Chương : 268
Đến lúc này, ai cũng có thể thấy được, cầu thang ngàn bậc này của Thái Ất phái cũng không phải dùng để trưng bày. Người nào không loại bỏ vũ khí ở Giải Kiếm Trì thì đừng mơ tưởng có thể vượt qua được chiếc cầu thang ngàn bậc này. Binh khí và áo giáp rơi đầy trên đất nhưng không ai nguyện ý bước lên để nhặt.
“Ai ya ya, đây đều là ai thế, tại sao vừa cởi y phục ra một cái, ta đều không nhận ra nữa rồi.” Bạc Tình đứng ở một bên nói bóng nói gió.
“Ngươi, ngươi tại sao lại không sao cả.” Người của Hồng thái tử và Khai Cương vương phủ nhìn thấy bộ dạng không hề hấn gì của Bạc Tình thì tức giận đến nổi xém chút thổ huyết.
Kẻ ngu cũng nhìn ra được. Bạc Tình trong số mọi người là người có nhiều loại linh khí nhất. Bộ hồng y trên người của nàng nói riêng thôi cũng đã hoàn mỹ hơn bộ áo giáp hộ thân của Hồng thái tử.
Chẳng lẽ ngay cả một cái thềm đá cũng có phân biệt đối xử sao.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đoán ra, trên người Bạc Tình nhất định có một loại linh bảo nào đó vừa hay có thể che giấu các loại vũ khí hoặc là khí tức của linh bảo. Tên Bạc Tình đến từ Tuyệt Tình Tông này không biết rốt cuộc có lai lịch gì. Bảo bối trên người của nàng ta tầng tầng lớp lớp, ngay cả bậc thang đá này của Thái Ất phái cũng bị nàng ta lừa gạt.
Trong số tất cả mọi người, Bạc Tình là người đi đến đầu bên kia của bậc thang đá một cách thoải mái nhất. Đám người của Hồng thái tử sau khi bỏ lại vũ khí và áo giáp, không có gì ràng buộc nên cũng rất nhanh liền đi tới đầu bên kia của thềm đá. Hạ lão đại và đám người của Ngự Hỏa Tông trầm tư trong chốc lát, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ vũ khí xuống, thuận lợi đi hết bậc thang đá kia.
Bỏ lại hay không bỏ lại…trên người của Diệp Lăng Nguyệt còn có Tinh Tiên, mặc dù chỉ là một con dao găm bình thường nhưng lại là con dao găm dùng Lưu Tinh Thiết để tạo thành. Ảnh hưởng của thang đá Thái Ất đối với nàng rất là lớn. Diệp Lăng Nguyệt mỗi khi bước một bước đều cảm thấy trọng lượng trên cơ thể gia tăng thêm một phần.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người. Tên Lục sư đệ của Ngự Hỏa Tông kia đang âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt. Binh khí trên người hắn vẫn đang được cầm theo, cũng không biết hắn đang chần chờ hay là khó có thể đi về phía trước.
“Tiểu Lục, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi lên đây.”
Đứng phía trên thang đá Thái Ất, gương mặt của Hỏa Diễm Lão Ẩu đang vô cùng khó hiểu. Không hiểu tại sao lúc này, Lục đệ tử của mình vẫn còn chưa từ bỏ binh khí. Tên Lục đệ tử này là tên đệ tử nhỏ tuổi nhất trong số tất cả đồ đệ của bà ta. Hắn cũng là người được bà ta yêu thích nhất.
Trước lúc đi đến Thái Ất Bí Cảnh, hắn rất biết ăn nói. Nhưng không biết tại sao sau khi đến Thái Ất Bí Cảnh, Hỏa Diễm Lão Ẩu lại cảm thấy hắn giống như người câm vậy. Mỗi lần ai hỏi cái gì hắn cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
“Tuân mệnh, sư phụ.”
Trước khi xoay người rời đi, Diệp Lăng Nguyệt dường như nghe thấy một giọng nói.
“Bỏ binh khí lại.”
Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi nhìn bóng hình phía trước nhanh chóng bỏ lại vũ khí rồi chạy về phía thềm đá.
Trên thềm đá Thái Ất, bây giờ chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Nguyệt. Ngay cả Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha cũng đã được hai huynh đệ Hạ lão đại mang đi trước đó. Diệp Lăng Nguyệt có chút không cam lòng, mắt nhìn Tinh Tiên trong tay.
