Chương 48: Vết thương mới
Triền Duy nhếch môi trêu chọc, một tay chọt chọt vào mỏ chim, sau đấy cẩn thận băng bó cánh cho nó.
Không ngờ.
Gò má ran rát vừa nãy của cậu đột nhiên xuất hiện giác cảm man mát dìu dịu vô cùng dễ chịu.
Cậu kinh ngạc, đôi mắt mở lớn không thể tin nổi nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.
"Cô.. nghịch gì má tôi thế?"
Triền Duy ngẩn tò te tí te ra, nhìn gương mặt Hiển Thi đang tiến sát gần đến mặt mình, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đang thản nhiên xoa nhè nhẹ lên một bên gò má đang sưng vù của cậu.
Hiển Thi hất mặt cậu sang bên khác, lơ đãng nói.
"Đừng nhiều chuyện, làm tiếp việc của mình đi."
Triền Duy dở khóc dở cười.
Lợi dụng động chạm vào má người ta còn bảo người ta nhiều chuyện. Thật là sặc mùi phong cách nói chuyện của nhỏ lưu manh.
Triền Duy tiếp tục băng cánh cho chim sáo, Hiển Thi thì coi như là người tự nhiên nhất. Tự nhiên mang cái má của Triền Duy muốn làm gì thì làm.
Tuy tay cậu vẫn đang cử động, nhưng những cử động này cứng đờ, vành tai chẳng biết từ bao giờ đã nóng và đỏ rực lên.
Lại là cái cảm giác khó hiểu này, tại sao mỗi lần tiếp xúc gần với cô nàng thì cậu lại chẳng tự làm chủ được nhịp đập tim của mình thế nhỉ?
Bệnh rồi à?
Rối loạn nhịp tim à?
Triền Duy băng cánh chim xong đặt nó lên bàn tay mình nâng lên hạ xuống.
"Cô không muốn hỏi gì sao?"
Hiển Thi thản nhiên hỏi lại.
"Hỏi gì?"
"Hỏi rằng tại sao cậu lại thoa phấn hồng lên má hay tại sao má cậu hôm nay xinh xắn thế?"
Tát cho một cái cùng lúc thấy mười ông mặt trời như thế hẳn là trong thời gian sớm vẫn còn hằn dấu vân tay, cô ta nhìn thấy chắc chắn biết mình bị đánh nhưng vẫn không tò mò hỏi hay trêu ghẹo gì.
Nói rằng cậu không có tí ti cảm động nào là nói dối.
Hiển Thi thoa thuốc cho Triền Duy xong rồi, giành lấy bé chim sáo đang vùng vẫy mổ không ngừng vào ngón tay đang không được tự nhiên của Triền Duy.
"Tại sao?"
"Giống như trình trạng lần đầu tiên gặp ai đấy, bị ăn một đấm vào mắt mà không rõ mình sai ở đâu?"
Nói một câu nhưng gợi lại cả hai chuyện, ẩn ý mà nói cậu chính là bị đánh oan, rất chi là ấm ức.
Hiển Thi đột nhiên bị lôi vào câu chuyện oan khuất của cậu, môi có chút ít cong lên.
"Tại sao lại không đấm lại vào mắt người đấy, đấm lại thì cả hai đã huề rồi."
"Hả?"
Triền Duy ngạc nhiên nhìn qua cô nàng, gương mặt thản nhiên thách thức của cô khi nói xong câu ấy khiến môi cậu giật giật vài cái.
Nếu lúc đấy người đấm cậu không phải là một cô gái nhỏ nhắn mà là một thanh niên mạnh khỏe thì Triền Duy đã dùng một tay của mình đấm vào hai con mắt của gã lâu rồi.
Hai con đấy, không phải một con đâu. Người dám tự ý tác động vật lý vào thân thể của Triền Duy, cậu sẽ trả lại cho người đấy số hời gấp bội.
Hiển Thi nghiên mặt về phía trước, nhìn cậu rồi điềm nhiên nhắm mắt lại.
"Bây giờ vẫn còn kịp đấy."
"Ý gì đây? Tưởng tôi không dám đấm cô sao?"
"Cứ tự nhiên!"
Triền Duy ngạc nhiên tròn mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh tế đầy cá tính của cô nàng.
