Chương 237
”Bảo vệ Sở Minh, vĩnh viễn không lùi bước!”
”Thề sống chết cùng Sở Minh!”
Trong phòng, những thành viên nòng cốt của Sở Minh đầy căm phẫn hô to. m thanh vô cùng hoành tráng.
Kim Vinh hài lòng gật nhẹ đầu, chuyển lời nói: ”Đương nhiên…”
”Dù sao Diêm Vương Lệnh đã có uy danh từ trước. Nghe nói cho đến bây giờ, chưa có người nào, tổ chức nào có thể thoát khỏi sự trừng phạt của nó.”
”Cho nên việc này liên quan đến tính mạng của mỗi người, Kim Vinh tôi tuyệt đối không ép buộc.”
”Vị nào nguyện ý ở lại, Kim Vinh tôi đại diện cho Sở Minh, hai tay chào mừng.”
”Bây giờ muốn rời đi, tôi cũng không nói hai lời.”
”Các vị suy nghĩ kĩ càng rồi quyết định.”
”Vì tiếp theo đây, tôi sẽ công bố tấm lệnh bài kia. Chỉ cần nhìn qua lệnh bài thì chúng ta sẽ là người cùng đi trên một thuyền.”
Thời điểm quan trọng đã tới, trong phòng trầm xuống.
Mọi người đều biết, nhìn thấy Diêm Vương Lệnh cũng có nghĩa là người bị chỉ định. Nếu lúc đó còn muốn rời đi là chuyện không thể.
Bây giờ là cơ hội cuối cùng.
”Tính tôi một người!”
”Đám người kia không đến thì thôi, nếu dám đến thì tôi vặn đầu bọn họ!” Hàn Sơn vỗ ngực hô to.
”Đúng vậy, liều mạng với họ!”
”Tôi không tin trên đời này có Diêm Vương thật sự!”
”Cho dù có thì chúng ta cũng ngay thẳng, sợ gì!”
Những người còn lại đều nhao nhao lên tiếng ủng hộ.
Cuối cùng chỉ còn lại Dương Chí Kiệt và mấy đồ đệ võ quán của ông ta.
Kim Vinh cười lạnh nói: ”Dương lão sư phó, ngài là người đứng đầu võ thuật trong thành phố chúng ta. Bây giờ chỉ chờ ngài nói một câu thôi.”
Sắc mặt Dương Chí Kiệt vừa xanh vừa đỏ.
Cuối cùng ông ta cắn răng, lớn tiếng nói: ”Tuổi tôi đã cao, sống đã đủ rồi!”
”Liều mạng với những thằng quỷ mà thôi, sợ gì chứ?”
”Nhưng mà…”
Lúc mọi người ở đây đều nghĩ rằng ông ta cũng muốn tuyên thệ gia nhập thì ông ta lại chuyển lời nói: ”Tôi muốn nghĩ thay cho những đứa nhỏ này!”
”Các vị, không phải tôi không muốn tham gia. Mà là mấy đồ đệ này của tôi vẫn còn trẻ. Có người còn chưa trưởng thành, có người còn vừa mới kết hôn.”
”Nếu như tôi chết rồi, bọn họ sẽ trở thành những đứa trẻ không có mẹ.”
”Các vị, xin lỗi. Tôi muốn giữ mạng già này của mình lại để chăm sóc những đứa nhỏ này.”
”Chúng ta đi.”
Ông ta vậy mà dẫn theo mấy đồ đệ của mình, hốt hoảng rời đi.
”Thề sống chết cùng Sở Minh!”
Trong phòng, những thành viên nòng cốt của Sở Minh đầy căm phẫn hô to. m thanh vô cùng hoành tráng.
Kim Vinh hài lòng gật nhẹ đầu, chuyển lời nói: ”Đương nhiên…”
”Dù sao Diêm Vương Lệnh đã có uy danh từ trước. Nghe nói cho đến bây giờ, chưa có người nào, tổ chức nào có thể thoát khỏi sự trừng phạt của nó.”
”Cho nên việc này liên quan đến tính mạng của mỗi người, Kim Vinh tôi tuyệt đối không ép buộc.”
”Vị nào nguyện ý ở lại, Kim Vinh tôi đại diện cho Sở Minh, hai tay chào mừng.”
”Bây giờ muốn rời đi, tôi cũng không nói hai lời.”
”Các vị suy nghĩ kĩ càng rồi quyết định.”
”Vì tiếp theo đây, tôi sẽ công bố tấm lệnh bài kia. Chỉ cần nhìn qua lệnh bài thì chúng ta sẽ là người cùng đi trên một thuyền.”
Thời điểm quan trọng đã tới, trong phòng trầm xuống.
Mọi người đều biết, nhìn thấy Diêm Vương Lệnh cũng có nghĩa là người bị chỉ định. Nếu lúc đó còn muốn rời đi là chuyện không thể.
Bây giờ là cơ hội cuối cùng.
”Tính tôi một người!”
”Đám người kia không đến thì thôi, nếu dám đến thì tôi vặn đầu bọn họ!” Hàn Sơn vỗ ngực hô to.
”Đúng vậy, liều mạng với họ!”
”Tôi không tin trên đời này có Diêm Vương thật sự!”
”Cho dù có thì chúng ta cũng ngay thẳng, sợ gì!”
Những người còn lại đều nhao nhao lên tiếng ủng hộ.
Cuối cùng chỉ còn lại Dương Chí Kiệt và mấy đồ đệ võ quán của ông ta.
Kim Vinh cười lạnh nói: ”Dương lão sư phó, ngài là người đứng đầu võ thuật trong thành phố chúng ta. Bây giờ chỉ chờ ngài nói một câu thôi.”
Sắc mặt Dương Chí Kiệt vừa xanh vừa đỏ.
Cuối cùng ông ta cắn răng, lớn tiếng nói: ”Tuổi tôi đã cao, sống đã đủ rồi!”
”Liều mạng với những thằng quỷ mà thôi, sợ gì chứ?”
”Nhưng mà…”
Lúc mọi người ở đây đều nghĩ rằng ông ta cũng muốn tuyên thệ gia nhập thì ông ta lại chuyển lời nói: ”Tôi muốn nghĩ thay cho những đứa nhỏ này!”
”Các vị, không phải tôi không muốn tham gia. Mà là mấy đồ đệ này của tôi vẫn còn trẻ. Có người còn chưa trưởng thành, có người còn vừa mới kết hôn.”
”Nếu như tôi chết rồi, bọn họ sẽ trở thành những đứa trẻ không có mẹ.”
”Các vị, xin lỗi. Tôi muốn giữ mạng già này của mình lại để chăm sóc những đứa nhỏ này.”
”Chúng ta đi.”
Ông ta vậy mà dẫn theo mấy đồ đệ của mình, hốt hoảng rời đi.