Chương 8: Án binh bất động (1)
Hôm sau Cao Viễn sai người đi dò thám xung quanh. Nhưng đợi hơn một canh giờ vẫn chưa thấy người về, trong lòng hắn bắt đầu bất an, đáy mắt ẩn chứa một mạt tính toán.
- Ngươi! Đi lên phía trước xem thử!
Theo ánh mắt của hắn, một tên quân lính tiến lên cung kính cúi đầu nhận lệnh. Nhưng một canh giờ nữa trôi qua, lần này người vẫn không thấy về, hắn mới hít vào một hơi, chậm rãi từ trường kỷ đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Bạch tướng quân nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Lệnh ngươi dẫn theo hai vạn binh lính làm quân tiên phong. Bất kể thắng bại, một canh giờ sau lập tức quay về!
...
Thiết Nam thành.
Bấy giờ trong phòng nghị sự sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, lo âu. Ngồi trên ghế chủ vị chính là Lưu Tịnh Thi, đứng ở hai bên là các vị tướng quân. Nghiễm nhiên họ đã coi nàng là quân sư, là chỗ dựa duy nhất. Nhìn thần sắc nàng vẫn đạm nhiên như cũ, Trương Hồng tướng quân gấp gáp hỏi:
- Quận chúa, chúng ta có nên ra ngoài đó giao chiến với bọn chúng không?
Lưu Tịnh Thi giơ tay lên ý bảo không nên:
- Không cần đâu! Mọi người không cần quá lo lắng. Hiện tại chúng ta nên giữ gìn lực lượng cố thủ trong thành, tuyệt đối không được ra ngoài nghênh chiến.
Nghe vậy mọi người mới nhẹ gật đầu, trong lòng tạm an tâm đôi chút. Nhưng lúc này chẳng mấy ai là để ý thấy rằng, trong đôi mắt trong veo của nàng từ trước tới nay bỗng chợt hiện lên một tia lệ khí. Bàn tay đang dấu phía dưới tà áo cũng bị nàng dùng sức siết chặt thành ghế. Lưu Tịnh Thi chỉ hận không thể lao ra chiến trường tận tay giết chết quân địch. Vào thời khắc này, trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một cái tên đó chính là "Cao Viễn". Hắn là Đông quốc Tứ vương gia - người năm trước đã dẫn binh tấn công An Hòa, khiến cha nàng phải hi sinh một cách thê thảm. Thật không ngờ hôm nay hắn còn dám đặt chân vào An Hòa quốc lần nữa! Nếu hắn đã dám đến thì Lưu Tịnh Thi nàng xin thề, nhất định sẽ phải bắt hắn trả giá gấp bội! Nghĩ rồi nàng vội thu lại tia hận thù nơi đáy mắt, thay vào đó là một đôi đồng tử sâu hút thâm trầm. Cao Viễn kia tính tình tàn nhẫn, đa nghi. Lần này nàng sẽ khiến cho hắn đa nghi bị đa nghi hại chết!
...
Cách thành Thiết Nam khoảng năm dặm, quân tiên phong của Đông quốc đang lần lượt rơi vào những cái bẫy tử thần. Kẻ thì bị đinh nhọn đâm chết, kẻ thì bị chông dài xuyên thân. Khắp nơi máu chảy thành dòng, khung cảnh hết sức ghê rợn! Phía dưới lớp đất tuyết tưởng chừng như vô hại nhưng lại ẩn chứa vô số cái bẫy giết người. Những cái hố sâu được cắm sẵn giáo sắt như thể đang chực chờ đám người Đông quốc sảy chân rơi vào. Bên trên miệng hố còn có những tấm ván được lắp đầy cung tên, nếu Đông quốc vô tình giẫm phải một đầu của tấm ván, đầu kia sẽ lập tức bật lên phóng những mũi tên sắc lạnh về phía chúng. Những tên giặc Đông mới phút trước còn hung hăng muốn công đoạt thành trì, hiện giờ kẻ thì tàn phế, kẻ thì vong thân, tiếng la hét thê thảm xuyên thấu cả trời cao.
Một canh giờ trôi qua, hai vạn quân tiên phong của Đông quốc nay lác đác chỉ còn mười mấy người quay về. Thấy được cảnh tượng này, Cao Viễn trước giờ vốn lãnh đạm hiện tại cũng không nén nổi giật mình. Hắn bật thẳng người đứng dậy vội vã đỡ lấy Bạch tướng quân, ánh mắt lăm lăm nhìn vào vết thương của ông ta. Bạch tướng quân cả người chật vật, vai trái còn đang cắm một mũi tên, mệt nhọc nói:
- Phía trước có bẫy! Vương gia... hãy cẩn thận!
