Chương 25
Một hồi đoàn tụ gia đình ngắn ngủi kết thúc sau ai làm việc người nấy. Lên dạy học lên đi mẫu giáo đều giải tán hết. Trong nhà còn lại mỗi ông bà và Phương Linh. Căn nhà hai tầng gần hai trăm mét vuông ở bốn thế hệ lúc này trở lên vắng lặng vô cùng. Phương Linh dọn dẹp xong phòng mình liền xuống bếp giúp bà nội cô nấu cơm. Bà nội cô năm nay cũng hơn bảy mươi tuổi, cuộc sống về hưu an nhàn nên bà so với người cùng tuổi trẻ trung và mạnh khỏe hơn. Tay nghề nấu ăn của Phương Linh và mẹ cô là bà nội cô dạy cho. Bà nội cô nấu ăn rất ngon nhưng không thường xuyên vào bếp. Một là bà tuổi tác đã cao hai là có con dâu với cháu dâu làm rồi nên bà không nấu. Hôm nay là cháu gái về nhà lại đúng vào tết ông Công ông Táo nên bà mới xuống bếp nấu ăn. Phương Linh trình độ nấu ăn còn có thể nhưng ở trước mặt bà nội cô, cô chỉ làm chân rửa rau lột tỏi công việc vặt thôi. Ông nội cô phụ trách băm chặt công việc nặng này còn lại đều bà nội cô đảm đương. Ba người đang phối hợp ăn ý bỗng ngoài cổng có tiếng người gọi. Nghe thấy là tiếng của Hải Yến Phương Linh ló đầu ra đã thấy cô nàng này mở cửa cổng phóng xe điện vào sân. Phương Linh cũng không đứng dậy tiếp đón người mà vẫn tiếp tục công việc của mình.
Hải Yến như một trận gió chạy vào nhà cô, chào hỏi ông bà nội Phương Linh xong cô nàng này liền sà xuống nhặt rau cùng cô. Hai đứa bạn thân lại mấy tháng không gặp có thật nhiều chuyện để nói. Hai người vừa nhặt rau vừa trò chuyện ríu rít như hai con chim sẻ. Đương nhiên đề tài vẫn là xoay xung quanh việc thẩm mỹ của Phương Linh. Hải Yến luôn biết cô bạn mình rất xinh đẹp nhưng từ bé xem đến lớn nhìn nhiều cũng thấy thẩm mỹ mệt mỏi. Phải đến mấy tháng trước vụ sét đánh xảy ra cô mới thấy đáng tiếc cho nhan sắc ấy. Nhưng đến hôm nay nhìn đến khuôn mặt đã được khôi phục của Phương Linh, cô thấy sét đánh đôi khi cũng là chuyện tốt. Bởi nhan sắc của Phương Linh thăng hạng rõ rệt. Từ làn da trắng nõn đến khí chất đều vượt trội hơn trước rất nhiều. Hải Yến có chút mắt thèm làn da hiện tại của Phương Linh nên hỏi giá cả làm thẩm mỹ hết nhiều ít. Nếu giá không quá cao cô có thể đi theo làm đẹp.
Chưa từng bước chân đến trung tâm thẩm mỹ nào như Phương Linh sao có thể biết giá cả nhiều ít. Cô chỉ hàm hồ nói một con số: "Hai mươi triệu." Hải Yến ra trường trước cô một năm nhưng thời gian thực tập cùng với tiền lương giáo viên tiểu học không cao hẳn là không có tích góp đủ số này đi. Quả nhiên nghe được con số này Hải Yến mặt ỉu xìu xuống. Cô nàng than ngắn thở dài nói: "Trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không có tiền làm đẹp mới xấu thôi."
Lời này vừa ra không chỉ Phương Linh mà ngay cả ông bà cô đều bật cười theo. Cười cười Phương Linh không khỏi cảm khái nói: "Đúng là yêu đương có khác, trước kia cậu sẽ không quan tâm đến vấn đề này."
Nhắc tới yêu đương Hải Yến có chút ngượng ngùng hỏi Phương Linh: "Tớ có chuyện muốn nhờ cậu, cậu có thể giúp tớ không?"
Phương Linh không chút để ý hỏi lại: "Chuyện gì?" Cô vừa nói vừa đổ rau đã nhặt vào chậu nước bắt đầu rửa rau. Mùa đông nước máy rất lạnh lẽo nhưng giờ Phương Linh đã khác xưa chút lạnh này không hề hấn gì. Cô quay lưng về phía Hải Yến nên không biết biểu cảm lúc này của cô nàng rất phong phú, vừa e thẹn lại vui mừng. Hít sâu một hơi Hải Yến mới nhỏ giọng nói: "Cậu có thể bê tráp cho tớ được không?"