Lẽ nào cứ như vậy mà bỏ Tinh Tiên lại, không có Tinh Tiên cũng đồng nghĩa với việc thực lực của nàng sẽ là kém nhất, sau khi tiến vào Thái Ất phái sẽ càng thêm bị động. Diệp Lăng Nguyệt khẽ cắn môi. Tính bướng bỉnh trời sinh của nàng vào thời khắc này đang phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nàng không hề bỏ lại Tinh Tiên, vẫn giống như sên bò đi về phía trước. Mỗi lần bước một bước, chân của nàng lại lưu lại một vết chân ướt nhẹp. Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng lo lắng. Bộ dạng của Thập Tam thiếu như thế, đừng nói là đi lên, trời sắp tối rồi, điều khiến bọn họ càng lo lắng đó là thân thể của Thập Tam thiếu có thể chịu được hay không.
Nàng ta cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Mới vừa rồi, Trần Tuyền còn bị thương, vẫn còn đang được băng bó ở bên cạnh. Bọn họ không muốn Diệp Lăng Nguyệt cũng biến thành bộ dáng kia.
“Chúng ta đi.” Hỏa Diễm Lão Ẩu vừa nói vừa lôi kéo Bạc Tình rời đi.
“Ta không đi, ta muốn đi cùng với Thập Tam.” Bạc Tình cũng phát huy tính tình của mình. “Thập Tam, chúng ta không gấp, ngươi cứ từ từ đi tới.”
Sau khi nghe được lời nói của Bạc Tình, sắc mặt của Vu Trọng đang đứng ở một bên càng thêm khó coi. Hắn nhìn chằm chằm về phía thềm đá Thái Ất. Diệp Lăng Nguyệt giống như một con kiến hôi đang chậm rãi đi tới.
Chết tiệt, nữ nhân này tại sao lại bướng bỉnh như vậy. Hắn nắm chặt tay, có một loại manh động, muốn xông xuống dưới khiêng người nữ nhân kia lên, muốn ra sức manh động một lần.
Mồ hôi dưới chân đã biến thành màu đỏ. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy bước đi của mình không còn vững nữa, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng. Nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước. Giọng nói của Bạc Tình cách đó không xa còn đang vọng tới, ánh mắt vô cùng lo lắng của đám người Hạ lão đại.
Vẫn còn một nửa đường chưa đi xong, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại không còn sức lực để nhấc chân lên nữa. Thật là mệt mỏi, nàng đang có manh động muốn nằm xuống, không muốn đứng lên nữa. Ý niệm này chỉ duy trì được trong nháy mắt.
Còn chưa tìm được Không Diệu Tinh, chuyến đi này chỉ vừa mới bắt đầu, nàng làm sao có thể bị bại bởi cái thềm đá Thái Ất chết tiệt này. Càn Đỉnh trong lòng bàn tay giống như cảm giác được sự không cam lòng của Diệp Lăng Nguyệt, nó bắt đầu động đậy.
Đúng rồi, lần trước, trong đấu rượu đại hội, Càn Đỉnh có thể khiến cồn tiêu tan, vậy lần này không biết nó có thể hấp thu trọng lượng hay không. Đầu Diệp Lăng Nguyệt chợt lóe lên ý nghĩa lớn mật này. Nàng liền khống chế Càn Đỉnh.
Giống như cảm giác được mệnh lệnh của Diệp Lăng Nguyệt, Đỉnh Tức của Càn Đỉnh liền phát huy tác dụng. Thật thần kỳ, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được trọng lượng trên cơ thể đã nhanh chóng biến mất. Đỉnh Tức nhanh chóng du động một vòng trong cơ thể của nàng, chữa trị những huyết quản và bắp thịt mệt mỏi bất kham của nàng.
“Hô!”
Diệp Lăng Nguyệt cao giọng quát một tiếng. Nguyên lực bên trong cuồn cuộn như sóng biển. Đôi chân của nàng vốn dĩ đang nặng như gắn chì, bây giờ đang nhanh chóng đi về phía trước.
“Thập Tam, vậy mới đúng chứ.” Bạc Tình vốn dĩ còn đang lo lắng không dứt, thấy một màn như vậy thì vui vẻ khoa tay múa chân.
