Chương 234
”Sự thật chứng minh, tu vi của cậu và Tần tiên sinh cách nhau rất xa. Nếu tiếp tục làm mấy chuyện không có ý nghĩa như dây dưa thì cũng chỉ tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi.”
”Mau đến bệnh viện khám bệnh chữa thương đi.”
”Chuyện tiếp theo cậu cũng không cần tham gia nữa.”
Thiết Tí cắn răng, bỗng nhiên bộp một tiếng, anh ta quỳ hai gối xuống trước mặt Tần Thiên.
”Anh đánh bại tôi, xin hãy thu tôi làm đồ đệ!”
”Sư phụ!”
Tần Thiên vội vàng nâng chân di chuyển sang bên cạnh. Nói đùa cái gì vậy, muốn làm đồ đệ của Tần Thiên hắn mà dễ dàng như vậy sao.
Nhưng đối với người kiên cường và dám hi sinh như Thiết Tí, hắn ngược lại có chút tán thưởng.
”Trước tiên cứ hiểu hết những gì tôi đã dạy bảo trước đó đi rồi nói sau.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng rời đi.
Thiết Tí ngẩn người. Khi kịp phản ứng lại anh ta mới biết dạy bảo mà Tần Thiên nói tới là gì, chính là nói anh ta là một người mạnh mẽ, nhưng thiếu sự linh hoạt.
Làm thế nào để linh hoạt đây?
Anh ta trầm tư suy nghĩ…
Tần Thiên và Khương Vạn Đào nhanh chóng đi đến bên ngoài một tòa nhà kiểu tứ hợp viện Trung Quốc.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có bảy tám người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với quân địch.
Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện trong góc tối bốn phía viện có mười mấy cao thủ đang ẩn núp.
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, hai mắt nhạy bén, giống như báo săn lúc nào cũng lao ra được.
Xem ra Sở Minh đã huy động toàn bộ người của mình.
”Khương phó minh chủ!” Một người đàn ông vạm vỡ đi tới.
Khương Vạn Đào gật nhẹ đầu, thấp giọng nói: ”Mấy vị phó minh chủ và người phụ trách đều đến rồi sao?”
”Đều đến, chỉ thiếu Khương phó minh chủ.”
Người đàn ông cao lớn kia nói, nghi ngờ nhìn Tần Thiên rồi nói tiếp: ”Anh ta là ai?”
Giọng Khương Vạn Đào có chút kích động: ”Vị này là Tần tiên sinh, là người tôi mời đến giúp đỡ!”
”Hả?”
Người đàn ông cao to kia nhíu mày. Tần Thiên nhìn rất trẻ, nhìn không có sức công kích nào. Loại người này cũng xứng đến giúp đỡ sao?
Anh ta cảm thấy Khương phó minh chủ già rồi nên lú lẫn.
Nhưng tình trạng lúc này rất nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều như vậy. Anh ta vẫy tay với người sau lưng: ”Mở cửa.”
Người ngồi trong phòng minh chủ đông nghịt. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, bầu không khí trong phòng vô cùng trang nghiêm.
Trên chiếc ghế ở giữa là một ông lão có mái tóc hoa râm tràn đầy tinh thần ngồi. Đó chính là minh chủ Kim Vinh.
”Mau đến bệnh viện khám bệnh chữa thương đi.”
”Chuyện tiếp theo cậu cũng không cần tham gia nữa.”
Thiết Tí cắn răng, bỗng nhiên bộp một tiếng, anh ta quỳ hai gối xuống trước mặt Tần Thiên.
”Anh đánh bại tôi, xin hãy thu tôi làm đồ đệ!”
”Sư phụ!”
Tần Thiên vội vàng nâng chân di chuyển sang bên cạnh. Nói đùa cái gì vậy, muốn làm đồ đệ của Tần Thiên hắn mà dễ dàng như vậy sao.
Nhưng đối với người kiên cường và dám hi sinh như Thiết Tí, hắn ngược lại có chút tán thưởng.
”Trước tiên cứ hiểu hết những gì tôi đã dạy bảo trước đó đi rồi nói sau.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng rời đi.
Thiết Tí ngẩn người. Khi kịp phản ứng lại anh ta mới biết dạy bảo mà Tần Thiên nói tới là gì, chính là nói anh ta là một người mạnh mẽ, nhưng thiếu sự linh hoạt.
Làm thế nào để linh hoạt đây?
Anh ta trầm tư suy nghĩ…
Tần Thiên và Khương Vạn Đào nhanh chóng đi đến bên ngoài một tòa nhà kiểu tứ hợp viện Trung Quốc.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có bảy tám người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với quân địch.
Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện trong góc tối bốn phía viện có mười mấy cao thủ đang ẩn núp.
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, hai mắt nhạy bén, giống như báo săn lúc nào cũng lao ra được.
Xem ra Sở Minh đã huy động toàn bộ người của mình.
”Khương phó minh chủ!” Một người đàn ông vạm vỡ đi tới.
Khương Vạn Đào gật nhẹ đầu, thấp giọng nói: ”Mấy vị phó minh chủ và người phụ trách đều đến rồi sao?”
”Đều đến, chỉ thiếu Khương phó minh chủ.”
Người đàn ông cao lớn kia nói, nghi ngờ nhìn Tần Thiên rồi nói tiếp: ”Anh ta là ai?”
Giọng Khương Vạn Đào có chút kích động: ”Vị này là Tần tiên sinh, là người tôi mời đến giúp đỡ!”
”Hả?”
Người đàn ông cao to kia nhíu mày. Tần Thiên nhìn rất trẻ, nhìn không có sức công kích nào. Loại người này cũng xứng đến giúp đỡ sao?
Anh ta cảm thấy Khương phó minh chủ già rồi nên lú lẫn.
Nhưng tình trạng lúc này rất nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều như vậy. Anh ta vẫy tay với người sau lưng: ”Mở cửa.”
Người ngồi trong phòng minh chủ đông nghịt. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, bầu không khí trong phòng vô cùng trang nghiêm.
Trên chiếc ghế ở giữa là một ông lão có mái tóc hoa râm tràn đầy tinh thần ngồi. Đó chính là minh chủ Kim Vinh.