Chương 26
Phương Linh không chút nghĩ ngợi liền từ chối lời giới thiệu của cô bạn thân. Nói giỡn sao giờ cô đến ngủ còn không có thời gian lấy đâu tâm tư đi yêu đương. Nhưng Hải Yến lại không nghĩ như thế, cô nàng cho rằng bạn thân mình độc thân từ trong bụng mẹ còn chưa nếm thử tình yêu nên thử một lần cho biết. Quan trọng nhất vẫn là đằng trai điều kiện quá xuất sắc. Hai tám tuổi đã có bằng thạc sĩ y khoa làm việc tại bệnh viện lớn trên thủ đô. Người lại lớn lên rất đẹp trai, gia đình trí thức còn cùng quê nữa. Có thể nói như lượng thân tạo ra cho Phương Linh vậy. Càng nghĩ Hải Yến càng muốn thúc đẩy cho mối lương duyên này. Cô vội mở điện thoại nhắn tin cho bạn trai hỏi thăm tình hình anh bác sĩ kia. Không vài phút bạn trai Hải Yến đã gửi hình ảnh cho cô nàng. Hải Yến gấp gáp đưa ảnh chụp anh bác sĩ kia cho Phương Linh nói: "Cậu nhìn ảnh xong rồi hẵng từ chối."
Thấy Hải Yến còn chưa từ bỏ ý định Phương Linh có lệ mà nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: "Tớ hiện tại chưa có ý định yêu đương. Đừng mai mối ai cho tớ nữa."
Hải Yến nhìn ảnh chụp tiếc hận vô cùng. Cô nàng không cam lòng làu bàu: "Trai đẹp vậy mà cậu không hứng thú. Không biết người thế nào mới làm vừa lòng cậu đây. À.." Đang nói Hải Yến đột nhiên bịt miệng hét lên.
"Làm sao vậy?" Phương Linh hốt hoảng vội hỏi. Hải Yến xua tay nói: "Không sao. Tại tớ nhớ tới một người thôi."
"Ai?"
"Lê Trường Quân."
"Người này làm sao vậy?" Nghe tên quen quen nhưng Phương Linh nhớ không ra đã nghe thấy ở đâu. Hải Yến bình tĩnh trả lời: "Đây là mối tình đầu tin đồn của cậu."
Ha! Phương Linh trố mắt lên nhìn cô bạn thân. Cái quỷ gì cô yêu đương lúc nào sao cô không biết. Từ từ, một số hình ảnh thoáng qua trong đầu cô. Phương Linh nhớ ra người tên Lê Trường Quân này là ai rồi. Cậu nam sinh này ở cô học lớp 12 chuyển đến trường cô. Nghe nói ngoại hình quá nổi bật khiến oanh động toàn trường một thời gian dài. Nói là nghe nói vì cô chưa một lần chính diện trông thấy nam sinh này. Chỉ vài lần nhìn thấy từ xa, ấn tượng duy nhất là rất cao ngoài ra chỉ toàn hình ảnh mơ hồ, vì cô bị cận thị. Còn vì sao lại có tin đồn nam sinh kia là mối tình đầu của cô thì thật là quá oan uổng cho cô. Cô chỉ vì một phút mềm lòng giúp bạn cùng bàn gửi hộ bức thư tình mà gây ra hiểu lầm không đáng có. Nhớ tới chuyện cũ Phương Linh không khỏi buồn bực biện giải: "Đó là tớ gửi hộ thư tình thôi."
Hải Yến đương nhiên biết vụ việc năm xưa chỉ là hiểu lầm. Nhưng cậu bạn kia thật sự quá đẹp trai như một hoàng tử trong truyện tranh xé sách bước ra vậy. Mà thời điểm đó Phương Linh nghiện truyện tranh như thế, gặp phải người ngoài đời như trong truyện không lý nào không động tâm. Chỉ sợ lấy cậu bạn kia làm hình mẫu thì cả đời này kiếm sao nổi người yêu. Hải Yến thở dài khuyên bảo: "Cậu lên quên bạn Trường Quân này đi. Nghe nói nhà cậu ta không tầm thường đâu. Cô bé lọ lem không tồn tại ngoài đời nhé."
Phương Linh vô ngữ cực kỳ, năm xưa cũng là thế này. Cô mang thư tình đến lớp bạn nam sinh kia nhờ người chuyển giao cho cậu ta. Kết quả người ta không có nhận bị trả lại. Cô lại không phải chính chủ của bức thư, nhờ cậy xong thì về lớp luôn. Không biết sự việc tiếp theo phức tạp đến thế, bức thư kia không biết lưu lạc đến tay ai. Mà bức thư tình kia không có ghi tên người gửi, cho nên cô đứng mũi chịu sào thành chủ nhân của nó. Cho dù cô đã giải thích thật lâu kéo cả chính chủ ra thanh minh cũng chẳng giải quyết được gì. Từ đấy tin đồn này theo cô hết thời cấp ba. Hiện tại Phương Linh không muốn vì chuyện xưa thóc mục mà tốn thời gian, cô chỉ qua loa gật đầu cho xong. Hai người tâm sự thêm một lúc thì giải tán, ngày tết sao ai chẳng phải đoàn tụ với gia đình.
