Chương 11: Trái tim vỡ vụn
Mọi người xung quanh nghe tiếng động lớn thì đờ người ra, ai cũng hướng mắt về phía Hiển Thi.
Triền Duy thoáng chốc ngóc đầu lên xem có chuyện gì rồi lại lập tức nằm bẹp xuống thảnh thơi ngủ tiếp, bình thản như không liên quan gì đến mình.
Hiển Thi vừa đập tay lên bàn xong, ánh mắt sắc đá lạnh lùng nhìn cậu bạn cùng bàn và nhóm bạn đứng quanh cậu ta đang kinh hồn bạt vía nhìn mình.
Cô lạnh giọng cảnh báo, lạnh đến nỗi trái tim mỏng manh của đám người họ tích tắc bị đóng băng rồi vỡ vụn.
"Còn làm ồn nữa đừng trách tôi ném từng người một ra khỏi cửa sổ!"
Hiển Thi vừa dứt lời thì sự yên lặng của chết chóc lên ngoi.
Đám bạn há hốc mồm nhìn nhau, không hẹn một lời đồng loạt cả bọn rối rít xin lỗi rồi sợ hãi vội vàng giải tán nhà ai nấy về.
Để lại cậu chàng cùng bàn bơ vơ run rẩy, ngay cả cử động mạnh cũng chẳng dám.
Hiển Thi lại yên tĩnh trở về với việc đọc sách của mình.
Cậu cùng bàn với Thi chẳng biết từ lúc nào đã chạy biến về phía Triền Duy đang ngủ, e dè lắc lắc vai cậu.
"Triền Duy, Triền Duy. Dậy đi, dậy đổi lại vị trí với tôi đi, tôi sợ quá!"
Triền Duy khẽ động người một chút, sau đấy chép miệng.
"Giao kèo đã ký thì không được đổi!"
"Nếu cậu không dậy thì tôi sẽ mách cô giáo chủ nhiệm cậu nhân lúc tôi ngủ mà vẽ hình mèo lên mặt tôi."
"Chuyện đấy là Tường Minh làm rồi đổ thừa cho tôi."
"Vậy cậu mà còn ngủ nữa tôi sẽ lắc cho đến khi cậu tỉnh thì thôi."
Triền Duy bị cậu ta lắc đến long cả não, đành bất lực lê cái thân tàn tạ của mình về lại vị trí cũ.
Cậu ngồi xuống não nề ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ tiếp.
Hiển Thi hoài nghi nhìn Triền Duy, bộ dáng này của cậu ta từ đầu đến cuối nhìn giống tên nghiện hơn là một học sinh xuất sắc đấy.
Duy nằm dài trên bàn quay mặt sang nhìn cô, uể oải lên tiếng.
"Con gái có thể dịu dàng một chút được không hả? Làm con rể của ta hãi quá chạy mất rồi kìa."
Nguyệt Anh vừa từ phòng hiệu trưởng trở về, cô đề cập đến vấn đề chuyển Hiển Thi đến cùng bàn với mình nhưng thầy liên tục đánh trống lảng khiến cô nàng chẳng đạt được mục đích gì cả, đành thất vọng trở về lớp.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Triền Duy nằm dài thườn thượt ra bàn mà ngủ, bộ dáng y chang con heo lười. Trên mặt còn đính thêm hai miếng kiếng đen thùi lùi.
Cô bước đến gõ gõ tay vào bàn trước mặt Triền Duy.
Cậu nheo mắt lờ mờ thức giấc, nhìn thấy trước mặt là cô lớp trưởng nghiêm nghị đang nhìn mình, Duy thản nhiên.
"Chào bạn lớp trưởng."
Nguyệt Anh nhíu mày.
"Cái kính này là sao? Cậu lại làm trò gì thế?"
"Tôi thấy mấy siêu sao nổi tiếng cũng đeo như vậy đấy."
Duy ung dung chém gió, tạo bộ sang chảnh không cảm xúc đưa tay lên đẩy kính.
Tượng Minh bên cạnh nói với Nguyệt Anh.
"Triền Duy ấy bị bệnh mắt đỏ, cậu đừng có tò mò hại thân."
Nguyệt Anh chẳng tin tên này bị bệnh mắt đỏ, tối hôm kia cậu ta trên show truyền hình vẫn còn lành lặn bình thường, chắc bây giờ lại giở trò làm màu chứ gì.
Nguyệt Anh nhân lúc Duy lơ đãng, nhanh tay giật lấy cặp mắt kính đen thùi lùi trên mặt cậu ta, rồi lại nhân lúc chưa ai kịp thấy gì, ngay lập tức đeo kính trở về cho Triền Duy.
