Chương : 287
“Hạ lão tam, ngươi đang muốn công khai đối địch với người của triều đình sao?” Nhạc Lão nói xong, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm Hạ lão tam.
“Nhạc Lão, ngươi đừng có không biết xấu hổ. Cái gì mà triều đình với không triều đình, hai huynh đệ Hạ gia của chúng ta không bao giờ làm tay sai cho triều đình.” Nhạc lão cũng coi như là một cao thủ thành danh của Đại Lục, mấy ngày gần đây hắn mới thay triều đổi chủ, trở thành phụ tá của Hồng thái tử, hành vi đó khiến cho hai huynh đệ Hạ gia vô cùng khinh thường.
“Không sao, loại việc tỷ thí như thế này làm sao có thể thiếu lão phu được chứ.”Hạ lão đại cũng đứng dậy, sự châm chọc và khiêu khích của hai huynh đệ Hạ gia khiến cho Nhạc Lão tức đến nỗi gân trên thái dương cũng phải nhăn lại.
“Được, muốn chết đúng không, hôm nay ta và Hầu gia sẽ tiễn hai người các ngươi một đoạn đường!” Ánh mắt của Nhạc lão và An Quốc Hầu cùng lúc sáng lên, hai người cơ hồ là đồng thời lướt về phía hai huynh đệ Hạ gia.
Tuy rằng bậc tu vi khác nhau những hai luồng nguyên lực hùng hậu thì lại giống nhau như đúc, cùng lúc phát ra, bốn thân ảnh giống như bốn con thoi từ dưới đất bay đến giữa không trung.
Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy âm thanh phất phới của các tà áo bào trong không trung.
“Hồng Thập Tam, thật đáng tiếc, ngươi hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây.” Hồng thái tử lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc.
“Thái tử, cần gì phải phí lời với hắn. người không biết tốt xấu thì cho dù có chết cũng không đáng tiếc.” Hồng Ngọc Lang thấy Hồng thái tử nhiều lần bị Hồng Thập Tam thu hút nên rất sợ đối phương sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Hồng phủ, Hồng Ngọc Lang không kìm được lo lắng liền ra tay trước.
Oành —— trong mắt Hồng Ngọc Lang nhanh chóng xuất hiện sát khí.
Chỉ trong nháy mắt đã ra tay.
Chỉ thấy thân người giống như tia chớp, chợt lóe lên, hai tay đã nhanh chóng nắm thành quyền với sức mạnh có thể phá núi.
Quyền ảnh kia vô cùng sáng lạn, giống như hoa sen vậy.
Song quyền đánh về phía ngực của Diệp Lăng Nguyệt.
Một quyền này cứ thế mà đi tới, nhìn qua hiệu quả có vẻ giống với tuyệt học của Diệp gia mà Diệp lăng Nguyệt đã học trước đó – Băng Lôi Quyền.
Nhưng chỉ cần là người tinh thông thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra quyền pháp này lợi hại hơn rất nhiều so với Băng Lôi Quyền.
Nhìn qua chỉ là đẩy một cái nhưng ẩn dưới song quyền kia chính là thuần dương cương khí, một quyền đấm ra giống như khả năng nổ tung của Lôi Chấn Tử vậy, vô cùng oanh liệt.
“!”
Diệp Lăng Nguyệt trước đó đã giao thủ với Hồng Ngọc Lang thế nhưng Hồng Ngọc Lang ở thời điểm đó so với hôm nay là kém hơn rất nhiều.
Thì ra, Hồng Ngọc Lang từ sau lần bị Diệp Lăng Nguyệt gây bất lợi ở Hoằng Vũ Điện đã nảy sinh hận thù mà tu luyện, đã dùng không ít các linh đan diệu dược của Hồng phủ, dĩ nhiên đã giúp cho Hồng Ngọc Lang từ một Tiên Thiên võ giả nhanh chóng đột phá đến tiểu nguyên Đan Cảnh.
Hồng phủ chính là một trong tứ đại quý tộc hầu, võ học trong phủ đều không hề tầm thường.
Bộ quyền pháp này chính là do tuyệt học thành danh của Hồng phủ lão gia từ lúc còn trẻ, thất lưu võ học Huyền Dương Bộc Quyền.
Mỗi quyền đánh ra giống y như từng đợt sấm chớp, uy lực đủ để giết chết một gã võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong.
Hồng Ngọc Lang cũng là vì vậy nên mới có mười phần lòng tin có thể đánh bại Tiên Thiên Cảnh Hồng Thập Tam.
