Chương 303
“Bọn họ đưa chàng trai ấy ra nước ngoài học là vì bọn họ biết có một vị đại tiểu thư của một gia tộc có thể giúp bọn họ, cũng đi học ở nơi đó.”
“Mẹ của anh ta mất sớm, một tay ba anh ta nuôi anh ta lớn lên, ba anh ta quỳ xuống cầu xin anh ta hãy đi giành lấy cảm tình của vị đại tiểu thư kia.”
Sắc mặt Tô Tô khẽ thay đổi: “Cho nên chàng trai đó theo đuổi vị đại tiểu thư kia?”
Tiết Nhân vội vàng nói: “Trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến một cô gái mà thôi, anh ta đương nhiên không đồng ý.”
“Bảo anh ta giả vờ cười nói vui vẻ đi lấy lòng một cô gái mà anh ta không hề thích, anh ta không làm được.”
“Nhưng lúc này, vị tiểu thư của gia tộc lớn kia lại thích anh ta, rồi còn điên cuồng theo đuổi anh ta.”
“Cuối cùng…”
Tô Tô rưng rưng nói: “Anh ta đã đồng ý sao?”
Tiết Nhân thở dài: “Cô gái công khai cầu hôn chàng trai đó trong khuôn viên trường đại học, còn nói nếu anh ta không đồng ý thì cô ấy sẽ tự tử.”
Tô Tô lắp bắp kinh hãi.
Tiết Nhân nói lí nhí: “Vì gia tộc vì cứu mạng cô gái ấy, anh ta đành phải đồng ý.”
Tô Tô trầm mặc một lúc rồi nói: “Chàng trai kia chính là anh phải không?”
Tiết Nhân đau đớn nói: “Tô Tô em nghe anh nói, cuộc hôn nhân của anh với cô ấy chỉ là hình thức, anh không hề yêu cô ấy.”
“Người anh yêu là em, Tô Tô, nếu em không đồng ý với anh thì anh thực sự sẽ không sống nổi.”
Tô Tô cắn răng không nói.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
“Wow, cầu hôn!”
“Đây là chương trình gì vậy, xem bối cảnh hình như là Đại học Toronto ở Canada.”
Tiết Nhân và Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, trong không khí đã vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp và còn thâm tình.
“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi khoa Kinh tế, anh là Tiết Nhân khoa Quản lý.”
“Em nói chỉ cần anh quỳ xuống cầu hôn em ở dưới toà đồng hồ Victoria cổ xưa ở trước mặt mọi người thì em sẽ đồng ý.”
“Bây giờ anh đã làm rồi.”
“Phan Mỹ Nhi, anh đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Anh biết em là một cô gái rất độc lập, có quan điểm độc đáo của riêng mình về tình yêu.”
“Giống như Thư Đình miêu tả trong tác phẩm đại diện của cô ấy, “Gửi cây sồi”,”
“Nếu anh yêu em —— tuyệt đối không giống dây leo của hoa Lăng Tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang bản thân mình.
Nếu anh yêu em – tuyệt đối không học những con chim si tình, vì bóng râm mà lặp đi lặp lại những bài hát đơn điệu…”
Tô Tô lao ra khỏi phòng riêng, ngay lập tức nhìn thấy trên màn hình lớn ở sảnh.
Trước mặt một tòa kiến trúc cổ xưa tráng lệ, Tiết Nhân quỳ một gối xuống đất, tay cầm hoa tươi.
Anh ta đọc “Gửi cây sồi” rất trìu mến và tập trung giống như đêm qua.
“Mẹ của anh ta mất sớm, một tay ba anh ta nuôi anh ta lớn lên, ba anh ta quỳ xuống cầu xin anh ta hãy đi giành lấy cảm tình của vị đại tiểu thư kia.”
Sắc mặt Tô Tô khẽ thay đổi: “Cho nên chàng trai đó theo đuổi vị đại tiểu thư kia?”
Tiết Nhân vội vàng nói: “Trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến một cô gái mà thôi, anh ta đương nhiên không đồng ý.”
“Bảo anh ta giả vờ cười nói vui vẻ đi lấy lòng một cô gái mà anh ta không hề thích, anh ta không làm được.”
“Nhưng lúc này, vị tiểu thư của gia tộc lớn kia lại thích anh ta, rồi còn điên cuồng theo đuổi anh ta.”
“Cuối cùng…”
Tô Tô rưng rưng nói: “Anh ta đã đồng ý sao?”
Tiết Nhân thở dài: “Cô gái công khai cầu hôn chàng trai đó trong khuôn viên trường đại học, còn nói nếu anh ta không đồng ý thì cô ấy sẽ tự tử.”
Tô Tô lắp bắp kinh hãi.
Tiết Nhân nói lí nhí: “Vì gia tộc vì cứu mạng cô gái ấy, anh ta đành phải đồng ý.”
Tô Tô trầm mặc một lúc rồi nói: “Chàng trai kia chính là anh phải không?”
Tiết Nhân đau đớn nói: “Tô Tô em nghe anh nói, cuộc hôn nhân của anh với cô ấy chỉ là hình thức, anh không hề yêu cô ấy.”
“Người anh yêu là em, Tô Tô, nếu em không đồng ý với anh thì anh thực sự sẽ không sống nổi.”
Tô Tô cắn răng không nói.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
“Wow, cầu hôn!”
“Đây là chương trình gì vậy, xem bối cảnh hình như là Đại học Toronto ở Canada.”
Tiết Nhân và Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, trong không khí đã vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp và còn thâm tình.
“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi khoa Kinh tế, anh là Tiết Nhân khoa Quản lý.”
“Em nói chỉ cần anh quỳ xuống cầu hôn em ở dưới toà đồng hồ Victoria cổ xưa ở trước mặt mọi người thì em sẽ đồng ý.”
“Bây giờ anh đã làm rồi.”
“Phan Mỹ Nhi, anh đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Anh biết em là một cô gái rất độc lập, có quan điểm độc đáo của riêng mình về tình yêu.”
“Giống như Thư Đình miêu tả trong tác phẩm đại diện của cô ấy, “Gửi cây sồi”,”
“Nếu anh yêu em —— tuyệt đối không giống dây leo của hoa Lăng Tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang bản thân mình.
Nếu anh yêu em – tuyệt đối không học những con chim si tình, vì bóng râm mà lặp đi lặp lại những bài hát đơn điệu…”
Tô Tô lao ra khỏi phòng riêng, ngay lập tức nhìn thấy trên màn hình lớn ở sảnh.
Trước mặt một tòa kiến trúc cổ xưa tráng lệ, Tiết Nhân quỳ một gối xuống đất, tay cầm hoa tươi.
Anh ta đọc “Gửi cây sồi” rất trìu mến và tập trung giống như đêm qua.