Chương 15: Cảnh Trong Quá Khứ
Cô con dâu kêu bà ta đừng có xía mũi vào chuyện của người khác, lời này dường như đã chọc giận anh con trai nên hai người lại cãi nhau ỏm tỏi hơn, không ai nhường ai.Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng lạng lách đánh võng phóng như điên về phía bọn họ. Bà A Hương sợ hết hồn, không kịp nghĩ nhiều vội ôm đứa cháu gái lách người tránh đi, chiếc xe sang trọng kia phanh gấp, liều mạng cua gấp nhưng vẫn đâm trúng người.Bà A Hương ngã lăn ra đất, đợi bà ta đỡ cháu gái dậy rồi lại gần xem mới biết hóa ra người bị tông trúng lại chính là con trai của bà ta. Máu tươi văng đầy đất, cô con dâu cũng bị đâm trúng, tuy không bị thương gì nhưng cũng sợ hết hồn, bất tỉnh nhân sự.Bà A Hương theo bản năng buông tay đứa cháu gái ra, đi lên muốn cầm máu cho con trai. Bà ta sốt ruột cứu con trai nhưng lại không để ý đến đứa cháu gái bị một người đàn ông mặc áo đen lén lút bế đi. Đợi khi cảnh sát qua đây lấy khẩu cung của bà ta mới phát hiện ra đứa cháu gái đã mất tích. Sau khi cô con dâu tỉnh lại phát hiện chồng thì chết, con gái thì bị người ta bế đi, lập tức chỉ trích bà ta không trông chừng cháu gái.Bà A Hương cũng rơi vào trong hối hận và tự trách vô hạn, cả ngày dùng nước mắt rửa mặt.Hàng xóm láng giềng giúp bà ta tổ chức ma chay, cô con dâu tâm như tro tàn dâng hương xong lại quay sang chửi mẹ chồng một trần, sau đó quay người rời khỏi linh đường, bà A Hương ngất xỉu ngay tại linh đường…Một nhà bốn người hòa hợp trong nháy mắt sụp đổ tan vỡ. Tô Niệm Tinh buông tay ra, hỏi bà A Hương: “Cháu gái bà vẫn chưa có tung tích gì sao?”Bà A Hương lắc đầu: “Văn Văn đã năm tuổi rồi, con bé thông minh lắm, trí nhớ rất tốt, không có khả năng nó không nhớ được bà bày sạp ở đây, cháu nói xem, liệu có phải Văn Văn bị người ta trói tay trói chân cho nên không có cách nào tìm tới đây không?”Tô Niệm Tinh thật sự không biết, chẳng qua bắt cóc một đứa trẻ nhỏ như thế phỏng chừng là để sang tay bán lấy tiền, đến tay một người mua mới không thể tự do cũng là chuyện rất bình thường.Thấy bà A Hương suy sụp chán chường, cô quả quyết nói: “Hay là cháu xem chỉ tay cho bà nhé? Cháu rất am hiểu cách xem chỉ tay, có lẽ có thể tính giúp bà xem bây giờ cháu giá bà đang ở đâu?”Con mắt đục ngầu của bà A Hương sáng đến kinh người, giống như một người đuối nước lại vớ được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy. Hai tay bà ta siết chặt, gật đầu như gà mổ thóc: “Được được được, cháu biết xem quẻ, vậy cháu xem giúp bà một quẻ đi, chỉ cần Văn Văn vẫn còn sống là bà đã hài lòng mãn nguyện rồi.”Tô Niệm Tinh giả bộ như đang xem chỉ tay cho bà ta, dựa trên kinh nghiệm xem chỉ tay cho nhiều người như vậy, cô cũng đưa ra được một kết luận: “Cùng lắm cô chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh video dài ba phút, cho dù cô vẫn luôn nắm tay đối phương thì cũng chỉ là hình ảnh trước đó lặp lại vô số lần mà thôi.Chẳng qua, lần này Tô Niệm Tinh đã không còn giống lần đầu tiên nhìn thấy nữa, cô tập trung toàn bộ chú ý lên người đứa cháu gái, cũng nhìn thấy người đàn ông áo đen đã bế cô bé đi: “Đỉnh đầu gã nhỏ, trán hẹp, bên thái dương có một nốt ruồi to màu đen, trên môi để một bộ râu chữ bát, tai đón gió, gầy gò, động tác rất linh hoạt.”Cô nói xong lại nhìn về phía bà A Hương, đối phương lại vô cùng kinh ngạc, Tô Niệm Tinh bị bà ta nhìn mà sởn hết cả gai ốc, lẽ nào do cô nói quá thẳng thắn cho nên đối phương sinh lòng nghi ngờ hay sao? Xem quẻ có chuẩn đến đâu cũng không có khả năng miêu tả được ngũ quan của tên bắt cóc đi?Trán cô túa mồ hôi, vội vàng buông tay bà ta ra, vắt hết óc muốn tìm từ nhưng bà A Hương lại giậm chân đứng bật dậy: “Là gã! Chính là gã em họ của A Anh tên là A Phong, chính gã đã bế cháu gái bà đi.”