Huyền Dương Bộc Quyền, quyền phong ở cùng một chỗ, tiếng sấm rền vang, từng đạo quyền được thi chuyển.
Sắc mặt của Diệp Lăng Nguyệt khẽ thay đổi, tiểu nguyên Đan Cảnh cộng thêm thất lưu võ học, thực lực của Hồng Thập Tam quả nhiên đã tăng mạnh.
Nhưng như thế thì sao chứ.
Tiến bộ cũng đâu phải chỉ có một mình hắn.
Luận võ cảnh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ là Tiên Thiên nên nàng đương nhiên sẽ không tự lượng sức mình mà đối kháng với võ học uyên thâm của Hồng Ngọc Lang.
Nhưng nàng đồng thời cũng là một Lục Đỉnh phương sĩ, nếu nguyên lực không đủ thì lấy tinh thần lực đền bù vậy.
Thần thức của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện một cổ tinh thần lực bao phủ lên người của nàng.
“Tinh thần lực công pháp, Chớp Mắt Khiên đệ nhị trọng, hóa khiên thành khói.”
Quanh thân Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện một đạo tinh quang, tinh thần lực trên người nàng ngưng kết thành một tấm áo giáp.
Lưu hội trưởng ở Ly thành đã truyền thụ cho Diệp Lăng Nguyệt bộ Tinh thần lực công pháp mà ông đã tự nghĩ ra, Chớp Mắt Khiên.
Nhưng sau khi Diệp Lăng Nguyệt sử dụng, đặc biệt là nàng lần này đã đột phá thành Lục Đỉnh phương sĩ, cảm thấy khả nàng phòng ngự của Chớp Mắt Khiên không kinh hoạt nên sau đó nàng đã đổi chớp mắt khiên thành áo giáp tinh thần lực.
Song quyền của Hồng Ngọc Lang đánh vào áo giáp tinh thần lực trên người của Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ nghe thấy một trận tiếng vang, Diệp Lăng Nguyệt chỉ bị đẩy lùi vài bước, ngược lại là Hồng Ngọc Lang, sau khi đánh xuống một quyền kia, hắn đã bị áo giáp tinh thần lực phản lại gây chấn thương, khóe miệng bị rách ra, bên trên là vài vệt máu.
Hồng thái tử kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của Hồng Ngọc Lang lập tức trở nên trắng bệch.
Hồng Thập Tam lại có thể ngăn cản được đòn công kích của hắn?
Tinh thần lực của hắn trước đó vẫn là Ngũ Đỉnh, tại sao chỉ trong thời gian ngắn vài ngày đã biến thành Lục Đỉnh rồi.
Diệp Lăng Nguyệt hét lên một tiếng quát chói tai.
Chỉ thấy trên đầu ngón tay của nàng có một cổ nguyên lực ngưng tụ lại.
“Tiểu vô lượng chỉ, nhất chỉ càn khôn.” Một ngón tay có luồng nguyên lực kia đánh về phía ngực của Hồng Ngọc Lang, nguyên lực trên ngón tay nổ tung, Hồng Ngọc Lang bị Tiểu Vô Lượng Chỉ đánh bay ra ngoài.
Hồng Ngọc Lang khó khăn đứng lên, nhìn về phía Hồng Thập Tam, hai mắt của hắn tràn ngập sợ hãi.
Tại sao một gã bất quá chỉ là Tiên Thiên võ giả nhưng thực lực lại kinh người như vậy.
“Không tệ, không ngờ Hồng Thập Tam ngươi lại có thể đánh bại Hồng Ngọc Lang. Xem ra, ngươi đã có tư cách cùng đánh với bổn thái tử một trận.” Đáy mắt của Hồng thái tử chớp động.
Là bạn chơi từ bé đến lớn với Hồng thái tử, thực lực của Hồng Ngọc Lang, Hồng thái tử đã hiểu quá rõ.
Hắn vốn không định ra tay vì dù sao với tu vi Đan Cảnh của Hồng Ngọc Lang nếu như đấu với Hồng Thập Tam thì ước chừng còn cao hơn một cấp võ cảnh.
Hắn ngàn lần cũng không thể ngờ Hồng Ngọc Lang lại thất bại.
Vẻ mặt của Hồng thái tử trầm xuống, nhìn Hồng Ngọc Lang khổ sở dưới đòn tấn công của Hồng Thập Tam, đáy mắt ánh lên vài tia giận dữ..
“Ngươi hôm nay, phải chết.”
