Chương 241
”Chém chém giết giết thì có ý nghĩa gì chứ, chú, dì, chúng ta qua kia xem xiếc đi.” Tô Tô có chút không yên lòng nói.
Lý Phân và Dương Ngọc Lan vội vàng nói: ”Đúng, chúng ta qua bên kia nhìn đi.”
”Tần Thiên, Dương Lâm, hai người đi theo đi.”
”Chăm sóc tốt cho hai ông bà.”
”Được.” Tần Thiên chỉ có thể đồng ý. Thật ra trong lòng hắn biết rằng mấy người Tô Tô đang lo lắng cho mình.
Vì lúc trước hắn có xung đột với Sở Minh nên bọn họ không muốn hắn và Sở Minh có tiếp xúc gì để tránh xảy ra phiền toái không cần thiết.
Hắn nhìn lướt qua dòng người đông đúc, trực giác trong lòng mách bảo người hắn chờ đã đến.
Vẻ mặt Dương Lâm không tình nguyện. Anh ta đi bên cạnh hắn, nhìn gánh xiếc một lúc thì nghe được từ phía lôi đài vang lên từng đợt reo hò.
Anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, lặng lẽ kéo Tần Thiên một cái nói: ”Đại hội Kim Cúc bắt đầu rồi, chúng ta lặng lẽ qua xem đi.”
”Yên tâm, có nhiều người như vậy, chúng ta chỉ cần trốn trong đám người là được, người của Sở Minh sẽ không thấy cậu đâu.”
”Có dám không?”
Tần Thiên ra vẻ khó xử nói: ”Không tốt lắm đâu?”
Dương Lâm cắn răng nói: ”Dũng khí hai ngày trước của cậu bay đi đâu rồi? Sao mà giống như đồ hèn vậy.”
”Yên tâm đi. Sở Minh tôi vẫn có thể nói chuyện được. Xảy ra chuyện gì tôi bảo kê cậu.”
”Đi mau!”
Dương Lâm nhân lúc mấy người Tô Tô không để ý, kéo Tần Thiên chui vào đám người, sau đó kích động chạy về phía lôi đài.
Quá nhiều người, mấy người Tô Tô phát hiện không thấy hai người, còn nghĩ rằng hai người đàn ông này đã đến chỗ khác đi dạo nên cũng không để ý.
Khi họ đến dưới lôi đài thì bên trên đã hừng hực khí thế.
Từng thiếu niên đầu cột khăn đỏ, eo buộc dây lưng đỏ đã ra sân quyết đấu. Người thua bị loại, người thắng tiến vào vòng tiếp theo.
”Đánh đi! Dùng sức đi!”
”Anh em, đừng nắm chặt tóc thế!”
“Dùng chân quét đi!”
”Cẩn thận ba đường tiếp theo!” Dương Lâm vừa xem vừa la to. Anh ta giơ nắm đấm, nhìn còn kích động hơn người đang đánh trên lôi đài.
Tần Thiên buồn cười nói: ”Anh họ, tôi nhớ anh không phải cũng báo danh sao? Sao không lên vậy?”
Mặt Dương Lâm đỏ lên, nói: ”Tôi cảm thấy hơi vội. Hơn nữa tôi cũng muốn làm tuyển thủ hạt giống như Đồng Xuyên.”
”Cho nên tôi chuẩn bị năm sau đăng kí.”
Tần Xuyên nhíu mày, hắn đã sớm nhìn thấy Đồng Xuyên đang trang nghiêm đứng ở một bên lôi đài.
”Sao anh ta lại không đánh?”
”Đồng Xuyên là tuyển thủ hạt giống nên có đãi ngộ đặc biệt. Không cần vào trận từ vòng một.”
Lý Phân và Dương Ngọc Lan vội vàng nói: ”Đúng, chúng ta qua bên kia nhìn đi.”
”Tần Thiên, Dương Lâm, hai người đi theo đi.”
”Chăm sóc tốt cho hai ông bà.”
”Được.” Tần Thiên chỉ có thể đồng ý. Thật ra trong lòng hắn biết rằng mấy người Tô Tô đang lo lắng cho mình.
Vì lúc trước hắn có xung đột với Sở Minh nên bọn họ không muốn hắn và Sở Minh có tiếp xúc gì để tránh xảy ra phiền toái không cần thiết.
Hắn nhìn lướt qua dòng người đông đúc, trực giác trong lòng mách bảo người hắn chờ đã đến.
Vẻ mặt Dương Lâm không tình nguyện. Anh ta đi bên cạnh hắn, nhìn gánh xiếc một lúc thì nghe được từ phía lôi đài vang lên từng đợt reo hò.
Anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, lặng lẽ kéo Tần Thiên một cái nói: ”Đại hội Kim Cúc bắt đầu rồi, chúng ta lặng lẽ qua xem đi.”
”Yên tâm, có nhiều người như vậy, chúng ta chỉ cần trốn trong đám người là được, người của Sở Minh sẽ không thấy cậu đâu.”
”Có dám không?”
Tần Thiên ra vẻ khó xử nói: ”Không tốt lắm đâu?”
Dương Lâm cắn răng nói: ”Dũng khí hai ngày trước của cậu bay đi đâu rồi? Sao mà giống như đồ hèn vậy.”
”Yên tâm đi. Sở Minh tôi vẫn có thể nói chuyện được. Xảy ra chuyện gì tôi bảo kê cậu.”
”Đi mau!”
Dương Lâm nhân lúc mấy người Tô Tô không để ý, kéo Tần Thiên chui vào đám người, sau đó kích động chạy về phía lôi đài.
Quá nhiều người, mấy người Tô Tô phát hiện không thấy hai người, còn nghĩ rằng hai người đàn ông này đã đến chỗ khác đi dạo nên cũng không để ý.
Khi họ đến dưới lôi đài thì bên trên đã hừng hực khí thế.
Từng thiếu niên đầu cột khăn đỏ, eo buộc dây lưng đỏ đã ra sân quyết đấu. Người thua bị loại, người thắng tiến vào vòng tiếp theo.
”Đánh đi! Dùng sức đi!”
”Anh em, đừng nắm chặt tóc thế!”
“Dùng chân quét đi!”
”Cẩn thận ba đường tiếp theo!” Dương Lâm vừa xem vừa la to. Anh ta giơ nắm đấm, nhìn còn kích động hơn người đang đánh trên lôi đài.
Tần Thiên buồn cười nói: ”Anh họ, tôi nhớ anh không phải cũng báo danh sao? Sao không lên vậy?”
Mặt Dương Lâm đỏ lên, nói: ”Tôi cảm thấy hơi vội. Hơn nữa tôi cũng muốn làm tuyển thủ hạt giống như Đồng Xuyên.”
”Cho nên tôi chuẩn bị năm sau đăng kí.”
Tần Xuyên nhíu mày, hắn đã sớm nhìn thấy Đồng Xuyên đang trang nghiêm đứng ở một bên lôi đài.
”Sao anh ta lại không đánh?”
”Đồng Xuyên là tuyển thủ hạt giống nên có đãi ngộ đặc biệt. Không cần vào trận từ vòng một.”