Cái gì? Phương Linh giật mình quay phắt người lại nhìn bạn cô. Bốn mắt nhìn nhau Hải Yến nhỏ giọng lặp lại lời vừa rồi. Xác định không nghe lầm xong Phương Linh vội hỏi: "Cậu kết hôn?"
"Đúng vậy. Mười sáu tháng giêng sắp tới bố mẹ tớ cho tớ ra ở riêng.." Hải Yến một hơi nói xong lời mời khuôn sáo cũ. Nghe vào tai Phương Linh như sét đánh giữa trời quang, trong đầu cô chỉ quay qua lộn lại tin tức bạn cô bỏ cô đi lấy chồng. Phương Linh khó có thể tin nói: "Hai người yêu nhau còn chưa đến nửa năm đi." Hẳn là trước trung thu gì đó. Làm gì mà gấp thế. Hải Yến khụ một tiếng không quá tự nhiên giải thích: "Cả quen nhau đến giờ cũng hơn chín tháng rồi."
Phương Linh mới không tin lời giải thích này đâu. Cô tiến lên vài bước cầm lấy tay Hải Yến không đến một phút thì buông ra, mắt không tự chủ được nhìn bụng cô bạn thân. Có một loại cưới là bác sĩ bảo cưới cô hiểu. Thời đại nào rồi tậu trâu thêm cả nghé không ai chê trách cả. Cô vừa rồi xem bói cho Hải Yến, nhìn đến hôn nhân viên mãn của cô bạn thân. Cô cảm thấy vui mừng thay bạn mình.
Biết Hải Yến mang thai, Phương Linh không cho cô nàng ngồi xổm nhặt rau nữa mà kéo cô nàng ra ngoài phòng khách ngồi. Bà bầu nhưng quý giá ngồi chơi uống nước thôi. Hải Yến dở khóc dở cười nói: "Mới hơn một tháng còn nhỏ đâu vẫn có thể làm việc bình thường." Phương Linh không cho là đúng nói: "Bác sĩ nói ba tháng đầu thai nhi rất quan trọng cần cẩn thận. Chẳng lẽ bạn trai cậu không nhắc nhở." Nếu cô nhớ không nhầm thì bạn trai Hải Yến cũng là bác sĩ.
"Anh ấy là nha sĩ." Hải Yến giải thích.
"Nha sĩ hay bác sĩ đều học cùng một hệ thống ra mà." Phương Linh bĩu môi nói nhưng cũng không nhắc lại đề tài này. Cô bắt đầu hỏi việc chuẩn bị đám cưới thế nào. Chụp ảnh cưới, dặm ngõ, ăn hỏi.. một loạt lưu trình. Cô ghi nhớ ngày để về quê giúp đỡ. Nói một hồi Hải Yến đột nhiên nói: "Bạn trai tớ có anh bạn bác sĩ đẹp trai tài giỏi, cậu có muốn làm quen không?"
Phương Linh đang uống nước xém chút sặc. Thành công thoát đơn nên cũng muốn cô gia nhập đội phụ nữ có chồng sao? Cám ơn nhưng cô không cần.
Hải Yến như một trận gió chạy vào nhà cô, chào hỏi ông bà nội Phương Linh xong cô nàng này liền sà xuống nhặt rau cùng cô. Hai đứa bạn thân lại mấy tháng không gặp có thật nhiều chuyện để nói. Hai người vừa nhặt rau vừa trò chuyện ríu rít như hai con chim sẻ. Đương nhiên đề tài vẫn là xoay xung quanh việc thẩm mỹ của Phương Linh. Hải Yến luôn biết cô bạn mình rất xinh đẹp nhưng từ bé xem đến lớn nhìn nhiều cũng thấy thẩm mỹ mệt mỏi. Phải đến mấy tháng trước vụ sét đánh xảy ra cô mới thấy đáng tiếc cho nhan sắc ấy. Nhưng đến hôm nay nhìn đến khuôn mặt đã được khôi phục của Phương Linh, cô thấy sét đánh đôi khi cũng là chuyện tốt. Bởi nhan sắc của Phương Linh thăng hạng rõ rệt. Từ làn da trắng nõn đến khí chất đều vượt trội hơn trước rất nhiều. Hải Yến có chút mắt thèm làn da hiện tại của Phương Linh nên hỏi giá cả làm thẩm mỹ hết nhiều ít. Nếu giá không quá cao cô có thể đi theo làm đẹp.