Diệp Lăng Nguyệt nhướng mày, nàng có thể cảm nhận được nguyên lực trên người của Hồng thái tử còn mạnh hơn một bậc so với Hồng Ngọc Lang.
Nếu như Hồng Ngọc Lang là tiểu nguyên Đan Cảnh thì Hồng Thái Tử chính là đại nguyên Đan Cảnh, hơn nữa từ chỗ của Lục hoàng tử nàng đã biết Hồng thái tử từ nhỏ đã học võ học lục lưu của hoàng gia, Bát Kỳ Hoàng Chân.
Cùng là lục lưu võ học nhưng Tiểu Vô Lượng Chỉ của Diệp Lăng Nguyệt chỉ mới học không được bao lâu, hơn nữa còn là võ học của Phật Tông, bàn về sức chiến đấu vẫn còn kém Bát Kỳ Hoàng Chân rất xa.
Áo giáp tinh thần lực trên người của nàng mới vừa rồi chịu một đòn tấn công của Hồng Ngọc Lang mặc dù chưa bị biến mất thế nhưng tinh thần lực đã bị tiêu hao không ít, nàng chỉ có thể duy trì liên tục trong nửa khắc đồng hồ.
Hai bên đều là địch, trước có Hồng thái tử, sau có Hồng Ngọc Lang.
Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng nhìn xung quanh, hai huynh đệ của Hạ gia trước mắt lo cho bản thân còn chưa xong nên nàng chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
“Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, bổn thái tử hôm nay sẽ khiên ngươi biết, không có ai có thể làm trái mệnh lệnh của bổn thái tử.” Trên chân của Hồng thái tử thoáng qua một đạo cước ảnh, tuy chỉ là một cước nhưng không khí giống như nổ tung, hình thành một nguồn lực vô cùng hung hãn.
“Ai ya~ xem ra người của hoàng gia cũng không hay ho gì, cũng chỉ biết lấy nhiều thắng ít. Nếu đã là như thế thì hãy để “chúng ta” chào hỏi thái tử điện hạ một cách đàng hoàng.” Tình thế đã hết sức căng thẳng nhưng Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên lại giật nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười.
Chúng ta?
Hồng Thập Tam không phải là bị ngốc rồi chứ, không lẽ vào lúc này nàng còn cho rằng sẽ có người đến cứu nàng, hắn còn tưởng là Quỷ Đế Vu Trọng đã đi lại quay trở lại.
“Nhạc Lão, ngươi đừng có không biết xấu hổ. Cái gì mà triều đình với không triều đình, hai huynh đệ Hạ gia của chúng ta không bao giờ làm tay sai cho triều đình.” Nhạc lão cũng coi như là một cao thủ thành danh của Đại Lục, mấy ngày gần đây hắn mới thay triều đổi chủ, trở thành phụ tá của Hồng thái tử, hành vi đó khiến cho hai huynh đệ Hạ gia vô cùng khinh thường.
“Không sao, loại việc tỷ thí như thế này làm sao có thể thiếu lão phu được chứ.”Hạ lão đại cũng đứng dậy, sự châm chọc và khiêu khích của hai huynh đệ Hạ gia khiến cho Nhạc Lão tức đến nỗi gân trên thái dương cũng phải nhăn lại.
“Được, muốn chết đúng không, hôm nay ta và Hầu gia sẽ tiễn hai người các ngươi một đoạn đường!” Ánh mắt của Nhạc lão và An Quốc Hầu cùng lúc sáng lên, hai người cơ hồ là đồng thời lướt về phía hai huynh đệ Hạ gia.
Tuy rằng bậc tu vi khác nhau những hai luồng nguyên lực hùng hậu thì lại giống nhau như đúc, cùng lúc phát ra, bốn thân ảnh giống như bốn con thoi từ dưới đất bay đến giữa không trung.
Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy âm thanh phất phới của các tà áo bào trong không trung.
“Hồng Thập Tam, thật đáng tiếc, ngươi hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây.” Hồng thái tử lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc.
“Thái tử, cần gì phải phí lời với hắn. người không biết tốt xấu thì cho dù có chết cũng không đáng tiếc.” Hồng Ngọc Lang thấy Hồng thái tử nhiều lần bị Hồng Thập Tam thu hút nên rất sợ đối phương sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Hồng phủ, Hồng Ngọc Lang không kìm được lo lắng liền ra tay trước.
Oành —— trong mắt Hồng Ngọc Lang nhanh chóng xuất hiện sát khí.
Chỉ trong nháy mắt đã ra tay.
