Chương 10: Đơn tư
Bên ngoài chiến sự đang vô cùng căng thẳng, nhưng nội phủ lại là một mảng yên bình đến lạ. Thấy tuyết đọng trên mái hiên bắt đầu tan hóa thành những giọt nước trong vắt rơi xuống đất, Lưu Tịnh Thi bất giác câu môi cười nhẹ. Nụ cười nàng tựa như ngọc khiết châu sa nhưng lại ẩn ẩn mang theo nồng đậm sát khí khiến cho Tiểu Cúc đứng bên cạnh không khỏi rùng mình một cái. Lúc này, Lưu Tịnh Thi mới chợt cất giọng kiều chuyển:
- Nói lại với các vị tướng quân, ta cũng sẽ thay đổi chiến thuật giống như địch!
...
Thiết Nam thành, danh như tên gọi, vững chắc như thiết, bảo vệ phía Nam của An Hòa quốc.
Thành trì cao hơn bốn mươi thước, được xây dựng bằng những khối đá khổng lồ vô cùng kiên cố. Cổng thành được làm bằng gỗ thiết hoa, thường là những cây hàng ngàn năm tuổi được đốn về từ núi sâu, chất gỗ cứng cáp. Hơn nữa bên ngoài cổng thành còn bọc thêm một lớp lá sắt, lửa đốt không cháy, đao thương đâm không thủng. Lại thêm, trên thành luôn có binh lính bắn tên, ném đá, hắt dầu, ném cầu lửa,... khiến cho Đông quốc cơ hồ không cách nào phá được cổng thành.
Cao Viễn từ xa quan sát thế cuộc trong mấy ngày qua, trong lòng sớm sáng tỏ về binh lực của An Hòa quốc lúc này. Thấy Thiết Nam thành mỗi lần dẫn quân ra ngoài nghênh chiến chỉ mang theo một nửa số lượng binh mã. Hắn đoán chắc rằng nửa còn lại hẳn là đang ở trong thành để nghỉ ngơi. Biết không thể làm cho bọn chúng kiệt sức đến chết, vì thế hắn liền hạ lệnh toàn quân rút lui. Dù sao thì thời gian vừa rồi, An Hòa quốc cũng đã bị vây hãm, bị tấn công liên tục nhiều ngày đêm dẫn đến tình trạng kiệt quệ, mệt lử. Cho nên bước tiếp theo cũng chính là lúc Cao Viễn hắn nên tung ra đòn trí mạng cuối cùng:
- Chuẩn bị đêm mai, tổng lực công thành!
...
Nội viện phía bên này Lưu Tịnh Thi đang ngồi một mình thẫn thờ uống rượu. Nàng của hiện giờ và thiếu nữ với tâm thế kiên chí vào sáng nay, dường như là hai con người hoàn toàn trái ngược. Vẻ như ngay lúc này nàng đã rũ bỏ ý thái an định, mặc cho sao khuya le lói rọi vào hồn. Chỉ thấy rượu vào làm sống mũi nàng cay cay, khóe mắt dâng lên một màn sương mỏng. Trong cảnh khuya thanh vắng, cốt mạo nàng sáng tựa ánh trăng rằm làm mê hoặc thế nhân, nhưng đôi môi yêu mị lại cất lên một khúc bi thương:
- Dạ khán tưởng thân phụ
Nguyệt khán hoài binh sĩ
Ẩm tửu tựa ẩm hận
Lưu thủy đạm lai mi.**
Dịch thơ:
- Nhìn trời đêm nhớ cha
Ngắm trăng thương binh sĩ
Uống rượu như nuốt hận
Mắt nhạt lệ tràn mi.
Khi ấy đúng lúc Tư Đình cũng vừa từ ngoài thành trở về, thấy trước cửa phòng Lưu Tịnh Thi đang ngồi ngây ngẩn, bất vi sở động(2). Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi kiều nhan thắm hồng như hoa sen vừa chớm nở, làm cho quanh thân nàng như được kết bằng minh châu, khiến đáy mắt hắn nhuốm đầy vẻ ngọc. Tư Đình toan đi tới bên cạnh nàng để bầu bạn, nhưng bất chợt nghe đến bài thơ của nàng, bước chân hắn chợt có hơi dừng lại. Có lẽ hắn hiểu, nỗi đau mất cha, lòng buồn cho các binh sĩ chết trận đã khiến một người tâm lặng như nàng phải thổn thức rơi lệ. Trong tim Tư Đình vì lẽ đó mà cũng dâng lên một nỗi ưu muộn, chua xót.
