tại chỗ, nụ cười phong tình cứng đờ trên mặt. . ngôn tình hài
Cô ta được xưng là hoa khôi của Sở Châu, bình thường bao nhiêu đàn ông mơ còn không được, không ngờ hôm nay chủ động lao vào vòng tay người ta nhưng lại bị phớt lờ.
Thế nhưng thay vì tức giận, cô ta lại mỉm cười.
“Soái ca, anh rất có cá tính, tôi thích.”
“Không biết là khi anh biết thân phận thật sự của tôi rồi, anh còn có thể ngoan cố như vậy nữa không.”
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tần Thiên không kiên nhẫn nói: “Cô là ai thì cũng kệ cô.”
“Cút ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc tôi đi mua sắm với vợ tôi.”
“Vợ à, chúng ta đi sang bên kia xem thử đi.”
Nói xong, Tần Thiên đưa tay tùy ý ôm lấy chiếc eo thon của Tô Tô.
Bỗng nhiên bị ôm eo Tô Tô run lên như điện giật, toàn thân căng cứng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Nhưng lần này, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cuối cùng cô vẫn không thể trốn thoát. Cô thì thầm: “Chúng ta đi xem đồng hồ đi.”
“Tên khốn, tôi thề, anh chết chắc rồi!” Dương Mi Nhi thẹn quá hóa giận.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn đi: “Bọ Cạp, mau đưa người của cậu tới trung tâm thương mại Ức Đạt.”
Sau đó suy nghĩ một chút, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Quách Thần, không phải cậu nói với tôi cậu làm quản lý ở Ức Đạt sao, ở chỗ này không có chuyện gì là cậu không giải quyết được có đúng không?”
“Bây giờ tôi cần dùng đến cậu, tôi đang ở khu sang trọng trên tầng hai, mau cút tới đây cho tôi.”
Mặc dù bây giờ đã có tiền nhưng Tô Tô vẫn rất tiết kiệm. Một mặt là vì không ham danh lợi, không thích xa hoa lãng phí.
Mặt khác, cô biết rằng số tiền bây giờ cho dù là bao nhiêu, thì cũng đều là của nhà đầu tư.
Nói thẳng ra thì công ty của cô vẫn chưa kiếm được đồng nào.
Chiếc đồng hồ Tô Tô đeo là chiếc Longines được mua vào ngày sinh nhật của cô vài năm trước.
Nhưng hôm nay vì Tần Thiên cô bất chấp tất cả, cắn răng mua chiếc Omega gần 5 vạn.
Sau khi Tần Thiên đeo vào, lập tức thể hiện phong độ của n₫một người kinh doanh.
Bây giờ, khó ai có thể liên tưởng hắn với người giao hàng nghèo cách đây 5 năm.
“Chỉ có những người bị lừa đá vào đầu mới chạy. Cực phẩm như Dương Mi Nhi, người đàn ông nào cũng đều mong muốn có được.”
Những người đàn ông kia đều chảy nước miếng, thấy Tần Thiên có thể được Dương Mi Nhi chủ động bắt chuyện, trong ánh mắt ngưỡng mộ ánh lễn tia lửa.
“Lần sau ra đường nhớ mở mắt ra, đừng để bong gân chân.”
“Về phần chịu trách nhiệm, cô không xứng.” Tần Thiên lạnh lùng nói. Loại phụ nữ như Dương Mi Nhi, hắn liếc mắt một cái là đã nhìn thấu.
Dương Mi Nhi sững người tại chỗ, nụ cười phong tình cứng đờ trên mặt. . ngôn tình hài
Cô ta được xưng là hoa khôi của Sở Châu, bình thường bao nhiêu đàn ông mơ còn không được, không ngờ hôm nay chủ động lao vào vòng tay người ta nhưng lại bị phớt lờ.
Thế nhưng thay vì tức giận, cô ta lại mỉm cười.
“Soái ca, anh rất có cá tính, tôi thích.”
“Không biết là khi anh biết thân phận thật sự của tôi rồi, anh còn có thể ngoan cố như vậy nữa không.”
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tần Thiên không kiên nhẫn nói: “Cô là ai thì cũng kệ cô.”
“Cút ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc tôi đi mua sắm với vợ tôi.”
“Vợ à, chúng ta đi sang bên kia xem thử đi.”
Nói xong, Tần Thiên đưa tay tùy ý ôm lấy chiếc eo thon của Tô Tô.
Bỗng nhiên bị ôm eo Tô Tô run lên như điện giật, toàn thân căng cứng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Nhưng lần này, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cuối cùng cô vẫn không thể trốn thoát. Cô thì thầm: “Chúng ta đi xem đồng hồ đi.”
“Tên khốn, tôi thề, anh chết chắc rồi!” Dương Mi Nhi thẹn quá hóa giận.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn đi: “Bọ Cạp, mau đưa người của cậu tới trung tâm thương mại Ức Đạt.”
Sau đó suy nghĩ một chút, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Quách Thần, không phải cậu nói với tôi cậu làm quản lý ở Ức Đạt sao, ở chỗ này không có chuyện gì là cậu không giải quyết được có đúng không?”
“Bây giờ tôi cần dùng đến cậu, tôi đang ở khu sang trọng trên tầng hai, mau cút tới đây cho tôi.”
Mặc dù bây giờ đã có tiền nhưng Tô Tô vẫn rất tiết kiệm. Một mặt là vì không ham danh lợi, không thích xa hoa lãng phí.
Mặt khác, cô biết rằng số tiền bây giờ cho dù là bao nhiêu, thì cũng đều là của nhà đầu tư.
Nói thẳng ra thì công ty của cô vẫn chưa kiếm được đồng nào.
Chiếc đồng hồ Tô Tô đeo là chiếc Longines được mua vào ngày sinh nhật của cô vài năm trước.
Nhưng hôm nay vì Tần Thiên cô bất chấp tất cả, cắn răng mua chiếc Omega gần 5 vạn.
Sau khi Tần Thiên đeo vào, lập tức thể hiện phong độ của n₫một người kinh doanh.
Bây giờ, khó ai có thể liên tưởng hắn với người giao hàng nghèo cách đây 5 năm.