Chương : 288
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt nói “chúng ta” thì ánh mắt trong chốc lát đã trở lên vô cùng âm trầm.
Nàng bỗng nhiên nắm lấy tiểu Chi Ước đang nằm sấp trên bả vai của mình ném về phía Hồng thái tử giống như ném một quả cầu tuyết vậy.
Con vật nhỏ kia ở trên người Hồng Thập Tam, Hồng Thái Tử và Hồng Ngọc Lang cũng đã thấy trước đó.
Chỉ có đều cả hai người đều không đem tiểu Chi Ước lười biếng kia để vào trong mắt.
“Nghiệt súc.” Hồng thái tử ghét nhất chính là loại tiểu thú bẩn thỉu này, đang muốn tức giận.
Nhưng vào ngay lúc này, trên người của tiểu Chi Ước đột nhiên phát sinh ra một luồng ánh sáng màu đen.
Chỉ trong chớp mắt, từ người của con tiểu thú chỉ bằng kích cỡ của chén trà kia tản ra từng vòng năng lượng ba động đáng sợ.
Thân thể của tiểu Chi Ước ở trước mắt hai người nhanh chóng biến lớn.
Ngay lúc Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang còn đang sợ hãi.
Chỉ nghe “thình thịch “ một tiếng, tiểu Chi Ước đã biến thân hoàn tất, trên mặt đất xuất hiện một trận bụi mù mịt, hình dạng dần dần được hiện ra.
Không hề giống với bộ dáng lông xù, ngốc nghếch của tiểu thú trước đó, tiểu Chi Ước sau khi hấp thụ Kỳ Lân Huyết và biến thân, con mắt từ màu xanh lam biến thành màu đỏ hồng, lông trên người biến thành từ miếng vảy thô cứng, tứ chi to dài có sức, phần trước bụng gồ lên từng bắp thịt Huyền Vũ Nham rắn chắc.
“Yêu, yêu thú!” Sắc mặt của Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang nhanh chóng thay đổi.
Từ một con tiểu thú nhanh chóng biến thành một con mãnh thú hung ác, ngoài là yêu thú ra thì còn có thể là gì chứ.
Giọng của Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang đã làm cho tiểu Chi Ước tức giận.
Sau khi biến thân, một con thú nhỏ bé đã biến thành một con thú to lớn, trong đầu của nó chỉ có một ý niệm đó là bảo vệ lão đại, người muốn ăn hiếp lão đại thì nó sẽ dùng một chưởng đánh chết.
Chỉ nghe một trận tiếng rống giận dữ, tiểu Chi Ước chạy về phía trước, trên người phát ra một nguồn năng lượng đáng sợ tượng chưng cho sự chết chóc và giận dữ khiến Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang sợ đến hai chân bủn rủn.
“Tiểu Chi Ước, ngươi đối phó Hồng thái tử, để Hồng Ngọc Lang lại cho ta.” Chỉ là một câu nói đại nhưng khi rơi vào tai Hồng Ngọc Lang, trong chốc lát đã dọa hắn sợ đến hồn phi phách tán, xém chút là quỳ xuống tại chỗ.
“Ngươi…ngươi đừng lại đây, ta chỉ là phụng mệnh…” Hồng Ngọc Lang lắp bắp.
Hồng Thập Tam có yêu thú trong tay, Hồng Thập Tam vừa tu luyện võ học vừa tu luyện tinh thần lực, nếu sớm biết Hồng Thập Tam đáng sợ như vậy, hắn tuyệt đối không dám chọc phá nàng.
“Hồng Ngọc Lang, ngươi hãy buông tha cho ta, ta là con trai duy nhất của thái bảo, chỉ cần buông tha cho ta, cha và mẹ ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền.” Bộ dáng của Hồng Ngọc Lang giống như chó đang vẩy đuôi mừng chủ, vốn tưởng rằng có thể nói động đến Diệp Lăng Nguyệt.
Hồng Ngọc Lang, con trai duy nhất của Hồng Phóng và Hồng Cát Nhu?
Ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt càng trở nên âm trầm, nhìn khuôn mặt của Hồng Ngọc Lang vô cùng giống với khuôn mặt của Chư Cát Nhu và Hồng Phóng, nỗi hận trong lòng của nàng lại nhiều thêm một phần.
