Chương : 267
An Mẫn Hà đã bị các loại dục vọng và báo thù làm mờ đầu óc. Nàng ta căn bản không hề suy nghĩ, thôn phê linh hạch của linh thú đối với người thôn phê mà nói sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Viên linh hạch kia được nuốt vào trong bụng. An Mẫn Hà cảm thấy trong phủ tạng giống như có thêm một ngọn lửa hừng hực. Nguyên lực cuồng bạo trên người của Bích Mục Thạch Thú giống như là vô số con dao đang thái nhỏ, xé nát phủ tạng của nàng.
Tứ chi của nàng chạm đất. Bộ võ phục hoa lệ bị lớp da xù xì làm rách. Tứ chi mảnh khảnh cũng biến thành tráng kiện. Tóc không ngừng dài ra, trên trán của nàng ta mọc thêm một con mắt thứ ba.
“Ta…ta bị làm sao thế này…”
An Mẫn Hà cảm giác trong đầu của nàng, ý thức thuộc về nàng đang dần dần bị thôn phệ.
Từng luồng kí ức vỡ nát chui vào trong đầu của nàng. Trong đầu của nàng hình như đang xuất hiện một mảnh ký ức không thuộc về nàng. Cũng giống như vậy, ở trong mật thất này, vị trưởng lão bị cấm túc nhiều năm, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều muốn rồi khởi căn thạch thất này.
Thất Ất Phệ Thú Quyết, một bộ công pháp thiên tài như vậy, tại sao lại bị chưởng môn trấn áp, mãi mãi cũng không thấy ánh sáng mặt trời. Những người đó rõ ràng là đang ngưỡng mộ thiên phú của hắn. Hắn mới là người mạnh nhất trong Thái Ất phái.
Ôm ý niệm điên cuồng như vậy ở trong đầu, bên trong cơ thể của vị trưởng lão kia, viên linh hạch đã bị phong bế của Bích Mục Thạch Thú cuối cùng cũng bị kích hoạt, khiến vị trưởng lão kia biến thành một con Bích Mục Thạch Thú.
Hắn lao ra khỏi thạch thất, giống như một con mãnh thú mất đi khống chế, gặp người liền giết. Hắn bức hại những đệ tử không chịu khuất phục cũng phải thôn phệ linh hạch của Bích Mục Thạch Thú giống hắn. Giống như một đợt ôn dịch đáng sợ, chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi đã khiến vô số người hóa thành tượng đá hoặc đánh mất lý trí biến thành một con thú.
Vốn dĩ đang là một Thái Ất phái cường thịnh đã nhanh chóng hóa thành một nơi tụ tập của Bích Mục Thạch Thú. Bất đắc dĩ, chưởng môn của Thái Ất phái đành phải khởi động sát khí trấn phái. Trong một đêm, máu của Thái Ất phái đã chảy thành sông.
Khởi động đại trận Thái Ất đã khiến cho Thượng Cổ Khí Tông từng hưng thịnh nhất thời kì Thượng Cổ mãi mãi bị phong bế. Cho đến khi…cho đến khi bản đồ của Thái Ất Bí Cảnh bởi vì sự liên hợp của sáu thế lực, lại quay về trong tầm mắt của con người thêm một lần nữa.
Đó là kí ức thuộc về con Bích Mục Thạch Thú kia, cũng là một tia ký ức cuối cùng trước khi bị thú hóa của vị trưởng lão điên cuồng kia. Đó cũng là bộ dạng thật sự của Thái Ất Phệ Thú Quyết, người thôn phệ thú hạch. Tuy có thể hấp thu được võ học mạnh mẽ và thể chất đáng sợ của linh thú nhưng đồng thời họ cũng phải trả giá. Đó là bọn họ sẽ mất đi lý trí của con người.
“Phụ thân... Phượng vương... cô “
Hối hận đã không còn kịp, An Mẫn Hà giống như một con Bích Mục thú, quỳ gối trên mặt đất, cho đến khi hình người hoàn toàn biến mất, triệt để biến thành Bích Mục Thạch Thú.
Thù hận, thù hận, thù hận vô tận đối với nhân loại, muốn giết chết tất cả những người bước vào Thái Ất phái.