Chỉ thấy thân người giống như tia chớp, chợt lóe lên, hai tay đã nhanh chóng nắm thành quyền với sức mạnh có thể phá núi.
Quyền ảnh kia vô cùng sáng lạn, giống như hoa sen vậy.
Song quyền đánh về phía ngực của Diệp Lăng Nguyệt.
Một quyền này cứ thế mà đi tới, nhìn qua hiệu quả có vẻ giống với tuyệt học của Diệp gia mà Diệp lăng Nguyệt đã học trước đó – Băng Lôi Quyền.
Nhưng chỉ cần là người tinh thông thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra quyền pháp này lợi hại hơn rất nhiều so với Băng Lôi Quyền.
Nhìn qua chỉ là đẩy một cái nhưng ẩn dưới song quyền kia chính là thuần dương cương khí, một quyền đấm ra giống như khả năng nổ tung của Lôi Chấn Tử vậy, vô cùng oanh liệt.
“!”
Diệp Lăng Nguyệt trước đó đã giao thủ với Hồng Ngọc Lang thế nhưng Hồng Ngọc Lang ở thời điểm đó so với hôm nay là kém hơn rất nhiều.
Thì ra, Hồng Ngọc Lang từ sau lần bị Diệp Lăng Nguyệt gây bất lợi ở Hoằng Vũ Điện đã nảy sinh hận thù mà tu luyện, đã dùng không ít các linh đan diệu dược của Hồng phủ, dĩ nhiên đã giúp cho Hồng Ngọc Lang từ một Tiên Thiên võ giả nhanh chóng đột phá đến tiểu nguyên Đan Cảnh.
Hồng phủ chính là một trong tứ đại quý tộc hầu, võ học trong phủ đều không hề tầm thường.
Bộ quyền pháp này chính là do tuyệt học thành danh của Hồng phủ lão gia từ lúc còn trẻ, thất lưu võ học Huyền Dương Bộc Quyền.
Mỗi quyền đánh ra giống y như từng đợt sấm chớp, uy lực đủ để giết chết một gã võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong.
Hồng Ngọc Lang cũng là vì vậy nên mới có mười phần lòng tin có thể đánh bại Tiên Thiên Cảnh Hồng Thập Tam.
Huyền Dương Bộc Quyền, quyền phong ở cùng một chỗ, tiếng sấm rền vang, từng đạo quyền được thi chuyển.
Sắc mặt của Diệp Lăng Nguyệt khẽ thay đổi, tiểu nguyên Đan Cảnh cộng thêm thất lưu võ học, thực lực của Hồng Thập Tam quả nhiên đã tăng mạnh.
Nhưng như thế thì sao chứ.
Tiến bộ cũng đâu phải chỉ có một mình hắn.
Luận võ cảnh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ là Tiên Thiên nên nàng đương nhiên sẽ không tự lượng sức mình mà đối kháng với võ học uyên thâm của Hồng Ngọc Lang.
Nhưng nàng đồng thời cũng là một Lục Đỉnh phương sĩ, nếu nguyên lực không đủ thì lấy tinh thần lực đền bù vậy.
Thần thức của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện một cổ tinh thần lực bao phủ lên người của nàng.
“Tinh thần lực công pháp, Chớp Mắt Khiên đệ nhị trọng, hóa khiên thành khói.”
Quanh thân Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện một đạo tinh quang, tinh thần lực trên người nàng ngưng kết thành một tấm áo giáp.
Lưu hội trưởng ở Ly thành đã truyền thụ cho Diệp Lăng Nguyệt bộ Tinh thần lực công pháp mà ông đã tự nghĩ ra, Chớp Mắt Khiên.
Nhưng sau khi Diệp Lăng Nguyệt sử dụng, đặc biệt là nàng lần này đã đột phá thành Lục Đỉnh phương sĩ, cảm thấy khả nàng phòng ngự của Chớp Mắt Khiên không kinh hoạt nên sau đó nàng đã đổi chớp mắt khiên thành áo giáp tinh thần lực.
Song quyền của Hồng Ngọc Lang đánh vào áo giáp tinh thần lực trên người của Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ nghe thấy một trận tiếng vang, Diệp Lăng Nguyệt chỉ bị đẩy lùi vài bước, ngược lại là Hồng Ngọc Lang, sau khi đánh xuống một quyền kia, hắn đã bị áo giáp tinh thần lực phản lại gây chấn thương, khóe miệng bị rách ra, bên trên là vài vệt máu.
Hồng thái tử kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của Hồng Ngọc Lang lập tức trở nên trắng bệch.
