Chương 14
Bói toán đối với người tin thì thấy nó thần bí mà tôn sùng. Đối với người không tin thì cho đó là một chiêu trò lừa đảo. Trước nay Phương Linh đối với bói toán cầm giữ thái độ nửa nọ nửa kia, nhưng mấy tháng qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô kiên định đứng ở bói toán bên này. Mà những người khu trọ cô đều giống cô trước kia nửa nọ nữa kia, xúm đến nhà cô lúc này chỉ vì lòng hiếu kỳ mà thôi. Hiểu được tâm lý của nhóm người này Phương Linh không có nhiều ít thất vọng. Cô còn đề nghị muốn xem bói miễn phí cho mọi người. Vì sao a? Đương nhiên là danh tiếng rồi. Người Việt mình có một tính cách vừa yêu vừa hận là hay buôn dưa. Chỉ cần một người biết thôi không bao lâu họ hàng rồi bạn bè người yêu đồng nghiệp họ đều sẽ biết. Một đồn mười mười đồn trăm cô không cần quảng cáo khách hàng sẽ cuồn cuộn không ngừng tìm tới cô. Ban đầu cô định bày quán ngoài đường kiếm khách. Nhưng giờ cơ hội quảng cáo ở ngay trước mắt cô phải nắm lấy. Vì vậy gần một tiếng tiếp theo cô đã xem bói cho cả tầng trọ. Toàn là lông gà vỏ tỏi câu chuyện không có kinh tâm động phách như chị hàng xóm nhưng mọi người ở đây đều chăm chú lắng nghe. Sau mỗi lần cô nói ra quá khứ của một người mọi người lại châu đầu hỏi chính chủ. Được câu trả lời là chính xác lúc sau ánh mắt của mọi người nhìn về phía cô ngày càng thay đổi. Đến người cuối cùng xem xong tất cả những người ở đây thái độ đã hoàn toàn đổi mới. Họ đã tin tưởng và bước đầu tôn sùng cô. Đối với kết quả này Phương Linh rất hài lòng. Cô tiện thể nói ra tính toán của mình: "Em định sẽ hành nghề bói toán. Ai có người thân bạn bè có thể giới thiệu đến đây."
Mọi người ở đây sôi nổi đồng ý. Tiễn đi mọi người cô với quái thú đã đói lả nhưng tâm trạng lại nhẹ nhàng chưa từng có. Cô đã có mở đầu suôn sẻ chuyện kế tiếp chờ việc này lên men là được. Qua loa ăn xong bữa tối cuộc sống về đêm của dân thất nghiệp cũng bắt đầu rồi. Cô lên mạng tìm kiếm một bộ phim hay về cày. Trong lúc này quái thú cũng bỏ đống ngọc giản mà ngồi cạnh cô. Mắt rùa hau háu nhìn màn hình máy tính. Đợi xem qua ba tập phim mà quái thú một chút dịch mông dấu hiệu đều không có. Phương Linh xách nó ném lên đống ngọc giản mắng: "Ngươi nhanh nhanh làm việc của mình đi. Đừng đợi đến khi ta lìa đời mà ngươi vẫn chưa học được đấy."
Quái thú phi phi vài tiếng không biết học được từ đâu rồi nói: "Ngươi câm miệng đi ai lại rủa mình chết thế. Yên tâm đi lão tử hiểu rõ mình đang làm gì, luyện khí kỳ công pháp lão tử đã dịch gần xong."
Thấy nó chắc chắn như thế Phương Linh vui mừng khôn siết, quỷ mới biết tâm trạng của cô khi ngồi trong kho báu mà chỉ nhìn được mà không ăn được nó khó chịu thế nào. Vì những lời này của nó mà một người một thú xem phim đến nửa đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa. Mở cửa phòng thấy có túi hoa quả và vài bịch bánh trứng treo trên cửa. Không biết là của ai, Phương Linh không dám chạm vào. Cô ngó sang mấy phòng bên cạnh thấy đều đóng cửa, một người hỏi thăm cũng không có. Cô đành phải ngậm ngùi xách đồ vào phòng. Quái thú đã thức dậy nó thấy cô xách theo đồ ăn liền nhào tới muốn ăn bị cô cản lại. Nó không vui cằn nhằn: "Treo ngoài cửa chắc chắn là cho ngươi rồi. Còn ở đấy mà băn khoăn làm gì."