Duy hẩy hẩy cái kính lên điềm tĩnh thách thức.
"Đẹp không? Tôi vừa make up đấy."
Đoạn nói xong liếc nhìn sang Hiển Thi nhẻn miệng gian manh.
Nguyệt Anh sau khi nhìn thấy vết bầm trên mắt Triền Duy cũng chẳng hỏi gì nhiều, cô khoanh tay lại nghiên đầu.
"Thế cậu định mang cặp kính như xã hội đen đấy đi phát biểu trước toàn trường à?"
"Thế cậu muốn tôi tháo cặp kính này ra mà phát biểu à?"
Thấy chọn đường nào cũng có vấn đề, Nguyệt Anh thở ra rồi quơ tay.
"Được rồi! Phương án nào thì tự đi mà chọn, tôi có việc khác phải giải quyết rồi."
Sau đấy từ gương mặt nghiêm nghị khó ở cô lại quay sang nhìn Hiển Thi, ánh mắt dịu dàng trìu mến.
"Hiển Thi, đợi ba mươi phút nữa tôi đưa cậu đi tham quan trường học nhé."
Hiển Thi ngước mắt lên nhìn Nguyệt Anh.
"Không cần làm phiền Nguyệt Anh đâu, cậu có nhiều việc phải làm mà."
"Không phiền chút nào cả! Bận đến đâu cũng phải dành thời gian hướng dẫn cho bạn học mới chứ."
Đối với sự ân cần và ánh mắt chờ mong câu trả lời của Nguyệt Anh, Hiển Thi gật nhẹ đầu.
"Vậy cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo, nửa tiếng nữa gặp lại nhé."
Nguyệt Anh tâm trạng phấn khởi bước ra khỏi lớp.
Một tin nhắn được gửi tới, Hiển Thi nhìn vào điện thoại mình, sau đấy cô cũng ra ngoài.
Triền Duy nhìn theo bóng lưng Thi, cậu ngáp một cái rồi lại rơi vào giấc mộng triền miên.
Một lát sau, cảm giác lại có người lấy vật gì đấy chọt chọt vào vai mình, Triền Duy ậm ừ lấy tay hất ra.
"Tượng Minh, còn phá nữa tôi dí mặt cậu vào bồn hoa đấy."
"Trần Triền Duy."
Giọng nói đấy dứt khoác gọi tên cậu, có hơi trầm nhưng vẫn giữ được sự mềm mại lôi cuốn.
Triền Duy thoáng chốc ngóc đầu lên xem có chuyện gì rồi lại lập tức nằm bẹp xuống thảnh thơi ngủ tiếp, bình thản như không liên quan gì đến mình.
Hiển Thi vừa đập tay lên bàn xong, ánh mắt sắc đá lạnh lùng nhìn cậu bạn cùng bàn và nhóm bạn đứng quanh cậu ta đang kinh hồn bạt vía nhìn mình.
Cô lạnh giọng cảnh báo, lạnh đến nỗi trái tim mỏng manh của đám người họ tích tắc bị đóng băng rồi vỡ vụn.
"Còn làm ồn nữa đừng trách tôi ném từng người một ra khỏi cửa sổ!"
Hiển Thi vừa dứt lời thì sự yên lặng của chết chóc lên ngoi.
Đám bạn há hốc mồm nhìn nhau, không hẹn một lời đồng loạt cả bọn rối rít xin lỗi rồi sợ hãi vội vàng giải tán nhà ai nấy về.
Để lại cậu chàng cùng bàn bơ vơ run rẩy, ngay cả cử động mạnh cũng chẳng dám.
Hiển Thi lại yên tĩnh trở về với việc đọc sách của mình.
Cậu cùng bàn với Thi chẳng biết từ lúc nào đã chạy biến về phía Triền Duy đang ngủ, e dè lắc lắc vai cậu.
"Triền Duy, Triền Duy. Dậy đi, dậy đổi lại vị trí với tôi đi, tôi sợ quá!"
Triền Duy khẽ động người một chút, sau đấy chép miệng.
"Giao kèo đã ký thì không được đổi!"
"Nếu cậu không dậy thì tôi sẽ mách cô giáo chủ nhiệm cậu nhân lúc tôi ngủ mà vẽ hình mèo lên mặt tôi."
"Chuyện đấy là Tường Minh làm rồi đổ thừa cho tôi."
"Vậy cậu mà còn ngủ nữa tôi sẽ lắc cho đến khi cậu tỉnh thì thôi."
Triền Duy bị cậu ta lắc đến long cả não, đành bất lực lê cái thân tàn tạ của mình về lại vị trí cũ.
Cậu ngồi xuống não nề ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ tiếp.
