Chương 12: Vẫn là máu bạo lực!
Giọng nói đấy dứt khoác gọi tên cậu, có hơi trầm nhưng vẫn giữ được sự mềm mại lôi cuốn.
Triền Duy vẫn còn ngái ngủ nên chưa kịp suy nghĩ đã ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Cậu chuyển giới à? Sao giọng giống con gái thế?"
Khi nhìn thấy rõ là Hiển Thi đang đứng trước mặt mình, Triền Duy ngô ngố quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới nhận định chắc chắn không ai khác ngoài cô ta vừa gọi mình.
"Cô gọi tên tôi hả?"
Triền Duy nghi hoặc hỏi lại.
Hiển Thi không trả lời, cô ngoắc ngoắc tay tỏ ý cậu đi theo mình. Duy ngơ ngác nhìn Thi làm trò gì chả hiểu, cay đắng mấp máy môi.
"Gì vậy? Cô đang gọi chó à?"
"Là cậu đấy! Theo tôi ra đây."
"Tại sao tôi phải theo cô chứ?"
Triền Duy lại nằm ườn ra bàn, cậu lắc lắc chân khiêu khích Hiển Thi.
"Có chuyện gì thì cứ nói luôn ở đây đi. Hay cô muốn tán tỉnh tôi nên tìm một không gian kín vắng vẻ hả? Xin lỗi à, tôi đẹp chứ không có dễ dãi."
Triền Duy chẳng thèm để ý đến cô, nhàn nhã làm việc riêng của mình.
Bị Triền Duy châm chọc, Hiển Thi không tức giận mà chỉ bình thản bước đến chỗ cậu. Bình thản cô nắm lấy vai áo Triền Duy rồi bình thản mạnh bạo lôi cậu ra khỏi bàn trước sự ngỡ ngàng kinh ngạc của mọi người.
Triền Duy khá bất ngờ trước hành động liều lĩnh của cô gái trước mắt. Còn chưa đợi cậu kịp hiểu tình hình, Hiển Thi đã đẩy Duy đến sát tường rồi lấy tay ấn cậu vào trong đấy.
Mọi người trong lớp "Ồ!"
Họ lập tức ào ạt nhoi nhoi cả lên, vài người thích thú hét toáng. Ai cũng há hốc mồm mở to mắt nhìn xem cặp nam chính nữ chính hôm nay sẽ làm gì bước tiếp theo, cảnh tượng ồn ào xào xáo như cái chợ bán cá.
Triền Duy bất ngờ đến mức đơ người ra, ngơ ngác nhìn cô gái lãnh đạm tiến đến gần mình, áp sát mình vào tường.
"Gì? Cô định làm gì? Đây là trường học đấy, không.. không được bạo lực học đường đâu."
Triền Duy đưa tay lên mặt che chắn, nếu cô ta mà nổi máu bạo lực nữa thì cậu còn biết đường mà phòng thủ chứ.
Hiển Thi giọng ghẻ lạnh.
"Là do cậu muốn đấy!"
"Muốn gì?"
Triền Duy đầu óc rối tung cả lên, cô gái này nói kỳ lạ cái chi cậu chẳng hiểu gì sất?
Hiển Thi dứt khoát nắm lấy cổ tay đang che mặt của Triền Duy.
Mặc cho cậu chống cự, cô dùng lực ép tay cậu vào tường, cảnh tượng vô cùng ám muội khiến mọi người xung quanh lại được một phen ồ sồn sồn cả lên, họ nháo nhào hăm hở sát lại xem.
Triền Duy kinh ngạc không thôi, cô gái nhìn nhỏ nhắn này mà lực lại mạnh đến như vậy, sức còn mạnh hơn cả một tên con trai.
Một cô gái trong đám người người không nhịn được bịt miệng lại kinh ngạc, mặt đỏ lừ như trái cà chua quá hạn.
"Aaaaaaaa! Hôn kìa!"
"Hôn đâu mà hôn, là sắp hôn!"
"Bạo quá! Bạo quá!"
Hiển Thi bỏ qua những lời ồn ào náo nhiệt xung quanh, nhìn Duy lên tiếng cảnh báo. Cô tiến đến sát tai cậu nói nhỏ.
"Đứng yên nếu không tôi cho cậu bầm đủ một đôi."
Nói xong, Thi dứt khoác ném đi chiếc kính đen đang trên mặt Triền Duy.
Nhanh chóng lấy ra một bình thuốc tan máu bầm cô vừa đặt lên mạng bắt đầu xoa đều lên mắt cậu ta. Duy mở to mắt bàng hoàng nhìn cô.