Những nỗi khổ mà nàng và mẹ nàng phải chịu trong mười mấy năm qua đều là do bọn họ tạo thành.
“Ngươi cũng biết, ta là người như thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt từng bước bước về phía trước, trong con ngươi đen nhánh của nàng là một mảnh u ám.
Hồng Ngọc Lang nhìn về phía mắt của nàng, hắn thấy cái gì?
Hận thù, nhục nhã còn có sát khí.
Lửa giận ngút trời khiến cho cả người của Diệp Lăng Nguyệt giống như ác quỷ trở về từ địa ngục vyaj, hai bàn tay của nàng lạnh như băng, bóp cổ của Hồng Ngọc Lang.
“Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai, ta ta đã cầu xin tha mạng, buông tha cho ta.” Hồng Ngọc Lang là viên ngọc của Hồng phủ, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp phải một con người đáng sợ giống như Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn có thể cảm nhận được khi hắn nhắn đến cha mẹ của hắn sẽ đến để chuộc hắn thì sự phẫn nộ của Hồng Thập Tam lại tăng thêm một phần.
Lửa giận trên người của đối phương tản ra đủ để đem cả người của hắn đốt cháy hết.
“Vấn đề này, ngươi nên về hỏi hai vị cha mẹ dối trá của ngươi. Hỏi xem bọn họ mười bốn năm trước đã làm gì?” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh. “ Không đúng, như vậy vẫn quá chậm, vẫn là ngươi trực tiếp xuống địa ngục, đi hỏi Diêm La Vương đi, xem Hồng phủ các ngươi rốt cuộc đã làm gì.”
“Thái tử, thái tử cứu ta...” Hồng Ngọc Lang giống như một con gà đang bị bóp cổ, không ngừng vùng vẫy.
Ánh mắt của hắn đã bắt đầu trở thành màu trắng nhưng hắn vẫn liều mạng dùng hơi thở cuối cùng để cầu cứu Hồng thái tử thế nhưng Hồng thái tử đã bị tiểu Chi Ước ngăn lại, tự bản thân của hắn còn khó bảo toàn chứ đừng nói gì đến cứu người khác.
Chết sao, chẳng lẽ hắn lại phải chết ở chỗ này.
Hồng Ngọc Lang trước giờ đều chưa nghĩ tới có một ngày hắn lại chết như vậy.
Hồng Thập Tam, ngươi rốt cuộc là ai…
“Dừng tay!”
Ngay lúc Hồng Ngọc Lang có thể đứt hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.
Ở trong bầu trời xuất hiện một tiếng quát xuyên qua cả mấy tầng mây.
Có một bóng người chân đạp một cây sáo bằng ngọc, sắc bén không gì sánh được, bay tới nhanh như tia chớp.
Lúc nghe thấy giọng nói của người đến, Hồng Ngọc Lang vốn dĩ đã sắp chết lại thấy được cơ hội sống.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt muội tới rồi, mau cứu đại ca.”
“Tiểu bối kia từ đâu đến, lại dám đả thương người của Hồng phủ ta.”
Giọng nói của thiếu nữ giống như minh châu lăn vào ngọc bàn, leng keng leng keng, nghe rất êm tai.
Minh Nguyệt?
Hồng Minh Nguyệt!
Diệp Lăng Nguyêt hơi ngẩn ra, ngạc nhiên quá độ đã khiến cho tay nàng buông lỏng ra vài phần.
Là sự kiêu ngạo của Hồng Phủ, là nữ nhi thiên tài mà Chư Cát Nhu và Hồng Phóng yêu thương nhất, Hồng Minh Nguyệt, không ngờ lại là nàng ta.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn sang theo hướng của giọng nói kia.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ màu trắng, dưới chân đạp một cây sáo bằng ngọc bích, cả người được bao phủ bởi ánh mặt trời.
Thiếu nữ vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng mười ba tuổi, da trắng như tuyết, khi chất lạnh lùng, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn vài phần so với sự băng lãnh của Hàn Tinh, nhìn vô cùng kiêu ngạo.
Hồng Minh Nguyệt giận đến nỗi sắc mặt cũng tái đi, nhìn huynh trường bị một tên thiếu niên bóp cổ.
Nói ra cũng thật trùng hợp, Hồng Minh Nguyệt đang trên đường đi hoàn thành nhiệm vụ mà môn phái giao phó, vừa may đi qua vùng núi Quát Thương này.