Gì thế, bộ cô ta đang an ủi mình sao?
Là khiêu khích hay đang vỗ về đây?
Không hiểu tại sao khi Hiển Thi nhắm mắt, hàng mi đen dài cùng đôi gò má hồng hào mềm mại, khiến cậu có chạm giác vô cùng vô cực muốn sờ vào.
Muốn chạm vào.
Muốn chọc vào.
Muốn hôn.
"Bép!"
Hiển Thi bất ngờ nghe tiếng tát mạnh vào da thịt, cô ngạc nhiên mở mắt ra.
Ập vào mắt cô là đôi mắt đang kích động không thể tin nổi của Triền Duy, cùng với hai bên gò má đang in dấu tay ửng hồng.
Hiển Thi cau mày chưa hiểu sự tình.
"Chuyện gì vậy?"
Cô không ngờ Triền Duy đột nhiên lại tự mình tát vào mặt mình như thế.
Triền Duy thì lại không thể nào ngờ rằng bỗng có một ngày mình chợt xuất hiện mấy cái suy nghĩ dị dạng biến thái như vừa nãy.
Đầu óc cậu lúc này hoảng loạn kích động, vò đầu bức tai tự mình chửi chính mình.
"Mày điên hả? Thật là điên! Điên thật rồi!"
Thấy Triền Duy tự nhiên tự chửi bản thân, cô quơ quơ tay lên trước mặt cậu.
Triền Duy bây giờ nhìn cô như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, hoảng hốt đứng bật, mặt đỏ lừ lùi về sau mấy bước.
Hiển Thi ngớ mặt ra đầu đầy hỏi chấm nhìn chằm chằm vào cậu.
"Bị gì vậy?"
Triền Duy cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa phản ứng thái quá, vội lấy tay xoa một bên gò má đỏ của mình mới vừa bị chính bản thân tự tát.
Tự trấn tĩnh mình, sau đấy nhàn nhạt trả lời.
"Buồn ngủ quá nên tự làm tỉnh bản thân. Nào đâu lỡ tay nên quá lố."
Sau đấy cậu lại ngồi vào vị trí, nghiên mặt chỉ chỉ tay vào bên má vừa bị bản thân đánh đỏ.
"Vết thương mới, cầu được bôi thuốc."
Không ngờ.
Gò má ran rát vừa nãy của cậu đột nhiên xuất hiện giác cảm man mát dìu dịu vô cùng dễ chịu.
Cậu kinh ngạc, đôi mắt mở lớn không thể tin nổi nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.
"Cô.. nghịch gì má tôi thế?"
Triền Duy ngẩn tò te tí te ra, nhìn gương mặt Hiển Thi đang tiến sát gần đến mặt mình, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đang thản nhiên xoa nhè nhẹ lên một bên gò má đang sưng vù của cậu.
Hiển Thi hất mặt cậu sang bên khác, lơ đãng nói.
"Đừng nhiều chuyện, làm tiếp việc của mình đi."
Triền Duy dở khóc dở cười.
Lợi dụng động chạm vào má người ta còn bảo người ta nhiều chuyện. Thật là sặc mùi phong cách nói chuyện của nhỏ lưu manh.
Triền Duy tiếp tục băng cánh cho chim sáo, Hiển Thi thì coi như là người tự nhiên nhất. Tự nhiên mang cái má của Triền Duy muốn làm gì thì làm.
Tuy tay cậu vẫn đang cử động, nhưng những cử động này cứng đờ, vành tai chẳng biết từ bao giờ đã nóng và đỏ rực lên.
Lại là cái cảm giác khó hiểu này, tại sao mỗi lần tiếp xúc gần với cô nàng thì cậu lại chẳng tự làm chủ được nhịp đập tim của mình thế nhỉ?
Bệnh rồi à?
Rối loạn nhịp tim à?
Triền Duy băng cánh chim xong đặt nó lên bàn tay mình nâng lên hạ xuống.
"Cô không muốn hỏi gì sao?"
Hiển Thi thản nhiên hỏi lại.
"Hỏi gì?"
"Hỏi rằng tại sao cậu lại thoa phấn hồng lên má hay tại sao má cậu hôm nay xinh xắn thế?"