Cao Viễn nghe xong nhanh chóng phân phó đại phu chữa trị cho ông, còn hắn thì quay về lều trại chuyên tâm suy tính.
Trong doanh trướng, Cao Viễn không ngừng đi đi lại lại, hàng chân mày vẫn chau chặt suy mưu. Phía trước quả thực có bẫy, hèn gì đám người trong thành kia vẫn mảy may không chút lo lắng. Hiện tại không nên hành động khinh suất, nếu lỗ mãng tiến lên trước ai đảm bảo được rằng sẽ không có một cái bẫy nào nữa! Sau một hồi suy nghĩ cân nhắc, hắn lại khôi phục vẻ thanh lãnh như xưa, trên người toát ra ngạo khí cùng sự tự tin. Chỉ bằng chừng này thủ đoạn, An Hòa quốc thật sự nghĩ rằng chúng có thể ngăn cản bước chân của hai mươi vạn đại quân Đông quốc được hay sao? Lúc này chỉ thấy khóe môi Cao Viễn chợt gợi lên ý cười lạnh, hắn nhấc mày truyền lệnh:
- Lệnh cho Lục tướng quân sáng sớm mai dẫn theo năm ngàn binh lính tiến lên phá bẫy. Sau khi phá xong lập tức quay về bẩm báo, tuyệt đối không được tự ý hành động.
...
Mấy ngày này Đông quốc thường cử đi một toán người phá bẫy, nhưng quay về luôn chỉ lác đác vài tên. Ai nấy trong doanh trại đều bất an, nhưng chỉ có hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi thời cơ. Đối với một người cẩn thận như hắn thì không có việc gì quan trọng hơn một kế sách chu toàn. Hai mươi vạn đại quân nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, dùng để đối đầu với mười hai vạn quân trong Thiết Nam thành kia hắn có tới chín phần nắm chắc. Nhưng ngộ nhỡ cơ quan bẫy rập không được gỡ bỏ, đại quân của hắn nhất định sẽ lâm vào loạn cảnh. Đến lúc ấy tinh thần chiến đấu của chúng binh sĩ chắc chắn bị tụt giảm một cách nghiêm trọng. Và đó cũng chính là điều mà Cao Viễn không muốn xảy ra! Hắn không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất(1).
Sáu ngày trôi qua, toàn bộ bẫy rập cuối cùng đã được phá bỏ. Tuy vậy Đông quốc vẫn không vội vã tiến công. Cao Viễn trong lòng hiểu rõ một đạo lý, dù đối phương binh lực không thể so với mình, nhưng địch đã bất động thì hắn cũng bất động. Binh pháp từng dạy rằng, chủ động tấn công tuy có lợi nhưng cũng không có lợi! Bởi đạo quân tiến công trước luôn phải để lại một phần lực lượng ở hậu phương, phòng trường hợp kẻ định bất ngờ từ sau tập kích. Một phần lực lượng khác thì phải dàn trải để bảo vệ cho tuyến cung ứng hậu cần, còn lại chính là lực lượng chiến đấu nơi tiền tuyến. Vậy nên từ hỏa lực ban đầu, nay đã bị kéo mỏng không ít. Trong khi đó An Hòa quốc lại có thể tập trung toàn bộ quân lính của mình cho việc phòng thủ. Cùng với ưu thế về địa lí và sự bố trí đội hình, vì vậy mà An Hòa quốc cũng không hoàn toàn bất lợi như mọi người vẫn nghĩ. Thế cho nên, nếu không đến thời cơ chín muồi, hắn sẽ không chủ động tấn công trước.
Mấy viên tướng Đông quốc cứ nghĩ mình sắp được ra chiến trường thoải mái tàn sát một phen, tất cả đều vô cùng hào hứng đến xin Cao Viễn xuất trận. Nhưng Cao Viễn lúc này lại an tĩnh nhắm mắt, khí định thần nhàn cất giọng hờ hững:
- Không gấp! Cứ đợi thêm mấy ngày nữa, lúc cần thiết ta sẽ gọi các ngươi!
Bấy giờ vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng nghi hoặc. Tuy có thắc mắc nhưng bọn họ chỉ dám liếc nhìn nhau, cả bọn chỉ có thể nén lại một bụng khó hiểu rồi xoay người rời đi.
Lúc này Cao Viễn mới bật cười, nhìn biểu cảm ngu ngốc của đám người vừa rời khỏi thật sự khiến hắn phải lắc đầu ngao ngán. Rõ ràng An Hòa đã biết được kế hoạch qua sông của hắn, thậm chí còn chuẩn bị biết bao nhiêu cái bẫy để dẫn dụ hắn vào tròng. Nên thay vì trực diện tấn công, hắn sẽ chọn cách bao vây, vờn con mồi cho đến khi kiệt sức rồi mới thoải mái xâu xé.
