Chương 305
Anh ta biết nếu bản thân vẫn cứ đâm đầu vào đường chết, thì muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.
Anh ta rút kinh nghiệm xương máu, sửa chữa hoàn toàn những hành vi sai trái trước đây của bản thân.
Về phần ly hôn với Tô Nam, cũng không phải bởi vì Tô Nam nhiều lần mạo phạm Tần Thiên cho nên anh ta muốn phân rõ giới hạn, mà bởi vì anh ta vốn không yêu Tô Nam.
Kết thúc một cuộc hôn nhân tồi tệ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Dưới sự sắp xếp của ba anh ta, anh ta đã tiến vào tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu học tập cách kinh doanh.
Lần này Tần Thiên nhờ Thiết Lâm Phong truyền lời, Ngô Thiên Hùng muốn rèn luyện con trai thì phái cậu ta đến tiếp xúc với Tần Thiên.
Nếu như chuyện này thật sự thành công, đuổi tập đoàn Kiến Nhân đi, tập đoàn Cẩm Tú sẽ ngồi vững vị trí đầu trong lĩnh vực bất động sản, như thế thì Ngô Phi cũng có đóng góp đáng kể.
Ngô Thiên Hùng có thể danh chính ngôn thuận kéo đứa con trai này vào hội đồng quản trị.
Sở dĩ Tần Thiên không rời đi vội, bởi vì hắn còn đang đợi người vẫn chưa tới.
Thùng thùng!
Tiếng vang của cầu thang bộ, hai người đàn ông cao lớn từ bên ngoài xông vào.
Trên tay bọn họ vẫn còn quấn băng, vừa nhìn đã biết là những người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn.
Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Tần Thiên thì đỏ mặt.
Trong chốc lát, không ai chịu mở miệng nói trước.
Tần Thiên uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Nói đi, các người từ Sở Châu đuổi theo tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ vẫn chưa phục, vẫn muốn đánh một trận với tôi sao?”
Hai người đàn ông cao lớn liếc nhau một cái, cắn răng sau đó bịch một tiếng, cả hai đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tần Thiên.
“Chúng tôi muốn đi theo Thiên ca!”
“Xin Thiên ca thu nhận!”
Tần Thiên nở nụ cười, nói thật Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng để lại ấn tượng rất tốt đối với hắn.
Hai người bọn họ không để ý thân thể thương tích đuổi theo tới Long Giang muốn đầu nhập vào mình, có thể nói là đang gãi đúng chỗ ngứa.
Bởi vì sơn trang Mãnh Thú đang rất thiếu người!
“Các người muốn đi theo tôi thì cần phải tiếp nhận khảo nghiệm.”
“Đi theo tôi.”
Hắn lái xe dẫn Đồng Xuyên và Thiết Tí rời khỏi thành phố đi tới núi Mãnh Thú.
Trong khu sói bên kia, liên tục vang lên tiếng gầm gừ.
Vết thương trên đùi Thiết Ngưng Sương vừa mới kết vảy lại, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, đã xông vào chiến đấu nữa.
Cô ta thề sẽ thuần hóa được những con sói này, để bọn chúng khi nhìn thấy cô ta cúi đầu đầu hàng.
Sư tử gầm rung trời, hổ gầm vang cả đồi núi.
Quỷ Vô Thường giống như quái vật kéo xe đẩy sắt đi qua con đường đá.
Trong không khí bay bổng đều là hơi thở dã man đẫm máu.
Đồng Xuyên và Thiết Tí đều cảm thấy sững sờ.
Anh ta rút kinh nghiệm xương máu, sửa chữa hoàn toàn những hành vi sai trái trước đây của bản thân.
Về phần ly hôn với Tô Nam, cũng không phải bởi vì Tô Nam nhiều lần mạo phạm Tần Thiên cho nên anh ta muốn phân rõ giới hạn, mà bởi vì anh ta vốn không yêu Tô Nam.
Kết thúc một cuộc hôn nhân tồi tệ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Dưới sự sắp xếp của ba anh ta, anh ta đã tiến vào tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu học tập cách kinh doanh.
Lần này Tần Thiên nhờ Thiết Lâm Phong truyền lời, Ngô Thiên Hùng muốn rèn luyện con trai thì phái cậu ta đến tiếp xúc với Tần Thiên.
Nếu như chuyện này thật sự thành công, đuổi tập đoàn Kiến Nhân đi, tập đoàn Cẩm Tú sẽ ngồi vững vị trí đầu trong lĩnh vực bất động sản, như thế thì Ngô Phi cũng có đóng góp đáng kể.
Ngô Thiên Hùng có thể danh chính ngôn thuận kéo đứa con trai này vào hội đồng quản trị.
Sở dĩ Tần Thiên không rời đi vội, bởi vì hắn còn đang đợi người vẫn chưa tới.
Thùng thùng!
Tiếng vang của cầu thang bộ, hai người đàn ông cao lớn từ bên ngoài xông vào.
Trên tay bọn họ vẫn còn quấn băng, vừa nhìn đã biết là những người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn.
Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Tần Thiên thì đỏ mặt.
Trong chốc lát, không ai chịu mở miệng nói trước.
Tần Thiên uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Nói đi, các người từ Sở Châu đuổi theo tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ vẫn chưa phục, vẫn muốn đánh một trận với tôi sao?”
Hai người đàn ông cao lớn liếc nhau một cái, cắn răng sau đó bịch một tiếng, cả hai đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tần Thiên.
“Chúng tôi muốn đi theo Thiên ca!”
“Xin Thiên ca thu nhận!”
Tần Thiên nở nụ cười, nói thật Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng để lại ấn tượng rất tốt đối với hắn.
Hai người bọn họ không để ý thân thể thương tích đuổi theo tới Long Giang muốn đầu nhập vào mình, có thể nói là đang gãi đúng chỗ ngứa.
Bởi vì sơn trang Mãnh Thú đang rất thiếu người!
“Các người muốn đi theo tôi thì cần phải tiếp nhận khảo nghiệm.”
“Đi theo tôi.”
Hắn lái xe dẫn Đồng Xuyên và Thiết Tí rời khỏi thành phố đi tới núi Mãnh Thú.
Trong khu sói bên kia, liên tục vang lên tiếng gầm gừ.
Vết thương trên đùi Thiết Ngưng Sương vừa mới kết vảy lại, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, đã xông vào chiến đấu nữa.
Cô ta thề sẽ thuần hóa được những con sói này, để bọn chúng khi nhìn thấy cô ta cúi đầu đầu hàng.
Sư tử gầm rung trời, hổ gầm vang cả đồi núi.
Quỷ Vô Thường giống như quái vật kéo xe đẩy sắt đi qua con đường đá.
Trong không khí bay bổng đều là hơi thở dã man đẫm máu.
Đồng Xuyên và Thiết Tí đều cảm thấy sững sờ.