Nàng mơ hồ cảm nhận được có khí tức ba động của huynh trưởng nên muốn đến gần để xem, nào ngờ khi đến nơi chỉ thấy Hồng Ngọc Lang xém chút nữa thì bị Diệp Lăng Nguyệt giết chết.
Hồng Minh Nguyệt từ nhỏ đã rời khỏi nhà nên đối với vị huynh trưởng và tỷ tỷ điêu ngoa bốc đồng ở nhà đều không có nhiều thiện cảm, càng không cần phải nói đến cái gì mà cốt nhục tình thâm.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là có người có thể khinh dễ huynh trưởng của nàng ở ngay trước mặt nàng, nhất là đối phương còn là một tên tiểu tử vô danh.
“Minh Nguyệt quận chúa, gặp được người thật là tốt quá.” Hồng thái tử không dễ gì mới thoát khỏi móng vuốt của tiểu Chi Ước, lúc thấy Hồng Minh Nguyệt thì giống như thấy vị cứu tinh vậy.
Sự xuất hiện của Hồng Minh Nguyệt, khiến cho bốn vị Luân Hồi Cảnh đang ở trên không trung cũng phải ngừng tay.
Tu vi của Hồng Minh Nguyệt e rằng bọn họ cũng không xem ra gì.
Nhưng điều khiến tất cả bọn họ đều chú ý đến chính là cây sáo ngọc mà Hồng Minh Nguyệt đang đạp dưới chân.
Ngay cả Hạ lão đại cũng thay đổi sắc mặt, người có thể đem một món Địa cấp thượng phẩm linh bảo đạp ở dưới chân, thân phận của người này không cần nói cũng biết.
Bạc Tình mới vừa đi thì lại xuất hiện một Hồng Minh Nguyệt, xem ra lần này Hồng Thập Tam gặp phải rắc rối rồi.
Hạ lão đại vừa nghĩ tới liền đáp xuống bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, thấp giọng nhắc nhở.
“Thập tam thiếu, cô gái này không hề đơn giản, dưới chân của nàng ta là sao Tam Sinh Thương Hải, đó là linh khí của tông môn đệ nhất – Tam Sinh Cốc.”
Nàng bỗng nhiên nắm lấy tiểu Chi Ước đang nằm sấp trên bả vai của mình ném về phía Hồng thái tử giống như ném một quả cầu tuyết vậy.
Con vật nhỏ kia ở trên người Hồng Thập Tam, Hồng Thái Tử và Hồng Ngọc Lang cũng đã thấy trước đó.
Chỉ có đều cả hai người đều không đem tiểu Chi Ước lười biếng kia để vào trong mắt.
“Nghiệt súc.” Hồng thái tử ghét nhất chính là loại tiểu thú bẩn thỉu này, đang muốn tức giận.
Nhưng vào ngay lúc này, trên người của tiểu Chi Ước đột nhiên phát sinh ra một luồng ánh sáng màu đen.
Chỉ trong chớp mắt, từ người của con tiểu thú chỉ bằng kích cỡ của chén trà kia tản ra từng vòng năng lượng ba động đáng sợ.
Thân thể của tiểu Chi Ước ở trước mắt hai người nhanh chóng biến lớn.
Ngay lúc Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang còn đang sợ hãi.
Chỉ nghe “thình thịch “ một tiếng, tiểu Chi Ước đã biến thân hoàn tất, trên mặt đất xuất hiện một trận bụi mù mịt, hình dạng dần dần được hiện ra.
Không hề giống với bộ dáng lông xù, ngốc nghếch của tiểu thú trước đó, tiểu Chi Ước sau khi hấp thụ Kỳ Lân Huyết và biến thân, con mắt từ màu xanh lam biến thành màu đỏ hồng, lông trên người biến thành từ miếng vảy thô cứng, tứ chi to dài có sức, phần trước bụng gồ lên từng bắp thịt Huyền Vũ Nham rắn chắc.
“Yêu, yêu thú!” Sắc mặt của Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang nhanh chóng thay đổi.
Từ một con tiểu thú nhanh chóng biến thành một con mãnh thú hung ác, ngoài là yêu thú ra thì còn có thể là gì chứ.
Giọng của Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang đã làm cho tiểu Chi Ước tức giận.
