Chương 243
”Đồng Xuyên, anh cũng thật ngông cuồng!”
”Xem chiêu đây!”
Ba người trẻ tuổi chiến thắng kia cũng đều là người nổi bật cùng thế hệ. Nghe Đồng Xuyên nói vậy, bọn họ vô cùng tức giận.
Ba người đồng thời ra tay, nắm đấm như chùy, đá chân như gió.
Đồng Xuyên tinh thần phấn chấn, lấy một đánh ba. Anh ta không những không rơi vào thế yếu mà còn càng đánh càng hăng.
Dưới đài là tiếng hò reo khen ngợi, tất cả đều ủng hộ Đồng Xuyên.
Dương Lâm nắm lấy bả vai Tần Thiên, kích động nói: ”Cậu biết không? Tôi là bạn thân của Đồng Xuyên đấy.”
”Hồi trước bố mẹ cậu ấy không may qua đời, cậu ấy mượn tôi mấy trăm tệ, một mình đi Thiếu Lâm tự.”
”Năm đó cậu ấy mới tám tuổi.”
”Mãi đến năm ngoái mới quay về. Mười sáu năm nay cậu ấy luôn lăn lộn ở Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, đủ các loại môn phái lớn.”
”Còn chạy đến khắp các nước thỉnh giáo các sư phụ có kinh nghiệm.”
”Thậm chí còn đánh cả hắc quyền.”
”Bây giờ mới thấy, đúng là thời gian không phụ người có lòng!”
Tần Thiên cũng tán dương gật đầu. Hắn có thể nhìn ra được tấm lòng chân thành tu võ của Đồng Xuyên.
Có thể nói nếu tiến hành bồi dưỡng thì tương lai có thể thành người tài.
”Ầm!”
Một tiếng hô vang lên, Đồng Xuyên ra tay bất ngờ, một đấm hạ gục đối thủ trước mặt.
Sau đó không đợi hai người còn lại phản ứng, anh ta quét chân một cái, tiếp đó là chiêu lên gối, đánh bại hai người khác.
Ba người biết rõ mình không phải đối thủ nên cúi đầu nhận thua.
Bầu không khí cũng tăng cao.
Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu ném hoa tươi lên lôi đài.
Giờ phút này, trong suy nghĩ của người dân Sở Châu, Đồng Xuyên chính là thiếu niên anh hùng chiến thắng.
Hoa tươi bên người khiến anh ta càng thêm nổi bật.
”Tốt!”
”Đồng thiếu hiệp quả nhiên là thân thủ tốt!”
”Bây giờ tôi tuyên bố, quán quân của đại hội Kim Cúc năm nay là… Đồng Xuyên!”
”Mời Đồng thiếu hiệp tiến lên nhận kim cúc.”
Kim Vinh đứng lên tự mình tuyên bố.
Sở Minh có người kế thừa, ông ấy cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đồng Xuyên kích động đi qua, cung kích cúi đầu để Kim Vinh cài đóa hoa cúc vàng óng ánh kia ở vạt áo trước ngực.
Mọi người lại lần nữa vỗ tay như sấm.
Kim Vinh lại cười nói: ”Theo như lệ cũ, tuyển thủ quán quân sẽ được ưu tiên nhận vào Sở Minh.”
”Xem chiêu đây!”
Ba người trẻ tuổi chiến thắng kia cũng đều là người nổi bật cùng thế hệ. Nghe Đồng Xuyên nói vậy, bọn họ vô cùng tức giận.
Ba người đồng thời ra tay, nắm đấm như chùy, đá chân như gió.
Đồng Xuyên tinh thần phấn chấn, lấy một đánh ba. Anh ta không những không rơi vào thế yếu mà còn càng đánh càng hăng.
Dưới đài là tiếng hò reo khen ngợi, tất cả đều ủng hộ Đồng Xuyên.
Dương Lâm nắm lấy bả vai Tần Thiên, kích động nói: ”Cậu biết không? Tôi là bạn thân của Đồng Xuyên đấy.”
”Hồi trước bố mẹ cậu ấy không may qua đời, cậu ấy mượn tôi mấy trăm tệ, một mình đi Thiếu Lâm tự.”
”Năm đó cậu ấy mới tám tuổi.”
”Mãi đến năm ngoái mới quay về. Mười sáu năm nay cậu ấy luôn lăn lộn ở Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, đủ các loại môn phái lớn.”
”Còn chạy đến khắp các nước thỉnh giáo các sư phụ có kinh nghiệm.”
”Thậm chí còn đánh cả hắc quyền.”
”Bây giờ mới thấy, đúng là thời gian không phụ người có lòng!”
Tần Thiên cũng tán dương gật đầu. Hắn có thể nhìn ra được tấm lòng chân thành tu võ của Đồng Xuyên.
Có thể nói nếu tiến hành bồi dưỡng thì tương lai có thể thành người tài.
”Ầm!”
Một tiếng hô vang lên, Đồng Xuyên ra tay bất ngờ, một đấm hạ gục đối thủ trước mặt.
Sau đó không đợi hai người còn lại phản ứng, anh ta quét chân một cái, tiếp đó là chiêu lên gối, đánh bại hai người khác.
Ba người biết rõ mình không phải đối thủ nên cúi đầu nhận thua.
Bầu không khí cũng tăng cao.
Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu ném hoa tươi lên lôi đài.
Giờ phút này, trong suy nghĩ của người dân Sở Châu, Đồng Xuyên chính là thiếu niên anh hùng chiến thắng.
Hoa tươi bên người khiến anh ta càng thêm nổi bật.
”Tốt!”
”Đồng thiếu hiệp quả nhiên là thân thủ tốt!”
”Bây giờ tôi tuyên bố, quán quân của đại hội Kim Cúc năm nay là… Đồng Xuyên!”
”Mời Đồng thiếu hiệp tiến lên nhận kim cúc.”
Kim Vinh đứng lên tự mình tuyên bố.
Sở Minh có người kế thừa, ông ấy cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đồng Xuyên kích động đi qua, cung kích cúi đầu để Kim Vinh cài đóa hoa cúc vàng óng ánh kia ở vạt áo trước ngực.
Mọi người lại lần nữa vỗ tay như sấm.
Kim Vinh lại cười nói: ”Theo như lệ cũ, tuyển thủ quán quân sẽ được ưu tiên nhận vào Sở Minh.”