Màu xanh biếc trên mắt bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc. Một tiếng gầm phẫn nộ phát ra, một số lượng lớn Bích Mục Thạch Thú giống như thủy triều xúm lại. Chúng phóng về hướng sơn môn của Thái Ất phái. Những tên xâm lấn kia, cuối cùng cũng sẽ chết.
Bạc Tình và Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi không bao lâu thì Hỏa Diễm Lão Ẩu và đám người của Hạ lão đại cũng chạy đến. Mọi người sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, sáng hôm sau lại tiếp tục đi về phía trước. Nửa đường đi, bọn họ còn gặp phải người của Khai Cương vương phủ và đám người Hồng thái tử.
An Quốc Hầu tìm cả buổi tối cũng không thấy nữ nhi. Hắn biết rõ nữ nhi nhất định là dữ nhiều lành ít. Lúc thấy đám người hại chết nữ nhi, Ngự Hỏa Tông, Bạc Tình và Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt của An Quốc Hầu liền giống như rắn độc.
Rừng rậm dần dần biến mất, phía trước xuất hiện một tòa sơn môn của môn phái, phía trên của núi là thềm đá do đá Trường Thanh sau khi được mài dũa tạo thành. Tuy Thái Ất phái đã bị diệt trăm ngàn năm, thế nhưng trên bậc thang được xưng là thềm đá Thái Ất lại không nhiễm một hạt bụi, không hề lưu lại dấu vết của tháng năm.
Phía dưới sơn môn có một cái hồ, bên cạnh hồ là một cái bia đá có viết chữ: Giải Kiếm Trì.
Là đại môn phái thời Thượng Cổ, ngoại nhân hoặc là khách đến thăm khi đến phía dưới sơn môn của Thái Ất phái nhất định phải giải trừ vũ khí và áo giáp, sau khi xuống núi mới có thể lấy lại. Con trai của Khai Cương vương Trần Thác nhìn xuống Giải Kiếm Trì trong suốt thấy đáy, khẽ xì một tiếng rồi nhấc chân bước lên, đi về phía bậc thang của sơn môn. Hồng thái tử cũng vô cùng ngạo nghễ, bước đi như rồng như hổ, trực tiếp bước lên bậc thang.
Đừng nói là Thái Ất phái sớm đã bị diệt, cho dù Thái Ất phái bây giờ vẫn còn, bọn quý tộc hoàng thất như Khai Cương vương và Hồng thái tử cũng không thèm để một tông môn không có hoàng quyền vào trong mắt.
Dù sao, trên đường đi, bọn họ cũng đã gặp qua Bích Mục Thạch Thú. Sau khi tiến vào Thái Ất phái, không biết còn phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm đang được ẩn giấu, lần này giải trừ vũ khí thì đồng nghĩa với việc tự chặt đi hai cánh tay của mình.
“Sư phụ?” Mấy tên đệ tử của Ngự Hỏa Tông hỏi ý kiến của Hỏa Diễm Lão Ẩu.
“Cẩn thận chút.” Hỏa Diễm Lão Ẩu nhìn Giải Kiếm Trì, vô cùng thận trọng.
Hạ lão đại và Hạ lão tam nhìn nhau một cái. Bọn họ đều cẩn thận hơn rất nhiều so với đám người của Hồng thái tử. Đối với Thái Ất phái, bọn họ cũng có vài phần sùng kính. Hai người đều cởi bỏ áo giáp trên người thế nhưng binh khí lại không thể bỏ xuống.
Còn như Bạc Tình, căn bản sẽ không đem Giải Kiếm Trì để ở trong mắt, nàng ta đi chân đất, từng bước nhảy lên trên bậc thang đi về phía trước.
Đến lượt của Diệp Lăng Nguyệt, trên người nàng cũng không có vũ khí gì, chỉ có một thứ vũ khí duy nhất đó là Tinh Tiên. Đó cũng là vũ khí bảo vệ tính mạng của nàng nên đương nhiên cũng không muốn bỏ xuống.
Còn về tên Lục sư đệ của Ngự Hỏa Tông mà trước đó đã khiến Diệp Lăng Nguyệt chú ý, đến lúc này, hắn đã theo sát Hỏa Diễm Lão Ẩu, từng bước đi về phía trước.
