Chương 317
Hơn nữa, còn để xin lỗi một hậu bối.
Tô Tô cảm thấy không thể nào tin khi nhận được cuộc gọi này.
Cô không kìm được nước mắt.
“Gia gia không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người sau này sống tốt, cháu cũng sẽ không có tiếc nuối nữa.”
Cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối.
Tô Bắc Sơn trầm giọng nói: “Cháu gái ngoan, cháu nói như vậy là vẫn chưa tha thứ cho ông sao?”
“Chẳng lẽ muốn ông đích thân tới cửa xin lỗi?”
“Không, không, không!” Tô Tô cảm thấy khó xử cho nên đành phải đồng ý.
Hơn nữa ở trong lòng của cô cũng có một chút mong đợi như vậy.
Mong đợi một ngày nào đó có thể khôi phục lại quan hệ với với những người trong dòng họ đã từng rất thân thiết này.
Dù sao cô cũng lớn lên ở nhà họ Tô.
Tuổi thơ của cô được bọn họ đem tới rất nhiều niềm vui khó thể nào quên.
Tô Tô lo lắng Dương Ngọc Lan và Tần Thiên sẽ có ý kiến gì đó, cho nên cô nói phải tăng ca và không về nhà ăn cơm. Buổi tối sau khi tan tầm, một mình cô bắt taxi đến nhà họ Tô.
Theo như dự kiến của cô, gặp mặt người trong dòng họ rồi xoá bỏ mọi ân oán trước đó, sau đó cô sẽ rời đi ngay.
Ai mà biết được, những người này cứ lôi kéo cô khơi gợi nhớ lại thời gian trước kia làm cho Tô Tô cảm động.
Tô Bắc Sơn lau nước mắt, nói: “Tô Tô à, ba con mất sớm.”
“Nếu không đám người trước mắt này, luận về tư chất hay năng lực thì có ai có thể so sánh được với nó chứ?”
“Haizz, đáng tiếc mà, trời ghen ghét người tài!”
“Nhưng cũng may có thể nhìn thấy cháu ưu tú như vậy, gia gia đã yên tâm, gia gia tin chắc ba của cháu cũng sẽ yên nghỉ nơi chín suối.”
Nói đến chuyện này, Tô Tô nhịn không được mắt hoe.
Dưới sự thuyết phục và tâng bốc của mọi người, cô bất giác uống không ít rượu vang đỏ.
Tô Nam thấy thời cơ gần tới, cô ta lặng lẽ lôi kéo Tô Tô đi ra bên ngoài.
“Chị, em muốn chị giúp em một việc, dù sao chúng ta cũng cùng nhìn nhau lớn lên, mong chị đừng từ chối.”
Tô Tô đi có hơi khập khiễng, cô cảm thấy có chút khó xử nói: “Tô Nam em muốn nói tới là chuyện hôn nhân với Ngô Phi sao?”
“Một người ngoài như chị thật sự không tiện nhúng tay vào loại chuyện này.”
Tô Nam nở nụ cười, nói: “Đúng là chuyện hôn nhân nhưng không phải với Ngô Phi.”
“Ngô Phi đã là quá khứ trong cuộc sống của em rồi, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tô Tô kinh ngạc: “Ý em là đã tìm được tình yêu mới rồi?”
Tô Nam gật đầu, nói: “Anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú còn ưu tú hơn Ngô Phi gấp trăm lần, điều quan trọng là anh ấy rất tốt với em.”
“Chị, em biết chị rất bận cho nên em muốn tranh thủ bây giờ, chị đi thử váy cưới cùng em được không?”
“Ngoài chị ra, em không có ai khác có thể giúp em làm chuyện này.”
Tô Tô cảm thấy không thể nào tin khi nhận được cuộc gọi này.
Cô không kìm được nước mắt.
“Gia gia không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người sau này sống tốt, cháu cũng sẽ không có tiếc nuối nữa.”
Cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối.
Tô Bắc Sơn trầm giọng nói: “Cháu gái ngoan, cháu nói như vậy là vẫn chưa tha thứ cho ông sao?”
“Chẳng lẽ muốn ông đích thân tới cửa xin lỗi?”
“Không, không, không!” Tô Tô cảm thấy khó xử cho nên đành phải đồng ý.
Hơn nữa ở trong lòng của cô cũng có một chút mong đợi như vậy.
Mong đợi một ngày nào đó có thể khôi phục lại quan hệ với với những người trong dòng họ đã từng rất thân thiết này.
Dù sao cô cũng lớn lên ở nhà họ Tô.
Tuổi thơ của cô được bọn họ đem tới rất nhiều niềm vui khó thể nào quên.
Tô Tô lo lắng Dương Ngọc Lan và Tần Thiên sẽ có ý kiến gì đó, cho nên cô nói phải tăng ca và không về nhà ăn cơm. Buổi tối sau khi tan tầm, một mình cô bắt taxi đến nhà họ Tô.
Theo như dự kiến của cô, gặp mặt người trong dòng họ rồi xoá bỏ mọi ân oán trước đó, sau đó cô sẽ rời đi ngay.
Ai mà biết được, những người này cứ lôi kéo cô khơi gợi nhớ lại thời gian trước kia làm cho Tô Tô cảm động.
Tô Bắc Sơn lau nước mắt, nói: “Tô Tô à, ba con mất sớm.”
“Nếu không đám người trước mắt này, luận về tư chất hay năng lực thì có ai có thể so sánh được với nó chứ?”
“Haizz, đáng tiếc mà, trời ghen ghét người tài!”
“Nhưng cũng may có thể nhìn thấy cháu ưu tú như vậy, gia gia đã yên tâm, gia gia tin chắc ba của cháu cũng sẽ yên nghỉ nơi chín suối.”
Nói đến chuyện này, Tô Tô nhịn không được mắt hoe.
Dưới sự thuyết phục và tâng bốc của mọi người, cô bất giác uống không ít rượu vang đỏ.
Tô Nam thấy thời cơ gần tới, cô ta lặng lẽ lôi kéo Tô Tô đi ra bên ngoài.
“Chị, em muốn chị giúp em một việc, dù sao chúng ta cũng cùng nhìn nhau lớn lên, mong chị đừng từ chối.”
Tô Tô đi có hơi khập khiễng, cô cảm thấy có chút khó xử nói: “Tô Nam em muốn nói tới là chuyện hôn nhân với Ngô Phi sao?”
“Một người ngoài như chị thật sự không tiện nhúng tay vào loại chuyện này.”
Tô Nam nở nụ cười, nói: “Đúng là chuyện hôn nhân nhưng không phải với Ngô Phi.”
“Ngô Phi đã là quá khứ trong cuộc sống của em rồi, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tô Tô kinh ngạc: “Ý em là đã tìm được tình yêu mới rồi?”
Tô Nam gật đầu, nói: “Anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú còn ưu tú hơn Ngô Phi gấp trăm lần, điều quan trọng là anh ấy rất tốt với em.”
“Chị, em biết chị rất bận cho nên em muốn tranh thủ bây giờ, chị đi thử váy cưới cùng em được không?”
“Ngoài chị ra, em không có ai khác có thể giúp em làm chuyện này.”