Theo lẽ thường là như thế nhưng lỡ có người để nhầm phòng thì sao. Chuyện nhầm phòng trước đây đã từng xảy ra. Nên để chắc chắn cô phải xác nhận chủ nhân của túi đồ trước đã. Cũng không chờ bao lâu cô đã biết chủ nhân của nó là ai khi mở điện thoại ra. Hóa ra túi đồ là của chị hàng xóm mua tới để cám ơn cô. Sáng chị gõ cửa nhưng không thấy cô mở cửa, biết cô ngủ say chị mới treo túi đồ trên cửa. Mọi việc rõ ràng Phương Linh vui vẻ mang hoa quả và bánh trứng ra chia sẻ với quái thú.
Có phản hồi tích cực từ chị hàng xóm Phương Linh tin tưởng tràn đầy. Cô tính đi làm tấm biển treo lên để hành nghề. Tốt nhất là có đèn led gài xung quanh như vậy cô nếu đi bày quán ban đêm sẽ không bị chìm nghỉm trong biển người. Nghĩ nghĩ Phương Linh về bàn lấy giấy bắt đầu lên viết viết vẽ vẽ. Phương Linh chữ viết tạm được nhưng cũng chỉ là như thế. Muốn làm tấm biển phải nhờ đến người chuyên nghiệp mới làm được. Cô đem theo đống giấy vẽ nghệch ngoạc đến cửa hàng nhờ người ta làm cho. Tấm biển của cô nhỏ lại đơn giản nên chủ tiệm hẹn mai đến lấy. Để lại tiền đặt cọc Phương Linh ra về.
Thủ đô về thu cây khô lá rụng nhưng đường phố lại rất sạch sẽ, đây là công lao của các cô lao công. Phương Linh thong thả dạo bước trên vỉa hè, sinh hoạt có hy vọng khiến cô thoải mái hơn nhiều. Tuy mặt đường sạch sẽ nhưng về đến nhà trên mặt và quần áo cô bám đầy bụi. Cô không thể không đi rửa mặt thêm lần nữa. Những lúc này cô lại nhớ đến quê nhà. Nơi đó không ồn ào náo nhiệt như ở đây nhưng không khí lại sạch sẽ trong lành. Cô không thể hiểu nổi sao quái thú nhất quyết ở lại thủ đô làm gì, không phải động vật thích những nơi vắng người sao? Cô đem nỗi tò mò hỏi quái thú. Nó không hề suy nghĩ mà trả lời: "Là do ở đây có long mạch."
Gà mờ như Phương Linh nào hiểu cái này. Quái thú lại chịu thương chịu khó giải thích cho cô: "Thế giới này linh khí gần như không có. Mà long mạch là nơi khí lành hội tụ, không chỉ người thường ngay cả lão tử ở đây cũng thoải mái hơn nhiều."
Còn có chuyện này sao cô không cảm thấy nhỉ. Từ từ, thế giới này không có linh khí. Sau này cô lấy cái gì mà tu tiên đây.
Mọi người ở đây sôi nổi đồng ý. Tiễn đi mọi người cô với quái thú đã đói lả nhưng tâm trạng lại nhẹ nhàng chưa từng có. Cô đã có mở đầu suôn sẻ chuyện kế tiếp chờ việc này lên men là được. Qua loa ăn xong bữa tối cuộc sống về đêm của dân thất nghiệp cũng bắt đầu rồi. Cô lên mạng tìm kiếm một bộ phim hay về cày. Trong lúc này quái thú cũng bỏ đống ngọc giản mà ngồi cạnh cô. Mắt rùa hau háu nhìn màn hình máy tính. Đợi xem qua ba tập phim mà quái thú một chút dịch mông dấu hiệu đều không có. Phương Linh xách nó ném lên đống ngọc giản mắng: "Ngươi nhanh nhanh làm việc của mình đi. Đừng đợi đến khi ta lìa đời mà ngươi vẫn chưa học được đấy."
