Chương 233
“Tôi cũng không thèm mấy thứ hậu tạ của các người.”
Khương Vạn Đào nhìn Tần Thiên rời đi, ông ta mất mát lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không có ai có thể đối phó với Diêm Vương Lệnh sao?”
“Sở Minh từ trước đến nay nghĩa khí ngút trời, vì sao lại có kiếp nạn này!”
“Ông nói cái gì?” Tần Thiên đã đi tới cửa, nghe thấy ba chữ “Diêm Vương Lệnh”, hơi sững người.
Hắn xoay người, nhìn Khương Vạn Đào, không thể tin được nói: “Ông nói Sở Minh các người nhận được Diêm Vương Lệnh sao?”
Chuyện này sao có thể được.
Rõ ràng ”Diêm Vương Lệnh” của lão chưởng quỹ nằm trong tay hắn, hơn nữa trên đời này chỉ có một cái.
Diêm Vương Lệnh mà mấy người Khương Vạn Đào nhận được, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đồ giả.
Vậy thì là ai, ai lại dám làm giả Diêm Vương Lệnh? Ánh mắt Tần Thiên thoáng hiện lên sát khí.
”Tần tiên sinh, mời anh vào phòng rồi nói.” Khương Vạn Đào thấy Tần Thiên không đi thì không khỏi kích động.
”Thật không dám giấu diếm, Diêm Vương Lệnh không ở chỗ tôi mà đang nằm trong tay Kim minh chủ chúng tôi.”
”Sáng hôm nay tôi cũng mới nhận được tin tức của Kim minh chủ. Ông ấy nói sáng sớm đi dâng hương cho Quan nhị gia đã phát hiện tấm lệnh bài kia đặt trên hương án của Quan nhị gia.”
”Không cần nói cũng biết uy lực của Diêm Vương Lệnh trên giang hồ. Nhưng đến bây giờ nó vừa chính vừa tà.”
”Có người nói nó chuyên môn trừng trị người gian ác, cũng có người nói nó giết bừa người vô tội, tội ác tày trời.”
”Nhưng không thể nghi ngờ, chỉ cần là nơi Diêm Vương Lệnh xuất hiện, nơi đó chắc chắn có đại họa!”
”Không ai có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt của nó!”
”Lần này, tổ chức thần bí này đã để mắt đế Sở Minh của chúng ta.”
Tần Thiên im lặng lắng nghe, sau đó nói: ”Các người chuẩn bị làm gì?”
”Là khuất phục Diêm Vương Lệnh, hay quyết chiến đến giọt máu cuối cùng?”
Vẻ mặt Khương Vạn Đào kích động, ông ta lớn tiếng nói: ”Một lời của tôi không đủ để thể hiện ý chí của Sở Minh.”
”Tần tiên sinh, nếu như anh đồng ý, anh có thể cùng tôi đến chỗ của minh chủ không?”
”Đến lúc đó anh xem một chút sẽ biết.”
Tần Thiên gật nhẹ đầu nói: ”Đi thôi.”
Chuyện liên quan đến Diêm Vương Lệnh, cho dù hắn có thế nào thì cũng không thể không quan tâm được.
Hai người rời khỏi mật thất đi ra ngoài.
”Dừng lại!” Thiết Tí ở bên cạnh gầm lên giận dữ, lại lần nữa lao đến.
Anh ta cũng đúng là một người mạnh mẽ, xương ngón tay đã bị Tần Thiên bẻ gãy, máu me chảy đầm đìa nhưng dường như vẫn không cảm thấy đau.
Khương Vạn Đào nhíu mày nói: ”Thiết Tí, chúng ta là người tập võ, quan trọng nhất là có chơi có chịu.”
Khương Vạn Đào nhìn Tần Thiên rời đi, ông ta mất mát lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không có ai có thể đối phó với Diêm Vương Lệnh sao?”
“Sở Minh từ trước đến nay nghĩa khí ngút trời, vì sao lại có kiếp nạn này!”
“Ông nói cái gì?” Tần Thiên đã đi tới cửa, nghe thấy ba chữ “Diêm Vương Lệnh”, hơi sững người.
Hắn xoay người, nhìn Khương Vạn Đào, không thể tin được nói: “Ông nói Sở Minh các người nhận được Diêm Vương Lệnh sao?”
Chuyện này sao có thể được.
Rõ ràng ”Diêm Vương Lệnh” của lão chưởng quỹ nằm trong tay hắn, hơn nữa trên đời này chỉ có một cái.
Diêm Vương Lệnh mà mấy người Khương Vạn Đào nhận được, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đồ giả.
Vậy thì là ai, ai lại dám làm giả Diêm Vương Lệnh? Ánh mắt Tần Thiên thoáng hiện lên sát khí.
”Tần tiên sinh, mời anh vào phòng rồi nói.” Khương Vạn Đào thấy Tần Thiên không đi thì không khỏi kích động.
”Thật không dám giấu diếm, Diêm Vương Lệnh không ở chỗ tôi mà đang nằm trong tay Kim minh chủ chúng tôi.”
”Sáng hôm nay tôi cũng mới nhận được tin tức của Kim minh chủ. Ông ấy nói sáng sớm đi dâng hương cho Quan nhị gia đã phát hiện tấm lệnh bài kia đặt trên hương án của Quan nhị gia.”
”Không cần nói cũng biết uy lực của Diêm Vương Lệnh trên giang hồ. Nhưng đến bây giờ nó vừa chính vừa tà.”
”Có người nói nó chuyên môn trừng trị người gian ác, cũng có người nói nó giết bừa người vô tội, tội ác tày trời.”
”Nhưng không thể nghi ngờ, chỉ cần là nơi Diêm Vương Lệnh xuất hiện, nơi đó chắc chắn có đại họa!”
”Không ai có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt của nó!”
”Lần này, tổ chức thần bí này đã để mắt đế Sở Minh của chúng ta.”
Tần Thiên im lặng lắng nghe, sau đó nói: ”Các người chuẩn bị làm gì?”
”Là khuất phục Diêm Vương Lệnh, hay quyết chiến đến giọt máu cuối cùng?”
Vẻ mặt Khương Vạn Đào kích động, ông ta lớn tiếng nói: ”Một lời của tôi không đủ để thể hiện ý chí của Sở Minh.”
”Tần tiên sinh, nếu như anh đồng ý, anh có thể cùng tôi đến chỗ của minh chủ không?”
”Đến lúc đó anh xem một chút sẽ biết.”
Tần Thiên gật nhẹ đầu nói: ”Đi thôi.”
Chuyện liên quan đến Diêm Vương Lệnh, cho dù hắn có thế nào thì cũng không thể không quan tâm được.
Hai người rời khỏi mật thất đi ra ngoài.
”Dừng lại!” Thiết Tí ở bên cạnh gầm lên giận dữ, lại lần nữa lao đến.
Anh ta cũng đúng là một người mạnh mẽ, xương ngón tay đã bị Tần Thiên bẻ gãy, máu me chảy đầm đìa nhưng dường như vẫn không cảm thấy đau.
Khương Vạn Đào nhíu mày nói: ”Thiết Tí, chúng ta là người tập võ, quan trọng nhất là có chơi có chịu.”