Chương 15
Không biết người khác tu tiên thế nào chứ Phương Linh còn chưa có bắt đầu đâu cô đã thấy thần kinh suy nhược rồi. Cứ cách vài ba ngày lại nhảy ra một vấn đề làm người phát điên. Lần này càng tuyệt hơn đến linh khí còn chẳng có thì lấy cái gì tu tiên đây. Mang cả một bầu trời tức giận về phòng trọ, Phương Linh không kiềm chế được mà chấp vấn quái thú: "Ngươi nói thật đi. Rốt cuộc ngươi còn giấu giếm điều gì. Hôm nay một lần liền nói cho xong đi."
Quái thú tuy sống thật lâu nhưng tiếp xúc nhân loại lại không nhiều lắm. Nhất là con gái cái loại này, thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa. Không phải đang vui vẻ dạo phố sao đột nhiên lại trở mặt rồi. Nó xưa nay tính cách không phải kẻ hiền hòa gì. Nhưng mấy tháng ăn nhờ ở đậu lại có khuyết điểm bị đối phương nắm lấy nên táo bạo trên người nó cũng bị ma diệt bớt. Vì thế lúc này nó chỉ nhỏ giọng hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Sự yếu thế của nó cũng chẳng làm Phương Linh hài lòng. Cô kiên nhẫn nhắc đến vấn đề không có linh khí cho nó nghe. Biết được lý do cô tâm trạng thất thường quái thú đầu tiên là thở phào một hơi, sau mới nhận ra có chỗ nào không đúng. Nó không biết từ khi nào bị mất quyền chủ đạo về tay một giới phàm nhân. Lưu lạc tới phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Nghĩ đến điểm này nó trong lòng táo bạo lên ngoài miệng cũng không buông tha người: "Liền chỉ vì này mà ngươi cũng phát giận với lão tử? Chán sống sao?"
Nghe ra giọng uy hiếp của nó. Nhưng thì tính sao Phương Linh hiện giờ lửa giận còn lớn hơn nó. Cô phát cáu mà nói: "Linh khí còn không quan trọng với ngươi thứ gì mới quan trọng đây.." Giọng cô bị nghẹn lại vì bàn tay cô bất thình lình xuất hiện một khối đá hình chữ nhật màu xanh trắng. Nó chỉ lớn cỡ ba đầu ngón tay người lớn nhưng cầm khá nặng tay. Nhìn không giống như ngọc nhưng màu sắc so với đá đẹp hơn nhiều. Trong lòng có suy đoán nhưng Phương Linh không dám khẳng định chỉ hỏi lại: "Đây là cái gì?"
"Linh thạch." Quái thú giờ nhưng cao ngạo. Nó dám cá trong lòng Phương Linh hiện tại khẳng định mừng đến phát điên rồi. Mà quả là như thế, Phương Linh không đến mức phát điên nhưng cảm giác phiêu phiêu là cũng có. Đây chính là linh thạch trong truyền thuyết nha. Thứ này so với linh khí quý giá nhiều. Lập tức cô thay đổi sắc mặt từ mùa đông băng giá sang mùa xuân ôn hòa. Cô dường như quên đi thái độ không tốt của mình lúc trước mà bắt đầu hỏi han ân cần quái thú.
Khả năng biến sắc mặt của Phương Linh làm quái thú xem đến thế là đủ rồi. Nó cảm thấy xem bói không xứng với thiên phú dị bẩm này của cô. Phàm nhân có cái nghề diễn viên đúng không, nó thấy cô rất hợp với cái nghề nghiệp này. Mỗi tội giờ cô nàng này xấu quá khả năng không ai muốn. Nó lắc lắc đầu rùa cho tỉnh táo lại. Giờ không phải là lúc miên man suy nghĩ, nó cần phải đổi chút lợi ích thực tế mới được. Ví dụ như thức ăn chẳng hạn, nó đã muốn cải thiện từ lâu. Nó ho nhẹ để thu hút sự chú ý của cô rồi nói: "Linh thạch lão tử có thể cho ngươi nhưng phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Phương Linh vội hỏi.
"Lão tử đã chán ngây ngày nào cũng ăn mỳ ăn liền rồi. Ngươi phải đổi sang món khác nếu không đừng mơ lão tử cho ngươi linh thạch."
Liền này, Phương Linh trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khó xử nói: "Ngươi cũng biết tình trạng kinh tế của ta nghèo nàn kiểu gì rồi. Những món đắt tiền ngươi đừng nghĩ có. Ta có hai món muốn giới thiệu cho ngươi."