Sắc mặt ngưng trọng của Vu Trọng cuối cùng cũng có thể giãn ra một chút.
Nha đầu kia tuy rằng nhược điểm là yếu ớt nhưng ý chí của nàng đích thực là không có người nào có thể so sánh.
Đám người của Khai Cương vương và Hồng thái tử vốn đang định rời khỏi. Nhưng ngay lúc đó, họ để ý đến Diệp Lăng Nguyệt vốn dĩ đang di chuyển như ốc sên bỗng nhiên càng chạy càng nhanh, giống như thềm đá Thái Ất đối với nàng hoàn toàn không có ảnh hưởng gì vậy.
Bạc Tình có thể đi qua thềm đá Thái Ất một cách nhẹ nhàng là bởi vì trên người của nàng có linh bảo, vậy tên nam tử chỉ có tu vi Tiên Thiên này lại dựa vào cái gì chứ. Càng khiến cho bọn họ buồn bực hơn là khi Diệp Lăng Nguyệt đi đến những chỗ mà bọn họ vứt bỏ vũ khí. Nàng cư nhiên không bỏ sót một món nào, nhặt hết binh khí và áo giáp của bọn họ lên.
“Bạc Tình, qua đây giúp ta một chuyện, cái này đều là binh khí và áo giáp Huyền Giai, Hoàng Giai, không lấy thì phí lắm.”
Nói xong Diệp Lăng Nguyệt còn nhìn về phía đám người của Hồng thái tử và Khai Cương vương rồi nở một nụ cười xán lạn.
Diệp Lăng Nguyệt một mình nhặt còn chưa đủ, còn không biết đường chết mà gọi Bạc Tình cùng đến nhặt. Ai bảo Bạc Tình là người duy nhất trong số những người này có chiếc đai lưng chứa đồ.
Đổi thành lúc bình thường, Bạc Tình căn bản sẽ không để mắt đến cái gì mà Linh Bảo Huyền, Hoàng Giai. Nhưng nghĩ đến việc làm như thế có thể khiến đám người của Hồng thái tử và Khai Cương vương tức chết, Bạc Tình liền nhanh nhẹn giống như một chú thỏ, vui vẻ chạy về phía trước. Nàng ta vừa nói vừa cười với Diệp Lăng Nguyệt, nhặt hết những vũ khí và áo giáp kia lên.
“Ai ya ya, đây đều là ai thế, tại sao vừa cởi y phục ra một cái, ta đều không nhận ra nữa rồi.” Bạc Tình đứng ở một bên nói bóng nói gió.
“Ngươi, ngươi tại sao lại không sao cả.” Người của Hồng thái tử và Khai Cương vương phủ nhìn thấy bộ dạng không hề hấn gì của Bạc Tình thì tức giận đến nổi xém chút thổ huyết.
Kẻ ngu cũng nhìn ra được. Bạc Tình trong số mọi người là người có nhiều loại linh khí nhất. Bộ hồng y trên người của nàng nói riêng thôi cũng đã hoàn mỹ hơn bộ áo giáp hộ thân của Hồng thái tử.
Chẳng lẽ ngay cả một cái thềm đá cũng có phân biệt đối xử sao.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đoán ra, trên người Bạc Tình nhất định có một loại linh bảo nào đó vừa hay có thể che giấu các loại vũ khí hoặc là khí tức của linh bảo. Tên Bạc Tình đến từ Tuyệt Tình Tông này không biết rốt cuộc có lai lịch gì. Bảo bối trên người của nàng ta tầng tầng lớp lớp, ngay cả bậc thang đá này của Thái Ất phái cũng bị nàng ta lừa gạt.
Trong số tất cả mọi người, Bạc Tình là người đi đến đầu bên kia của bậc thang đá một cách thoải mái nhất. Đám người của Hồng thái tử sau khi bỏ lại vũ khí và áo giáp, không có gì ràng buộc nên cũng rất nhanh liền đi tới đầu bên kia của thềm đá. Hạ lão đại và đám người của Ngự Hỏa Tông trầm tư trong chốc lát, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ vũ khí xuống, thuận lợi đi hết bậc thang đá kia.