Chưa từng bước chân đến trung tâm thẩm mỹ nào như Phương Linh sao có thể biết giá cả nhiều ít. Cô chỉ hàm hồ nói một con số: "Hai mươi triệu." Hải Yến ra trường trước cô một năm nhưng thời gian thực tập cùng với tiền lương giáo viên tiểu học không cao hẳn là không có tích góp đủ số này đi. Quả nhiên nghe được con số này Hải Yến mặt ỉu xìu xuống. Cô nàng than ngắn thở dài nói: "Trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không có tiền làm đẹp mới xấu thôi."
Lời này vừa ra không chỉ Phương Linh mà ngay cả ông bà cô đều bật cười theo. Cười cười Phương Linh không khỏi cảm khái nói: "Đúng là yêu đương có khác, trước kia cậu sẽ không quan tâm đến vấn đề này."
Nhắc tới yêu đương Hải Yến có chút ngượng ngùng hỏi Phương Linh: "Tớ có chuyện muốn nhờ cậu, cậu có thể giúp tớ không?"
Phương Linh không chút để ý hỏi lại: "Chuyện gì?" Cô vừa nói vừa đổ rau đã nhặt vào chậu nước bắt đầu rửa rau. Mùa đông nước máy rất lạnh lẽo nhưng giờ Phương Linh đã khác xưa chút lạnh này không hề hấn gì. Cô quay lưng về phía Hải Yến nên không biết biểu cảm lúc này của cô nàng rất phong phú, vừa e thẹn lại vui mừng. Hít sâu một hơi Hải Yến mới nhỏ giọng nói: "Cậu có thể bê tráp cho tớ được không?"
Cái gì? Phương Linh giật mình quay phắt người lại nhìn bạn cô. Bốn mắt nhìn nhau Hải Yến nhỏ giọng lặp lại lời vừa rồi. Xác định không nghe lầm xong Phương Linh vội hỏi: "Cậu kết hôn?"
"Đúng vậy. Mười sáu tháng giêng sắp tới bố mẹ tớ cho tớ ra ở riêng.." Hải Yến một hơi nói xong lời mời khuôn sáo cũ. Nghe vào tai Phương Linh như sét đánh giữa trời quang, trong đầu cô chỉ quay qua lộn lại tin tức bạn cô bỏ cô đi lấy chồng. Phương Linh khó có thể tin nói: "Hai người yêu nhau còn chưa đến nửa năm đi." Hẳn là trước trung thu gì đó. Làm gì mà gấp thế. Hải Yến khụ một tiếng không quá tự nhiên giải thích: "Cả quen nhau đến giờ cũng hơn chín tháng rồi."
Phương Linh mới không tin lời giải thích này đâu. Cô tiến lên vài bước cầm lấy tay Hải Yến không đến một phút thì buông ra, mắt không tự chủ được nhìn bụng cô bạn thân. Có một loại cưới là bác sĩ bảo cưới cô hiểu. Thời đại nào rồi tậu trâu thêm cả nghé không ai chê trách cả. Cô vừa rồi xem bói cho Hải Yến, nhìn đến hôn nhân viên mãn của cô bạn thân. Cô cảm thấy vui mừng thay bạn mình.
Biết Hải Yến mang thai, Phương Linh không cho cô nàng ngồi xổm nhặt rau nữa mà kéo cô nàng ra ngoài phòng khách ngồi. Bà bầu nhưng quý giá ngồi chơi uống nước thôi. Hải Yến dở khóc dở cười nói: "Mới hơn một tháng còn nhỏ đâu vẫn có thể làm việc bình thường." Phương Linh không cho là đúng nói: "Bác sĩ nói ba tháng đầu thai nhi rất quan trọng cần cẩn thận. Chẳng lẽ bạn trai cậu không nhắc nhở." Nếu cô nhớ không nhầm thì bạn trai Hải Yến cũng là bác sĩ.
"Anh ấy là nha sĩ." Hải Yến giải thích.
"Nha sĩ hay bác sĩ đều học cùng một hệ thống ra mà." Phương Linh bĩu môi nói nhưng cũng không nhắc lại đề tài này. Cô bắt đầu hỏi việc chuẩn bị đám cưới thế nào. Chụp ảnh cưới, dặm ngõ, ăn hỏi.. một loạt lưu trình. Cô ghi nhớ ngày để về quê giúp đỡ. Nói một hồi Hải Yến đột nhiên nói: "Bạn trai tớ có anh bạn bác sĩ đẹp trai tài giỏi, cậu có muốn làm quen không?"
Phương Linh đang uống nước xém chút sặc. Thành công thoát đơn nên cũng muốn cô gia nhập đội phụ nữ có chồng sao? Cám ơn nhưng cô không cần.