Người đời đều thấy nàng trinh tĩnh đẹp biết bao, yêu kiều và mạnh mẽ tựa một đóa hồng. Nhưng hoa giữa đất trời, hoa giữa không gian, hoa nhỏ bé ra sao, yếu đuối thế nào... chỉ có sương khuya là hiểu thấu! Hắn biết Lưu Tịnh Thi dù có là Quận chúa cao quý, hay là vị quân sư tài ba của đất nước, chung quy nàng vẫn chỉ là một người con gái mà thôi! Một thiếu nữ mười sáu tuổi lại phải đối mặt với ngàn gươm vạn giáo, chứng kiến sinh mệnh trôi đi như một khắc ráng chiều. Thân thể châu ngọc ấy lại ngày qua ngày bị cuốn trong bao nhiêu bụi mù khói lửa, bị vây quanh bởi mùi máu tanh khắp thiên địa. Nàng của quãng thời gian vừa qua, quả là một người giỏi chịu đựng, giỏi che giấu!
Nhưng niềm thương cảm kéo dài chưa được bao lâu, bỗng Tư Đình nhìn thấy trên tay nàng đang cầm một bình rượu, lồng ngực hắn vì thế đã mạnh mẽ co rút! Lúc nàng đau khổ nhất, hắn thấy nàng ở bên cạnh Quý Thuần Khanh. Bây giờ khi nàng u buồn nhất, hắn lại thấy nàng làm bạn với rượu. Giờ đây Tư Đình chỉ biết thầm cười tự giễu, hóa ra Thi Nhi mà hắn dùng cả tâm can để yêu, trong lòng không hề có hắn!
Trước mắt Lưu Tịnh Thi lúc này đã nhòe đi nhưng vẫn mơ hồ nhận ra người mặc giáp phục đang đứng trước cửa viện là Tư Đình. Tâm tư nàng vội vàng khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Những yếu đuối vừa qua, nàng lại một lần nữa tự mình giấu kín! Nhưng trong giây phút ấy, Tư Đình đã có thể nhìn đến bao nỗi phiền ưu nơi ánh mắt nàng. Trông dáng vẻ nàng ngà ngà say, dạ hắn lại bâng khuâng luyến tiếc. Tư Đình chỉ có thể lắc đầu, vội điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi ân cần đi đến bên cạnh nàng, từng bước dìu nàng về phòng ngủ:
- Ngoài trời gió lớn, nếu để cảm lạnh thì không tốt. Muội say rồi, về phòng nghỉ thôi!
Lúc ấy Lưu Tịnh Thi muốn trả lời nhưng đầu óc của nàng có hơi choáng váng mông lung, bước đi xiêu vẹo, cả cơ thể gần như dựa hết vào người hắn. Hai người bước thấp bước cao, mất một lúc lâu cuối cùng mới đến được phòng ngủ của nàng. Tư Đình cẩn thận đỡ nàng nằm lên giường ấm, tấm lưng mềm mại cũng được hắn nâng niu đặt xuống đệm êm. Nhưng chẳng hiểu cớ vì sao, vẻ mặt nàng khi đó thể như đang có điều rất khó chịu, lòng lại cảm thấy lạnh lẽo từng cơn. Thế là bàn tay nàng bắt đầu huơ loạn trong không trung, đến khi vô tình bắt được thứ ấm áp duy nhất ở trong phòng này, khuôn mặt nàng mới hòa hoãn hơn một ít.
Tư Đình bất ngờ bị nàng giữ chặt tay, nhất thời không thể di chuyển được. Thấy vậy hắn còn đang định ngồi xuống đợi nàng ngủ say, sau đó sẽ từ từ rút tay về. Nhưng chớp mắt một cái Lưu Tịnh Thi đã dùng sức kéo mạnh, khiến cả người hắn bất thình lình ngã nhào về phía nàng. Lúc này Tư Đình chỉ còn kịp chống hai tay xuống giường, ánh mắt vô tình đối diện với kiều dung nửa say nửa tỉnh. Vào khoảnh khắc đó, hơi thở của nàng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng, thanh khiết không ngừng phảng phất lượn quanh khắp chốn. Hoàng hoa tửu(3) có mùi thơm ngào ngạt như ướp mật, hòa quyện giữa vị ngọt và đắng tạo nên hương vị thanh tao khó cưỡng, khiến cho hắn ngửi thấy mà tê đầu lưỡi, khứu giác rung động! Ấy vậy mà Lưu Tịnh Thi lại như chẳng hay biết gì, ý thức nàng vẫn còn mê man, cổ họng khẽ phát ra âm thanh kiều nhuận:
- Đêm mai...
