Chương 49: Chiếc xe buýt có biến
"Đã tìm được địa chỉ của tên đấy rồi sao?"
"Được rồi, gửi giúp tôi đi."
"Cảm ơn nhiều!"
Triền Duy bỏ điện thoại xuống, sau đấy vươn người làm động tác giãn cơ, rồi lại ngửa đầu ra sau tựa lưng vào ghế ngáp một cách lười nhác.
Chợt giật nảy mình khi nhìn thấy Hiển Thi như pho tượng đá, đứng từ trên hờ hững nhìn xuống cậu.
"Cô chưa về sao?"
Triền Duy vẫn nằm thừ lơ đãng, đầu ngửa ra bàn sau, một lọn tóc trước phũ xuống che đi một bên mắt.
Hiển Thi nhìn cậu, sau đấy đưa tay mình gạt đi lọn tóc rối mắt trên mặt Triền Duy.
Hành động ấy khiến cậu sững sờ, ngạc nhiên, lập tức Triền Duy ngồi bật dậy xém tí nữa là trật khỏi ghế ngã chỏng vó, cũng may Hiển Thi nhanh tay giữ vững thành ghế lại.
Hiển Thi cũng hơi ngạc nhiên nhìn cậu, giọng trêu chọc.
"Hiếm thấy thật đấy, dù tôi không làm gì cũng khiến cậu giật mình à?"
Triền Duy ngồi vững lại, đưa tay chỉnh tóc rối, hai vành tai vẫn còn nóng ran.
"Dù không làm gì, nhưng nhìn cô thôi cũng đủ đáng sợ rồi."
Hiển Thi nhìn ra sân trường, lúc này học sinh cũng đã tan gần hết, chỉ còn lác đác vài người mệt mỏi lửng thửng mang cặp ra về.
"Vừa nãy tôi nghe cậu nói tìm được địa chỉ của ai đấy. Là thanh niên muốn giết cậu phải không?"
"Chà, cô bắt sóng thông tin nhanh đấy."
"Biết được địa chỉ rồi định làm gì?"
Triền Duy tựa người vào ghế, nhàn nhã.
"Cô nghĩ tôi tìm tên bò điên ấy để trả thù à?"
Thấy gương mặt nghiêm túc của Hiển Thi cậu cũng không đùa nữa.
"Dù sao tôi cũng phải biết nguyên nhân hắn muốn tôi chết là gì chứ?"
"Vả lại lần trước hắn muốn tự vẫn, nếu chuyện tên đấy muốn chết có liên quan đến tôi, e rằng tôi vô cớ trở thành người gián tiếp giết hắn thì thật oan uổng."
"Vậy nên phải tìm ra tên hâm đấy, trị tận gốc vấn đề, giải quyết việc của tôi với hắn, như thế mới khiến tôi ngủ ngon được."
Hiển Thi nghiêm túc nhìn cậu.
"Tôi đi với cậu."
Triền Duy nhìn cô.
"Cô theo làm gì, chuyện này đâu có.."
Nói đến đây, Triền Duy ba chấm sững lại.. hình như cũng có liên quan đến cô ta.
Hiển Thi là người ngăn tên đấy thực hiện ý định giết chết mình.
Vậy thì, không muốn liên quan đến cô ấy chắc chắn là không được rồi.
Triền Duy gác chân lên một ghế khác nghiên đầu.
"Hình như tôi nợ cô một mạng nhỉ?"
Hiển Thi phủi tay chỉnh lại dây cặp bị lệch.
"Miễn nợ."
Cả hai cùng ngồi trên xe buýt trên hành trình tìm kiếm người thanh niên được mệnh danh bò điên.
Triền Duy ngồi cạnh ghế với Hiển Thi, cậu chống cằm mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ngờ nhỏ lại theo mình thật.
Liếc nhìn Hiển Thi ngồi bên cạnh, cô tựa đầu vào ghế êm, mang tai nghe bluetooth trông bộ dạng rất chi là thư thái.
Một người đàn ông đứng trong xe buýt, khi chiếc xe cua qua gấp, ông ta nghiên người va vào một người phụ nữ đang ngồi gần bên, khi ông đứng thẳng dậy trên tay đã nhanh như cắt giấu đi chiếc ví nhỏ màu xám vừa vớ được của người phụ nữ.
Âm thầm bỏ vào túi trong khi người phụ nữ bị trộm mất ví vẫn chưa hay biết gì.
Sau khi trộm xong người đàn ông nhích sang phía trước chuẩn bị tiến hành săn con mồi béo mỡ tiếp theo.
