Chương 295
Tên lão ta là Kiều Lục, người ở giang hồ gọi là Kiều Lục gia. Nắm giữ hàng trăm địa điểm giải trí ở Long Giang, hoàn toàn xứng đáng là hoàng đế ngầm.
Bởi vì năm xưa là được nhà họ Tiết tài trợ lập nghiệp, mặc dù bây giờ trọng điểm của nhà họ Tiết không ở Long Giang, nhưng ở tỉnh thành có rất nhiều tài nguyên.
Cho nên Kiều Lục trung thành và tận tụy, cũng có thể nói lão ta là một con chó được nhà họ Tiết nuôi dưỡng.
“Khốn kiếp!” Đọc được những gì ghi lại trên tài liệu Tiết Nhân vô cùng tức giận, Tần Thiên năm năm trước vậy mà lại có được Tô Tô với thân phận một người giao hàng.
Hai mắt anh ta đỏ lên: “Tần Thiên, từ giờ trở đi mày chính là người chết!”
“Tô Tô bị thương là chuyện như thế nào? Ai làm?”
Kiều Lục lắc đầu nói: “Chuyện này, nhà họ Tô che giấu rất kỹ, chỉ tiết lộ với bên ngoài là lúc mở cửa sổ không cẩn thận rơi xuống.”
“Bởi vì chuyện này đã qua rất lâu, nhân chứng vật chứng năm đó đều đã không tìm được nữa.”
“Nhưng thiếu gia —” Lão ta cười một tiếng rồi nói: “Chuyện này đã không còn quan trọng nữa có phải không?”
“Quan trọng là bây giờ Tô đại tiểu thư đã trở nên xinh đẹp hơn. Hơn nữa cô ấy còn có bằng sáng chế mỹ phẩm sinh học trị giá hơn một tỷ.”
Trong mắt Tiết Nhân lộ ra vẻ đắc ý, lần này anh ta muốn có được cả tiền lẫn sắc.
“Kiều Lục, lần này cảm ơn ông, sau khi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ không để ông thiệt thòi.”
Kiều Lục gật gật đầu, có chút lo lắng nói: “Nhưng tên họ Tần này hình như cũng có chút thủ đoạn.”
“Tôi nghe nói, hắn ta dùng một miếng vỏ quýt để đánh vào mặt Phùng đại.”
“Thiếu gia, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tiết Nhân cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là tài mọn mà thôi, chẳng lẽ ông cảm thấy đại tướng dưới tay ông không phải là đối thủ của hắn ta sao?”
Kiều Lục cười lạnh nói: “Người của tôi đã ra tay thì hắn ta nhất định phải chết.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Không còn sớm nữa, Kiều Lục ông đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Tô.”
“Một nhân viên giao hàng quèn mà cũng dám đấu với tao? Để tao cho mày thấy cái gì gọi là Hàng Duy Đả Kích.” (*)
(*)Hàng duy đả kích (降维打击): Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân.
Kiều Lục đứng dậy như nghĩ tới điều gì, lo lắng nói: “Thiếu gia, nếu như cậu làm như vậy ở Long Giang, người đó ở nhà sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tiết Nhân giật giật mí mắt, cả giận nói: “Cô ta dám quản tôi? Trong nhà vẫn luôn là tôi làm chủ!”
“Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đưa Tô Tô về nhà, chỉ để cô ấy làm người tình ở Long Giang của tôi thôi.”
“Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ là được.”
“Thiếu gia cao minh.” Kiều Lục cười nói: “Vừa có chuyên gia pha trà mới tới, là hương vị trước đây cậu thích, cậu có muốn thử không?”
Nghĩ đến Tô Tô, Tiết Nhân cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình không có nơi nào để phát tiết, anh ta nghiến răng nói: “Một người không đủ!”
“Cho tôi hai người!”
Bởi vì năm xưa là được nhà họ Tiết tài trợ lập nghiệp, mặc dù bây giờ trọng điểm của nhà họ Tiết không ở Long Giang, nhưng ở tỉnh thành có rất nhiều tài nguyên.
Cho nên Kiều Lục trung thành và tận tụy, cũng có thể nói lão ta là một con chó được nhà họ Tiết nuôi dưỡng.
“Khốn kiếp!” Đọc được những gì ghi lại trên tài liệu Tiết Nhân vô cùng tức giận, Tần Thiên năm năm trước vậy mà lại có được Tô Tô với thân phận một người giao hàng.
Hai mắt anh ta đỏ lên: “Tần Thiên, từ giờ trở đi mày chính là người chết!”
“Tô Tô bị thương là chuyện như thế nào? Ai làm?”
Kiều Lục lắc đầu nói: “Chuyện này, nhà họ Tô che giấu rất kỹ, chỉ tiết lộ với bên ngoài là lúc mở cửa sổ không cẩn thận rơi xuống.”
“Bởi vì chuyện này đã qua rất lâu, nhân chứng vật chứng năm đó đều đã không tìm được nữa.”
“Nhưng thiếu gia —” Lão ta cười một tiếng rồi nói: “Chuyện này đã không còn quan trọng nữa có phải không?”
“Quan trọng là bây giờ Tô đại tiểu thư đã trở nên xinh đẹp hơn. Hơn nữa cô ấy còn có bằng sáng chế mỹ phẩm sinh học trị giá hơn một tỷ.”
Trong mắt Tiết Nhân lộ ra vẻ đắc ý, lần này anh ta muốn có được cả tiền lẫn sắc.
“Kiều Lục, lần này cảm ơn ông, sau khi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ không để ông thiệt thòi.”
Kiều Lục gật gật đầu, có chút lo lắng nói: “Nhưng tên họ Tần này hình như cũng có chút thủ đoạn.”
“Tôi nghe nói, hắn ta dùng một miếng vỏ quýt để đánh vào mặt Phùng đại.”
“Thiếu gia, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tiết Nhân cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là tài mọn mà thôi, chẳng lẽ ông cảm thấy đại tướng dưới tay ông không phải là đối thủ của hắn ta sao?”
Kiều Lục cười lạnh nói: “Người của tôi đã ra tay thì hắn ta nhất định phải chết.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Không còn sớm nữa, Kiều Lục ông đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Tô.”
“Một nhân viên giao hàng quèn mà cũng dám đấu với tao? Để tao cho mày thấy cái gì gọi là Hàng Duy Đả Kích.” (*)
(*)Hàng duy đả kích (降维打击): Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân.
Kiều Lục đứng dậy như nghĩ tới điều gì, lo lắng nói: “Thiếu gia, nếu như cậu làm như vậy ở Long Giang, người đó ở nhà sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tiết Nhân giật giật mí mắt, cả giận nói: “Cô ta dám quản tôi? Trong nhà vẫn luôn là tôi làm chủ!”
“Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đưa Tô Tô về nhà, chỉ để cô ấy làm người tình ở Long Giang của tôi thôi.”
“Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ là được.”
“Thiếu gia cao minh.” Kiều Lục cười nói: “Vừa có chuyên gia pha trà mới tới, là hương vị trước đây cậu thích, cậu có muốn thử không?”
Nghĩ đến Tô Tô, Tiết Nhân cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình không có nơi nào để phát tiết, anh ta nghiến răng nói: “Một người không đủ!”
“Cho tôi hai người!”