Lời nói của nàng mang theo nửa thì thào nửa khiêu gợi, khiến Tư Đình cảm thấy trong người muốn bốc hỏa, cổ họng dần trở nên khô khốc. Nơi yết hầu của hắn cũng lăn tăn chuyển động, hô hấp dường như bị đình chỉ. Hắn thật vất vả đè xuống những vọng niệm trong lòng. Nhưng vừa tính nhỏ giọng dỗ nàng một chút, nàng lại hé môi anh đào:
- Phá đập...!
Lời vừa thốt ra, thoắt cái đã làm đầu óc của hắn thanh tỉnh không ít, lồng ngực tức khắc như trống trận đánh liên hồi, đập dồn dập. Kế sách lần trước nàng nói về việc chịu một ít tổn thất, ấy chính là phải chấp nhận hi sinh binh sĩ để cầm chân địch và đặc biệt là phải dứt khoát phá bỏ con đập trên thượng nguồn sông Tô Giang. Nghĩ lại thì thấy hiện tại đã vào xuân, đây cũng là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt bọn giặc Đông quốc. Thế nên sau khi dỗ nàng vào giấc ngủ, Tư Đình đã lập tức đi thông báo cho Trương Hồng tướng quân biết sự việc.
Trên thượng lưu sông Tô Giang băng tuyết đã tan tự bao giờ, mặt hồ vẫn tĩnh lặng êm ái ru mảnh trăng tròn vào giấc mộng. Nhưng thiên nhiên nào biết, sắp tới nơi đây rồi sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ(4)!
...
Chớp mắt trôi qua hết một ngày, binh lính Đông quốc đã lấy lại sức lực, tinh thần dâng cao. Mười lăm vạn đại quân tất cả đều được trang bị gươm nhọn giáo sắc. Từ trên cao nhìn xuống, tầng tầng lớp lớp binh sĩ mặc hắc chiến giáp như biến cả vùng đất này thành hắc địa u ám. Bọn chúng đứng giữa vùng không gian tràn đầy mùi máu tươi tanh tưởi. Ánh mắt của từng tên đều hiện lên tia sát khí nồng đậm tựa như hiện thân của hàng ngàn, hàng vạn vong binh quỷ tướng đến từ địa ngục. Tất cả chỉ đang đợi một tiếng hạ lệnh của Cao Viễn, mười lăm vạn đại quân này sẽ tiến lên đánh sập cổng thành, xông vào bên trong tàn sát hết thảy, hệt như cái cách chúng vẫn làm từ trước đến nay!
Nhưng đột nhiên vào ngay lúc này bỗng có một tên lính canh từ xa chạy lại. Hắn vấp phải hòn đá dưới chân ngã lăn quay ra đất, nón sắt trên đầu cũng vì thế mà văng ra xa. Mặc kệ dáng vẻ chật vật của mình, tên lính canh thở hổn hển, lấy hết sức bình sinh hét lớn:
- Chạy mau! Có lũ!
Lúc ấy vẻ mặt ai nấy đều trở nên hoang mang, vài tên sợ chết đã nhân lúc không ai chú ý mà chạy trước. Ánh mắt Cao Viễn lúc này cũng đã trừng to, trong lòng cả kinh, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ túm lấy cổ áo tên lính canh quát lớn:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!
Tên lính canh run rẩy, lắp bắp nói:
- Thưa Vương gia... có lũ! Nước... đang tràn đến. Chúng ta mau chạy thôi!
Nói xong còn không đợi hắn kịp nghĩ ngợi, bên tai đã vội truyền đến tiếng nước chảy cuồn cuộn. Dòng thủy lưu đánh mạnh vào những tảng đá ven bờ tạo ra âm thanh rì rầm, chấn động tựa như mãnh thú gào thét giữa đêm đông khiến lòng người kinh sợ. Trong tích tắc, đại quân Đông quốc liền lâm vào hỗn loạn. Toàn bộ binh lính đều vứt bỏ áo giáp vũ khí điên cuồng chạy lấy người.