...
Chú thích:
(1) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không sợ thất thoát những cái lớn, chỉ sợ không may xảy ra những điều bất ngờ.
- Ngươi! Đi lên phía trước xem thử!
Theo ánh mắt của hắn, một tên quân lính tiến lên cung kính cúi đầu nhận lệnh. Nhưng một canh giờ nữa trôi qua, lần này người vẫn không thấy về, hắn mới hít vào một hơi, chậm rãi từ trường kỷ đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Bạch tướng quân nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Lệnh ngươi dẫn theo hai vạn binh lính làm quân tiên phong. Bất kể thắng bại, một canh giờ sau lập tức quay về!
...
Thiết Nam thành.
Bấy giờ trong phòng nghị sự sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, lo âu. Ngồi trên ghế chủ vị chính là Lưu Tịnh Thi, đứng ở hai bên là các vị tướng quân. Nghiễm nhiên họ đã coi nàng là quân sư, là chỗ dựa duy nhất. Nhìn thần sắc nàng vẫn đạm nhiên như cũ, Trương Hồng tướng quân gấp gáp hỏi:
- Quận chúa, chúng ta có nên ra ngoài đó giao chiến với bọn chúng không?
Lưu Tịnh Thi giơ tay lên ý bảo không nên:
- Không cần đâu! Mọi người không cần quá lo lắng. Hiện tại chúng ta nên giữ gìn lực lượng cố thủ trong thành, tuyệt đối không được ra ngoài nghênh chiến.
Nghe vậy mọi người mới nhẹ gật đầu, trong lòng tạm an tâm đôi chút. Nhưng lúc này chẳng mấy ai là để ý thấy rằng, trong đôi mắt trong veo của nàng từ trước tới nay bỗng chợt hiện lên một tia lệ khí. Bàn tay đang dấu phía dưới tà áo cũng bị nàng dùng sức siết chặt thành ghế. Lưu Tịnh Thi chỉ hận không thể lao ra chiến trường tận tay giết chết quân địch. Vào thời khắc này, trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một cái tên đó chính là "Cao Viễn". Hắn là Đông quốc Tứ vương gia - người năm trước đã dẫn binh tấn công An Hòa, khiến cha nàng phải hi sinh một cách thê thảm. Thật không ngờ hôm nay hắn còn dám đặt chân vào An Hòa quốc lần nữa! Nếu hắn đã dám đến thì Lưu Tịnh Thi nàng xin thề, nhất định sẽ phải bắt hắn trả giá gấp bội! Nghĩ rồi nàng vội thu lại tia hận thù nơi đáy mắt, thay vào đó là một đôi đồng tử sâu hút thâm trầm. Cao Viễn kia tính tình tàn nhẫn, đa nghi. Lần này nàng sẽ khiến cho hắn đa nghi bị đa nghi hại chết!
...
Cách thành Thiết Nam khoảng năm dặm, quân tiên phong của Đông quốc đang lần lượt rơi vào những cái bẫy tử thần. Kẻ thì bị đinh nhọn đâm chết, kẻ thì bị chông dài xuyên thân. Khắp nơi máu chảy thành dòng, khung cảnh hết sức ghê rợn! Phía dưới lớp đất tuyết tưởng chừng như vô hại nhưng lại ẩn chứa vô số cái bẫy giết người. Những cái hố sâu được cắm sẵn giáo sắt như thể đang chực chờ đám người Đông quốc sảy chân rơi vào. Bên trên miệng hố còn có những tấm ván được lắp đầy cung tên, nếu Đông quốc vô tình giẫm phải một đầu của tấm ván, đầu kia sẽ lập tức bật lên phóng những mũi tên sắc lạnh về phía chúng. Những tên giặc Đông mới phút trước còn hung hăng muốn công đoạt thành trì, hiện giờ kẻ thì tàn phế, kẻ thì vong thân, tiếng la hét thê thảm xuyên thấu cả trời cao.
Một canh giờ trôi qua, hai vạn quân tiên phong của Đông quốc nay lác đác chỉ còn mười mấy người quay về. Thấy được cảnh tượng này, Cao Viễn trước giờ vốn lãnh đạm hiện tại cũng không nén nổi giật mình. Hắn bật thẳng người đứng dậy vội vã đỡ lấy Bạch tướng quân, ánh mắt lăm lăm nhìn vào vết thương của ông ta. Bạch tướng quân cả người chật vật, vai trái còn đang cắm một mũi tên, mệt nhọc nói:
- Phía trước có bẫy! Vương gia... hãy cẩn thận!
Cao Viễn nghe xong nhanh chóng phân phó đại phu chữa trị cho ông, còn hắn thì quay về lều trại chuyên tâm suy tính.
