Chương 14: Lẽ Nào Bà A Hương Có Bản Lĩnh Thật Sự
Bà A Hương cười bảo: “Vậy bà nội cháu chắc hẳn cũng đã nói với cháu về chuyện tính quẻ nhất định phải thu tiền rồi chứ. Đoán mệnh vốn là cướp một tia sinh cơ từ trong tay thiên đạo cho nên nhất định sẽ dính vào nhân quả. Người nghèo thì thu ít, người giàu thì thu nhiều hơn.”Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, cho nên bà A Hương mới dùng khoảng. Cũng khó tránh người xem náo nhiệt lại đông như vậy, dù sao ngay cả đánh tiểu nhân còn thu đến một trăm đồng thì thôi, xem quẻ làm sao có thể rẻ hơn được chứ.Bà A Hương mở bao lì xì ra rồi cười to hai tiếng: “Trư Nhục Vinh này rất keo kiệt nhưng không ngờ lần này lại hào phóng như thế.” Bà ta giơ bao lì xì lên, khoe khoang với vẻ đắc ý: “Khoảng hai nghìn lận đấy.”Bà ta nhét tiền về bao lì xì rồi đặt vào tay Tô Niệm Tinh: “Lì xì này là của cháu, bà cũng không tính ra được vợ anh ta ngoại tình.”Tô Niệm Tinh đẩy bao lì xì về: “Bà đã cứu cháu một mạng, tiền này nên là của bà mới phải.”Bà A Hương vẫn kiên trì nhét tiền về, hơn nữa còn đắc ý khoe khoang với cô rằng: “Nhờ phúc của cháu mà mấy hôm nay bà cũng kiếm được không ít, bằng không, bà cũng sẽ không dựng cái bảng giá ở đằng trước, nếu như người ta nhìn thấy giá cao sẽ bỏ đi.”Bà ta hoàn toàn cân nhắc thay khách hàng nhưng hành động này không thể nghi ngờ gì đã khiến nhân khí của bà ta giảm xuống theo không ít, bà A Hương hỏi Tô Niệm Tinh ở phía bên nhà chú Phúc và thím Phúc làm việc thế nào rồi?Tô Niệm Tinh trả lời ngắn gọn một lần, lại hỏi bà A Hương về chuyện đoán mệnh cho Cường ngốc: “Sao bà lại chắc chắn năm sau anh ta sẽ có con trai vậy?”Bà A Hương chậc chậc hai tiếng: “Có thể làm thế nào được chứ? Cũng không thể nói với anh ta rằng tương lai anh ta là một tên quỷ đoản mệnh được.”Tô Niệm Tinh hơi trừng to mắt: “Bà tính được tương lai anh ta sẽ xảy ra chuyện sao?”Lẽ nào bà A Hương có bản lĩnh thật sự? Vậy trước đây cô đã coi thường bà ta quá rồi.Bà A Hương vẫn mang vẻ mặt đắc ý vô cùng: “Anh ta làm công việc đó, khỏi cần tính cũng biết là đoản mệnh rồi. Hơn nữa, tướng mặt của anh ta rất xấu, thiên trung lún xuống, ấn đường và mi tâm nối liền, tính cách nóng nảy, lòng lang dạ sói, đây là tướng vô cùng đoản mệnh. Nếu anh ta không làm giang hồ thì còn có thể có một con đường sống, nhưng nếu đã làm cái nghề này rồi vậy đó chính là chạy trời không khỏi nắng. Trước đây bà từng đọc báo có nói tỷ lệ tử vong của giang hồ trong ba năm này cao gấp mười lần người bình thường, cho nên…”Tô Niệm Tinh dựng ngón cái với bà ta: “Lợi hại!”Có cơ bản coi tướng mặt, chỉ tay, lại thêm chuyên nghiệp, đã vậy còn có số liệu thống kê của báo chí nữa, không thể nghi ngờ gì chúng đã tăng xác suất chuẩn xác của bà ta lên. Xem ra, bà A Hương cũng không phải là loại thầy bói không có một tí nền móng nào, chỉ biết chém gió vớ vẩn.Bà A Hương mím môi cười với vẻ đắc ý.Chẳng qua, Tô Niệm Tinh vẫn trả tiền lại cho bà ta, sợ bà ta lại đẩy về nữa nên cô bảo: “Bây giờ cháu đã có một công việc ổn định rồi, không cần dùng đến tiền đâu. Bà còn phải tìm cháu gái bà nữa, đang là lúc cần tiền.”Bà A Hương nghe thấy cô nhắc đến cháu gái mà cúi đầu nhìn bao lì xì, cuối cùng cũng không đẩy về nữa mà thở dài một tiếng: “Cháu đã biết rồi sao?”Tô Niệm Tinh thuận thế nắm lấy tay bà ta giống như đang động viên tinh thần nhưng trên thực tế thì lại muốn nhìn nhiều hơn một chút. Lần này, hình ảnh cũng rất dài.Vẫn là lễ hội Thái Bình Trường Châu náo nhiệt kia, đây là hoạt động lễ bái do Trường Châu tổ chức, toàn bộ khách hành hương Hồng Kong đều tề tụ về chỗ này, người tới người lui đều là khách tới đây dâng hương. Bà A Hương dẫn cháu gái xem múa sư tử đến say mê, bên cạnh có một đôi vợ chồng trung niên cũng chính là con trai và con dâu của bà ta. Hai người họ vẫn luôn cãi nhau, bà A Hương khuyên hai người họ đừng cãi nhau trước mặt người ta.