Bỏ lại hay không bỏ lại…trên người của Diệp Lăng Nguyệt còn có Tinh Tiên, mặc dù chỉ là một con dao găm bình thường nhưng lại là con dao găm dùng Lưu Tinh Thiết để tạo thành. Ảnh hưởng của thang đá Thái Ất đối với nàng rất là lớn. Diệp Lăng Nguyệt mỗi khi bước một bước đều cảm thấy trọng lượng trên cơ thể gia tăng thêm một phần.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người. Tên Lục sư đệ của Ngự Hỏa Tông kia đang âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt. Binh khí trên người hắn vẫn đang được cầm theo, cũng không biết hắn đang chần chờ hay là khó có thể đi về phía trước.
“Tiểu Lục, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi lên đây.”
Đứng phía trên thang đá Thái Ất, gương mặt của Hỏa Diễm Lão Ẩu đang vô cùng khó hiểu. Không hiểu tại sao lúc này, Lục đệ tử của mình vẫn còn chưa từ bỏ binh khí. Tên Lục đệ tử này là tên đệ tử nhỏ tuổi nhất trong số tất cả đồ đệ của bà ta. Hắn cũng là người được bà ta yêu thích nhất.
Trước lúc đi đến Thái Ất Bí Cảnh, hắn rất biết ăn nói. Nhưng không biết tại sao sau khi đến Thái Ất Bí Cảnh, Hỏa Diễm Lão Ẩu lại cảm thấy hắn giống như người câm vậy. Mỗi lần ai hỏi cái gì hắn cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
“Tuân mệnh, sư phụ.”
Trước khi xoay người rời đi, Diệp Lăng Nguyệt dường như nghe thấy một giọng nói.
“Bỏ binh khí lại.”
Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi nhìn bóng hình phía trước nhanh chóng bỏ lại vũ khí rồi chạy về phía thềm đá.
Trên thềm đá Thái Ất, bây giờ chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Nguyệt. Ngay cả Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha cũng đã được hai huynh đệ Hạ lão đại mang đi trước đó. Diệp Lăng Nguyệt có chút không cam lòng, mắt nhìn Tinh Tiên trong tay.
Lẽ nào cứ như vậy mà bỏ Tinh Tiên lại, không có Tinh Tiên cũng đồng nghĩa với việc thực lực của nàng sẽ là kém nhất, sau khi tiến vào Thái Ất phái sẽ càng thêm bị động. Diệp Lăng Nguyệt khẽ cắn môi. Tính bướng bỉnh trời sinh của nàng vào thời khắc này đang phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nàng không hề bỏ lại Tinh Tiên, vẫn giống như sên bò đi về phía trước. Mỗi lần bước một bước, chân của nàng lại lưu lại một vết chân ướt nhẹp. Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng lo lắng. Bộ dạng của Thập Tam thiếu như thế, đừng nói là đi lên, trời sắp tối rồi, điều khiến bọn họ càng lo lắng đó là thân thể của Thập Tam thiếu có thể chịu được hay không.
Nàng ta cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Mới vừa rồi, Trần Tuyền còn bị thương, vẫn còn đang được băng bó ở bên cạnh. Bọn họ không muốn Diệp Lăng Nguyệt cũng biến thành bộ dáng kia.
“Chúng ta đi.” Hỏa Diễm Lão Ẩu vừa nói vừa lôi kéo Bạc Tình rời đi.
“Ta không đi, ta muốn đi cùng với Thập Tam.” Bạc Tình cũng phát huy tính tình của mình. “Thập Tam, chúng ta không gấp, ngươi cứ từ từ đi tới.”
Sau khi nghe được lời nói của Bạc Tình, sắc mặt của Vu Trọng đang đứng ở một bên càng thêm khó coi. Hắn nhìn chằm chằm về phía thềm đá Thái Ất. Diệp Lăng Nguyệt giống như một con kiến hôi đang chậm rãi đi tới.
Chết tiệt, nữ nhân này tại sao lại bướng bỉnh như vậy. Hắn nắm chặt tay, có một loại manh động, muốn xông xuống dưới khiêng người nữ nhân kia lên, muốn ra sức manh động một lần.
Mồ hôi dưới chân đã biến thành màu đỏ. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy bước đi của mình không còn vững nữa, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng. Nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước. Giọng nói của Bạc Tình cách đó không xa còn đang vọng tới, ánh mắt vô cùng lo lắng của đám người Hạ lão đại.
