Chương 242
”Cậu ấy phải chờ đến trận chung kết rồi mới vào trận!”
”Đồng Xuyên, bên này!”
Đồng Xuyên nghe tiếng, ánh mắt cũng chuyển về phía Dương Lâm và Tần Thiên. Anh ta nhảy xuống lôi đài rồi chạy đến.
”Khá lắm, hôm nay anh chuẩn bị thế nào?”
”Đừng để tôi thất vọng nhé!” Dương Lâm hưng phấn đấm lên cơ ngực rắn chắc của Đồng Xuyên một cái.
Đồng Xuyên kiêu ngạo nói: ”Yên tâm đi. Tôi chắc chắn là quán quân.”
Anh ta nhìn Tần Xuyên, cười lạnh nói: ”Mấy chiêu ngày đó anh ra tay đối phó với mấy người Bọ Cạp cũng không tệ.”
”Nhưng cũng không được xem là bản lĩnh thật sự.”
“Tần Thiên, anh dám lên đài đánh với tôi một trận không?”
Dương Lâm nuốt nước bọt, kích động đánh Tần Thiên một cái, giật dây cho hắn lên đài.
Nếu như Tần Thiên dám tham chiến, chưa nói đến chuyện sẽ đánh bại Tần Xuyên, ít nhiều gì cũng sẽ có thứ tự, như vậy cũng đã làm nở mày nở mặt người làm anh họ như anh ta rồi.
”Không phải cậu nói muốn dạy tôi mấy chiêu làm quà sao? Chỉ cần cậu vào đến vòng chung kết, tôi lập tức bái cậu làm thầy. Thế nào?”
Tần Thiên mỉm cười lắc đầu.
Đồng Xuyên và Dương Lâm đều cho rằng hắn sợ hãi thì không khỏi cảm thấy thất vọng.
”Đồng Xuyên, mau lên, đến anh rồi!”
Lúc này ba tổ tuyển thủ trên đài đã phân được thắng bại. Hiện giờ chỉ còn ba người thắng được giữ lại.
Đồng Xuyên nhún người mấy cái rồi nhảy lên đài.
Anh ta kiêu ngạo đứng nói: ”Tôi tên Đồng Xuyên.”
”Ban nãy các người vừa thi đấu nên thể lực đã yếu hơn.”
”Cho nên ba người các anh cùng lên đi!”
Ầm!
Nghe lời này xong, dưới đài ồn ào hơn hẳn.
Không ngờ Đồng Xuyên lại muốn một chọi ba!
Cũng quá khí phách rồi!
Rất nhiều cô gái đều như có sao trong mắt, điên cuồng hô to: ”Đồng Xuyên tất thắng!”
”Đồng Xuyên, em muốn gả cho anh!”
”Em muốn sinh khỉ con cho anh!”
Ngay cả Kim Vinh và mấy vị phó chủ ngồi trên ghế phía trên đài cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng rất rõ ràng, lực chú ý của bọn họ không nằm trên đài luận võ. Ánh mắt họ di chuyển liên tục, thỉnh thoảng lộ ra sự lo lắng.
Tần Thiên biết, bọn họ đang lo người của ”Diêm Vương Điện” đến trả thù.
Bỗng nhiên chuông báo động trong lòng rung lên, hắn không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi nhỏ ở đối diện.
”Đồng Xuyên, bên này!”
Đồng Xuyên nghe tiếng, ánh mắt cũng chuyển về phía Dương Lâm và Tần Thiên. Anh ta nhảy xuống lôi đài rồi chạy đến.
”Khá lắm, hôm nay anh chuẩn bị thế nào?”
”Đừng để tôi thất vọng nhé!” Dương Lâm hưng phấn đấm lên cơ ngực rắn chắc của Đồng Xuyên một cái.
Đồng Xuyên kiêu ngạo nói: ”Yên tâm đi. Tôi chắc chắn là quán quân.”
Anh ta nhìn Tần Xuyên, cười lạnh nói: ”Mấy chiêu ngày đó anh ra tay đối phó với mấy người Bọ Cạp cũng không tệ.”
”Nhưng cũng không được xem là bản lĩnh thật sự.”
“Tần Thiên, anh dám lên đài đánh với tôi một trận không?”
Dương Lâm nuốt nước bọt, kích động đánh Tần Thiên một cái, giật dây cho hắn lên đài.
Nếu như Tần Thiên dám tham chiến, chưa nói đến chuyện sẽ đánh bại Tần Xuyên, ít nhiều gì cũng sẽ có thứ tự, như vậy cũng đã làm nở mày nở mặt người làm anh họ như anh ta rồi.
”Không phải cậu nói muốn dạy tôi mấy chiêu làm quà sao? Chỉ cần cậu vào đến vòng chung kết, tôi lập tức bái cậu làm thầy. Thế nào?”
Tần Thiên mỉm cười lắc đầu.
Đồng Xuyên và Dương Lâm đều cho rằng hắn sợ hãi thì không khỏi cảm thấy thất vọng.
”Đồng Xuyên, mau lên, đến anh rồi!”
Lúc này ba tổ tuyển thủ trên đài đã phân được thắng bại. Hiện giờ chỉ còn ba người thắng được giữ lại.
Đồng Xuyên nhún người mấy cái rồi nhảy lên đài.
Anh ta kiêu ngạo đứng nói: ”Tôi tên Đồng Xuyên.”
”Ban nãy các người vừa thi đấu nên thể lực đã yếu hơn.”
”Cho nên ba người các anh cùng lên đi!”
Ầm!
Nghe lời này xong, dưới đài ồn ào hơn hẳn.
Không ngờ Đồng Xuyên lại muốn một chọi ba!
Cũng quá khí phách rồi!
Rất nhiều cô gái đều như có sao trong mắt, điên cuồng hô to: ”Đồng Xuyên tất thắng!”
”Đồng Xuyên, em muốn gả cho anh!”
”Em muốn sinh khỉ con cho anh!”
Ngay cả Kim Vinh và mấy vị phó chủ ngồi trên ghế phía trên đài cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng rất rõ ràng, lực chú ý của bọn họ không nằm trên đài luận võ. Ánh mắt họ di chuyển liên tục, thỉnh thoảng lộ ra sự lo lắng.
Tần Thiên biết, bọn họ đang lo người của ”Diêm Vương Điện” đến trả thù.
Bỗng nhiên chuông báo động trong lòng rung lên, hắn không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi nhỏ ở đối diện.