Tát cho một cái cùng lúc thấy mười ông mặt trời như thế hẳn là trong thời gian sớm vẫn còn hằn dấu vân tay, cô ta nhìn thấy chắc chắn biết mình bị đánh nhưng vẫn không tò mò hỏi hay trêu ghẹo gì.
Nói rằng cậu không có tí ti cảm động nào là nói dối.
Hiển Thi thoa thuốc cho Triền Duy xong rồi, giành lấy bé chim sáo đang vùng vẫy mổ không ngừng vào ngón tay đang không được tự nhiên của Triền Duy.
"Tại sao?"
"Giống như trình trạng lần đầu tiên gặp ai đấy, bị ăn một đấm vào mắt mà không rõ mình sai ở đâu?"
Nói một câu nhưng gợi lại cả hai chuyện, ẩn ý mà nói cậu chính là bị đánh oan, rất chi là ấm ức.
Hiển Thi đột nhiên bị lôi vào câu chuyện oan khuất của cậu, môi có chút ít cong lên.
"Tại sao lại không đấm lại vào mắt người đấy, đấm lại thì cả hai đã huề rồi."
"Hả?"
Triền Duy ngạc nhiên nhìn qua cô nàng, gương mặt thản nhiên thách thức của cô khi nói xong câu ấy khiến môi cậu giật giật vài cái.
Nếu lúc đấy người đấm cậu không phải là một cô gái nhỏ nhắn mà là một thanh niên mạnh khỏe thì Triền Duy đã dùng một tay của mình đấm vào hai con mắt của gã lâu rồi.
Hai con đấy, không phải một con đâu. Người dám tự ý tác động vật lý vào thân thể của Triền Duy, cậu sẽ trả lại cho người đấy số hời gấp bội.
Hiển Thi nghiên mặt về phía trước, nhìn cậu rồi điềm nhiên nhắm mắt lại.
"Bây giờ vẫn còn kịp đấy."
"Ý gì đây? Tưởng tôi không dám đấm cô sao?"
"Cứ tự nhiên!"
Triền Duy ngạc nhiên tròn mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh tế đầy cá tính của cô nàng.
Gì thế, bộ cô ta đang an ủi mình sao?
Là khiêu khích hay đang vỗ về đây?
Không hiểu tại sao khi Hiển Thi nhắm mắt, hàng mi đen dài cùng đôi gò má hồng hào mềm mại, khiến cậu có chạm giác vô cùng vô cực muốn sờ vào.
Muốn chạm vào.
Muốn chọc vào.
Muốn hôn.
"Bép!"
Hiển Thi bất ngờ nghe tiếng tát mạnh vào da thịt, cô ngạc nhiên mở mắt ra.
Ập vào mắt cô là đôi mắt đang kích động không thể tin nổi của Triền Duy, cùng với hai bên gò má đang in dấu tay ửng hồng.
Hiển Thi cau mày chưa hiểu sự tình.
"Chuyện gì vậy?"
Cô không ngờ Triền Duy đột nhiên lại tự mình tát vào mặt mình như thế.
Triền Duy thì lại không thể nào ngờ rằng bỗng có một ngày mình chợt xuất hiện mấy cái suy nghĩ dị dạng biến thái như vừa nãy.
Đầu óc cậu lúc này hoảng loạn kích động, vò đầu bức tai tự mình chửi chính mình.
"Mày điên hả? Thật là điên! Điên thật rồi!"
Thấy Triền Duy tự nhiên tự chửi bản thân, cô quơ quơ tay lên trước mặt cậu.
Triền Duy bây giờ nhìn cô như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, hoảng hốt đứng bật, mặt đỏ lừ lùi về sau mấy bước.
Hiển Thi ngớ mặt ra đầu đầy hỏi chấm nhìn chằm chằm vào cậu.
"Bị gì vậy?"
Triền Duy cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa phản ứng thái quá, vội lấy tay xoa một bên gò má đỏ của mình mới vừa bị chính bản thân tự tát.
Tự trấn tĩnh mình, sau đấy nhàn nhạt trả lời.
"Buồn ngủ quá nên tự làm tỉnh bản thân. Nào đâu lỡ tay nên quá lố."
Sau đấy cậu lại ngồi vào vị trí, nghiên mặt chỉ chỉ tay vào bên má vừa bị bản thân đánh đỏ.
"Vết thương mới, cầu được bôi thuốc."