Gần nghìn bậc thang của sơn môn, mấy bước đầu mọi người đều đi rất là thư thái. Thế nhưng lúc đi được khoảng một trăm bước, mọi người đều cảm thấy có chút không đúng. Bước chân của bọn họ càng ngày càng nặng, vũ khí trong tay càng ngày càng trầm xuống. Từ lúc ban đầu chỉ hơn mười cân, đến lúc sau đã biến thành vài trăm cân, cho đến lúc thành một nghìn, thậm chí là một vạn cân.
Mấy vị trên người có mang theo binh khí, mặc áo giáp lúc này đã cảm giác được trọng lượng của mình càng ngày càng lớn.
“A! Ca ca, ta không chịu được nữa.”
Trần Tuyền của Khai Cương vương phủ không chịu nổi nữa, nặng nề quỳ trên mặt đất. Hai thanh trường kiếm ở trên tay của nàng ta phát ra tiếng nứt. Hai đầu gối của nàng ta đột nhiên chấm đất, xương cốt của nàng ta phát ra những âm thanh vỡ vụn.
Nghe âm thanh kia, Diệp Lăng Nguyệt cũng biết cặp chân kia của Trần Tuyền đã gãy.
“Nhanh, tất cả mọi người hãy mau giải trừ vũ khí và áo giáp trên người.” Vị Nhạc lão của Khai Cương vương cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
Những võ giả trước đó ngông cuồng tự cao tự đại đều kinh sợ. Tất cả vũ khí và áo giáp dùng để bảo toàn tính mạng đều bị bọn họ cởi ra vứt ở một bên. Vũ khí và áo giáp vừa được cởi ra, bọn họ liền giống như trút được gánh nặng, cảm giác như trọng lượng ngàn cân, vạn cân trên người đều đã biến mất.
Thấy đám người của Khai Cương vương phủ làm như thế, đám người của Hồng thái tử cũng nhanh chóng làm theo. Không bao lâu sau, những con cháu quý tộc được trang bị hoàn hảo kia mỗi người đều cởi hết, chỉ chừa lại một lớp quần áo trong cùng, nhìn qua rất là khôi hài.
Viên linh hạch kia được nuốt vào trong bụng. An Mẫn Hà cảm thấy trong phủ tạng giống như có thêm một ngọn lửa hừng hực. Nguyên lực cuồng bạo trên người của Bích Mục Thạch Thú giống như là vô số con dao đang thái nhỏ, xé nát phủ tạng của nàng.
Tứ chi của nàng chạm đất. Bộ võ phục hoa lệ bị lớp da xù xì làm rách. Tứ chi mảnh khảnh cũng biến thành tráng kiện. Tóc không ngừng dài ra, trên trán của nàng ta mọc thêm một con mắt thứ ba.
“Ta…ta bị làm sao thế này…”
An Mẫn Hà cảm giác trong đầu của nàng, ý thức thuộc về nàng đang dần dần bị thôn phệ.
Từng luồng kí ức vỡ nát chui vào trong đầu của nàng. Trong đầu của nàng hình như đang xuất hiện một mảnh ký ức không thuộc về nàng. Cũng giống như vậy, ở trong mật thất này, vị trưởng lão bị cấm túc nhiều năm, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều muốn rồi khởi căn thạch thất này.
Thất Ất Phệ Thú Quyết, một bộ công pháp thiên tài như vậy, tại sao lại bị chưởng môn trấn áp, mãi mãi cũng không thấy ánh sáng mặt trời. Những người đó rõ ràng là đang ngưỡng mộ thiên phú của hắn. Hắn mới là người mạnh nhất trong Thái Ất phái.
Ôm ý niệm điên cuồng như vậy ở trong đầu, bên trong cơ thể của vị trưởng lão kia, viên linh hạch đã bị phong bế của Bích Mục Thạch Thú cuối cùng cũng bị kích hoạt, khiến vị trưởng lão kia biến thành một con Bích Mục Thạch Thú.