"Hai món gì?" Quái thú vui mừng ra mặt hỏi. Phương Linh khẽ cười trả lời: "Mỳ xào và mỳ trộn ngươi chọn món nào?"
Lại là mỳ quái thú không quá thích. Nhưng hai món này nghe nó cũng chưa nghe qua chứ đừng nói là nếm thử. Bởi vậy nó còn rất chi là tò mò bèn lớn mật trả lời: "Lão tử chọn cả hai."
Phương Linh làm bộ khó xử một lát rồi mới không tình nguyện mà đồng ý với yêu cầu này của nó. Đàm phán thành công quái thú kiêu ngạo nghĩ mình đã lấy lại được oai phong của thần thú năm nào. Nó mĩ mãn mà chìm vào giấc ngủ. Còn Phương Linh vì cố gắng nghẹn cười thiếu chút nữa nội thương. Không nghĩ quái thú lại dễ lừa thế này. Qua việc này cô cảm thấy quái thú có vẻ không mấy thông minh thì phải. Công pháp để nó dịch lỡ xảy ra vấn đề gì cô sợ là mất nhiều hơn được. Càng nghĩ càng không ổn cô lay tỉnh quái thú rồi đưa ra yêu cầu học tập văn tự khắc trên ngọc giản. Quái thú chẳng nói chẳng rằng móng vuốt vung lên một đống ngọc giản hiện ra trước mặt cô. Ở trước khi nó nhắm mắt lại ngủ tiếp Phương Linh đã kịp thời cản lại. Nói giỡn sao dù có là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể nhìn mà hiểu được văn tự của tộc khác. Thế là quái thú nghiễm nhiên trở thành giáo viên bất đắc dĩ của Phương Linh. Nó chọn ra một khối ngọc giản ném về phía cô nói: "Đây là văn tự của yêu tộc ngươi học trước đi. Có gì không hiểu có thể hỏi lão tử."
Phương Linh đưa ngọc giản lên trán một loạt chữ giống dạng chữ tượng hình của người nguyên thủy hiện ra trong não cô. Văn tự của Huyền Vũ nhất tộc cực kỳ đơn giản thô bạo. Mỗi hình khắc đều như bản thu nhỏ của cảnh sinh hoạt thường ngày vậy. Đơn giản đến chỉ một buổi chiều Phương Linh đã có thể hiểu được gần nửa khối ngọc giản kia. Đang định vùi đầu học tiếp thì có người gọi cửa. Mở cửa ra thấy là một cô gái trẻ lạ mặt. Hỏi ra mới biết là có người giới thiệu đến đây xem bói. Phương Linh mắt sáng rực lên tiền cơm tối nay của cô khả năng có tin tức rồi.
Quái thú tuy sống thật lâu nhưng tiếp xúc nhân loại lại không nhiều lắm. Nhất là con gái cái loại này, thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa. Không phải đang vui vẻ dạo phố sao đột nhiên lại trở mặt rồi. Nó xưa nay tính cách không phải kẻ hiền hòa gì. Nhưng mấy tháng ăn nhờ ở đậu lại có khuyết điểm bị đối phương nắm lấy nên táo bạo trên người nó cũng bị ma diệt bớt. Vì thế lúc này nó chỉ nhỏ giọng hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Sự yếu thế của nó cũng chẳng làm Phương Linh hài lòng. Cô kiên nhẫn nhắc đến vấn đề không có linh khí cho nó nghe. Biết được lý do cô tâm trạng thất thường quái thú đầu tiên là thở phào một hơi, sau mới nhận ra có chỗ nào không đúng. Nó không biết từ khi nào bị mất quyền chủ đạo về tay một giới phàm nhân. Lưu lạc tới phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Nghĩ đến điểm này nó trong lòng táo bạo lên ngoài miệng cũng không buông tha người: "Liền chỉ vì này mà ngươi cũng phát giận với lão tử? Chán sống sao?"
Nghe ra giọng uy hiếp của nó. Nhưng thì tính sao Phương Linh hiện giờ lửa giận còn lớn hơn nó. Cô phát cáu mà nói: "Linh khí còn không quan trọng với ngươi thứ gì mới quan trọng đây.." Giọng cô bị nghẹn lại vì bàn tay cô bất thình lình xuất hiện một khối đá hình chữ nhật màu xanh trắng. Nó chỉ lớn cỡ ba đầu ngón tay người lớn nhưng cầm khá nặng tay. Nhìn không giống như ngọc nhưng màu sắc so với đá đẹp hơn nhiều. Trong lòng có suy đoán nhưng Phương Linh không dám khẳng định chỉ hỏi lại: "Đây là cái gì?"