Chợt cảm thấy sau lưng có ai đấy đang nhìn chằm chằm mình, người đàn ông ánh mắt sắt như lưỡi lam bén, lập tức quay phắt đầu lại.
Triền Duy nhanh như cắt dùng tay ấn đầu Hiển Thi tựa vào vai mình, để cô hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhìn xem, cô gái đằng kia quyến rũ chưa kìa."
Cậu thong dong chỉ tay về hướng một ông lão đang dắt một con chó mực tè bậy, bộ dáng ra vẻ say mê lưu luyến.
Người đàn ông thấy chẳng có ai phát hiện ra việc làm xấu xa của mình mới tiếp tục công việc.
Hiển Thi bị Triền Duy khống chế, bực bội.
"Tại sao lại ngăn tôi? Ông ta là.."
Triền Duy bình thản mắt hướng về phía cửa sổ, tay vẫn ấn đầu Hiển Thi tựa vào vai mình không cho cô có giây cơ hội nào liếc nhìn người đàn ông.
"Cô có biết thứ nằm trong túi phải của ông ta là gì không?"
Hỏi thì hỏi vậy thôi, làm sao Hiển Thi nhìn được trong khi bị cậu dùng lực khống chế hướng mắt vậy chứ.
Triền Duy lại tiếp.
"Dao bấm đấy."
"Ăn trộm còn mang theo vũ khí một cách lộ liễu trên người như thế không phải dạng vừa đâu."
"Xem cái bộ dạng hành nghề thành thục, điêu luyện và nét mặt bình thản không một chút căng thẳng hay do dự của ông ta thì biết.
" Đây chắc chắn chẳng phải hành nghề lần đầu. "
" Điều rất quan trọng nữa chính là khi ông ta nghi ngờ chúng ta đã nhìn thấy, ông lập tức trừng tôi và cô với ánh mắt đầy sát khí chứ không phải nét mặt hoảng sợ hay lo lắng. "
" Người như thế vừa tàn nhẫn vừa thù dai, nếu không chắc chắn hay đảm bảo về độ an toàn của bản thân thì không nên đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Triền Duy nói một mạch không ngưng nghỉ, nói nhiều như thế không biết cô nàng ngô ngố này có hiểu chút gì không?
"Được rồi, gửi giúp tôi đi."
"Cảm ơn nhiều!"
Triền Duy bỏ điện thoại xuống, sau đấy vươn người làm động tác giãn cơ, rồi lại ngửa đầu ra sau tựa lưng vào ghế ngáp một cách lười nhác.
Chợt giật nảy mình khi nhìn thấy Hiển Thi như pho tượng đá, đứng từ trên hờ hững nhìn xuống cậu.
"Cô chưa về sao?"
Triền Duy vẫn nằm thừ lơ đãng, đầu ngửa ra bàn sau, một lọn tóc trước phũ xuống che đi một bên mắt.
Hiển Thi nhìn cậu, sau đấy đưa tay mình gạt đi lọn tóc rối mắt trên mặt Triền Duy.
Hành động ấy khiến cậu sững sờ, ngạc nhiên, lập tức Triền Duy ngồi bật dậy xém tí nữa là trật khỏi ghế ngã chỏng vó, cũng may Hiển Thi nhanh tay giữ vững thành ghế lại.
Hiển Thi cũng hơi ngạc nhiên nhìn cậu, giọng trêu chọc.
"Hiếm thấy thật đấy, dù tôi không làm gì cũng khiến cậu giật mình à?"
Triền Duy ngồi vững lại, đưa tay chỉnh tóc rối, hai vành tai vẫn còn nóng ran.
"Dù không làm gì, nhưng nhìn cô thôi cũng đủ đáng sợ rồi."
Hiển Thi nhìn ra sân trường, lúc này học sinh cũng đã tan gần hết, chỉ còn lác đác vài người mệt mỏi lửng thửng mang cặp ra về.
"Vừa nãy tôi nghe cậu nói tìm được địa chỉ của ai đấy. Là thanh niên muốn giết cậu phải không?"
"Chà, cô bắt sóng thông tin nhanh đấy."
"Biết được địa chỉ rồi định làm gì?"
Triền Duy tựa người vào ghế, nhàn nhã.
"Cô nghĩ tôi tìm tên bò điên ấy để trả thù à?"
Thấy gương mặt nghiêm túc của Hiển Thi cậu cũng không đùa nữa.