Sau khi biến thân, một con thú nhỏ bé đã biến thành một con thú to lớn, trong đầu của nó chỉ có một ý niệm đó là bảo vệ lão đại, người muốn ăn hiếp lão đại thì nó sẽ dùng một chưởng đánh chết.
Chỉ nghe một trận tiếng rống giận dữ, tiểu Chi Ước chạy về phía trước, trên người phát ra một nguồn năng lượng đáng sợ tượng chưng cho sự chết chóc và giận dữ khiến Hồng thái tử và Hồng Ngọc Lang sợ đến hai chân bủn rủn.
“Tiểu Chi Ước, ngươi đối phó Hồng thái tử, để Hồng Ngọc Lang lại cho ta.” Chỉ là một câu nói đại nhưng khi rơi vào tai Hồng Ngọc Lang, trong chốc lát đã dọa hắn sợ đến hồn phi phách tán, xém chút là quỳ xuống tại chỗ.
“Ngươi…ngươi đừng lại đây, ta chỉ là phụng mệnh…” Hồng Ngọc Lang lắp bắp.
Hồng Thập Tam có yêu thú trong tay, Hồng Thập Tam vừa tu luyện võ học vừa tu luyện tinh thần lực, nếu sớm biết Hồng Thập Tam đáng sợ như vậy, hắn tuyệt đối không dám chọc phá nàng.
“Hồng Ngọc Lang, ngươi hãy buông tha cho ta, ta là con trai duy nhất của thái bảo, chỉ cần buông tha cho ta, cha và mẹ ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền.” Bộ dáng của Hồng Ngọc Lang giống như chó đang vẩy đuôi mừng chủ, vốn tưởng rằng có thể nói động đến Diệp Lăng Nguyệt.
Hồng Ngọc Lang, con trai duy nhất của Hồng Phóng và Hồng Cát Nhu?
Ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt càng trở nên âm trầm, nhìn khuôn mặt của Hồng Ngọc Lang vô cùng giống với khuôn mặt của Chư Cát Nhu và Hồng Phóng, nỗi hận trong lòng của nàng lại nhiều thêm một phần.
Những nỗi khổ mà nàng và mẹ nàng phải chịu trong mười mấy năm qua đều là do bọn họ tạo thành.
“Ngươi cũng biết, ta là người như thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt từng bước bước về phía trước, trong con ngươi đen nhánh của nàng là một mảnh u ám.
Hồng Ngọc Lang nhìn về phía mắt của nàng, hắn thấy cái gì?
Hận thù, nhục nhã còn có sát khí.
Lửa giận ngút trời khiến cho cả người của Diệp Lăng Nguyệt giống như ác quỷ trở về từ địa ngục vyaj, hai bàn tay của nàng lạnh như băng, bóp cổ của Hồng Ngọc Lang.
“Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai, ta ta đã cầu xin tha mạng, buông tha cho ta.” Hồng Ngọc Lang là viên ngọc của Hồng phủ, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp phải một con người đáng sợ giống như Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn có thể cảm nhận được khi hắn nhắn đến cha mẹ của hắn sẽ đến để chuộc hắn thì sự phẫn nộ của Hồng Thập Tam lại tăng thêm một phần.
Lửa giận trên người của đối phương tản ra đủ để đem cả người của hắn đốt cháy hết.
“Vấn đề này, ngươi nên về hỏi hai vị cha mẹ dối trá của ngươi. Hỏi xem bọn họ mười bốn năm trước đã làm gì?” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh. “ Không đúng, như vậy vẫn quá chậm, vẫn là ngươi trực tiếp xuống địa ngục, đi hỏi Diêm La Vương đi, xem Hồng phủ các ngươi rốt cuộc đã làm gì.”
“Thái tử, thái tử cứu ta...” Hồng Ngọc Lang giống như một con gà đang bị bóp cổ, không ngừng vùng vẫy.
Ánh mắt của hắn đã bắt đầu trở thành màu trắng nhưng hắn vẫn liều mạng dùng hơi thở cuối cùng để cầu cứu Hồng thái tử thế nhưng Hồng thái tử đã bị tiểu Chi Ước ngăn lại, tự bản thân của hắn còn khó bảo toàn chứ đừng nói gì đến cứu người khác.
Chết sao, chẳng lẽ hắn lại phải chết ở chỗ này.