"Linh thạch." Quái thú giờ nhưng cao ngạo. Nó dám cá trong lòng Phương Linh hiện tại khẳng định mừng đến phát điên rồi. Mà quả là như thế, Phương Linh không đến mức phát điên nhưng cảm giác phiêu phiêu là cũng có. Đây chính là linh thạch trong truyền thuyết nha. Thứ này so với linh khí quý giá nhiều. Lập tức cô thay đổi sắc mặt từ mùa đông băng giá sang mùa xuân ôn hòa. Cô dường như quên đi thái độ không tốt của mình lúc trước mà bắt đầu hỏi han ân cần quái thú.
Khả năng biến sắc mặt của Phương Linh làm quái thú xem đến thế là đủ rồi. Nó cảm thấy xem bói không xứng với thiên phú dị bẩm này của cô. Phàm nhân có cái nghề diễn viên đúng không, nó thấy cô rất hợp với cái nghề nghiệp này. Mỗi tội giờ cô nàng này xấu quá khả năng không ai muốn. Nó lắc lắc đầu rùa cho tỉnh táo lại. Giờ không phải là lúc miên man suy nghĩ, nó cần phải đổi chút lợi ích thực tế mới được. Ví dụ như thức ăn chẳng hạn, nó đã muốn cải thiện từ lâu. Nó ho nhẹ để thu hút sự chú ý của cô rồi nói: "Linh thạch lão tử có thể cho ngươi nhưng phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Phương Linh vội hỏi.
"Lão tử đã chán ngây ngày nào cũng ăn mỳ ăn liền rồi. Ngươi phải đổi sang món khác nếu không đừng mơ lão tử cho ngươi linh thạch."
Liền này, Phương Linh trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khó xử nói: "Ngươi cũng biết tình trạng kinh tế của ta nghèo nàn kiểu gì rồi. Những món đắt tiền ngươi đừng nghĩ có. Ta có hai món muốn giới thiệu cho ngươi."
"Hai món gì?" Quái thú vui mừng ra mặt hỏi. Phương Linh khẽ cười trả lời: "Mỳ xào và mỳ trộn ngươi chọn món nào?"
Lại là mỳ quái thú không quá thích. Nhưng hai món này nghe nó cũng chưa nghe qua chứ đừng nói là nếm thử. Bởi vậy nó còn rất chi là tò mò bèn lớn mật trả lời: "Lão tử chọn cả hai."
Phương Linh làm bộ khó xử một lát rồi mới không tình nguyện mà đồng ý với yêu cầu này của nó. Đàm phán thành công quái thú kiêu ngạo nghĩ mình đã lấy lại được oai phong của thần thú năm nào. Nó mĩ mãn mà chìm vào giấc ngủ. Còn Phương Linh vì cố gắng nghẹn cười thiếu chút nữa nội thương. Không nghĩ quái thú lại dễ lừa thế này. Qua việc này cô cảm thấy quái thú có vẻ không mấy thông minh thì phải. Công pháp để nó dịch lỡ xảy ra vấn đề gì cô sợ là mất nhiều hơn được. Càng nghĩ càng không ổn cô lay tỉnh quái thú rồi đưa ra yêu cầu học tập văn tự khắc trên ngọc giản. Quái thú chẳng nói chẳng rằng móng vuốt vung lên một đống ngọc giản hiện ra trước mặt cô. Ở trước khi nó nhắm mắt lại ngủ tiếp Phương Linh đã kịp thời cản lại. Nói giỡn sao dù có là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể nhìn mà hiểu được văn tự của tộc khác. Thế là quái thú nghiễm nhiên trở thành giáo viên bất đắc dĩ của Phương Linh. Nó chọn ra một khối ngọc giản ném về phía cô nói: "Đây là văn tự của yêu tộc ngươi học trước đi. Có gì không hiểu có thể hỏi lão tử."
Phương Linh đưa ngọc giản lên trán một loạt chữ giống dạng chữ tượng hình của người nguyên thủy hiện ra trong não cô. Văn tự của Huyền Vũ nhất tộc cực kỳ đơn giản thô bạo. Mỗi hình khắc đều như bản thu nhỏ của cảnh sinh hoạt thường ngày vậy. Đơn giản đến chỉ một buổi chiều Phương Linh đã có thể hiểu được gần nửa khối ngọc giản kia. Đang định vùi đầu học tiếp thì có người gọi cửa. Mở cửa ra thấy là một cô gái trẻ lạ mặt. Hỏi ra mới biết là có người giới thiệu đến đây xem bói. Phương Linh mắt sáng rực lên tiền cơm tối nay của cô khả năng có tin tức rồi.