Đến trưa Phương Linh ăn một bữa cơm ấm cúng bên gia đình. Rời nhà mấy tháng cô quyết định ở lại một đêm sáng mai sẽ quay lại thủ đô. Quái thú không ý kiến, với nó bây giờ chỉ cần Phương Linh chịu tu luyện ở đâu cũng không sao cả.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Phương Linh dậy sớm. Mở cửa ban công trước phòng, mùi hoa thơm ngào ngạt ập đến đầy mặt. Còn chưa biết là mùi hoa gì cô đã bị cảnh trước mắt sợ ngây người. Ai có thể nói cho cô biết chỉ trong một đêm toàn bộ cây cối trong nhà cô đều nở hoa là chuyện gì xảy ra. Từ hoa mai hoa đào đến cây nhãn cây bưởi đều tranh nhau nở rộ. Ngay cả mấy chậu xương rồng cô trồng từ thời còn học sinh cũng không chịu thua chị kém em đều đồng loạt nở hoa. Không những thế rau quả bà nội cô trồng cũng như được tiêm thuốc kích thích tăng trưởng vậy, sau một đêm đều lớn lên một tảng lớn
Thấy Hải Yến còn chưa từ bỏ ý định Phương Linh có lệ mà nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: "Tớ hiện tại chưa có ý định yêu đương. Đừng mai mối ai cho tớ nữa."
Hải Yến nhìn ảnh chụp tiếc hận vô cùng. Cô nàng không cam lòng làu bàu: "Trai đẹp vậy mà cậu không hứng thú. Không biết người thế nào mới làm vừa lòng cậu đây. À.." Đang nói Hải Yến đột nhiên bịt miệng hét lên.
"Làm sao vậy?" Phương Linh hốt hoảng vội hỏi. Hải Yến xua tay nói: "Không sao. Tại tớ nhớ tới một người thôi."
"Ai?"
"Lê Trường Quân."
"Người này làm sao vậy?" Nghe tên quen quen nhưng Phương Linh nhớ không ra đã nghe thấy ở đâu. Hải Yến bình tĩnh trả lời: "Đây là mối tình đầu tin đồn của cậu."
Ha! Phương Linh trố mắt lên nhìn cô bạn thân. Cái quỷ gì cô yêu đương lúc nào sao cô không biết. Từ từ, một số hình ảnh thoáng qua trong đầu cô. Phương Linh nhớ ra người tên Lê Trường Quân này là ai rồi. Cậu nam sinh này ở cô học lớp 12 chuyển đến trường cô. Nghe nói ngoại hình quá nổi bật khiến oanh động toàn trường một thời gian dài. Nói là nghe nói vì cô chưa một lần chính diện trông thấy nam sinh này. Chỉ vài lần nhìn thấy từ xa, ấn tượng duy nhất là rất cao ngoài ra chỉ toàn hình ảnh mơ hồ, vì cô bị cận thị. Còn vì sao lại có tin đồn nam sinh kia là mối tình đầu của cô thì thật là quá oan uổng cho cô. Cô chỉ vì một phút mềm lòng giúp bạn cùng bàn gửi hộ bức thư tình mà gây ra hiểu lầm không đáng có. Nhớ tới chuyện cũ Phương Linh không khỏi buồn bực biện giải: "Đó là tớ gửi hộ thư tình thôi."
Hải Yến đương nhiên biết vụ việc năm xưa chỉ là hiểu lầm. Nhưng cậu bạn kia thật sự quá đẹp trai như một hoàng tử trong truyện tranh xé sách bước ra vậy. Mà thời điểm đó Phương Linh nghiện truyện tranh như thế, gặp phải người ngoài đời như trong truyện không lý nào không động tâm. Chỉ sợ lấy cậu bạn kia làm hình mẫu thì cả đời này kiếm sao nổi người yêu. Hải Yến thở dài khuyên bảo: "Cậu lên quên bạn Trường Quân này đi. Nghe nói nhà cậu ta không tầm thường đâu. Cô bé lọ lem không tồn tại ngoài đời nhé."
Phương Linh vô ngữ cực kỳ, năm xưa cũng là thế này. Cô mang thư tình đến lớp bạn nam sinh kia nhờ người chuyển giao cho cậu ta. Kết quả người ta không có nhận bị trả lại. Cô lại không phải chính chủ của bức thư, nhờ cậy xong thì về lớp luôn. Không biết sự việc tiếp theo phức tạp đến thế, bức thư kia không biết lưu lạc đến tay ai. Mà bức thư tình kia không có ghi tên người gửi, cho nên cô đứng mũi chịu sào thành chủ nhân của nó. Cho dù cô đã giải thích thật lâu kéo cả chính chủ ra thanh minh cũng chẳng giải quyết được gì. Từ đấy tin đồn này theo cô hết thời cấp ba. Hiện tại Phương Linh không muốn vì chuyện xưa thóc mục mà tốn thời gian, cô chỉ qua loa gật đầu cho xong. Hai người tâm sự thêm một lúc thì giải tán, ngày tết sao ai chẳng phải đoàn tụ với gia đình.
Đến trưa Phương Linh ăn một bữa cơm ấm cúng bên gia đình. Rời nhà mấy tháng cô quyết định ở lại một đêm sáng mai sẽ quay lại thủ đô. Quái thú không ý kiến, với nó bây giờ chỉ cần Phương Linh chịu tu luyện ở đâu cũng không sao cả.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Phương Linh dậy sớm. Mở cửa ban công trước phòng, mùi hoa thơm ngào ngạt ập đến đầy mặt. Còn chưa biết là mùi hoa gì cô đã bị cảnh trước mắt sợ ngây người. Ai có thể nói cho cô biết chỉ trong một đêm toàn bộ cây cối trong nhà cô đều nở hoa là chuyện gì xảy ra. Từ hoa mai hoa đào đến cây nhãn cây bưởi đều tranh nhau nở rộ. Ngay cả mấy chậu xương rồng cô trồng từ thời còn học sinh cũng không chịu thua chị kém em đều đồng loạt nở hoa. Không những thế rau quả bà nội cô trồng cũng như được tiêm thuốc kích thích tăng trưởng vậy, sau một đêm đều lớn lên một tảng lớn