...
Chú thích:
(1) Thước: 1 thước = 40cm
(2) Bất vi sở động: ngồi im, không có động tĩnh gì.
(3) Hoàng hoa tửu: rượu hoa cúc
(4) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.
*Đơn tư: nhớ thương một mình
**Thơ tự sáng tác.
- Nói lại với các vị tướng quân, ta cũng sẽ thay đổi chiến thuật giống như địch!
...
Thiết Nam thành, danh như tên gọi, vững chắc như thiết, bảo vệ phía Nam của An Hòa quốc.
Thành trì cao hơn bốn mươi thước, được xây dựng bằng những khối đá khổng lồ vô cùng kiên cố. Cổng thành được làm bằng gỗ thiết hoa, thường là những cây hàng ngàn năm tuổi được đốn về từ núi sâu, chất gỗ cứng cáp. Hơn nữa bên ngoài cổng thành còn bọc thêm một lớp lá sắt, lửa đốt không cháy, đao thương đâm không thủng. Lại thêm, trên thành luôn có binh lính bắn tên, ném đá, hắt dầu, ném cầu lửa,... khiến cho Đông quốc cơ hồ không cách nào phá được cổng thành.
Cao Viễn từ xa quan sát thế cuộc trong mấy ngày qua, trong lòng sớm sáng tỏ về binh lực của An Hòa quốc lúc này. Thấy Thiết Nam thành mỗi lần dẫn quân ra ngoài nghênh chiến chỉ mang theo một nửa số lượng binh mã. Hắn đoán chắc rằng nửa còn lại hẳn là đang ở trong thành để nghỉ ngơi. Biết không thể làm cho bọn chúng kiệt sức đến chết, vì thế hắn liền hạ lệnh toàn quân rút lui. Dù sao thì thời gian vừa rồi, An Hòa quốc cũng đã bị vây hãm, bị tấn công liên tục nhiều ngày đêm dẫn đến tình trạng kiệt quệ, mệt lử. Cho nên bước tiếp theo cũng chính là lúc Cao Viễn hắn nên tung ra đòn trí mạng cuối cùng:
- Chuẩn bị đêm mai, tổng lực công thành!
...
Nội viện phía bên này Lưu Tịnh Thi đang ngồi một mình thẫn thờ uống rượu. Nàng của hiện giờ và thiếu nữ với tâm thế kiên chí vào sáng nay, dường như là hai con người hoàn toàn trái ngược. Vẻ như ngay lúc này nàng đã rũ bỏ ý thái an định, mặc cho sao khuya le lói rọi vào hồn. Chỉ thấy rượu vào làm sống mũi nàng cay cay, khóe mắt dâng lên một màn sương mỏng. Trong cảnh khuya thanh vắng, cốt mạo nàng sáng tựa ánh trăng rằm làm mê hoặc thế nhân, nhưng đôi môi yêu mị lại cất lên một khúc bi thương:
- Dạ khán tưởng thân phụ
Nguyệt khán hoài binh sĩ
Ẩm tửu tựa ẩm hận
Lưu thủy đạm lai mi.**
Dịch thơ:
- Nhìn trời đêm nhớ cha
Ngắm trăng thương binh sĩ
Uống rượu như nuốt hận
Mắt nhạt lệ tràn mi.
Khi ấy đúng lúc Tư Đình cũng vừa từ ngoài thành trở về, thấy trước cửa phòng Lưu Tịnh Thi đang ngồi ngây ngẩn, bất vi sở động(2). Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi kiều nhan thắm hồng như hoa sen vừa chớm nở, làm cho quanh thân nàng như được kết bằng minh châu, khiến đáy mắt hắn nhuốm đầy vẻ ngọc. Tư Đình toan đi tới bên cạnh nàng để bầu bạn, nhưng bất chợt nghe đến bài thơ của nàng, bước chân hắn chợt có hơi dừng lại. Có lẽ hắn hiểu, nỗi đau mất cha, lòng buồn cho các binh sĩ chết trận đã khiến một người tâm lặng như nàng phải thổn thức rơi lệ. Trong tim Tư Đình vì lẽ đó mà cũng dâng lên một nỗi ưu muộn, chua xót.
