Chương 220
Cô vẫn nhớ mang máng, lúc đó mình lên cơn do thuốc, mấy lần lao vào Tần Thiên đưa thức ăn đến nhưng đều bị hắn đẩy ra.
Có thể thấy, hắn là một người rất ngay thẳng.
Cuối cùng, trong tình huống bản thân không thể chịu nổi dục vọng đã xé rách quần áo, muốn lao ra khỏi phòng. Cuối cùng không còn cách nào khác hắn mới ôm lấy mình.
Nếu lúc đó không có cái ôm ấy, khi cô lao ra khỏi phòng trong tình trạng khỏa thân, để lộ trước mắt của quần chúng, thì sẽ có hậu quả gì?
Chỉ sợ rằng đã không còn Tô Tô trên thế giới này nữa.
Cô sẽ tự mình nhảy xuống sông, để dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi đi sự trong trắng.
Sau này, để giữ gìn thanh danh cô đã yêu cầu hắn ở rể. Hắn đồng ý, nhưng vào đêm tân hôn lại bị người ta đánh gãy tay chân.
Hẳn là hắn đã tuyệt vọng và đau đớn thế nào trong dòng sông tối tăm lạnh lẽo ấy?
Những tổn thương này, đều là mình mang đến cho hắn.
Mà hắn, không những không hận mình. Thay vào đó vào thời khắc sinh tử, hắn đã đấu tranh hết lần này đến lần khác chỉ vì có một ngày, có đủ sức mạnh để bảo vệ mình.
Hắn đã trở về, không những chữa khỏi bệnh của mình mà còn giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Cuối cùng, mình mới có cục diện như bây giờ.
Nếu không có hắn, có lẽ bây giờ mình vẫn là một kẻ đần độn bại liệt đang ngồi trên xe lăn, chảy nước dãi.
Lúc này, trái tim cô như vỡ nát. Cảm giác mình đã phụ người đàn ông này.
Đôi mắt của Dương Ngọc Lan cũng đỏ hoe.
Bà nắm tay con gái, mỉm cười nói: “Con à, Tần Thiên đang hỏi con đấy. Con cho nó câu trả lời đi.”
Lúc này Tô Tô mới phản ứng kịp, cô lau nước mắt đỏ mặt nói: “Dù sao chiếc nhẫn cưới này cũng là anh đeo vào cho em.”
“Nếu có một ngày anh muốn đi, thì mong anh hãy tự tay tháo nó xuống.”
Tần Thiên vui mừng khôn xiết.
Tô Tô nói như vậy, ý chính là cô sẽ không rời khỏi hắn. Trừ khi hắn không cần cô.
“Đợi làm xong những chuyện này, chúng ta sẽ chính thức kết hôn!”
“Anh từng nói, sẽ tổ chức cho em một hôn lễ chấn động cả thế giới!” Hắn kích động nói.
Tô Tô đỏ mặt không nói chuyện. Nhưng, từng vệt ửng hổng trên khuôn mặt thanh tú ấy giống đóa hoa đào đang nở rộ trong gió, tất cả đều toát lên khí chất của mùa xuân.
Tình huống gì đây?
Sao người thay lòng đổi dạ trong nháy mắt lại trở thành kẻ si tình?
Tiết mục ly hôn đã trở thành kèn lệnh giục hôn?
Dương Lâm không thể nào chấp nhận được, anh ta tức giận hét lên: “Đủ rồi, đừng diễn nữa!”
Vừa dứt lời, ngoài cổng vang lên tiếng còi xe điên cuồng.
Giữa tiếng ồn ào, có người dùng loa hét lớn: “Các người đã bị bao vây!”
“Tên khốn kiếp kia, còn không mau lăn ra đây để cho chị Dương xử lý!”
Có thể thấy, hắn là một người rất ngay thẳng.
Cuối cùng, trong tình huống bản thân không thể chịu nổi dục vọng đã xé rách quần áo, muốn lao ra khỏi phòng. Cuối cùng không còn cách nào khác hắn mới ôm lấy mình.
Nếu lúc đó không có cái ôm ấy, khi cô lao ra khỏi phòng trong tình trạng khỏa thân, để lộ trước mắt của quần chúng, thì sẽ có hậu quả gì?
Chỉ sợ rằng đã không còn Tô Tô trên thế giới này nữa.
Cô sẽ tự mình nhảy xuống sông, để dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi đi sự trong trắng.
Sau này, để giữ gìn thanh danh cô đã yêu cầu hắn ở rể. Hắn đồng ý, nhưng vào đêm tân hôn lại bị người ta đánh gãy tay chân.
Hẳn là hắn đã tuyệt vọng và đau đớn thế nào trong dòng sông tối tăm lạnh lẽo ấy?
Những tổn thương này, đều là mình mang đến cho hắn.
Mà hắn, không những không hận mình. Thay vào đó vào thời khắc sinh tử, hắn đã đấu tranh hết lần này đến lần khác chỉ vì có một ngày, có đủ sức mạnh để bảo vệ mình.
Hắn đã trở về, không những chữa khỏi bệnh của mình mà còn giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Cuối cùng, mình mới có cục diện như bây giờ.
Nếu không có hắn, có lẽ bây giờ mình vẫn là một kẻ đần độn bại liệt đang ngồi trên xe lăn, chảy nước dãi.
Lúc này, trái tim cô như vỡ nát. Cảm giác mình đã phụ người đàn ông này.
Đôi mắt của Dương Ngọc Lan cũng đỏ hoe.
Bà nắm tay con gái, mỉm cười nói: “Con à, Tần Thiên đang hỏi con đấy. Con cho nó câu trả lời đi.”
Lúc này Tô Tô mới phản ứng kịp, cô lau nước mắt đỏ mặt nói: “Dù sao chiếc nhẫn cưới này cũng là anh đeo vào cho em.”
“Nếu có một ngày anh muốn đi, thì mong anh hãy tự tay tháo nó xuống.”
Tần Thiên vui mừng khôn xiết.
Tô Tô nói như vậy, ý chính là cô sẽ không rời khỏi hắn. Trừ khi hắn không cần cô.
“Đợi làm xong những chuyện này, chúng ta sẽ chính thức kết hôn!”
“Anh từng nói, sẽ tổ chức cho em một hôn lễ chấn động cả thế giới!” Hắn kích động nói.
Tô Tô đỏ mặt không nói chuyện. Nhưng, từng vệt ửng hổng trên khuôn mặt thanh tú ấy giống đóa hoa đào đang nở rộ trong gió, tất cả đều toát lên khí chất của mùa xuân.
Tình huống gì đây?
Sao người thay lòng đổi dạ trong nháy mắt lại trở thành kẻ si tình?
Tiết mục ly hôn đã trở thành kèn lệnh giục hôn?
Dương Lâm không thể nào chấp nhận được, anh ta tức giận hét lên: “Đủ rồi, đừng diễn nữa!”
Vừa dứt lời, ngoài cổng vang lên tiếng còi xe điên cuồng.
Giữa tiếng ồn ào, có người dùng loa hét lớn: “Các người đã bị bao vây!”
“Tên khốn kiếp kia, còn không mau lăn ra đây để cho chị Dương xử lý!”