Hiển Thi hoài nghi nhìn Triền Duy, bộ dáng này của cậu ta từ đầu đến cuối nhìn giống tên nghiện hơn là một học sinh xuất sắc đấy.
Duy nằm dài trên bàn quay mặt sang nhìn cô, uể oải lên tiếng.
"Con gái có thể dịu dàng một chút được không hả? Làm con rể của ta hãi quá chạy mất rồi kìa."
Nguyệt Anh vừa từ phòng hiệu trưởng trở về, cô đề cập đến vấn đề chuyển Hiển Thi đến cùng bàn với mình nhưng thầy liên tục đánh trống lảng khiến cô nàng chẳng đạt được mục đích gì cả, đành thất vọng trở về lớp.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Triền Duy nằm dài thườn thượt ra bàn mà ngủ, bộ dáng y chang con heo lười. Trên mặt còn đính thêm hai miếng kiếng đen thùi lùi.
Cô bước đến gõ gõ tay vào bàn trước mặt Triền Duy.
Cậu nheo mắt lờ mờ thức giấc, nhìn thấy trước mặt là cô lớp trưởng nghiêm nghị đang nhìn mình, Duy thản nhiên.
"Chào bạn lớp trưởng."
Nguyệt Anh nhíu mày.
"Cái kính này là sao? Cậu lại làm trò gì thế?"
"Tôi thấy mấy siêu sao nổi tiếng cũng đeo như vậy đấy."
Duy ung dung chém gió, tạo bộ sang chảnh không cảm xúc đưa tay lên đẩy kính.
Tượng Minh bên cạnh nói với Nguyệt Anh.
"Triền Duy ấy bị bệnh mắt đỏ, cậu đừng có tò mò hại thân."
Nguyệt Anh chẳng tin tên này bị bệnh mắt đỏ, tối hôm kia cậu ta trên show truyền hình vẫn còn lành lặn bình thường, chắc bây giờ lại giở trò làm màu chứ gì.
Nguyệt Anh nhân lúc Duy lơ đãng, nhanh tay giật lấy cặp mắt kính đen thùi lùi trên mặt cậu ta, rồi lại nhân lúc chưa ai kịp thấy gì, ngay lập tức đeo kính trở về cho Triền Duy.
Duy hẩy hẩy cái kính lên điềm tĩnh thách thức.
"Đẹp không? Tôi vừa make up đấy."
Đoạn nói xong liếc nhìn sang Hiển Thi nhẻn miệng gian manh.
Nguyệt Anh sau khi nhìn thấy vết bầm trên mắt Triền Duy cũng chẳng hỏi gì nhiều, cô khoanh tay lại nghiên đầu.
"Thế cậu định mang cặp kính như xã hội đen đấy đi phát biểu trước toàn trường à?"
"Thế cậu muốn tôi tháo cặp kính này ra mà phát biểu à?"
Thấy chọn đường nào cũng có vấn đề, Nguyệt Anh thở ra rồi quơ tay.
"Được rồi! Phương án nào thì tự đi mà chọn, tôi có việc khác phải giải quyết rồi."
Sau đấy từ gương mặt nghiêm nghị khó ở cô lại quay sang nhìn Hiển Thi, ánh mắt dịu dàng trìu mến.
"Hiển Thi, đợi ba mươi phút nữa tôi đưa cậu đi tham quan trường học nhé."
Hiển Thi ngước mắt lên nhìn Nguyệt Anh.
"Không cần làm phiền Nguyệt Anh đâu, cậu có nhiều việc phải làm mà."
"Không phiền chút nào cả! Bận đến đâu cũng phải dành thời gian hướng dẫn cho bạn học mới chứ."
Đối với sự ân cần và ánh mắt chờ mong câu trả lời của Nguyệt Anh, Hiển Thi gật nhẹ đầu.
"Vậy cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo, nửa tiếng nữa gặp lại nhé."
Nguyệt Anh tâm trạng phấn khởi bước ra khỏi lớp.
Một tin nhắn được gửi tới, Hiển Thi nhìn vào điện thoại mình, sau đấy cô cũng ra ngoài.
Triền Duy nhìn theo bóng lưng Thi, cậu ngáp một cái rồi lại rơi vào giấc mộng triền miên.
Một lát sau, cảm giác lại có người lấy vật gì đấy chọt chọt vào vai mình, Triền Duy ậm ừ lấy tay hất ra.
"Tượng Minh, còn phá nữa tôi dí mặt cậu vào bồn hoa đấy."
"Trần Triền Duy."
Giọng nói đấy dứt khoác gọi tên cậu, có hơi trầm nhưng vẫn giữ được sự mềm mại lôi cuốn.