Người đời đều thấy nàng trinh tĩnh đẹp biết bao, yêu kiều và mạnh mẽ tựa một đóa hồng. Nhưng hoa giữa đất trời, hoa giữa không gian, hoa nhỏ bé ra sao, yếu đuối thế nào... chỉ có sương khuya là hiểu thấu! Hắn biết Lưu Tịnh Thi dù có là Quận chúa cao quý, hay là vị quân sư tài ba của đất nước, chung quy nàng vẫn chỉ là một người con gái mà thôi! Một thiếu nữ mười sáu tuổi lại phải đối mặt với ngàn gươm vạn giáo, chứng kiến sinh mệnh trôi đi như một khắc ráng chiều. Thân thể châu ngọc ấy lại ngày qua ngày bị cuốn trong bao nhiêu bụi mù khói lửa, bị vây quanh bởi mùi máu tanh khắp thiên địa. Nàng của quãng thời gian vừa qua, quả là một người giỏi chịu đựng, giỏi che giấu!
Nhưng niềm thương cảm kéo dài chưa được bao lâu, bỗng Tư Đình nhìn thấy trên tay nàng đang cầm một bình rượu, lồng ngực hắn vì thế đã mạnh mẽ co rút! Lúc nàng đau khổ nhất, hắn thấy nàng ở bên cạnh Quý Thuần Khanh. Bây giờ khi nàng u buồn nhất, hắn lại thấy nàng làm bạn với rượu. Giờ đây Tư Đình chỉ biết thầm cười tự giễu, hóa ra Thi Nhi mà hắn dùng cả tâm can để yêu, trong lòng không hề có hắn!
Trước mắt Lưu Tịnh Thi lúc này đã nhòe đi nhưng vẫn mơ hồ nhận ra người mặc giáp phục đang đứng trước cửa viện là Tư Đình. Tâm tư nàng vội vàng khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Những yếu đuối vừa qua, nàng lại một lần nữa tự mình giấu kín! Nhưng trong giây phút ấy, Tư Đình đã có thể nhìn đến bao nỗi phiền ưu nơi ánh mắt nàng. Trông dáng vẻ nàng ngà ngà say, dạ hắn lại bâng khuâng luyến tiếc. Tư Đình chỉ có thể lắc đầu, vội điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi ân cần đi đến bên cạnh nàng, từng bước dìu nàng về phòng ngủ:
- Ngoài trời gió lớn, nếu để cảm lạnh thì không tốt. Muội say rồi, về phòng nghỉ thôi!
Lúc ấy Lưu Tịnh Thi muốn trả lời nhưng đầu óc của nàng có hơi choáng váng mông lung, bước đi xiêu vẹo, cả cơ thể gần như dựa hết vào người hắn. Hai người bước thấp bước cao, mất một lúc lâu cuối cùng mới đến được phòng ngủ của nàng. Tư Đình cẩn thận đỡ nàng nằm lên giường ấm, tấm lưng mềm mại cũng được hắn nâng niu đặt xuống đệm êm. Nhưng chẳng hiểu cớ vì sao, vẻ mặt nàng khi đó thể như đang có điều rất khó chịu, lòng lại cảm thấy lạnh lẽo từng cơn. Thế là bàn tay nàng bắt đầu huơ loạn trong không trung, đến khi vô tình bắt được thứ ấm áp duy nhất ở trong phòng này, khuôn mặt nàng mới hòa hoãn hơn một ít.
Tư Đình bất ngờ bị nàng giữ chặt tay, nhất thời không thể di chuyển được. Thấy vậy hắn còn đang định ngồi xuống đợi nàng ngủ say, sau đó sẽ từ từ rút tay về. Nhưng chớp mắt một cái Lưu Tịnh Thi đã dùng sức kéo mạnh, khiến cả người hắn bất thình lình ngã nhào về phía nàng. Lúc này Tư Đình chỉ còn kịp chống hai tay xuống giường, ánh mắt vô tình đối diện với kiều dung nửa say nửa tỉnh. Vào khoảnh khắc đó, hơi thở của nàng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng, thanh khiết không ngừng phảng phất lượn quanh khắp chốn. Hoàng hoa tửu(3) có mùi thơm ngào ngạt như ướp mật, hòa quyện giữa vị ngọt và đắng tạo nên hương vị thanh tao khó cưỡng, khiến cho hắn ngửi thấy mà tê đầu lưỡi, khứu giác rung động! Ấy vậy mà Lưu Tịnh Thi lại như chẳng hay biết gì, ý thức nàng vẫn còn mê man, cổ họng khẽ phát ra âm thanh kiều nhuận:
- Đêm mai...