Trong doanh trướng, Cao Viễn không ngừng đi đi lại lại, hàng chân mày vẫn chau chặt suy mưu. Phía trước quả thực có bẫy, hèn gì đám người trong thành kia vẫn mảy may không chút lo lắng. Hiện tại không nên hành động khinh suất, nếu lỗ mãng tiến lên trước ai đảm bảo được rằng sẽ không có một cái bẫy nào nữa! Sau một hồi suy nghĩ cân nhắc, hắn lại khôi phục vẻ thanh lãnh như xưa, trên người toát ra ngạo khí cùng sự tự tin. Chỉ bằng chừng này thủ đoạn, An Hòa quốc thật sự nghĩ rằng chúng có thể ngăn cản bước chân của hai mươi vạn đại quân Đông quốc được hay sao? Lúc này chỉ thấy khóe môi Cao Viễn chợt gợi lên ý cười lạnh, hắn nhấc mày truyền lệnh:
- Lệnh cho Lục tướng quân sáng sớm mai dẫn theo năm ngàn binh lính tiến lên phá bẫy. Sau khi phá xong lập tức quay về bẩm báo, tuyệt đối không được tự ý hành động.
...
Mấy ngày này Đông quốc thường cử đi một toán người phá bẫy, nhưng quay về luôn chỉ lác đác vài tên. Ai nấy trong doanh trại đều bất an, nhưng chỉ có hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi thời cơ. Đối với một người cẩn thận như hắn thì không có việc gì quan trọng hơn một kế sách chu toàn. Hai mươi vạn đại quân nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, dùng để đối đầu với mười hai vạn quân trong Thiết Nam thành kia hắn có tới chín phần nắm chắc. Nhưng ngộ nhỡ cơ quan bẫy rập không được gỡ bỏ, đại quân của hắn nhất định sẽ lâm vào loạn cảnh. Đến lúc ấy tinh thần chiến đấu của chúng binh sĩ chắc chắn bị tụt giảm một cách nghiêm trọng. Và đó cũng chính là điều mà Cao Viễn không muốn xảy ra! Hắn không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất(1).
Sáu ngày trôi qua, toàn bộ bẫy rập cuối cùng đã được phá bỏ. Tuy vậy Đông quốc vẫn không vội vã tiến công. Cao Viễn trong lòng hiểu rõ một đạo lý, dù đối phương binh lực không thể so với mình, nhưng địch đã bất động thì hắn cũng bất động. Binh pháp từng dạy rằng, chủ động tấn công tuy có lợi nhưng cũng không có lợi! Bởi đạo quân tiến công trước luôn phải để lại một phần lực lượng ở hậu phương, phòng trường hợp kẻ định bất ngờ từ sau tập kích. Một phần lực lượng khác thì phải dàn trải để bảo vệ cho tuyến cung ứng hậu cần, còn lại chính là lực lượng chiến đấu nơi tiền tuyến. Vậy nên từ hỏa lực ban đầu, nay đã bị kéo mỏng không ít. Trong khi đó An Hòa quốc lại có thể tập trung toàn bộ quân lính của mình cho việc phòng thủ. Cùng với ưu thế về địa lí và sự bố trí đội hình, vì vậy mà An Hòa quốc cũng không hoàn toàn bất lợi như mọi người vẫn nghĩ. Thế cho nên, nếu không đến thời cơ chín muồi, hắn sẽ không chủ động tấn công trước.
Mấy viên tướng Đông quốc cứ nghĩ mình sắp được ra chiến trường thoải mái tàn sát một phen, tất cả đều vô cùng hào hứng đến xin Cao Viễn xuất trận. Nhưng Cao Viễn lúc này lại an tĩnh nhắm mắt, khí định thần nhàn cất giọng hờ hững:
- Không gấp! Cứ đợi thêm mấy ngày nữa, lúc cần thiết ta sẽ gọi các ngươi!
Bấy giờ vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng nghi hoặc. Tuy có thắc mắc nhưng bọn họ chỉ dám liếc nhìn nhau, cả bọn chỉ có thể nén lại một bụng khó hiểu rồi xoay người rời đi.
Lúc này Cao Viễn mới bật cười, nhìn biểu cảm ngu ngốc của đám người vừa rời khỏi thật sự khiến hắn phải lắc đầu ngao ngán. Rõ ràng An Hòa đã biết được kế hoạch qua sông của hắn, thậm chí còn chuẩn bị biết bao nhiêu cái bẫy để dẫn dụ hắn vào tròng. Nên thay vì trực diện tấn công, hắn sẽ chọn cách bao vây, vờn con mồi cho đến khi kiệt sức rồi mới thoải mái xâu xé.
...
Chú thích:
(1) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không sợ thất thoát những cái lớn, chỉ sợ không may xảy ra những điều bất ngờ.