"Dù sao tôi cũng phải biết nguyên nhân hắn muốn tôi chết là gì chứ?"
"Vả lại lần trước hắn muốn tự vẫn, nếu chuyện tên đấy muốn chết có liên quan đến tôi, e rằng tôi vô cớ trở thành người gián tiếp giết hắn thì thật oan uổng."
"Vậy nên phải tìm ra tên hâm đấy, trị tận gốc vấn đề, giải quyết việc của tôi với hắn, như thế mới khiến tôi ngủ ngon được."
Hiển Thi nghiêm túc nhìn cậu.
"Tôi đi với cậu."
Triền Duy nhìn cô.
"Cô theo làm gì, chuyện này đâu có.."
Nói đến đây, Triền Duy ba chấm sững lại.. hình như cũng có liên quan đến cô ta.
Hiển Thi là người ngăn tên đấy thực hiện ý định giết chết mình.
Vậy thì, không muốn liên quan đến cô ấy chắc chắn là không được rồi.
Triền Duy gác chân lên một ghế khác nghiên đầu.
"Hình như tôi nợ cô một mạng nhỉ?"
Hiển Thi phủi tay chỉnh lại dây cặp bị lệch.
"Miễn nợ."
Cả hai cùng ngồi trên xe buýt trên hành trình tìm kiếm người thanh niên được mệnh danh bò điên.
Triền Duy ngồi cạnh ghế với Hiển Thi, cậu chống cằm mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ngờ nhỏ lại theo mình thật.
Liếc nhìn Hiển Thi ngồi bên cạnh, cô tựa đầu vào ghế êm, mang tai nghe bluetooth trông bộ dạng rất chi là thư thái.
Một người đàn ông đứng trong xe buýt, khi chiếc xe cua qua gấp, ông ta nghiên người va vào một người phụ nữ đang ngồi gần bên, khi ông đứng thẳng dậy trên tay đã nhanh như cắt giấu đi chiếc ví nhỏ màu xám vừa vớ được của người phụ nữ.
Âm thầm bỏ vào túi trong khi người phụ nữ bị trộm mất ví vẫn chưa hay biết gì.
Sau khi trộm xong người đàn ông nhích sang phía trước chuẩn bị tiến hành săn con mồi béo mỡ tiếp theo.
Chợt cảm thấy sau lưng có ai đấy đang nhìn chằm chằm mình, người đàn ông ánh mắt sắt như lưỡi lam bén, lập tức quay phắt đầu lại.
Triền Duy nhanh như cắt dùng tay ấn đầu Hiển Thi tựa vào vai mình, để cô hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhìn xem, cô gái đằng kia quyến rũ chưa kìa."
Cậu thong dong chỉ tay về hướng một ông lão đang dắt một con chó mực tè bậy, bộ dáng ra vẻ say mê lưu luyến.
Người đàn ông thấy chẳng có ai phát hiện ra việc làm xấu xa của mình mới tiếp tục công việc.
Hiển Thi bị Triền Duy khống chế, bực bội.
"Tại sao lại ngăn tôi? Ông ta là.."
Triền Duy bình thản mắt hướng về phía cửa sổ, tay vẫn ấn đầu Hiển Thi tựa vào vai mình không cho cô có giây cơ hội nào liếc nhìn người đàn ông.
"Cô có biết thứ nằm trong túi phải của ông ta là gì không?"
Hỏi thì hỏi vậy thôi, làm sao Hiển Thi nhìn được trong khi bị cậu dùng lực khống chế hướng mắt vậy chứ.
Triền Duy lại tiếp.
"Dao bấm đấy."
"Ăn trộm còn mang theo vũ khí một cách lộ liễu trên người như thế không phải dạng vừa đâu."
"Xem cái bộ dạng hành nghề thành thục, điêu luyện và nét mặt bình thản không một chút căng thẳng hay do dự của ông ta thì biết.
" Đây chắc chắn chẳng phải hành nghề lần đầu. "
" Điều rất quan trọng nữa chính là khi ông ta nghi ngờ chúng ta đã nhìn thấy, ông lập tức trừng tôi và cô với ánh mắt đầy sát khí chứ không phải nét mặt hoảng sợ hay lo lắng. "
" Người như thế vừa tàn nhẫn vừa thù dai, nếu không chắc chắn hay đảm bảo về độ an toàn của bản thân thì không nên đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Triền Duy nói một mạch không ngưng nghỉ, nói nhiều như thế không biết cô nàng ngô ngố này có hiểu chút gì không?