Lời nói của nàng mang theo nửa thì thào nửa khiêu gợi, khiến Tư Đình cảm thấy trong người muốn bốc hỏa, cổ họng dần trở nên khô khốc. Nơi yết hầu của hắn cũng lăn tăn chuyển động, hô hấp dường như bị đình chỉ. Hắn thật vất vả đè xuống những vọng niệm trong lòng. Nhưng vừa tính nhỏ giọng dỗ nàng một chút, nàng lại hé môi anh đào:
- Phá đập...!
Lời vừa thốt ra, thoắt cái đã làm đầu óc của hắn thanh tỉnh không ít, lồng ngực tức khắc như trống trận đánh liên hồi, đập dồn dập. Kế sách lần trước nàng nói về việc chịu một ít tổn thất, ấy chính là phải chấp nhận hi sinh binh sĩ để cầm chân địch và đặc biệt là phải dứt khoát phá bỏ con đập trên thượng nguồn sông Tô Giang. Nghĩ lại thì thấy hiện tại đã vào xuân, đây cũng là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt bọn giặc Đông quốc. Thế nên sau khi dỗ nàng vào giấc ngủ, Tư Đình đã lập tức đi thông báo cho Trương Hồng tướng quân biết sự việc.
Trên thượng lưu sông Tô Giang băng tuyết đã tan tự bao giờ, mặt hồ vẫn tĩnh lặng êm ái ru mảnh trăng tròn vào giấc mộng. Nhưng thiên nhiên nào biết, sắp tới nơi đây rồi sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ(4)!
...
Chớp mắt trôi qua hết một ngày, binh lính Đông quốc đã lấy lại sức lực, tinh thần dâng cao. Mười lăm vạn đại quân tất cả đều được trang bị gươm nhọn giáo sắc. Từ trên cao nhìn xuống, tầng tầng lớp lớp binh sĩ mặc hắc chiến giáp như biến cả vùng đất này thành hắc địa u ám. Bọn chúng đứng giữa vùng không gian tràn đầy mùi máu tươi tanh tưởi. Ánh mắt của từng tên đều hiện lên tia sát khí nồng đậm tựa như hiện thân của hàng ngàn, hàng vạn vong binh quỷ tướng đến từ địa ngục. Tất cả chỉ đang đợi một tiếng hạ lệnh của Cao Viễn, mười lăm vạn đại quân này sẽ tiến lên đánh sập cổng thành, xông vào bên trong tàn sát hết thảy, hệt như cái cách chúng vẫn làm từ trước đến nay!
Nhưng đột nhiên vào ngay lúc này bỗng có một tên lính canh từ xa chạy lại. Hắn vấp phải hòn đá dưới chân ngã lăn quay ra đất, nón sắt trên đầu cũng vì thế mà văng ra xa. Mặc kệ dáng vẻ chật vật của mình, tên lính canh thở hổn hển, lấy hết sức bình sinh hét lớn:
- Chạy mau! Có lũ!
Lúc ấy vẻ mặt ai nấy đều trở nên hoang mang, vài tên sợ chết đã nhân lúc không ai chú ý mà chạy trước. Ánh mắt Cao Viễn lúc này cũng đã trừng to, trong lòng cả kinh, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ túm lấy cổ áo tên lính canh quát lớn:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!
Tên lính canh run rẩy, lắp bắp nói:
- Thưa Vương gia... có lũ! Nước... đang tràn đến. Chúng ta mau chạy thôi!
Nói xong còn không đợi hắn kịp nghĩ ngợi, bên tai đã vội truyền đến tiếng nước chảy cuồn cuộn. Dòng thủy lưu đánh mạnh vào những tảng đá ven bờ tạo ra âm thanh rì rầm, chấn động tựa như mãnh thú gào thét giữa đêm đông khiến lòng người kinh sợ. Trong tích tắc, đại quân Đông quốc liền lâm vào hỗn loạn. Toàn bộ binh lính đều vứt bỏ áo giáp vũ khí điên cuồng chạy lấy người.
...
Chú thích:
(1) Thước: 1 thước = 40cm
(2) Bất vi sở động: ngồi im, không có động tĩnh gì.
(3) Hoàng hoa tửu: rượu hoa cúc
(4) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.
*Đơn tư: nhớ thương một mình
**Thơ tự sáng tác.