Chương 240
”Làm phiền Kim minh chủ sắp xếp người quét dọn nơi này một chút. Chúng ta gặp lại trên đại hội Kim Cúc ngày kia.”
Tần Thiên nói một câu rồi thản nhiên rời đi.
Chuyện đến lúc này, tấm “Diêm Vương Lệnh” kia cũng không cần xem nữa.
Về phần chủ mưu là ai, bây giờ cũng không cần vội.
Đối phương đã chuẩn bị ra tay trên đại hội Kim Cúc, đến lúc đó chân tướng sẽ rõ ràng.
Thật lâu sau khi hắn đi rồi mấy người Kim Vinh vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ.
Trong nước mưa còn lẫn mùi máu tươi, còn cả thi thể thê thảm trước mặt khiến họ khó có thể tin được.
“Cao thủ, đây là cao thủ!”
“Cái này mẹ nó mới đúng là cao thủ!” Hàn Sơn kích động nói to.
“Tần tiên sinh thật mạnh mẽ!”
“Có Tần tiên sinh ở đây thì sợ Diêm Vương Điện cái gì chứ!”
“Thật tốt! Cảm ơn Tần tiên sinh!”
“Chúng ta có đường sống rồi!” Những người còn lại giờ mới phản ứng kịp, giống như tìm được ánh sáng trong sự tuyệt vọng.
Bọn họ mừng rỡ hoan hô.
Những người ban nãy mới còn xem thường Tần Thiên đến để góp đủ quân số, nhất là Dương Chí Kiệt, lúc này xấu hổ đến mức giấu mặt vào đũng quần.
…
Ngày hôm sau, Tô Tô như đóa hoa mới nở dưới ánh mặt trời kéo tay Tần Thiên đi dạo chơi quanh thành phố Sở Châu.
Còn kể cho Tần Thiên rất nhiều chuyện thú vị của cô ngày nhỏ.
Nước mưa và mùi máu tươi đêm qua không tạo nên sóng gió gì.
Cuối cùng đến ngày hôm nay.
Mặt trời lên cao, con cháu tế tổ.
Người toàn thành cổ, dìu già dắt trẻ, đều đi về phía núi Thanh Bình.
Gánh hát dân gian biểu diễn, người làm đồ thủ công các loại hấp dẫn mọi người vây xem.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Đối với người Sở Châu mà nói, đại hội Kim Cúc mỗi năm một lần mới là quan trọng.
Một lôi đài được dựng ngoài trời, xung quanh bày đầy các loại hoa cúc nở rộ.
Ở bàn thờ chính giữa có một đóa kim cúc làm bằng vàng ròng được chụp trong lồng thủy tinh.
Đây chính là phần thưởng làm người khác chú ý của đại hội Kim Cúc.
Thiếu niên chiến thắng cuối cùng sẽ được cài kim cúc lên tóc hoặc cài lên ngực. Nhận tiếng reo hò và sự sùng bái của toàn bộ người dân thành phố.
Giống như quan trạng nguyên đeo hoa dạo phố thời xưa.
Vì chưa đến thời gian nên ghế trên đài vẫn trống không. Người phụ trách chủ yếu của Sở Minh vẫn chưa đến.
Tần Thiên nói một câu rồi thản nhiên rời đi.
Chuyện đến lúc này, tấm “Diêm Vương Lệnh” kia cũng không cần xem nữa.
Về phần chủ mưu là ai, bây giờ cũng không cần vội.
Đối phương đã chuẩn bị ra tay trên đại hội Kim Cúc, đến lúc đó chân tướng sẽ rõ ràng.
Thật lâu sau khi hắn đi rồi mấy người Kim Vinh vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ.
Trong nước mưa còn lẫn mùi máu tươi, còn cả thi thể thê thảm trước mặt khiến họ khó có thể tin được.
“Cao thủ, đây là cao thủ!”
“Cái này mẹ nó mới đúng là cao thủ!” Hàn Sơn kích động nói to.
“Tần tiên sinh thật mạnh mẽ!”
“Có Tần tiên sinh ở đây thì sợ Diêm Vương Điện cái gì chứ!”
“Thật tốt! Cảm ơn Tần tiên sinh!”
“Chúng ta có đường sống rồi!” Những người còn lại giờ mới phản ứng kịp, giống như tìm được ánh sáng trong sự tuyệt vọng.
Bọn họ mừng rỡ hoan hô.
Những người ban nãy mới còn xem thường Tần Thiên đến để góp đủ quân số, nhất là Dương Chí Kiệt, lúc này xấu hổ đến mức giấu mặt vào đũng quần.
…
Ngày hôm sau, Tô Tô như đóa hoa mới nở dưới ánh mặt trời kéo tay Tần Thiên đi dạo chơi quanh thành phố Sở Châu.
Còn kể cho Tần Thiên rất nhiều chuyện thú vị của cô ngày nhỏ.
Nước mưa và mùi máu tươi đêm qua không tạo nên sóng gió gì.
Cuối cùng đến ngày hôm nay.
Mặt trời lên cao, con cháu tế tổ.
Người toàn thành cổ, dìu già dắt trẻ, đều đi về phía núi Thanh Bình.
Gánh hát dân gian biểu diễn, người làm đồ thủ công các loại hấp dẫn mọi người vây xem.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Đối với người Sở Châu mà nói, đại hội Kim Cúc mỗi năm một lần mới là quan trọng.
Một lôi đài được dựng ngoài trời, xung quanh bày đầy các loại hoa cúc nở rộ.
Ở bàn thờ chính giữa có một đóa kim cúc làm bằng vàng ròng được chụp trong lồng thủy tinh.
Đây chính là phần thưởng làm người khác chú ý của đại hội Kim Cúc.
Thiếu niên chiến thắng cuối cùng sẽ được cài kim cúc lên tóc hoặc cài lên ngực. Nhận tiếng reo hò và sự sùng bái của toàn bộ người dân thành phố.
Giống như quan trạng nguyên đeo hoa dạo phố thời xưa.
Vì chưa đến thời gian nên ghế trên đài vẫn trống không. Người phụ trách chủ yếu của Sở Minh vẫn chưa đến.