Chương 238
Trong phòng phát ra tiếng thở dài.
”Chúng tôi cũng không tham gia.”
Bị Dương Chí Kiệt ảnh hưởng, có mấy người được mời đến giúp đỡ cũng cúi đầu đi ra ngoài.
Kim Vinh lớn tiếng nói: ”Mở cửa!”
”Đưa Dương lão sư phó và các vị hảo hán rời đi.”
Cửa lớn mở ra, chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Mưa đầu thu khiến người ta cảm thấy lạnh cả người. Dưới ánh đèn mờ càng trở nên âm trầm hơn.
Ánh mắt Tần Thiên đột nhiên lóe lên một cái.
Từ đầu tường bốn phía có hơn mười người áo đen thần bí nhảy xuống.
Bọn họ đeo mặt nạ ác quỷ dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng cười như quỷ, vung đao trong tay lên, lao về phía những người này.
Đao vung lên mang theo nước mưa.
Cùng máu.
Mấy người Dương Chí Kiệt không kịp chuẩn bị, chỉ chớp mắt đã có mấy người bị chém.
”Diêm Vương Lệnh xuất hiện, mấy người còn muốn giãy dụa sao?”
”Cái chết, bắt đầu từ bây giờ!”
Một giọng nói âm trầm vang lên, không biết từ lúc nào mà ở cửa chính đã có một người đeo mặt nạ ông già đứng đó.
Rất rõ ràng, hắn ta chính là thủ lĩnh của những sát thủ này.
”Mau lùi lại!”
”Mau lùi lại, quay về!”
Dương Chí Kiệt hốt hoảng đứng giữa cũng bị chém một đao. Ông ta dẫn đầu mọi người xông trở lại.
Nước mưa lạnh buốt, trong sân đã có mấy thi thể nằm đó.
Bọn họ ban nãy vẫn còn khỏe như hổ, trong chớp mắt đã thành thi thể lạnh băng.
Tất cả đến quá đột ngột.
Nhìn những sát thủ đeo mặt nạ ác quỷ, tay cầm trường đao dính máu đứng bên ngoài cơn mưa, người nào trong phòng cũng cảm thấy không rét mà run.
”Ác quỷ!”
”Tôi liều mạng với mấy người!” Kim Vinh quát to một tiếng, dẫn đầu lao ra.
Những sát thủ kia cũng không tiếp tục trùng sát mà lùi ra sau lưng người áo đen ở cửa.
Ánh mắt sau mặt nạ của người áo đen kia lóe lên ánh sáng tàn bạo, hắn ta cười lạnh nói:
”Đây chỉ là cảnh cáo các người. Đừng quên thi hành mệnh lệnh trên đại hội Kim Cúc.”
”Nếu không, bọn họ chính là tấm gương.”
”Ha ha ha ha!”
”Chúng ta đi!”
Quá kiêu ngạo!
Quá tàn bạo!
”Chúng tôi cũng không tham gia.”
Bị Dương Chí Kiệt ảnh hưởng, có mấy người được mời đến giúp đỡ cũng cúi đầu đi ra ngoài.
Kim Vinh lớn tiếng nói: ”Mở cửa!”
”Đưa Dương lão sư phó và các vị hảo hán rời đi.”
Cửa lớn mở ra, chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Mưa đầu thu khiến người ta cảm thấy lạnh cả người. Dưới ánh đèn mờ càng trở nên âm trầm hơn.
Ánh mắt Tần Thiên đột nhiên lóe lên một cái.
Từ đầu tường bốn phía có hơn mười người áo đen thần bí nhảy xuống.
Bọn họ đeo mặt nạ ác quỷ dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng cười như quỷ, vung đao trong tay lên, lao về phía những người này.
Đao vung lên mang theo nước mưa.
Cùng máu.
Mấy người Dương Chí Kiệt không kịp chuẩn bị, chỉ chớp mắt đã có mấy người bị chém.
”Diêm Vương Lệnh xuất hiện, mấy người còn muốn giãy dụa sao?”
”Cái chết, bắt đầu từ bây giờ!”
Một giọng nói âm trầm vang lên, không biết từ lúc nào mà ở cửa chính đã có một người đeo mặt nạ ông già đứng đó.
Rất rõ ràng, hắn ta chính là thủ lĩnh của những sát thủ này.
”Mau lùi lại!”
”Mau lùi lại, quay về!”
Dương Chí Kiệt hốt hoảng đứng giữa cũng bị chém một đao. Ông ta dẫn đầu mọi người xông trở lại.
Nước mưa lạnh buốt, trong sân đã có mấy thi thể nằm đó.
Bọn họ ban nãy vẫn còn khỏe như hổ, trong chớp mắt đã thành thi thể lạnh băng.
Tất cả đến quá đột ngột.
Nhìn những sát thủ đeo mặt nạ ác quỷ, tay cầm trường đao dính máu đứng bên ngoài cơn mưa, người nào trong phòng cũng cảm thấy không rét mà run.
”Ác quỷ!”
”Tôi liều mạng với mấy người!” Kim Vinh quát to một tiếng, dẫn đầu lao ra.
Những sát thủ kia cũng không tiếp tục trùng sát mà lùi ra sau lưng người áo đen ở cửa.
Ánh mắt sau mặt nạ của người áo đen kia lóe lên ánh sáng tàn bạo, hắn ta cười lạnh nói:
”Đây chỉ là cảnh cáo các người. Đừng quên thi hành mệnh lệnh trên đại hội Kim Cúc.”
”Nếu không, bọn họ chính là tấm gương.”
”Ha ha ha ha!”
”Chúng ta đi!”
Quá kiêu ngạo!
Quá tàn bạo!