Hồng Ngọc Lang trước giờ đều chưa nghĩ tới có một ngày hắn lại chết như vậy.
Hồng Thập Tam, ngươi rốt cuộc là ai…
“Dừng tay!”
Ngay lúc Hồng Ngọc Lang có thể đứt hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.
Ở trong bầu trời xuất hiện một tiếng quát xuyên qua cả mấy tầng mây.
Có một bóng người chân đạp một cây sáo bằng ngọc, sắc bén không gì sánh được, bay tới nhanh như tia chớp.
Lúc nghe thấy giọng nói của người đến, Hồng Ngọc Lang vốn dĩ đã sắp chết lại thấy được cơ hội sống.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt muội tới rồi, mau cứu đại ca.”
“Tiểu bối kia từ đâu đến, lại dám đả thương người của Hồng phủ ta.”
Giọng nói của thiếu nữ giống như minh châu lăn vào ngọc bàn, leng keng leng keng, nghe rất êm tai.
Minh Nguyệt?
Hồng Minh Nguyệt!
Diệp Lăng Nguyêt hơi ngẩn ra, ngạc nhiên quá độ đã khiến cho tay nàng buông lỏng ra vài phần.
Là sự kiêu ngạo của Hồng Phủ, là nữ nhi thiên tài mà Chư Cát Nhu và Hồng Phóng yêu thương nhất, Hồng Minh Nguyệt, không ngờ lại là nàng ta.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn sang theo hướng của giọng nói kia.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ màu trắng, dưới chân đạp một cây sáo bằng ngọc bích, cả người được bao phủ bởi ánh mặt trời.
Thiếu nữ vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng mười ba tuổi, da trắng như tuyết, khi chất lạnh lùng, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn vài phần so với sự băng lãnh của Hàn Tinh, nhìn vô cùng kiêu ngạo.
Hồng Minh Nguyệt giận đến nỗi sắc mặt cũng tái đi, nhìn huynh trường bị một tên thiếu niên bóp cổ.
Nói ra cũng thật trùng hợp, Hồng Minh Nguyệt đang trên đường đi hoàn thành nhiệm vụ mà môn phái giao phó, vừa may đi qua vùng núi Quát Thương này.
Nàng mơ hồ cảm nhận được có khí tức ba động của huynh trưởng nên muốn đến gần để xem, nào ngờ khi đến nơi chỉ thấy Hồng Ngọc Lang xém chút nữa thì bị Diệp Lăng Nguyệt giết chết.
Hồng Minh Nguyệt từ nhỏ đã rời khỏi nhà nên đối với vị huynh trưởng và tỷ tỷ điêu ngoa bốc đồng ở nhà đều không có nhiều thiện cảm, càng không cần phải nói đến cái gì mà cốt nhục tình thâm.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là có người có thể khinh dễ huynh trưởng của nàng ở ngay trước mặt nàng, nhất là đối phương còn là một tên tiểu tử vô danh.
“Minh Nguyệt quận chúa, gặp được người thật là tốt quá.” Hồng thái tử không dễ gì mới thoát khỏi móng vuốt của tiểu Chi Ước, lúc thấy Hồng Minh Nguyệt thì giống như thấy vị cứu tinh vậy.
Sự xuất hiện của Hồng Minh Nguyệt, khiến cho bốn vị Luân Hồi Cảnh đang ở trên không trung cũng phải ngừng tay.
Tu vi của Hồng Minh Nguyệt e rằng bọn họ cũng không xem ra gì.
Nhưng điều khiến tất cả bọn họ đều chú ý đến chính là cây sáo ngọc mà Hồng Minh Nguyệt đang đạp dưới chân.
Ngay cả Hạ lão đại cũng thay đổi sắc mặt, người có thể đem một món Địa cấp thượng phẩm linh bảo đạp ở dưới chân, thân phận của người này không cần nói cũng biết.
Bạc Tình mới vừa đi thì lại xuất hiện một Hồng Minh Nguyệt, xem ra lần này Hồng Thập Tam gặp phải rắc rối rồi.
Hạ lão đại vừa nghĩ tới liền đáp xuống bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, thấp giọng nhắc nhở.
“Thập tam thiếu, cô gái này không hề đơn giản, dưới chân của nàng ta là sao Tam Sinh Thương Hải, đó là linh khí của tông môn đệ nhất – Tam Sinh Cốc.”