Chương 289
Cô có chút tự giễu nói: “Đều là chuyện của quá khứ, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ nhớ lại thật là buồn cười.”
“Tiết Nhân, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng bàn thỏa thuận bồi thường đi.”
“Tô Tô!” Tiết Nhân bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Tô, quỳ một gối xuống.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tô hoảng sợ, vội vàng đứng dậy.
Tiết Nhân kích động nói: “Những cảm xúc mà anh đã chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, anh vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ chúng.”
“Đúng là ông trời có mắt, để cho anh gặp lại em!”
“Bây giờ anh nhất định phải nói ra!”
“Không cần!”
“Anh mau buông tôi ra!” Tô Tô có linh cảm về những gì Tiết Nhân sẽ nói, cô rất hoảng loạn, nhưng tay lại bị nắm chặt, không thể vùng vẫy.
“Anh yêu em!”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong chuyến đi chơi ở trường trung học, anh đã yêu em sâu đậm!”
Tô Tô im lặng như bị sét đánh.
“Anh biết, anh đi du học nước ngoài, hơn nữa không nói lời từ biệt với em, là anh không đúng.”
“Đó là bởi vì… gia đình ép buộc, anh không thể không làm như vậy!”
“Anh không tới tạm biệt em là bởi vì anh không thể chịu đựng được nỗi đau đó!”
“Mấy năm nay ở nước ngoài, một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, nỗ lực học tập, em chính là động lực để anh kiên trì!”
“Gia đình giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái tài giỏi, nhưng anh đều không thích. Bởi vì, trong lòng anh chỉ có em!”
“Anh thề cả đời này anh sẽ không cưới ai khác ngoài em!”
“Tô Tô, bây giờ anh quay về rồi, anh có đủ khả năng để chu cấp cho em một cuộc sống tốt nhất.”
“Anh chính thức cầu hôn em, em lấy anh có được không?”
Tô Tô rơi lệ.
Cô che miệng và ổn định cảm xúc của mình, cuối cùng lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiết Nhân, nếu năm năm trước anh nói với tôi những lời này, chúng ta nói không chừng thật sự có khả năng…”
“Chỉ là bây giờ đã quá muộn rồi.”
“Nói thật với anh, tôi đã kết hôn rồi.”
Cái gì?
Tiết Nhân ngẩn người sau đó vội vàng nói: “Anh không quan tâm!”
“Anh không tin, trên đời này ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào có thể xứng với em sao!”
“Em ly hôn với anh ta, anh chờ em!”
Tô Tô lắc đầu.
Tiết Nhân vội vàng nói: “Anh ta không muốn sao? Không sao, anh có thể cho anh ta tiền.”
“Bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh ta ra giá!”
“Tô Tô—”
Tô Tô vẫn lắc đầu: “Đừng nói nữa!”
“Tiết Nhân, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng bàn thỏa thuận bồi thường đi.”
“Tô Tô!” Tiết Nhân bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Tô, quỳ một gối xuống.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tô hoảng sợ, vội vàng đứng dậy.
Tiết Nhân kích động nói: “Những cảm xúc mà anh đã chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, anh vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ chúng.”
“Đúng là ông trời có mắt, để cho anh gặp lại em!”
“Bây giờ anh nhất định phải nói ra!”
“Không cần!”
“Anh mau buông tôi ra!” Tô Tô có linh cảm về những gì Tiết Nhân sẽ nói, cô rất hoảng loạn, nhưng tay lại bị nắm chặt, không thể vùng vẫy.
“Anh yêu em!”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong chuyến đi chơi ở trường trung học, anh đã yêu em sâu đậm!”
Tô Tô im lặng như bị sét đánh.
“Anh biết, anh đi du học nước ngoài, hơn nữa không nói lời từ biệt với em, là anh không đúng.”
“Đó là bởi vì… gia đình ép buộc, anh không thể không làm như vậy!”
“Anh không tới tạm biệt em là bởi vì anh không thể chịu đựng được nỗi đau đó!”
“Mấy năm nay ở nước ngoài, một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, nỗ lực học tập, em chính là động lực để anh kiên trì!”
“Gia đình giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái tài giỏi, nhưng anh đều không thích. Bởi vì, trong lòng anh chỉ có em!”
“Anh thề cả đời này anh sẽ không cưới ai khác ngoài em!”
“Tô Tô, bây giờ anh quay về rồi, anh có đủ khả năng để chu cấp cho em một cuộc sống tốt nhất.”
“Anh chính thức cầu hôn em, em lấy anh có được không?”
Tô Tô rơi lệ.
Cô che miệng và ổn định cảm xúc của mình, cuối cùng lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiết Nhân, nếu năm năm trước anh nói với tôi những lời này, chúng ta nói không chừng thật sự có khả năng…”
“Chỉ là bây giờ đã quá muộn rồi.”
“Nói thật với anh, tôi đã kết hôn rồi.”
Cái gì?
Tiết Nhân ngẩn người sau đó vội vàng nói: “Anh không quan tâm!”
“Anh không tin, trên đời này ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào có thể xứng với em sao!”
“Em ly hôn với anh ta, anh chờ em!”
Tô Tô lắc đầu.
Tiết Nhân vội vàng nói: “Anh ta không muốn sao? Không sao, anh có thể cho anh ta tiền.”
“Bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh ta ra giá!”
“Tô Tô—”
Tô Tô vẫn lắc đầu: “Đừng nói nữa!”