Cậu hiểu nhỏ này muốn làm gì rồi, xem ra cô ta cũng có một xíu trách nhiệm đấy chứ.
"A.. a!"
"Đau! Nhẹ thôi."
Cảm giác man mát ran rát, đôi lúc nhói lên khiến Triền Duy vô thức rên lên một tiếng đầy ám muội.
Những lúc như thế Hiển Thi thả nhẹ tay và xoa chậm lại.
Sau khi thoa xong, cô dúi vào tay cậu ống kem tan máu bầm, rồi lại nhanh chóng lấy ra một ống kem che khuyết điểm vết bầm, đều tay thoa cho đến khi chẳng còn nhìn thấy vết bầm đỏ đâu nữa.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hiển Thi lấy ra một gương tròn mini để trước mặt Triền Duy cho cậu nhìn ngắm gương mặt mình lúc này.
Duy nhìn gương mặt lành lặn của mình trong gương, tạm thời chấp thuận xem như tay nghề trang điểm của cô ta cũng tạm ổn.
"Hửm, phạm tội rồi lại muốn xóa đi bằng chứng à, cô thâm quá đấy."
Duy vừa châm chọc vừa nắm tay lại đặt lên mái tóc mềm mại của Hiển Thi, đoán xem phản ứng tiếp theo của cô. Thi dứt khoát đánh tay cậu một cái đau điếng.
"Cẩn thận tôi bẻ gãy tay cậu!"
Hiển Thi cất kính lại, không quan tâm đến Triền Duy đang xoa xoa cánh tay đau của mình nữa, cô bước đến bàn học tiếp tục với việc đọc sách còn dang dở.
"Vẫn là máu bạo lực!"
Duy bĩu môi than vãn.
Mọi người xung quanh giải tán, tưởng đâu được xem phim ngôn tình học đường chứ, ai ngờ được một phen ăn dưa bở.
"Triền Duy, mắt cậu làm sao bị bầm thế?"
Tượng Minh bước đến tò mò hỏi han.
"Phong cách đấy!"
Triền Duy thản nhiên nói rồi chậm rãi chỉ tay lên một bên mắt đã được kem che đậy đi vết bầm, cậu nhoẻn miệng.
"Tôi đẹp không?"
"Hả?"
Tượng Minh ngơ ra, lắc đầu vài cái rồi sợ hãi quay lưng bỏ đi.
"Cậu cần được cách ly gấp!"
Triền Duy vẫn còn ngái ngủ nên chưa kịp suy nghĩ đã ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Cậu chuyển giới à? Sao giọng giống con gái thế?"
Khi nhìn thấy rõ là Hiển Thi đang đứng trước mặt mình, Triền Duy ngô ngố quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới nhận định chắc chắn không ai khác ngoài cô ta vừa gọi mình.
"Cô gọi tên tôi hả?"
Triền Duy nghi hoặc hỏi lại.
Hiển Thi không trả lời, cô ngoắc ngoắc tay tỏ ý cậu đi theo mình. Duy ngơ ngác nhìn Thi làm trò gì chả hiểu, cay đắng mấp máy môi.
"Gì vậy? Cô đang gọi chó à?"
"Là cậu đấy! Theo tôi ra đây."
"Tại sao tôi phải theo cô chứ?"
Triền Duy lại nằm ườn ra bàn, cậu lắc lắc chân khiêu khích Hiển Thi.
"Có chuyện gì thì cứ nói luôn ở đây đi. Hay cô muốn tán tỉnh tôi nên tìm một không gian kín vắng vẻ hả? Xin lỗi à, tôi đẹp chứ không có dễ dãi."
Triền Duy chẳng thèm để ý đến cô, nhàn nhã làm việc riêng của mình.
Bị Triền Duy châm chọc, Hiển Thi không tức giận mà chỉ bình thản bước đến chỗ cậu. Bình thản cô nắm lấy vai áo Triền Duy rồi bình thản mạnh bạo lôi cậu ra khỏi bàn trước sự ngỡ ngàng kinh ngạc của mọi người.
Triền Duy khá bất ngờ trước hành động liều lĩnh của cô gái trước mắt. Còn chưa đợi cậu kịp hiểu tình hình, Hiển Thi đã đẩy Duy đến sát tường rồi lấy tay ấn cậu vào trong đấy.
Mọi người trong lớp "Ồ!"
Họ lập tức ào ạt nhoi nhoi cả lên, vài người thích thú hét toáng. Ai cũng há hốc mồm mở to mắt nhìn xem cặp nam chính nữ chính hôm nay sẽ làm gì bước tiếp theo, cảnh tượng ồn ào xào xáo như cái chợ bán cá.