Hắn lao ra khỏi thạch thất, giống như một con mãnh thú mất đi khống chế, gặp người liền giết. Hắn bức hại những đệ tử không chịu khuất phục cũng phải thôn phệ linh hạch của Bích Mục Thạch Thú giống hắn. Giống như một đợt ôn dịch đáng sợ, chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi đã khiến vô số người hóa thành tượng đá hoặc đánh mất lý trí biến thành một con thú.
Vốn dĩ đang là một Thái Ất phái cường thịnh đã nhanh chóng hóa thành một nơi tụ tập của Bích Mục Thạch Thú. Bất đắc dĩ, chưởng môn của Thái Ất phái đành phải khởi động sát khí trấn phái. Trong một đêm, máu của Thái Ất phái đã chảy thành sông.
Khởi động đại trận Thái Ất đã khiến cho Thượng Cổ Khí Tông từng hưng thịnh nhất thời kì Thượng Cổ mãi mãi bị phong bế. Cho đến khi…cho đến khi bản đồ của Thái Ất Bí Cảnh bởi vì sự liên hợp của sáu thế lực, lại quay về trong tầm mắt của con người thêm một lần nữa.
Đó là kí ức thuộc về con Bích Mục Thạch Thú kia, cũng là một tia ký ức cuối cùng trước khi bị thú hóa của vị trưởng lão điên cuồng kia. Đó cũng là bộ dạng thật sự của Thái Ất Phệ Thú Quyết, người thôn phệ thú hạch. Tuy có thể hấp thu được võ học mạnh mẽ và thể chất đáng sợ của linh thú nhưng đồng thời họ cũng phải trả giá. Đó là bọn họ sẽ mất đi lý trí của con người.
“Phụ thân... Phượng vương... cô “
Hối hận đã không còn kịp, An Mẫn Hà giống như một con Bích Mục thú, quỳ gối trên mặt đất, cho đến khi hình người hoàn toàn biến mất, triệt để biến thành Bích Mục Thạch Thú.
Thù hận, thù hận, thù hận vô tận đối với nhân loại, muốn giết chết tất cả những người bước vào Thái Ất phái.
Màu xanh biếc trên mắt bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc. Một tiếng gầm phẫn nộ phát ra, một số lượng lớn Bích Mục Thạch Thú giống như thủy triều xúm lại. Chúng phóng về hướng sơn môn của Thái Ất phái. Những tên xâm lấn kia, cuối cùng cũng sẽ chết.
Bạc Tình và Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi không bao lâu thì Hỏa Diễm Lão Ẩu và đám người của Hạ lão đại cũng chạy đến. Mọi người sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, sáng hôm sau lại tiếp tục đi về phía trước. Nửa đường đi, bọn họ còn gặp phải người của Khai Cương vương phủ và đám người Hồng thái tử.
An Quốc Hầu tìm cả buổi tối cũng không thấy nữ nhi. Hắn biết rõ nữ nhi nhất định là dữ nhiều lành ít. Lúc thấy đám người hại chết nữ nhi, Ngự Hỏa Tông, Bạc Tình và Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt của An Quốc Hầu liền giống như rắn độc.
Rừng rậm dần dần biến mất, phía trước xuất hiện một tòa sơn môn của môn phái, phía trên của núi là thềm đá do đá Trường Thanh sau khi được mài dũa tạo thành. Tuy Thái Ất phái đã bị diệt trăm ngàn năm, thế nhưng trên bậc thang được xưng là thềm đá Thái Ất lại không nhiễm một hạt bụi, không hề lưu lại dấu vết của tháng năm.
Phía dưới sơn môn có một cái hồ, bên cạnh hồ là một cái bia đá có viết chữ: Giải Kiếm Trì.
Là đại môn phái thời Thượng Cổ, ngoại nhân hoặc là khách đến thăm khi đến phía dưới sơn môn của Thái Ất phái nhất định phải giải trừ vũ khí và áo giáp, sau khi xuống núi mới có thể lấy lại. Con trai của Khai Cương vương Trần Thác nhìn xuống Giải Kiếm Trì trong suốt thấy đáy, khẽ xì một tiếng rồi nhấc chân bước lên, đi về phía bậc thang của sơn môn. Hồng thái tử cũng vô cùng ngạo nghễ, bước đi như rồng như hổ, trực tiếp bước lên bậc thang.