Quái thú phi phi vài tiếng không biết học được từ đâu rồi nói: "Ngươi câm miệng đi ai lại rủa mình chết thế. Yên tâm đi lão tử hiểu rõ mình đang làm gì, luyện khí kỳ công pháp lão tử đã dịch gần xong."
Thấy nó chắc chắn như thế Phương Linh vui mừng khôn siết, quỷ mới biết tâm trạng của cô khi ngồi trong kho báu mà chỉ nhìn được mà không ăn được nó khó chịu thế nào. Vì những lời này của nó mà một người một thú xem phim đến nửa đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa. Mở cửa phòng thấy có túi hoa quả và vài bịch bánh trứng treo trên cửa. Không biết là của ai, Phương Linh không dám chạm vào. Cô ngó sang mấy phòng bên cạnh thấy đều đóng cửa, một người hỏi thăm cũng không có. Cô đành phải ngậm ngùi xách đồ vào phòng. Quái thú đã thức dậy nó thấy cô xách theo đồ ăn liền nhào tới muốn ăn bị cô cản lại. Nó không vui cằn nhằn: "Treo ngoài cửa chắc chắn là cho ngươi rồi. Còn ở đấy mà băn khoăn làm gì."
Theo lẽ thường là như thế nhưng lỡ có người để nhầm phòng thì sao. Chuyện nhầm phòng trước đây đã từng xảy ra. Nên để chắc chắn cô phải xác nhận chủ nhân của túi đồ trước đã. Cũng không chờ bao lâu cô đã biết chủ nhân của nó là ai khi mở điện thoại ra. Hóa ra túi đồ là của chị hàng xóm mua tới để cám ơn cô. Sáng chị gõ cửa nhưng không thấy cô mở cửa, biết cô ngủ say chị mới treo túi đồ trên cửa. Mọi việc rõ ràng Phương Linh vui vẻ mang hoa quả và bánh trứng ra chia sẻ với quái thú.
Có phản hồi tích cực từ chị hàng xóm Phương Linh tin tưởng tràn đầy. Cô tính đi làm tấm biển treo lên để hành nghề. Tốt nhất là có đèn led gài xung quanh như vậy cô nếu đi bày quán ban đêm sẽ không bị chìm nghỉm trong biển người. Nghĩ nghĩ Phương Linh về bàn lấy giấy bắt đầu lên viết viết vẽ vẽ. Phương Linh chữ viết tạm được nhưng cũng chỉ là như thế. Muốn làm tấm biển phải nhờ đến người chuyên nghiệp mới làm được. Cô đem theo đống giấy vẽ nghệch ngoạc đến cửa hàng nhờ người ta làm cho. Tấm biển của cô nhỏ lại đơn giản nên chủ tiệm hẹn mai đến lấy. Để lại tiền đặt cọc Phương Linh ra về.
Thủ đô về thu cây khô lá rụng nhưng đường phố lại rất sạch sẽ, đây là công lao của các cô lao công. Phương Linh thong thả dạo bước trên vỉa hè, sinh hoạt có hy vọng khiến cô thoải mái hơn nhiều. Tuy mặt đường sạch sẽ nhưng về đến nhà trên mặt và quần áo cô bám đầy bụi. Cô không thể không đi rửa mặt thêm lần nữa. Những lúc này cô lại nhớ đến quê nhà. Nơi đó không ồn ào náo nhiệt như ở đây nhưng không khí lại sạch sẽ trong lành. Cô không thể hiểu nổi sao quái thú nhất quyết ở lại thủ đô làm gì, không phải động vật thích những nơi vắng người sao? Cô đem nỗi tò mò hỏi quái thú. Nó không hề suy nghĩ mà trả lời: "Là do ở đây có long mạch."
Gà mờ như Phương Linh nào hiểu cái này. Quái thú lại chịu thương chịu khó giải thích cho cô: "Thế giới này linh khí gần như không có. Mà long mạch là nơi khí lành hội tụ, không chỉ người thường ngay cả lão tử ở đây cũng thoải mái hơn nhiều."
Còn có chuyện này sao cô không cảm thấy nhỉ. Từ từ, thế giới này không có linh khí. Sau này cô lấy cái gì mà tu tiên đây.