Triền Duy bất ngờ đến mức đơ người ra, ngơ ngác nhìn cô gái lãnh đạm tiến đến gần mình, áp sát mình vào tường.
"Gì? Cô định làm gì? Đây là trường học đấy, không.. không được bạo lực học đường đâu."
Triền Duy đưa tay lên mặt che chắn, nếu cô ta mà nổi máu bạo lực nữa thì cậu còn biết đường mà phòng thủ chứ.
Hiển Thi giọng ghẻ lạnh.
"Là do cậu muốn đấy!"
"Muốn gì?"
Triền Duy đầu óc rối tung cả lên, cô gái này nói kỳ lạ cái chi cậu chẳng hiểu gì sất?
Hiển Thi dứt khoát nắm lấy cổ tay đang che mặt của Triền Duy.
Mặc cho cậu chống cự, cô dùng lực ép tay cậu vào tường, cảnh tượng vô cùng ám muội khiến mọi người xung quanh lại được một phen ồ sồn sồn cả lên, họ nháo nhào hăm hở sát lại xem.
Triền Duy kinh ngạc không thôi, cô gái nhìn nhỏ nhắn này mà lực lại mạnh đến như vậy, sức còn mạnh hơn cả một tên con trai.
Một cô gái trong đám người người không nhịn được bịt miệng lại kinh ngạc, mặt đỏ lừ như trái cà chua quá hạn.
"Aaaaaaaa! Hôn kìa!"
"Hôn đâu mà hôn, là sắp hôn!"
"Bạo quá! Bạo quá!"
Hiển Thi bỏ qua những lời ồn ào náo nhiệt xung quanh, nhìn Duy lên tiếng cảnh báo. Cô tiến đến sát tai cậu nói nhỏ.
"Đứng yên nếu không tôi cho cậu bầm đủ một đôi."
Nói xong, Thi dứt khoác ném đi chiếc kính đen đang trên mặt Triền Duy.
Nhanh chóng lấy ra một bình thuốc tan máu bầm cô vừa đặt lên mạng bắt đầu xoa đều lên mắt cậu ta. Duy mở to mắt bàng hoàng nhìn cô.
Cậu hiểu nhỏ này muốn làm gì rồi, xem ra cô ta cũng có một xíu trách nhiệm đấy chứ.
"A.. a!"
"Đau! Nhẹ thôi."
Cảm giác man mát ran rát, đôi lúc nhói lên khiến Triền Duy vô thức rên lên một tiếng đầy ám muội.
Những lúc như thế Hiển Thi thả nhẹ tay và xoa chậm lại.
Sau khi thoa xong, cô dúi vào tay cậu ống kem tan máu bầm, rồi lại nhanh chóng lấy ra một ống kem che khuyết điểm vết bầm, đều tay thoa cho đến khi chẳng còn nhìn thấy vết bầm đỏ đâu nữa.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hiển Thi lấy ra một gương tròn mini để trước mặt Triền Duy cho cậu nhìn ngắm gương mặt mình lúc này.
Duy nhìn gương mặt lành lặn của mình trong gương, tạm thời chấp thuận xem như tay nghề trang điểm của cô ta cũng tạm ổn.
"Hửm, phạm tội rồi lại muốn xóa đi bằng chứng à, cô thâm quá đấy."
Duy vừa châm chọc vừa nắm tay lại đặt lên mái tóc mềm mại của Hiển Thi, đoán xem phản ứng tiếp theo của cô. Thi dứt khoát đánh tay cậu một cái đau điếng.
"Cẩn thận tôi bẻ gãy tay cậu!"
Hiển Thi cất kính lại, không quan tâm đến Triền Duy đang xoa xoa cánh tay đau của mình nữa, cô bước đến bàn học tiếp tục với việc đọc sách còn dang dở.
"Vẫn là máu bạo lực!"
Duy bĩu môi than vãn.
Mọi người xung quanh giải tán, tưởng đâu được xem phim ngôn tình học đường chứ, ai ngờ được một phen ăn dưa bở.
"Triền Duy, mắt cậu làm sao bị bầm thế?"
Tượng Minh bước đến tò mò hỏi han.
"Phong cách đấy!"
Triền Duy thản nhiên nói rồi chậm rãi chỉ tay lên một bên mắt đã được kem che đậy đi vết bầm, cậu nhoẻn miệng.
"Tôi đẹp không?"
"Hả?"
Tượng Minh ngơ ra, lắc đầu vài cái rồi sợ hãi quay lưng bỏ đi.
"Cậu cần được cách ly gấp!"