Chương 235
Mấy năm trước, chính là ông ấy kết nối mọi người lại, đồng lòng đuổi ác bá làm hại Sở Châu kia và thành lập Sở Minh.
Có thể nói, đức cao vọng trọng.
Ông ấy gật nhẹ đầu với Khương Vạn Đào, nhìn lướt qua Tần Thiên rồi nghi ngờ nói: ”Khương phó minh chủ, vị này là ai?”
Khương Vạn Đào vội vàng nói: ”Kim minh chủ, vị này là Tần tiên sinh, Tần Thiên, là cao thủ tôi mời đến. Anh ấy đồng ý cùng chúng ta kề vai chiến đấu.”
”Khương phó minh chủ, ông cũng quá tùy tiện rồi đấy?”
”Tùy tiện kéo một người đến rồi phong cho người ta cái danh hiệu cao thủ.” Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Đến giờ họ cũng chưa từng nghe qua trên giang hồ có một cao thủ tên Tần Thiên. Tuổi lại còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì chứ.
Một ông lão khinh miệt nói: ”Sở Minh của mấy người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đến mức bụng đói ăn quàng, tùy tiện kéo một người vào rồi gọi là cao thủ đấy chứ?”
”Nếu như cậu ta là cao thủ thì chúng tôi là gì?”
Người nói tên Dương Chí Kiệt, tự mình mở võ quán, cũng là quyền sư nổi danh trong thành phố.
”Đúng vậy, phải như Dương sư phụ của chúng ta mới xứng đáng được gọi cao thủ.”
”Họ Tần kia, nếu như cậu muốn ngang vai ngang vế với chúng tôi thì đầu tiên phải thể hiện chút bản lĩnh của mình đã.”
”Người trong phòng tùy tiện chọn một. Tỉ thí một chút, thế nào?”
Đồ đệ đứng sau lưng Dương Chí Kiệt bắt đầu khiêu khích.
Dù sao tất cả mọi người đều là người tập võ. Nói mà không có bằng chứng thì so tài để biết rõ thực hư là được.
Khương Vạn Đào lo lắng nhìn về phía Tần Thiên. Mặc dù Tần Thiên nhẹ nhàng đánh bại Thiết Tí nhưng ông ta cũng không chắc chắn hắn có phải là đối thủ của những người trong phòng này hay không.
Dù sao những người này cũng đều là cao thủ trong thành phố mà Sở Minh khẩn cấp mời đến.
Tần Thiên thản nhiên nói: ”Tôi đến đây không phải để đánh nhau với mấy người.”
”Tôi đến để xem Diêm Vương Lệnh.” Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Kim Vinh ngồi ở giữa.
Sắc mặt Kim Vinh lập tức thay đổi.
”Cậu nói cái gì?”
”Thằng nhóc thối, đừng có ăn nói bậy bạ!”
”Diêm Vương Lệnh là một thứ cấm kị, sao có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?” Mấy người mới khiêu khích Tần Thiên lập tức phẫn nộ quát lớn.
Tần Thiên nhìn Kim Vinh, chỉ cười lạnh không nói.
Kim Vinh trầm giọng nói: ”Khương phó minh chủ có thể nói chuyện này cho Tần tiên sinh, có thể thấy được ông ấy vô cùng tin tưởng Tần tiên sinh.”
”Nếu vậy, Tần tiên sinh, mời ngồi.”
Sau khi Tần Thiên và Khương Vạn Đào ngồi xuống, Kim Vinh nghiến răng nói: ”Thật ra Tần tiên sinh nói không sai.”
”Sáng hôm nay, khi đi dâng hương cho Quan nhị gia, tôi đã phát hiện ra Diêm Vương Lệnh trong truyền thuyết.”
Có thể nói, đức cao vọng trọng.
Ông ấy gật nhẹ đầu với Khương Vạn Đào, nhìn lướt qua Tần Thiên rồi nghi ngờ nói: ”Khương phó minh chủ, vị này là ai?”
Khương Vạn Đào vội vàng nói: ”Kim minh chủ, vị này là Tần tiên sinh, Tần Thiên, là cao thủ tôi mời đến. Anh ấy đồng ý cùng chúng ta kề vai chiến đấu.”
”Khương phó minh chủ, ông cũng quá tùy tiện rồi đấy?”
”Tùy tiện kéo một người đến rồi phong cho người ta cái danh hiệu cao thủ.” Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Đến giờ họ cũng chưa từng nghe qua trên giang hồ có một cao thủ tên Tần Thiên. Tuổi lại còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì chứ.
Một ông lão khinh miệt nói: ”Sở Minh của mấy người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đến mức bụng đói ăn quàng, tùy tiện kéo một người vào rồi gọi là cao thủ đấy chứ?”
”Nếu như cậu ta là cao thủ thì chúng tôi là gì?”
Người nói tên Dương Chí Kiệt, tự mình mở võ quán, cũng là quyền sư nổi danh trong thành phố.
”Đúng vậy, phải như Dương sư phụ của chúng ta mới xứng đáng được gọi cao thủ.”
”Họ Tần kia, nếu như cậu muốn ngang vai ngang vế với chúng tôi thì đầu tiên phải thể hiện chút bản lĩnh của mình đã.”
”Người trong phòng tùy tiện chọn một. Tỉ thí một chút, thế nào?”
Đồ đệ đứng sau lưng Dương Chí Kiệt bắt đầu khiêu khích.
Dù sao tất cả mọi người đều là người tập võ. Nói mà không có bằng chứng thì so tài để biết rõ thực hư là được.
Khương Vạn Đào lo lắng nhìn về phía Tần Thiên. Mặc dù Tần Thiên nhẹ nhàng đánh bại Thiết Tí nhưng ông ta cũng không chắc chắn hắn có phải là đối thủ của những người trong phòng này hay không.
Dù sao những người này cũng đều là cao thủ trong thành phố mà Sở Minh khẩn cấp mời đến.
Tần Thiên thản nhiên nói: ”Tôi đến đây không phải để đánh nhau với mấy người.”
”Tôi đến để xem Diêm Vương Lệnh.” Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Kim Vinh ngồi ở giữa.
Sắc mặt Kim Vinh lập tức thay đổi.
”Cậu nói cái gì?”
”Thằng nhóc thối, đừng có ăn nói bậy bạ!”
”Diêm Vương Lệnh là một thứ cấm kị, sao có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?” Mấy người mới khiêu khích Tần Thiên lập tức phẫn nộ quát lớn.
Tần Thiên nhìn Kim Vinh, chỉ cười lạnh không nói.
Kim Vinh trầm giọng nói: ”Khương phó minh chủ có thể nói chuyện này cho Tần tiên sinh, có thể thấy được ông ấy vô cùng tin tưởng Tần tiên sinh.”
”Nếu vậy, Tần tiên sinh, mời ngồi.”
Sau khi Tần Thiên và Khương Vạn Đào ngồi xuống, Kim Vinh nghiến răng nói: ”Thật ra Tần tiên sinh nói không sai.”
”Sáng hôm nay, khi đi dâng hương cho Quan nhị gia, tôi đã phát hiện ra Diêm Vương Lệnh trong truyền thuyết.”