Vẫn còn một nửa đường chưa đi xong, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại không còn sức lực để nhấc chân lên nữa. Thật là mệt mỏi, nàng đang có manh động muốn nằm xuống, không muốn đứng lên nữa. Ý niệm này chỉ duy trì được trong nháy mắt.
Còn chưa tìm được Không Diệu Tinh, chuyến đi này chỉ vừa mới bắt đầu, nàng làm sao có thể bị bại bởi cái thềm đá Thái Ất chết tiệt này. Càn Đỉnh trong lòng bàn tay giống như cảm giác được sự không cam lòng của Diệp Lăng Nguyệt, nó bắt đầu động đậy.
Đúng rồi, lần trước, trong đấu rượu đại hội, Càn Đỉnh có thể khiến cồn tiêu tan, vậy lần này không biết nó có thể hấp thu trọng lượng hay không. Đầu Diệp Lăng Nguyệt chợt lóe lên ý nghĩa lớn mật này. Nàng liền khống chế Càn Đỉnh.
Giống như cảm giác được mệnh lệnh của Diệp Lăng Nguyệt, Đỉnh Tức của Càn Đỉnh liền phát huy tác dụng. Thật thần kỳ, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được trọng lượng trên cơ thể đã nhanh chóng biến mất. Đỉnh Tức nhanh chóng du động một vòng trong cơ thể của nàng, chữa trị những huyết quản và bắp thịt mệt mỏi bất kham của nàng.
“Hô!”
Diệp Lăng Nguyệt cao giọng quát một tiếng. Nguyên lực bên trong cuồn cuộn như sóng biển. Đôi chân của nàng vốn dĩ đang nặng như gắn chì, bây giờ đang nhanh chóng đi về phía trước.
“Thập Tam, vậy mới đúng chứ.” Bạc Tình vốn dĩ còn đang lo lắng không dứt, thấy một màn như vậy thì vui vẻ khoa tay múa chân.
Sắc mặt ngưng trọng của Vu Trọng cuối cùng cũng có thể giãn ra một chút.
Nha đầu kia tuy rằng nhược điểm là yếu ớt nhưng ý chí của nàng đích thực là không có người nào có thể so sánh.
Đám người của Khai Cương vương và Hồng thái tử vốn đang định rời khỏi. Nhưng ngay lúc đó, họ để ý đến Diệp Lăng Nguyệt vốn dĩ đang di chuyển như ốc sên bỗng nhiên càng chạy càng nhanh, giống như thềm đá Thái Ất đối với nàng hoàn toàn không có ảnh hưởng gì vậy.
Bạc Tình có thể đi qua thềm đá Thái Ất một cách nhẹ nhàng là bởi vì trên người của nàng có linh bảo, vậy tên nam tử chỉ có tu vi Tiên Thiên này lại dựa vào cái gì chứ. Càng khiến cho bọn họ buồn bực hơn là khi Diệp Lăng Nguyệt đi đến những chỗ mà bọn họ vứt bỏ vũ khí. Nàng cư nhiên không bỏ sót một món nào, nhặt hết binh khí và áo giáp của bọn họ lên.
“Bạc Tình, qua đây giúp ta một chuyện, cái này đều là binh khí và áo giáp Huyền Giai, Hoàng Giai, không lấy thì phí lắm.”
Nói xong Diệp Lăng Nguyệt còn nhìn về phía đám người của Hồng thái tử và Khai Cương vương rồi nở một nụ cười xán lạn.
Diệp Lăng Nguyệt một mình nhặt còn chưa đủ, còn không biết đường chết mà gọi Bạc Tình cùng đến nhặt. Ai bảo Bạc Tình là người duy nhất trong số những người này có chiếc đai lưng chứa đồ.
Đổi thành lúc bình thường, Bạc Tình căn bản sẽ không để mắt đến cái gì mà Linh Bảo Huyền, Hoàng Giai. Nhưng nghĩ đến việc làm như thế có thể khiến đám người của Hồng thái tử và Khai Cương vương tức chết, Bạc Tình liền nhanh nhẹn giống như một chú thỏ, vui vẻ chạy về phía trước. Nàng ta vừa nói vừa cười với Diệp Lăng Nguyệt, nhặt hết những vũ khí và áo giáp kia lên.