Hồng Thập Tam lại có thể ngăn cản được đòn công kích của hắn?
Tinh thần lực của hắn trước đó vẫn là Ngũ Đỉnh, tại sao chỉ trong thời gian ngắn vài ngày đã biến thành Lục Đỉnh rồi.
Diệp Lăng Nguyệt hét lên một tiếng quát chói tai.
Chỉ thấy trên đầu ngón tay của nàng có một cổ nguyên lực ngưng tụ lại.
“Tiểu vô lượng chỉ, nhất chỉ càn khôn.” Một ngón tay có luồng nguyên lực kia đánh về phía ngực của Hồng Ngọc Lang, nguyên lực trên ngón tay nổ tung, Hồng Ngọc Lang bị Tiểu Vô Lượng Chỉ đánh bay ra ngoài.
Hồng Ngọc Lang khó khăn đứng lên, nhìn về phía Hồng Thập Tam, hai mắt của hắn tràn ngập sợ hãi.
Tại sao một gã bất quá chỉ là Tiên Thiên võ giả nhưng thực lực lại kinh người như vậy.
“Không tệ, không ngờ Hồng Thập Tam ngươi lại có thể đánh bại Hồng Ngọc Lang. Xem ra, ngươi đã có tư cách cùng đánh với bổn thái tử một trận.” Đáy mắt của Hồng thái tử chớp động.
Là bạn chơi từ bé đến lớn với Hồng thái tử, thực lực của Hồng Ngọc Lang, Hồng thái tử đã hiểu quá rõ.
Hắn vốn không định ra tay vì dù sao với tu vi Đan Cảnh của Hồng Ngọc Lang nếu như đấu với Hồng Thập Tam thì ước chừng còn cao hơn một cấp võ cảnh.
Hắn ngàn lần cũng không thể ngờ Hồng Ngọc Lang lại thất bại.
Vẻ mặt của Hồng thái tử trầm xuống, nhìn Hồng Ngọc Lang khổ sở dưới đòn tấn công của Hồng Thập Tam, đáy mắt ánh lên vài tia giận dữ..
“Ngươi hôm nay, phải chết.”
Diệp Lăng Nguyệt nhướng mày, nàng có thể cảm nhận được nguyên lực trên người của Hồng thái tử còn mạnh hơn một bậc so với Hồng Ngọc Lang.
Nếu như Hồng Ngọc Lang là tiểu nguyên Đan Cảnh thì Hồng Thái Tử chính là đại nguyên Đan Cảnh, hơn nữa từ chỗ của Lục hoàng tử nàng đã biết Hồng thái tử từ nhỏ đã học võ học lục lưu của hoàng gia, Bát Kỳ Hoàng Chân.
Cùng là lục lưu võ học nhưng Tiểu Vô Lượng Chỉ của Diệp Lăng Nguyệt chỉ mới học không được bao lâu, hơn nữa còn là võ học của Phật Tông, bàn về sức chiến đấu vẫn còn kém Bát Kỳ Hoàng Chân rất xa.
Áo giáp tinh thần lực trên người của nàng mới vừa rồi chịu một đòn tấn công của Hồng Ngọc Lang mặc dù chưa bị biến mất thế nhưng tinh thần lực đã bị tiêu hao không ít, nàng chỉ có thể duy trì liên tục trong nửa khắc đồng hồ.
Hai bên đều là địch, trước có Hồng thái tử, sau có Hồng Ngọc Lang.
Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng nhìn xung quanh, hai huynh đệ của Hạ gia trước mắt lo cho bản thân còn chưa xong nên nàng chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
“Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, bổn thái tử hôm nay sẽ khiên ngươi biết, không có ai có thể làm trái mệnh lệnh của bổn thái tử.” Trên chân của Hồng thái tử thoáng qua một đạo cước ảnh, tuy chỉ là một cước nhưng không khí giống như nổ tung, hình thành một nguồn lực vô cùng hung hãn.
“Ai ya~ xem ra người của hoàng gia cũng không hay ho gì, cũng chỉ biết lấy nhiều thắng ít. Nếu đã là như thế thì hãy để “chúng ta” chào hỏi thái tử điện hạ một cách đàng hoàng.” Tình thế đã hết sức căng thẳng nhưng Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên lại giật nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười.
Chúng ta?
Hồng Thập Tam không phải là bị ngốc rồi chứ, không lẽ vào lúc này nàng còn cho rằng sẽ có người đến cứu nàng, hắn còn tưởng là Quỷ Đế Vu Trọng đã đi lại quay trở lại.