Đừng nói là Thái Ất phái sớm đã bị diệt, cho dù Thái Ất phái bây giờ vẫn còn, bọn quý tộc hoàng thất như Khai Cương vương và Hồng thái tử cũng không thèm để một tông môn không có hoàng quyền vào trong mắt.
Dù sao, trên đường đi, bọn họ cũng đã gặp qua Bích Mục Thạch Thú. Sau khi tiến vào Thái Ất phái, không biết còn phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm đang được ẩn giấu, lần này giải trừ vũ khí thì đồng nghĩa với việc tự chặt đi hai cánh tay của mình.
“Sư phụ?” Mấy tên đệ tử của Ngự Hỏa Tông hỏi ý kiến của Hỏa Diễm Lão Ẩu.
“Cẩn thận chút.” Hỏa Diễm Lão Ẩu nhìn Giải Kiếm Trì, vô cùng thận trọng.
Hạ lão đại và Hạ lão tam nhìn nhau một cái. Bọn họ đều cẩn thận hơn rất nhiều so với đám người của Hồng thái tử. Đối với Thái Ất phái, bọn họ cũng có vài phần sùng kính. Hai người đều cởi bỏ áo giáp trên người thế nhưng binh khí lại không thể bỏ xuống.
Còn như Bạc Tình, căn bản sẽ không đem Giải Kiếm Trì để ở trong mắt, nàng ta đi chân đất, từng bước nhảy lên trên bậc thang đi về phía trước.
Đến lượt của Diệp Lăng Nguyệt, trên người nàng cũng không có vũ khí gì, chỉ có một thứ vũ khí duy nhất đó là Tinh Tiên. Đó cũng là vũ khí bảo vệ tính mạng của nàng nên đương nhiên cũng không muốn bỏ xuống.
Còn về tên Lục sư đệ của Ngự Hỏa Tông mà trước đó đã khiến Diệp Lăng Nguyệt chú ý, đến lúc này, hắn đã theo sát Hỏa Diễm Lão Ẩu, từng bước đi về phía trước.
Gần nghìn bậc thang của sơn môn, mấy bước đầu mọi người đều đi rất là thư thái. Thế nhưng lúc đi được khoảng một trăm bước, mọi người đều cảm thấy có chút không đúng. Bước chân của bọn họ càng ngày càng nặng, vũ khí trong tay càng ngày càng trầm xuống. Từ lúc ban đầu chỉ hơn mười cân, đến lúc sau đã biến thành vài trăm cân, cho đến lúc thành một nghìn, thậm chí là một vạn cân.
Mấy vị trên người có mang theo binh khí, mặc áo giáp lúc này đã cảm giác được trọng lượng của mình càng ngày càng lớn.
“A! Ca ca, ta không chịu được nữa.”
Trần Tuyền của Khai Cương vương phủ không chịu nổi nữa, nặng nề quỳ trên mặt đất. Hai thanh trường kiếm ở trên tay của nàng ta phát ra tiếng nứt. Hai đầu gối của nàng ta đột nhiên chấm đất, xương cốt của nàng ta phát ra những âm thanh vỡ vụn.
Nghe âm thanh kia, Diệp Lăng Nguyệt cũng biết cặp chân kia của Trần Tuyền đã gãy.
“Nhanh, tất cả mọi người hãy mau giải trừ vũ khí và áo giáp trên người.” Vị Nhạc lão của Khai Cương vương cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
Những võ giả trước đó ngông cuồng tự cao tự đại đều kinh sợ. Tất cả vũ khí và áo giáp dùng để bảo toàn tính mạng đều bị bọn họ cởi ra vứt ở một bên. Vũ khí và áo giáp vừa được cởi ra, bọn họ liền giống như trút được gánh nặng, cảm giác như trọng lượng ngàn cân, vạn cân trên người đều đã biến mất.
Thấy đám người của Khai Cương vương phủ làm như thế, đám người của Hồng thái tử cũng nhanh chóng làm theo. Không bao lâu sau, những con cháu quý tộc được trang bị hoàn hảo kia mỗi người đều cởi hết, chỉ chừa lại một lớp quần áo trong cùng, nhìn qua rất là khôi hài.