Chương 296
Kiều Lục gật đầu, không nói gì nhiều liền đi ra ngoài.
Rất nhanh, hai chuyên gia pha trà trẻ trung xinh đẹp, thân hình nóng bỏng bưng khay trà và bộ ấm trà mở cửa bước vào.
“Thiếu gia, em tên là Điềm Điềm.”
“Em tên là Linh Linh.”
“Lục gia bảo bọn em đến phục vụ thiếu gia.”
“Thiếu gia, anh thích uống loại trà gì?”
Điềm Điềm và Linh Linh, một người mặc bộ đồ đồng phục học sinh, trông giống như một cô gái dễ thương trong anime.
Một người mặc đồng phục áo trắng và trông hơi giống một người đẹp công sở.
Hai người đi về phía Tiết Nhân đầy quyến rũ.
“Đứng lại.”
Tiết Nhân nhìn Điềm Điềm và Linh Linh rồi nói: “Bắt đầu từ giờ trở đi hai người một người tên là Tô Tô, một người tên là Ngọc Trúc.”
“Nào, quỳ xuống giới thiệu lại cho thiếu gia một lần nữa.”
“Tô Tô?” Điềm Điềm ngây người một lúc rồi vội vàng quỳ xuống theo ý Tiết Nhân, khẽ cười nói: “Chào thiếu gia, em là Tô Tô.”
Linh Linh cũng quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Chào thiếu gia, em là Ngọc Trúc, rất vinh hạnh được phục vụ anh.”
Nhìn hai cô gái yểu điệu quỳ xuống cạnh nhau, trong ánh mắt của Tiết Nhân hiện lên vẻ say đắm.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Tô Tô, Ngọc Trúc, lại đây đun nước, pha cho thiếu gia một ấm trà thật ngon nào.”
“Đừng gọi thiếu gia nữa, gọi là A Nhân đi.”
“Nói, đời này của em nhất định là người của A Nhân…”
Ngày hôm sau, Tô Tô và Tần Thiên vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua. Hai người không ai chịu xin lỗi trước.
Không ai nói chuyện với ai.
Mãi cho đến gần trưa, Tô Tô bình thường sớm đã đến công ty, nay vẫn còn đang mặc đồ ngủ.
Cô tùy ý buộc tóc lên, ôm một đĩa trái cây ngồi trên sô pha xem TV, có vẻ như cô chưa sẵn sàng để đi làm.
Dương Ngọc Lan rất đau đầu vì hai tổ tông này, lại không biết nên khuyên như thế nào. Đột nhiên, qua cửa sổ bà thấy một đoàn xe từ xa đi tới.
Chiếc đầu tiên là một chiếc Rolls-Royce, đằng sau, có bảy tám chiếc Mercedes.
Trông rất hoành tráng.
“Là đại nhân vật gì tới đây?” Bà không khỏi thắc mắc.
Đoàn xe chạy tới và dừng lại ở trước cổng biệt thự của bọn họ. Trên mercedes, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen đi xuống, hừng hực khí thế chờ sẵn.
Cửa của Rolls-Royce mở ra và một thanh niên đang cầm bó hoa đi xuống.
Anh ta đứng ở cửa sân, nhìn vào bên trong rồi lễ phép gọi: “Tô Tô, em có ở nhà không Tô Tô?”
Rất nhanh, hai chuyên gia pha trà trẻ trung xinh đẹp, thân hình nóng bỏng bưng khay trà và bộ ấm trà mở cửa bước vào.
“Thiếu gia, em tên là Điềm Điềm.”
“Em tên là Linh Linh.”
“Lục gia bảo bọn em đến phục vụ thiếu gia.”
“Thiếu gia, anh thích uống loại trà gì?”
Điềm Điềm và Linh Linh, một người mặc bộ đồ đồng phục học sinh, trông giống như một cô gái dễ thương trong anime.
Một người mặc đồng phục áo trắng và trông hơi giống một người đẹp công sở.
Hai người đi về phía Tiết Nhân đầy quyến rũ.
“Đứng lại.”
Tiết Nhân nhìn Điềm Điềm và Linh Linh rồi nói: “Bắt đầu từ giờ trở đi hai người một người tên là Tô Tô, một người tên là Ngọc Trúc.”
“Nào, quỳ xuống giới thiệu lại cho thiếu gia một lần nữa.”
“Tô Tô?” Điềm Điềm ngây người một lúc rồi vội vàng quỳ xuống theo ý Tiết Nhân, khẽ cười nói: “Chào thiếu gia, em là Tô Tô.”
Linh Linh cũng quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Chào thiếu gia, em là Ngọc Trúc, rất vinh hạnh được phục vụ anh.”
Nhìn hai cô gái yểu điệu quỳ xuống cạnh nhau, trong ánh mắt của Tiết Nhân hiện lên vẻ say đắm.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Tô Tô, Ngọc Trúc, lại đây đun nước, pha cho thiếu gia một ấm trà thật ngon nào.”
“Đừng gọi thiếu gia nữa, gọi là A Nhân đi.”
“Nói, đời này của em nhất định là người của A Nhân…”
Ngày hôm sau, Tô Tô và Tần Thiên vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua. Hai người không ai chịu xin lỗi trước.
Không ai nói chuyện với ai.
Mãi cho đến gần trưa, Tô Tô bình thường sớm đã đến công ty, nay vẫn còn đang mặc đồ ngủ.
Cô tùy ý buộc tóc lên, ôm một đĩa trái cây ngồi trên sô pha xem TV, có vẻ như cô chưa sẵn sàng để đi làm.
Dương Ngọc Lan rất đau đầu vì hai tổ tông này, lại không biết nên khuyên như thế nào. Đột nhiên, qua cửa sổ bà thấy một đoàn xe từ xa đi tới.
Chiếc đầu tiên là một chiếc Rolls-Royce, đằng sau, có bảy tám chiếc Mercedes.
Trông rất hoành tráng.
“Là đại nhân vật gì tới đây?” Bà không khỏi thắc mắc.
Đoàn xe chạy tới và dừng lại ở trước cổng biệt thự của bọn họ. Trên mercedes, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen đi xuống, hừng hực khí thế chờ sẵn.
Cửa của Rolls-Royce mở ra và một thanh niên đang cầm bó hoa đi xuống.
Anh ta đứng ở cửa sân, nhìn vào bên trong rồi lễ phép gọi: “Tô Tô, em có ở nhà không Tô Tô?”