Chương 219
Hắn nói chuyện với giọng chân thành. Nói thật, người nhà họ Dương thật sự tốt hơn gia tộc họ Tô Long Giang.
Chỉ dựa vào việc họ tính toán mọi cách để đối tốt với Tô Tô, là đã đủ rồi.
Dương Lâm nghiến răng nói: “Tên nhóc thối tha, cậu biết thì tốt!”
“Bây giờ rời khỏi Tô Tô vẫn còn kịp đấy!”
Tần Thiên lắc đầu, nói: “Anh họ, tôi sẽ không rời khỏi Tô Tô.” . Ngôn Tình Ngược
“Tôi thừa nhận, từ khi chúng tôi quen biết đến kết hôn, là một trò đùa của ông trời. Hoặc có thể nói là một trò đùa quái đản.”
“Trong trò đùa quái đản này, cả tôi và Tô Tô tiểu thư đều bị tổn thương rất lớn.”
“Nhưng mà, đối với tôi, tôi cũng đã nhận được món quà quý giá nhất đời này.”
“Tôi nhận ra rằng mình đã yêu cô ấy. Cô ấy giống như một ánh sáng thánh thiện chiếu vào trong cuộc đời tăm tối của tôi, cho tôi can đảm để đứng dậy một lần nữa.”
“Tôi thề, nhất định phải tạo ra một thế giới cho cô ấy.”
“Trong đêm tân hôn, tôi bị người ta đánh gãy tay chân, ném vào trong dòng sông lạnh giá. May mắn được một người kỳ quặc ở chốn giang hồ cứu sống.”
“Năm năm nay, tôi đã trải qua rất nhiều. Đã không còn nhớ rõ biết bao nhiêu lần mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc.”
“Nhưng tôi đã vượt qua được. Mỗi lần không thể kiên trì được nữa, thì trong lòng tôi lại nghĩ đến Tô tiểu thư.”
“Là cô ấy đã cho tôi dũng khí để sống tiếp.”
“Bây giờ, tôi trở về rồi.”
“Tôi cũng có đủ sức mạnh để cho cô ấy một tương lai tươi sáng, cuộc sống tốt đẹp.”
“Cho nên, cho dù mọi người nói thế nào thì tôi cũng sẽ không buông tay.”
“Trừ khi…”
Tần Thiên nhìn Tô Tô, ánh mắt có chút cô đơn: “Cô ấy muốn chủ động rời khỏi tôi.”
“Nếu Tô tiểu thư cảm thấy, tôi là sự tồn tại không thể được chấp nhận trong cuộc đời của cô ấy, vậy thì tôi sẽ yên lặng rời đi.”
“Sẽ không bao giờ làm phiền.”
Giọng điệu của hắn rất bình thường, nhưng những thông tin được tiết lộ và câu chuyện đằng sau đó đã khiến mọi người kinh ngạc.
Một người bị đánh gãy tay chân, ném vào dòng sông băng giá đã làm thế nào để sống sót?
Bản thân hắn cũng không nhớ rõ, biết bao nhiêu lần mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc, và hắn đã trải qua những gì?
Mà điều chống đỡ hắn sống tiếp lại là một người phụ nữ. Một người phụ nữ mà hắn đã hứa hẹn, sẽ cho cô cả đời phồn hoa.
Tô Tô đã đẫm nước mắt.
Cô chợt phát hiện ra rằng thực ra mình rất ích kỷ. Luôn đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ vấn đề nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người đàn ông này.
Nói ra thì năm năm trước, mặc dù hắn đã cướp lấy lần đầu tiên của mình. Nhưng đó là do bất đắc dĩ, là để cứu mình.
Chỉ dựa vào việc họ tính toán mọi cách để đối tốt với Tô Tô, là đã đủ rồi.
Dương Lâm nghiến răng nói: “Tên nhóc thối tha, cậu biết thì tốt!”
“Bây giờ rời khỏi Tô Tô vẫn còn kịp đấy!”
Tần Thiên lắc đầu, nói: “Anh họ, tôi sẽ không rời khỏi Tô Tô.” . Ngôn Tình Ngược
“Tôi thừa nhận, từ khi chúng tôi quen biết đến kết hôn, là một trò đùa của ông trời. Hoặc có thể nói là một trò đùa quái đản.”
“Trong trò đùa quái đản này, cả tôi và Tô Tô tiểu thư đều bị tổn thương rất lớn.”
“Nhưng mà, đối với tôi, tôi cũng đã nhận được món quà quý giá nhất đời này.”
“Tôi nhận ra rằng mình đã yêu cô ấy. Cô ấy giống như một ánh sáng thánh thiện chiếu vào trong cuộc đời tăm tối của tôi, cho tôi can đảm để đứng dậy một lần nữa.”
“Tôi thề, nhất định phải tạo ra một thế giới cho cô ấy.”
“Trong đêm tân hôn, tôi bị người ta đánh gãy tay chân, ném vào trong dòng sông lạnh giá. May mắn được một người kỳ quặc ở chốn giang hồ cứu sống.”
“Năm năm nay, tôi đã trải qua rất nhiều. Đã không còn nhớ rõ biết bao nhiêu lần mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc.”
“Nhưng tôi đã vượt qua được. Mỗi lần không thể kiên trì được nữa, thì trong lòng tôi lại nghĩ đến Tô tiểu thư.”
“Là cô ấy đã cho tôi dũng khí để sống tiếp.”
“Bây giờ, tôi trở về rồi.”
“Tôi cũng có đủ sức mạnh để cho cô ấy một tương lai tươi sáng, cuộc sống tốt đẹp.”
“Cho nên, cho dù mọi người nói thế nào thì tôi cũng sẽ không buông tay.”
“Trừ khi…”
Tần Thiên nhìn Tô Tô, ánh mắt có chút cô đơn: “Cô ấy muốn chủ động rời khỏi tôi.”
“Nếu Tô tiểu thư cảm thấy, tôi là sự tồn tại không thể được chấp nhận trong cuộc đời của cô ấy, vậy thì tôi sẽ yên lặng rời đi.”
“Sẽ không bao giờ làm phiền.”
Giọng điệu của hắn rất bình thường, nhưng những thông tin được tiết lộ và câu chuyện đằng sau đó đã khiến mọi người kinh ngạc.
Một người bị đánh gãy tay chân, ném vào dòng sông băng giá đã làm thế nào để sống sót?
Bản thân hắn cũng không nhớ rõ, biết bao nhiêu lần mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc, và hắn đã trải qua những gì?
Mà điều chống đỡ hắn sống tiếp lại là một người phụ nữ. Một người phụ nữ mà hắn đã hứa hẹn, sẽ cho cô cả đời phồn hoa.
Tô Tô đã đẫm nước mắt.
Cô chợt phát hiện ra rằng thực ra mình rất ích kỷ. Luôn đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ vấn đề nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người đàn ông này.
Nói ra thì năm năm trước, mặc dù hắn đã cướp lấy lần đầu tiên của mình. Nhưng đó là do bất đắc dĩ, là để cứu mình.